Gia Hàng không uống rượu mà chỉ uống nước trái cây với hai đứa nhỏ. Cô nói: “Tôi không chỉ là tiểu nhân mà còn là phụ nữ. Chẳng phải phụ nữ và tiểu nhân đều khó ở chung sao? Anh không phải nói quân tử trả thù mười năm chưa muộn ư? Thiếu tướng Lý, về sau đừng kϊƈɦ thích tôi nữa, nếu có lần sau tôi sẽ không để cả nhà vui vẻ thế này đâu.” Trong mắt cô xẹt qua một tia sát khí, sau đó cô lại cười tươi như hoa khiến Lý Nam cho rằng mình hoa mắt.

“Cái trò bỉ ổi này mà cô cũng làm được.”

“Bỉ ổi thì cũng khiến vợ anh cười như hoa, không cần nói cảm ơn, chuyện nhỏ chẳng tốn sức gì.” Gia Hàng làm một động tác như đang gõ nhanh trêи bàn phím.

Lý Nam tức muốn ói máu, anh ta thật muốn nhào lên hung hăng bóp cổ cô nàng xem cô ta còn dám tự tiện làm bậy thế không. Nhưng đương nhiên việc này là không thể, anh ta chậm rãi ổn định lửa giận, sau đó nghĩ may mà bọn họ ít có dịp chạm mặt trong công việc, nếu không quả là đáng sợ. Anh ta khâm phục Trác Thiệu Hoa từ nội tâm, đúng là kẻ dũng cảm!

Giống như đọc được suy nghĩ của anh ta, Trác Thiệu Hoa mỉm cười gật đầu khiến Lý Nam cứng đờ người.

Lý Đại Soái và ông Trác Minh đua uống rượu, khuôn mặt buồn bực của Trác Dương cũng đã giãn ra, vợ Lý Nam thì vuốt ve vòng ngọc trêи tay, mặt ửng đỏ, bà Âu Xán thì nhìn Phàm Phàm, Luyến Nhi mà cười thấy răng không thấy mắt. Trác Thiệu Hoa cụp mi rũ mắt, trong mắt chỉ có Gia Hàng, Luyến Nhi vỗ tay nhỏ hát bài thiếu nhi: “Hạt đậu nành, rau mầm mùa xuân, rau hẹ cắt khúc, rau cần bẻ ngọn, măng tây xếp chung, bẻ hai nhánh tỏi, giá đỗ bỏ rễ, dưa chuột thái sợi, thật là đẹp, thật là ngon……”

“Thiếu tướng Lý có mong ước gì cho năm sau?” Gia Hàng sợ Lý Nam cô đơn nên thân thiết hỏi.

“Sang năm tôi muốn sinh một thằng nhóc béo.” Anh ta chẳng thể làm gì cô nàng vậy chẳng nhẽ con trai anh ta không làm được gì con gái cô ta sao? Xem ai mới là người cười đến cùng.

“Luyến Nhi, tới đây, chúc bác cầu được ước thấy nào.” Gia Hàng vẫy tay với Luyến Nhi.

Không biết làm sao mà nhìn đứa nhỏ phấn nộn đang đi về phía mình, Lý Nam đột nhiên rùng mình.

( 3 ) Bay cao

Một màn cuối cùng của vở《đưa mũ phượng》đang diễn ra trêи sân khấu. Trong khán phòng trang nhã có ghế khắc hoa, trêи bàn ở sân khấu là mũ phượng chói mắt lộng lẫy dưới ánh đèn. Màn hình ở hai bên sân khấu bắt đầu vang lên tiếng hát, giọng hát uyển chuyển quẩn quanh không trung.

Trác Dật Phàm che miệng, lặng lẽ ngáp một cái, ánh mắt vừa chuyển đã nhìn Khang Vũ Y. Cô đã duy trì tư thế này từ đầu vở diễn tới giờ, mắt không chớp nhìn chằm chằm sân khấu, biểu tình biến hóa theo cốt truyện. Máu mủ quả thật là thần kỳ, cho dù cô chưa từng gặp được người bà ngoại trong truyền thuyết kia nhưng trong xương cốt lại có tài năng diễn kịch của bà mình.

Sân khấu mới dựng, người xem kịch chủ yếu là những người có thú vui cao nhã. Sân khấu cũng không lớn, nhưng tinh xảo, có một cửa lớn và một cửa sổ đều mô phỏng theo sân khấu kịch cổ đại. Khi đặt mình trong đó người ta sẽ có cảm giác không thật. Vở diễn này cũng mới dựng, trang phục cũng là mới may, vừa hết một đoạn lời kịch kinh điển trong《 bích ngọc trâm 》thì chỉ thấy một vạt váy áo lòe loẹt đi tới. Bà mẹ chồng bên tai cài hoa đi về phía con dâu, hát đoạn kinh điển “Con dâu là thịt trong lòng bàn tay của ta, A Lâm là thịt trêи mu bàn tay của ta, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt……”

Trác Dật Phàm lại ngáp một cái, lần này cậu không che giấu tốt khiến Khang Vũ Y quay đầu băn khoăn nói: “Còn có vài phần nữa là kết thúc rồi.” Vở kịch này cô đã xem rất nhiều lần, nhiều phiên bản, mỗi cảnh bên trong, mỗi câu hát cô đều thuộc như lòng bàn tay.

“Anh không vội.” Trác Dật Phàm hơi quẫn nhưng lại quyến luyến sự săn sóc của cô, “Bà ngoại em thường diễn nhân vật gì? Mẹ chồng ư?”

Khang Vũ Y xì cười: “Bà ấy là ngôi sao, cả đời chỉ diễn thiếu nữ xinh đẹp.”

Trác Dật Phàm đột nhiên nghĩ đến hình ảnh thiếu nữ trang điểm dày cộp để che nếp nhăn đã thấy không khỏe, vội vàng ngừng nghĩ ngợi.

“Aizzz, kỳ thật cũng không phải việc to tát gì, sao A Lâm kia không thể thẳng thắn thành thật một chút. Chỉ tội Lý tiểu thư phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Em rất ghét đàn ông nói dối.” Đạm mạc nói xong lời này Khang Vũ Y vẫn đắm chìm trong vở diễn.

“Nếu…… Nếu đó là lời nói dối có ý tốt thì sao?” Trác Dật Phàm sờ sờ mũi hỏi.

“Người thật lòng chẳng ai muốn bị người khác lừa gạt, cho dù có ý tốt thì cảm giác bị lừa gạt cũng không dễ chịu. Anh không thoải mái sao?” Khang Vũ Y phát hiện sắc mặt Trác Dật Phàm đột nhiên thay đổi.

“Có lẽ, chỗ này chán quá.”

Aizzz, đúng là tự làm tự chịu, Trác Dật Phàm chán nản thầm nghĩ.

Sau khi vở kịch kết thúc, phố xá ầm ĩ cũng đã vắng lặng, Khang Vũ Y nhìn nhìn trời, đút tay vào túi áo. Đêm xuân tháng 3 vẫn còn lạnh.

“Í, đó không phải bạn học của anh sao?” Khang Vũ Y nhìn thấy hai người đứng ở góc đường, từ bóng dáng thì thấy không khác gì sinh đôi, cả hai đều cơ bắp và cường tráng. Trác Dật Phàm và bọn họ thân thiết cực kỳ, như hình với bóng, lúc ở trường căn bản là không rời nhau. Cô nói “Em luôn cảm thấy bọn họ thích hợp học thể chất hơn, hắc hắc!” Nói xấu người khác sau lưng khiến cô hơi ngượng.

Vốn dĩ hai người kia đều đã trưởng thành, dù chưa phải ông chú nhưng cũng không kém là bao, vậy mà còn phải trà trộn vào đại học giả vờ cưa sừng làm nghé, chỉ vì để tiện cho công việc. Trác Dật Phàm làm bộ không phát hiện ra hai người họ, thế mà hai tên kia còn không biết tự giác đi lên nhiệt tình chào hỏi: “Trác Dật Phàm, khéo quá!”

Có thể không khéo sao, hai người đặc biệt đợi ở đây mà! Anh cười cười hỏi: “Hai người cũng tới xem kịch à?”

Hai người kia liếc trắng mắt đáp: “Chúng tôi mà vào đó thì người ta lại tưởng là nhà hát mới thuê bảo vệ. Ha ha, bọn tôi không ngủ được nên ra ngoài đi dạo thôi.”

“A, các anh là……” Khang Vũ Y giật mình che miệng lại. (Gay ý mà)

Hai người kia trăm miệng một lời: “Tuyệt đối không phải, chúng tôi chỉ là bạn học, là anh em tốt.” Hai đôi mắt hình viên đạn bắn về phía Trác Dật Phàm, đều do tên này mà bọn họ bị hiểu nhầm, trong sạch của đàn ông mất hết rồi.

Khang Vũ Y thè lưỡi, đỏ mặt, vội vàng ngẩng đầu nhìn trời nói: “Tàu thăm dò mặt trăng số 6 đã cất cánh mấy ngày rồi nhỉ? Năm ngày rồi thì phải? Trác Diệc Tâm chính là thần tượng của em đó, bộ dáng cô ấy mặc trang phục của phi hành gia khiến em nhớ tới Anne Hathaway của phim《Interstellar 》. Trác Diệc Tâm là nữ phi hành gia đầu tiên của Trung Quốc, thật ghê gớm, khi còn nhỏ nhất định là cô ấy học khủng lắm.”

Trác Dật Phàm trầm mặc, con nhóc kia hồi nhỏ quả thực là khủng nhưng không phải là học khủng. Nó đi nhà trẻ bị đuổi 2 lần, học tiểu học bị đuổi một lần, bởi vì nó mà mẹ anh dù tung hoành ngang dọc nhiều năm nhưng cứ thấy giáo viên là nói lắp.

Hai người đàn ông bên cạnh còn tranh thủ bỏ đá xuống giếng: “Trác Dật Phàm cũng họ Trác đó, có khi 500 năm trước bọn họ là người một nhà, chờ cô ấy quay lại địa cầu, chúng tôi phải xin chữ ký mới được.”

Khang Vũ Y mang vẻ mặt chờ mong mà nhìn anh, Trác Dật Phàm ngẩng đầu nhìn trời, đầu hơi hơi đau.

Chuyện yêu đương của anh có vẻ khá thuận lợi, tuy một tuần chỉ được gặp nhau một hai lần. Anh còn phải đến đại học, gặp gỡ tiền bối, còn phải viết các loại báo cáo, thời gian quả thật thiếu đến đáng thương. Cho tới nay ba mẹ cũng không gây áp lực gì, mọi việc anh làm đều là vì thích.

Ông nội cũng vui mừng nói: “Trác gia rốt cuộc cũng có một phần tử trí thức.”

Mẹ thì may mắn nói: “Còn may không thành đứa hư.”

Không ai trong gia đình biết về tình yêu của anh, cũng không ai hỏi. Nếu anh chịu nói thì bọn họ sẽ nghe, nếu anh không muốn nói thì gia đình cũng sẽ không hỏi.

Năng lực của Vũ Y thực sự siêu quần, cô ấy lại xinh đẹp nên người nào đã gặp rồi thì khó mà không thích. Ở trước mặt anh cô cũng không ra vẻ, quan tâm viết rõ trêи mặt. Ở chung hơn nửa năm qua, phần tình cảm này đã sâu đến nỗi anh bắt đầu lo được lo mất.

Lúc này Gia Hàng cũng đang dùng kính viễn vọng ngắm mặt trăng, rất giống một người yêu thích nghiên cứu thiên văn chuyên nghiệp. Kính viễn vọng là do Trác Dật Phàm mua cho mẹ khi Luyến Nhi xác định sẽ lên mặt trăng.

“Cũng không biết hiện tại Luyến Nhi đang làm gì?” Gia Hàng xem đến mắt đau mà vẫn chẳng thấy mặt trăng có thêm người nào.

Trong tin tức có phát sóng trực tiếp, Luyến Nhi mới vừa gội đầu trêи phi thuyền, hiện tại chuẩn bị ra ngoài làm thí nghiệm. Bề mặt của mặt trăng gồ ghề lồi lõm, giống khuôn mặt nhiều dầu của một thiếu niên dậy thì.

Trác Dật Phàm do dự nhưng vẫn không nói với mẹ về tâm tình của mình. Mẹ anh rất thích hợp cho việc kết bè đi cướp của, cũng không biết giấu cảm xúc, có thế nào thì dùng thế ấy. Nhưng nếu nói đến tư vấn tình cảm thì có cảm giác đang đi nhầm chỗ. Tuy rất nhiều người cảm thấy ba mẹ anh ân ái nhưng đó là ngoại lệ, không thể dựa vào đó làm tham chiếu được.

Lần tiếp theo anh gặp Khang Vũ Y đã là một tuần sau. Đại hội đại biểu toàn quốc mời một vị anh hùng về hàng không vũ trụ tới diễn thuyết, còn cô là người chủ trì. Trong hội trường toàn là người, Trác Dật Phàm đứng ở cuối cùng. Trêи sân khấu, cô giống như một viên ngọc bắt mắt, khiến người ta không rời được.

Diễn thuyết kết thúc, cô lướt qua đám đông đi về phía anh. Anh nhìn thấy nhớ nhung trong mắt cô thì không khỏi đau lòng nói: “Lát em muốn ăn cái gì?”

“Xiên nướng được không?” Dù sao cũng là cô sinh viên nhỏ, ngẫu nhiên cũng sẽ thèm ăn. Anh không nỡ cự tuyệt vì thế dắt cô đến hàng bán xiên nướng. Vừa mới ngồi xuống thì hai anh bạn học “chắc nịch” cũng ngồi cạnh bàn bọn họ, nhìn bọn họ cười ha ha.

“Sao đến đâu cũng không thoát được hai người này thế nhỉ?” Thật vất vả mới chờ tới lúc hai người hẹn hò, Khang Vũ Y nhịn không được thì thầm với Trác Dật Phàm.

Hai người kia buồn bực hai mặt nhìn nhau, lại bị ghét bỏ rồi. Bọn họ cũng thực bất đắc dĩ mà, đây là công việc, công việc, công việc!

“Em cứ coi như bọn họ không tồn tại là được.” Trác Dật Phàm không thích xiên nướng nhưng cùng người yêu ngồi một bàn, anh một miếng em một miếng quả là ngọt ngào. Anh cầm một xiên nấm hương, bôi nước sốt rồi đưa cho Vũ Y nói, “Mọi người bảo ba em là bộ trưởng bộ giáo ɖu͙ƈ Khang Kiếm phải không?” Anh làm như tò mò hỏi.

Khang Vũ Y trừng mắt thật lớn, nửa miếng nấm hương cắn dở tắc ở miệng, nhìn qua có chút buồn cười. Cô lắp bắp: “Anh…… Để ý sao?” Cô rất là khẩn trương.

“Không ngại, chỉ là anh hơi áp lực.” Anh ăn ngay nói thật. Vì anh đã gặp bộ trưởng Khang Kiếm, cũng là một người đàn ông anh tuấn nhưng lại khác với ba anh.

“Ba ba em là người tốt, người em thích thì ông ấy cũng sẽ thích.” Khang Vũ Y nói trắng ra: “Có lẽ ông ấy sẽ coi anh như quân địch ảo, nhưng ông ấy không nỡ khiến em khổ sở, hơn nữa em có mẹ làm đồng minh rồi. Ở nhà của em thì mẹ là nhất.” Hai câu sau cô thì thầm bên tai anh.

Trác Dật Phàm hơi hơi mỉm cười, giúp cô lau nước sốt bên miệng nói: “Thế thì anh yên tâm rồi. À, anh cũng nói về ba ba anh, ông ấy là ……”

Cô nắm lấy tay anh, dịu dàng thắm thiết nói: “Bất kể ông ấy là ai em đều không ngại.”

“Nếu là Trác Thiệu Hoa thì sao?” Anh ngừng thở.

“Ha, đúng vậy, ông ấy cũng họ Trác, là người một nhà với anh 500 năm trước. Nếu là ông ấy thì càng tốt, em cũng có thể giống Trác Diệc Tâm, đi vào phi thuyền lên vũ trụ, một bước lên trời.” Cô chỉ chỉ không trung.

Hai người đàn ông ở bàn bên cạnh bi ai nghĩ cô gái này ngốc hay là vô tư đây, nhiều manh mối như vậy, chỉ cần tùy tiện nối lại đã ra “Chân tướng” mà.

“Lát nữa anh đưa em đến một chỗ.”

“Vâng!” Khó lắm mới gặp được một lần nên cô cũng muốn ở bên anh lâu hơn.

Hai người ngồi trêи xe buýt dành cho khách du lịch, một vị khách gần đó cất giọng mềm mai nói chuyện. Người đó hẳn là du khách từ Giang Nam, cô nghe thật thân thiết còn anh lại chẳng hiểu gì cả. Cô dịch từng câu cho anh, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, nhộn nhạo nhảy múa trong xe.

“Rất nhiều người già ở Bắc Kinh cũng chưa thấy cảnh thượng cờ đâu. Bắc Kinh quá lớn.” Cô nhìn đại lộ Trường An thẳng tắp ở bên ngoài nói, “Rất nhiều người xem thượng cờ, trêи thực tế chỉ vì muốn ngắm tư thế oai hùng của những người lính.”

“Đúng vậy, đều là những anh chàng đẹp trai.” Anh nhìn chằm chằm trạm đỗ xe rồi kéo cô xuống, không nói với cô lần đầu tiên thấy lễ thượng cờ anh cũng đã chấn động.

Ven đường có tường đỏ ngói xanh, rất nhiều du khách nước ngoài cầm máy ảnh chụp không ngừng. Anh nói: “Chúng ta chơi một trò nhỏ về địa điểm đặt chính phủ của các nước, anh hỏi em đáp nhé?”

Khang Vũ Y tự tin tràn đầy nói: “Không thành vấn đề.”

“Nước Mỹ?” “Nhà Trắng!”

“Nước Anh?” “Số 10 Downing Street!”

“Nga?” “Điện Krem-lin!”

“Hàn Quốc?” “Nhà xanh!”

“Trung Quốc?”

Cô dừng lại, chỉ vào phía trước nói, “Ở đàng kia!”

“Nhà anh cũng ở đó, đến uống một chén trà nhé!”

Không hề có báo trước, cũng không có lúng túng, anh rất tự nhiên, giọng điệu bình tĩnh giống như đang nói về thời tiết.

“Ba anh thật sự là Trác……” Cô không dám nói ra cái tên kia, mặt chậm rãi đỏ lên, sau đó lại xanh mét.

“Em đã bảo là em không ngại mà.” Anh dùng ánh mắt tủi thân nhìn cô.

“Thì em tưởng anh đang đùa.”

“Anh chưa bao giờ nói đùa với em.” Anh nghiêm túc nói, “Còn có một việc, em nghe xong có lẽ sẽ rất vui. Trác Diệc Tâm có quan hệ với anh vào 500 năm trước hay không thì anh không rõ, nhưng hiện tại con bé đúng là em gái ruột của anh. Em muốn bao nhiêu chữ ký đều được, ảnh khi còn nhỏ của nó anh cũng có thể đưa cho em.”

Khang Vũ Y vỗ trán, không được, cô sắp hôn mê rồi, giống như đang ngồi trêи ghế xoay 360°. Đây có khác nào cảm giác đang bay đâu. Nói thật, chuyến bay cao này chẳng thoải mái gì cả nhưng vì sao cô lại không thấy hối hận chứ? Có thể là bởi vì người đi cùng cô là Trác Dật Phàm! Vì thế cô nói: “Về sau, không được gạt em nữa.”

Trác Dật Phàm nắm lấy tay cô, thở dài như trút được gánh nặng.

HOÀN