Edit: Ốc

Lúc tôi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ, mặc dù như thế tôi vẫn có thể đoán được, đây là phòng bệnh trong bệnh viện.

Đau đầu, nghẹt mũi, đôi mắt sưng húp, muốn xoay người nhưng lại không nhúc nhích được, tay phải buộc dây truyền dịch, tay trái…

Từ Uân nằm sấp bên giường, tay trái nắm chặt lấy bàn tay tôi, cảm giác tôi động đậy, anh tỉnh dậy, ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hồng.

“…” Tôi muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện giọng nói của mình bị ghim trong cổ họng, không thể nào vang lên được.

Và Từ Uân, cũng cảm thấy lúng túng.

Chúng tôi cứ như hai người câm, chỉ có đôi môi động đậy nhưng lại không có âm thanh.

Anh vuốt vuốt khuôn mặt, nhìn thoáng qua bình truyền dịch, ấn vào chuông ở đầu giường, y tá tới giúp tôi đổi một chai truyền dịch khác, anh thì đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi ngửa đầu nhìn trần nhà, nhớ lại nguyên nhân hậu quả việc mình bị tống đến nơi này.

Lúc xe taxi đến cửa nhà hàng, Từ Uân bị mấy đồng nghiệp đứng cũng không vững đỡ lấy, đi lệch đông lệch tây, tổng giám đốc Uông không thể uống rượu kia đã nộp vũ khí đầu hàng, sở luật Hằng Thắng cũng chỉ còn vài tàn binh, binh lính đối phương gần như tan rã hết. Xem ra, hai bên đã đạt được kết quả vừa lòng, đang vui vẻ bắt tay nói chuyện.

Từ Uân còn giữ được vẻ tỉnh táo, khi thấy tôi đến thì còn nhớ rõ hỏi tôi: “Không phải về nhà từ trước rồi sao, giờ lại đến làm gì thế?”

Những người bên cạnh uống nhiều rượu, cũng chẳng có gì cố kỵ, trêu ghẹo anh: “Hẳn nào vừa rồi đại luật sư Từ làm anh hùng cứu mỹ nhân, hóa ra là nhà có vợ hiền, sợ anh gặp chuyện không may, cho nên đến đón anh về nhà!”

Từ Uân lườm người đó, nghiêm túc nói: “Này, đừng có đùa quá, cái mặt mo này của tôi chẳng sợ ảnh hưởng gì, nhưng người ta còn là con gái, đừng có nói mò!”

Tôi chẳng quan tâm nhiều như vậy, đỡ Từ Uân có thể ngã bất cứ lúc nào, ghé vào tai anh nói: “Từ Uân, anh để giành sức, đi thôi.”

Sau đó, tôi nâng Từ Uân lên xe, lại đưa anh lên lầu, cũng mặc kệ cái áo khoác dính đầy mùi rượu, ném anh lên giường, bật hệ thống sưởi, đắp kín chăn, nhìn anh còn đang lầm bầm, thần chí không rõ, tôi thở dài, dịch dịch góc chăn cẩn thận, sau đó tôi nghe thấy Từ Uân đang gọi tên tôi.

Tôi nghiêng người lên trước, nghe thấy anh đang hàm hồ nói: “A Hạnh…”

“… Ừ… Anh muốn nói cái gì…”

“Cậu ta… không thích hợp với em…”

“Hả?” Tôi hơi ngừng lại, nghiêng người cho gần hơn, rõ ràng tôi nghe hiểu từng chữ, nhưng lại không hiểu được: “… Cái gì?”

“Cậu ta… sẽ không quý trọng…”

Mùi rượu trên người Từ Uân xông lên người tôi, khiến tôi cảm thấy chua xót, chỉ một buổi tối ngắn ngủi, phải suy nghĩ trăm nghìn điều, tôi đã sớm cảm thấy mệt mỏi, vì vậy, tôi nhắm mắt lại…

Khi tỉnh lại thì đã nhìn thấy trần nhà phòng bệnh, tái nhợt, lạnh như băng.

Y tá lấy nhiệt kế trên người tôi ra, nhìn vạch thủy ngân, nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn trời đất, rốt cuộc cũng giảm, tối hôm qua, sau khi cô được đưa tới, chúng tôi đều bị chồng cô làm phiền sắp chết rồi…”

Trong đầu tôi như có một sợi dậy ‘tưng’ một tiếng, nhất thời tôi không tiếp thu nổi, hỏi lộn xộn: “Chồng… tôi? Tối hôm qua?”

Y tá trẻ tuổi nhìn ra ngoài cửa, loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng Từ Uân, cười lớn lên, nói ra tất cả: “Đúng vậy, ba bốn giờ sáng hôm qua ôm cô đi vào, lòng như lửa đốt muốn chúng tôi rút máu, kiểm tra CT các thứ, chúng tôi nói không nghiêm trọng nhưng anh ấy lại không tin, người nhà bệnh nhân quan tâm quá bị loạn chúng tôi đã gặp nhiều, nhưng chuyện bé xé ra to như anh ấy thì đúng là hiếm. Phòng bệnh thì thiếu, tình huống của cô chỉ cần truyền vài chai là được rồi, nửa đêm canh ba, chẳng hiểu sao anh ấy lại tìm được lãnh đạo chúng tôi, ép chúng tôi phải xếp cho cô một phòng bệnh riêng… Nhưng mà cô cũng thật là, đang bị cảm, còn dám uống rượu, hơn nửa đêm còn để bị lạnh, đừng có vô tâm với sức khỏe của mình, nếu mà bị nặng, cảm cúm, sốt cao, viêm phổi… thì cô cứ từ từ mà chịu đựng…”

Lúc này, Từ Uân mở cửa đi vào, trên mặt có chút xấu hổ, không phải là lúc đó đã tranh cãi với người ta thật chứ?

Anh gãi gãi đầu, ánh mắt hơi mơ hồ, nhưng vẫn lấy lòng hỏi tình huống của tôi.

Y tá liếc anh một cái nhưng không có ý làm khó: “Giảm sốt rồi, truyền hết chai này thì đưa vợ anh về nhà, yên tâm, tất cả đều không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu.”

Anh lại cười nói một đống lời khen với y tá, trước khi đi y tá còn nhìn tôi một cái, cười rồi rồi đóng cửa lại giúp chúng tôi.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, một lúc sau, anh mới nói một câu: “Hay là… Hay là gọi điện cho Đinh Tự?”

Tôi cúi đầu xuống, thở dài, trong giọng nói còn mang theo cả nghẹn ngào: “Từ Uân…”

“A?” Anh nghe thấy tiếng nức nở của tôi, một giây sau thấy khóe mắt tôi rơi xuống một giọt nước mắt thì hoảng hốt, muốn lấy một tờ giấy ăn, nhưng cuống quá lại rút cả một đống: “Sốt hỏng đầu rồi à? Khóc… khóc cái gì chứ!”

Anh luống cuống tay chân, đắp một đống khăn tay lên mặt tôi, cùng với những câu hỏi vừa vội vừa trách lại đau lòng, trái tim tôi đang căng lên, gặp thế này như nước lũ vỡ đê, ngàn vạn tâm tình cũng muốn phun ra, nước mắt ướt đẫm giấy ăn, nhưng ngoại miệng lại cười lớn.

Từ Uân càng cảm thấy khó hiểu, lại lấy một xấp giấy ăn nữa: “Đúng là sốt hỏng đầu rồi sao? Đừng dọa anh nhé! Anh trai em mà biết thì giết anh mất!”

Tôi mê mang trong một thời gian dài, nôn nóng và bất an, một câu nói đó của Từ Uân càng quấy cho trời mù đất mịt, rốt cuộc tôi không nén được mà khóc thật to.

“Từ Uân, anh là đồ khốn nạn!” Tôi ngồi dậy, tự mình rút giấy ăn: “Anh biết tất cả, vì sao lại không nói cho em!”

“Anh biết gì chứ?”

“Cô ấy sắp về rồi! Bạn gái Đinh Tự sắp về rồi!” Tôi càng nói càng tức, ném một đống giấy đã dùng rồi vào người anh: “Anh muốn giấu em tới khi nào! Anh vội vàng muốn xem trò cười của em thế à! Anh… Anh khốn nạn!”

“A?” Từ Uân không hiểu ra sao, sau đó lại như hiểu được, anh nhướng mày, đầu óc chuyển động thật nhanh: “Em nói… Dư Vi… sắp về sao?”

Dư Vi… nữ vương của Đinh Tự, quả nhiên cả thế giới đều biết, trong sinh mệnh của Đinh Tự có một người rất quan trọng tên là Dư Vi.

Từ Uân nhìn vẻ mặt tôi thay đổi, biết là mình đã gây họa, còn nói thêm: “Cái kia… Tất cả đều là quá khứ rồi, bây giờ không phải cậu ta là… Không phải hai đứa… à?”

Tôi không muốn nói thêm gì nữa, cả người đổ kềnh ra sau, nghĩ nghĩ, cảm thấy không đúng, tôi trừng mắt nhìn Từ Uân: “Bọn em làm sao? Anh định nói cái gì?” Tôi càng nói càng khó chịu: “Không phải! Bọn em chẳng là gì cả! Không phải!”

Từ Uân nhìn tôi, không nói một lời, tôi cũng tức giận nhìn lại anh, mãi một lúc sau anh mới cười ‘Phì’ một tiếng, vẻ mặt này rõ ràng là vui vẻ, nhưng mà lời nói ra khỏi miệng anh vẫn đáng ghét như vậy: “A, không là gì sao… Ha, không phải thì không phải chứ sao… Có liên quan gì đến anh!”

Tôi mở mắt thật to, giọng điệu lại mềm nhũn: “Từ Uân, anh… có thể kể chuyện bọn họ cho em biết không?”

Từ Uân giả ngu: “Bọn họ? Em nói Đinh Tự với Dư Vi sao?”

Tôi gật đầu.

“Muốn biết hả?” Từ Uân ra vẻ coi thương, ngoài miệng lại nhấn mạnh: “Nếu em muốn biết, sao không tự mình hỏi?”

Tôi khẽ giật mình, đúng vậy, đến lúc nói hết tất cả rồi.

Từ Uân đưa tôi đến dưới nhà, nói rằng đã xin phép giúp tôi rồi, bảo tôi nghỉ ngơi hai ngày. Đến khi tôi lên phòng, rửa sạch cả người, tôi mới nhớ, từ lúc tôi đột nhiên rời đi đến giờ, Đinh Tự không gọi một cuộc nào.

Tôi mở máy tính lên, ôm cái gối, trong hộp thư có một lá.

Mấy tháng qua, chỉ có lúc này đây, tôi mở bức thư lại có một cảm giác như mình là kẻ ngu,

“S tiểu thư:

Tôi có một người bạn, Q tiểu thư, trước khi kết hôn là một người bạn gái ngang ngược, sau khi kết hôn lại là một người vợ chuyên chế, bình thường Q tiên sinh ngàn y trăm thuận, cô ấy nói gì thì nghe nấy, nhưng mà có một vài lần, không biết nổi tính tình gì, rõ ràng là việc rất nhỏ nhưng thái độ lại không chịu nhận thua.

Bọn họ cứ như thế mà bắt đầu chiến tranh lạnh, trước kia cãi nhau đều không tới một buổi tối, Q tiểu thư nhịn một buổi tối đã không chịu nổi rồi, nhưng Q tiên sinh lại không có ý khuất phục.

Lại qua một buổi tối nữa, Q tiểu thư nhịn không được, lầm bầm làu bàu trong nhà, nói là muốn đi chơi với bạn, đến khuya mới về, Q tiên sinh cũng không lên tiếng ngăn lại như cô ấy mong chờ, thậm chí còn chẳng có chút phản ứng nào.

Q tiểu thư thật sự đi chơi, nhưng cô ấy vừa ngồi xuống quá bar thì bắt đầu nhớ nhà, nghĩ xem Q tiên sinh đang làm gì, nghĩ xem mình nên về nhà lúc mấy giờ, nghĩ xem có nên dọa Q tiên sinh bằng cách đêm nay không về hay không, nghĩ xem có mua một phần ăn khuya về, tìm một bậc thang để mọi chuyện đều qua.

Cuối cùng, cô ấy chỉ ngồi một giờ đã đi về, về đến nhà, cửa phòng ngủ lại bị khóa mất, cô ấy định gõ cửa thì nhìn thấy trên đó dán một tờ giấy: Anh rất tức giận.

Q tiểu thư nghĩ, rốt cuộc Q tiên sinh không nén được tức giận, đang định đắc ý về thắng lợi của mình thì thấy sau lưng còn dán một phong thư, trong thư Q tiên sinh lấy tình để cảm động, dùng lý lẽ để nói rõ, nói rất nhiều cách để vợ chồng có thể ở chung lâu dài, khi đoán chắc Q tiểu thư xem xong thì anh ấy mở cửa, mặt lạnh hỏi cô ấy, không nói xin lỗi.

Lúc này Q tiểu thư không hề nghĩ ngợi, bàn tay trắng đặt xuống, nói liên tục ba tiếng xin lỗi.

Đương nhiên, rất nhiều chi tiết Q tiên sinh không chia sẻ với tôi, tôi đoán nhất định bọn họ còn làm gì đó để đây là một câu chuyện có kết thúc hoàn mỹ.

Q tiên sinh đã nói thế này, trong mắt tôi, cô ấy là nữ vương, nhưng tôi là người bảo vệ nữ vương. Tôi sẽ yêu cô ấy, chiều cô ấy, nhưng lại không thể dung túng cho cô ấy, nếu không đến lúc nguy hiểm, cô ấy sẽ không nghe lời tôi.

Cuối cùng, Q tiên sinh còn nửa đùa nửa thật chi sẻ ‘thuật ngự thê’ của anh ấy, ai nghe thấy đều cảm thấy ngọt ngào.

Trả lời vấn đề của cô, người tôi yêu, trong lòng tôi, vĩnh viễn có một vị trí, cô ấy có thể là Queen, cũng có thể là Princess, cho dù là gì thì tôi vĩnh viễn yêu cô ấy, cho dù mưa gió, cho dù mái tóc bạc trắng thì tình này vẫn dài dằng dặc, không đổi thay.

D tiên sinh.”

Đúng vậy, trong thư nói hay như vậy, vĩnh viễn yêu cô ấy, cho dù mưa gió, cho dù mái tóc bạc trắng thì tình này vẫn dài dằng dặc, không đổi thay.

Hẳn là chỉ có cô gái tên Dư Vi mới đáng để anh làm như thế.

Tôi cầm điện thoại lên, nhìn số điện thoại đã thuộc lòng từ lâu nhưng không có dũng khí để ấn gọi.

Không ngờ, anh lại gọi cho tôi.

Tôi hít mũi một cái, nghe máy: “Alo…”

“Em có khỏe không?” Rốt cuộc tôi cũng nghe được một chút ân cần trong giọng nói của anh, điều đáng châm chọc là phần ân cần này đã tới quá muộn, hơn nữa dường như còn ám chỉ điều gì khác.

Tôi nở nụ cười, như trút được gánh nặng: “Em rất tốt.”

“Buổi tối… có thể gặp em không?”

Tôi ra vẻ thoải mái: “Được chứ, chúng ta đi đâu?”

Thật ra tôi đã biết anh muốn tìm tôi làm gì, thật ra nếu như anh không gọi tới thì tôi cũng sẽ gọi choa nh, nhưng khi đợi câu nói này của anh thì tôi vẫn hơi khẩn trương, giống như một tòa nhà mới toanh nhưng chất đầy bom, chỉ ấn nhẹ một cái thì tất cả sẽ sụp đổ ầm ầm, nhưng sụp đổ có lẽ là chuyện tốt, bởi vì tòa nhà này sắp hỏng ồi.

Bên kia Đinh Tự trầm mặc một chút, mới quyết định: “Xin lỗi, anh có mấy lời muốn nói với em.”

“Được.” Tôi vẫn luôn cố gắng cười, quyết tâm nói: “Em cũng có chuyện muốn nói với anh.”