Bốn mươi ngày sau. Nghĩa địa.

Hà Cảnh Dương – con nuôi tôi nhận hôm nay, đã đổi tên là Dịch Cảnh Dương, tay nâng hũ tro cốt, lẳng lặng đứng cạnh tôi trước bia mộ Hà Khiêm Dương.

"Chị ơi, anh hai chết rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?" Gương mặt non nớt còn vươn lệ, giọng nói lại quá mức trấn tĩnh.

"Bé ngoan, sau này phải gọi là mẹ." Tôi ôm lấy be.

"Không muốn đâu!" Cậu bé cố chấp nhìn tôi, "Chị còn nhỏ hơn anh hai, chỉ lớn hơn em có mười tuổi thôi, sao em lại gọi chị là mẹ được?"

Tôi vỗ vỗ trán, nói: "Bọn họ đều nói con là con trai mẹ, cho nên con phải là con của mẹ."

Nó trợn to mắt, lời này đương nhiên nó nghe không hiểu.

"Cảnh Dương ngoan, chúng ta phải để lịch sử đi đúng quỹ đạo của nó. Cho nên con phải trở thành con của mẹ, mới có thể là Dịch Cảnh Dương."

Nó chỉ nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu, nắm chặt vạt áo tôi.

"Bé ngoan, sau này chỉ còn lại hai chúng ta, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con, cho con những thứ tốt nhất thế giới này."

Nó lại gật đầu, lộ ra vẻ chín chắn không hợp tuổi.

"Mẹ sẽ bảo hộ con bằng cả tính mạng mình cho đến khi con có đủ năng lực bảo hộ hai chúng ta." Tôi ôm con trai mới của mình vào lòng, đứa bé này gầy gò và nhỏ bé so với bạn đồng lứa nhiều lắm.

"Con nhất định sẽ bảo vệ mẹ!" Cậu nhoc quơ nắm tay, đầu dựa vào cần cổ tôi.

"Không, không phải hiện tại." Tôi cười khe khẽ, "Hẳn là chừng... hai mươi năm sau."

Tôi sẽ đợi, đợi nhóc con của tôi lớn lên trở thành nhà khoa học ưu tú nhất, đợi cuộc chiến của con người và người máy nổ ra, cũng sẽ đợi, Sở Vong sống lại.

Đợi đến năm 2026, tôi sẽ không để Sở Vong rời xa tôi. Nhất định sẽ giữ anh ở lại, ở lại bên tôi.

   

Một tay nắm Dịch Cảnh Dương, một tay kéo vali hành lí, tôi về nhà.

Đây là một con đường ưu tĩnh, ven đường trồng đủ loại cây cối, những tòa biệt thự phong cách đơn giản mà đặc săc khác biệt đứng sừng sững giữa hàng cây xanh.

Thỉnh thoảng có vài người tóc vàng mắt xanh đi qua, cười cười thân thiện với chúng tôi.

Cũng có đôi khi, một cậu nhóc dừng lại trước mắt, huýt sáo lanh lảnh, vui vẻ hỏi tôi có cần giúp một tay hay không.

Mỗi lần như vây, Dịch Cảnh Dương lại hóa thành con cọp nhỏ, nắm chặt tay tôi, khiến tôi không khỏi bật cười, cảm ơn và từ chối thịnh tình của họ.

Đi hơn nửa giờ, cuối cùng cũng tới một tòa nhà ba tầng sơn màu vàng nhạt.

Trước cửa trồng đầy oải hương, tìm ngát dịu dàng.

Hai đứa tre chừng mười tuổi đứng trên cỏ, hình như đang điều khiển ô tô đồ chơi. Nhìn thấy chúng tôi, cậu con trai quay đầu lại, gọi với vào trong nhà: "Ba ơi, có khách tới."

Còn cô bé thì nhảy chân sáo tới trước mặt chúng tôi, nghiêng đầu đánh giá, sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt Dịch Cảnh Dương.

"Ấy thật là đẹp nha!" Cô nhóc nói bằng tiếng Anh. Sau đó, tôi trơn mắt há hốc miệng nhìn bé gái ôm mặt Dịch Cảnh Dương, hôn một cái thật mạnh.

Cảnh Dương ghét bỏ, vội vàng lấy tay lau sạch giọt nước trên má, trừng mắt nhìn cô bé kia. Cô nhóc lại chạy rất nhanh.

"Shit!" Nó mắng bằng tiếng Anh.

Tôi trố mắt: "Con nói được tiếng Anh cơ à?"

Nhóc con cười hắc hắc, bảo: "Đây là câu mắng người, học trên tivi đấy ạ."

Thằng quỷ này!

Cửa chính mở to, một đôi nam nữ trung niên chạy ra. Người đàn ông chạy phía trước có màu da giống tôi, thì phụ nữ phía sau thì tóc vàng.

Vẻ mặt của họ lại giống nhau, từ nghi hoặc đến kích động.

Ông chạy đến trước mặt tôi, ngừng lại, miệng mấp máy muốn nói điều gì, song một lời cũng chưa thốt.

"Ba." Tôi quỳ xuống trước mặt ông, "Thiếu Hàn bất hiếu."

Nhất lời, ông cảm động rơi lệ, đỡ tôi đứng lên: "Ngốc! Cuối cùng con cũng chịu tới đây! Sao không báo cho ba một tiếng mà tự mình chạy đến?"

"Thiếu... Hàn?" Một giọng nói lơ lớ vang lên, người phụ nữ đứng sau, bợ của ông, cũng vui mừng ra mặt.

Tôi gật đầu, gọi một tiếng "Auntie", bà cười hớn hở.

"Đây là... " Cha nhìn chăm chú vào nhóc con đang kéo tay tôi.

"Đây là mẹ tôi!" Vốn không dễ dàng thừa nhận tôi là mẹ, lúc này Dịch Cảnh Dương lại cướp lời, tự giới thiệu thân phận.

Cha và dì trừng to mắt, hiển nhiên là không tin được.

Tôi vỗ đầu Cảnh Dương, trịnh trọng: "Là con của người quen cũ. Cũng là... con nuôi của con."

* * * *

Thảo nguyên đã xanh.

Mùa xuân lại đến.

Tôi vấn tóc, chọn một chiếc quần vải đay, áo lông vàng nhạt mặc vào, trang điểm nhẹ. Người trong gương duyên dáng thướt tha, nhìn vẫn thật trẻ trung.

Có lẽ phải cảm ơn những sản phẩm dưỡng da tốt nhất, bộ quần áo và trang sức đẹp mắt nhất, tinh tế nhất.

Mở cửa phòng, tôi bước xuống lầu.

Đây là một tòa kiến trúc cực lớn, có bốn tầng, mỗi tầng có tới tám, chín gian phòng, ngoại trừ tôi còn có mười mấy vệ binh và năm, sáu thị nữ.

Đi qua hành lang dài hun hút, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, không gian vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân tôi vang lên đơn điệu.

Khúc quanh, hai cậu nhóc vệ binh đang châm thuốc cho nhau, dưới ánh lửa, trong ánh nắng, gương mặt trẻ trung trông thật bắt mắt.

Thấy tôi đi tới, hai người lập tức đứng nghiêm, chào tôi. Một người hì hì nói: "Phu nhân, nghe nói bữa trưa nay có tổ yến!"

Tôi giả bộ nghiêm nghị trừng mắt với cậu ta: "Tiểu Phó, lại ngứa răng rồi!"

Cậu ta vẫn hí hửng thoải mái như cũ: "Chẳng phải đều nhờ phu nhân nhân từ, thông cảm với cấp dưới hay sao!"

Tôi cười nói: "Yên tâm! Lát tôi sẽ bảo phòng bếp làm nhiều một chút, mấy đứa đổi ca thì nhớ đến đó lấy ăn nhé!"

Cậu nhóc vui vẻ cảm ơn tôi liên tục. Cậu vệ binh trẻ hơn đứng bên lại lấy dũng khí nói lớn: "Phu nhân, không được!"

Tiểu Phó trợn mắt há hốc miệng nhìn cậu ta: "Thằng ranh này!"

Tôi nhướng mày, nhìn cậu lính trẻ, khuôn mặt trắng trẻo của cậu ta thoắt đỏ ửng, giọng nói hơi run: "Đó là những thứ chủ nhận chuẩn bị cho phu nhân, chúng tôi sao có thể ăn được. Phu nhân, người không được khỏe, xin hãy yêu quý bản thân hơn."

Tôi thường xuyên ho ra máu, đây là chuyện mọi người đều biết.

Tiểu Phó phồng mặt lên đỏ bừng, cậu lính trẻ tuy sợ nhưng vẫn kiên định. Tôi cười với cậu ta: "Cậu tên gì?"

"Nghiêm gia Sơn." Cậu vệ binh lại dập chân chào một cái. Nhìn nụ cười của tôi, mặt cậu càng đỏ hơn, vội vã cúi đầu.

Tôi nói: "Cám ơn cậu đã quan tâm. Cậu mới tôi phải không? Kỳ thực cậu không biết, Cảnh Dương hay đưa đồ đến đây lắm, lần nào cũng để hỏng đi, mấy đứa kia nếu có tác dụng thì tôi đã sớm khỏe rồi. Hơn nữa mọi người ở đây đều vất vả, nếu đã vậy, sao phải đẻ lãng phí?"

Tiểu Phó lúc này mới đắc ý, mắng một câu: "Còn non lắm!"

Nghiêm Gia Sơn đã đỏ mặt tới mang tai, nói nhỏ: "Phu nhân, người thật tốt!"

Tôi tiếp tục bước xuống lầu.

Năm năm, tôi đã ở tỏng toàn nhà này trống trải này năm năm. Tất cả thị nữ và vệ binh bảo vệ tôi đều đã quen thuộc, đều cho rằng Dịch Cảnh Dương đưa tôi tới nơi này là để cho tôi diều dưỡng thân thể.

Năm năm, tôi đã ở tỏng toàn nhà này trống trải này năm năm. Tất cả thị nữ và vệ binh bảo vệ tôi đều đã quen thuộc, đều cho rằng Dịch Cảnh Dương đưa tôi tới nơi này là để cho tôi diều dưỡng thân thể.

La Uyển – thiếp thân thị nữ của tôi thấy tôi đi xuống bèn vội chạy tới chào đón: "Phu nhân, điểm tâm vừa làm xong."

Tôi gật đầu. Cô bé ngồi xuống với tôi, cùng tôi dùng bữa.

"Phu nhân, chủ nhân hình như một tháng rồi chưa tới nhỉ?" Cô bé ngập ngừng hỏi tôi.

Lại thêm một cô nhỏ bị cn tôi mê hoặc!

"Thế nào? Nhớ nó rồi?" Tôi trêu đùa.

Mặt cô bé đỏ bừng nhưng nói vẫn rất hùng hồn: "Chủ nhân xuấ sắc như vậy, chỉ là cháu sùng bái ngài ấy thôi!"

"Ở đây có bao nhiêu cô thích nó, nhưng từ lúc nào nó đã mê hoặc cả La Uyển thân mến của tôi đi rồi?"

Cô bé đắc ý hỏi: "Phu nhân, vậy người xem cháu có được không?"

Tôi không thể không nghiêm mặt nói: "Bé con, tôi phải nói cho cháu biết chuyện này, con tôi hình như không có tình cảm với cả nam lẫn nữ thì phải. Căn cứ suy đoán của tôi, nó vẫn là còn nguyên đai nguyên kiện đấy."

La Uyển ngẩn ra, mấy con bé còn lại trong phòng cũng đờ mặt, sau đó tất cả đều ngượng ngùng cười rộ lên.

Chị Trương đầu bếp đi tới, cười mắng: "Phu nhân, nào có người mẹ lại nói xấu con mình như thế!"

"Thì tôi chỉ lo nó có xu hướng không bình thường thôi mà." Tôi nghiêm túc nói, các cô bé trong phòng lại rơi vào trầm tư.

Chị Trương khéo léo chuyển chủ đề: "Nhưng mà phu nhân, đến bao giờ phu nhân mới tìm cho mình một người bầu bạn?"

Tôi hơi dừng lại, nói: "Sắp rồi."

Sắp rồi, Ngày mùng Bảy tháng Tám năm 2026, sắp đến.

Hai mươi năm ẩn nhẫn và cô độc, chì vì đợi đến mùa hè này – Tôi gặp lại Sở Vong.

* * * *

Năm năm rồi, tôi sống trong tòa nhà mênh mông này, xung quanh là thảo nguyên mênh mông bao la. Khu vực này là vùng cấm, tòa nhà được hệ thống phòng ngự tối tân nhất, không ai có thể xâm nhập.

Thế nhân chỉ biết người thân duy nhất của Dịch Cảnh Dương là mẹ anh ta, lại không biết bà ở nơi nào.

Tôi ngồi trước thềm nhà, Viễn Viễn đang ngồi xổm trên thảm dưới chân tôi.

Viễn Viễn là chú chó chăn cừu Đức năm tuổi rưỡi, bạn thân của tôi trong cuộc sống tịch liêu này. Lưng nó vàng rực, lông dài, tai nhọn, lỗ tai, cái ót, trên trán đều phủ sắc đen đầy mạnh mẽ. Ngực, bụng, tứ chi cũng đen tuyền.

Nó là chú chó chăn cừu đẹp nhất mà tôi thấy. Giờ đây, nó đang làm bạn với tôi.

Gió nổi lên. Viễn Viễn vẫn luôn ngoan ngoãn bổng nhiên đứng dậy, hướng về phía xa sủa vang, sau đó tung chân chạy vội ra ngoài!

Con chó ngốc!

Tôi bất đắc dĩ, vỗ vỗ trán mình. Không giống bề ngoài thông minh nhanh nhẹn, sau khi tôi nuôi chừng ba tháng đã phát hiện nó là một con chó ngốc nghếch. Tình cảnh "chủ - tớ tâm linh tương thông" chẳng bao giờ xảy ra. Một động tác đơn giản dạy nửa năm cũng không làm được, song ít việc vụn vặt sẽ làm nó cao hứng bừng bừng.

Tôi nhìn nó chạy đuổi theo chiếc khăn lụa đang lượn vòng tròn trong không trung, càng lúc càng xa, vội gọi to: "Viễn Viễn, về đây!"

Một bóng người cao lớn ném mũ xuống đất, nhanh như gió chạy về phía Viễn Viễn, chặn phía trước, bắt được khăn lụa đưa cho nó. Viễn Viễn há mồm cắn, cậu ta vỗ vỗ cằm nó, nó bèn ngoan ngoãn lại, rồi cậu nhõ đuổi Viễn Viễn quay về.

Viễn Viễn chạy tới trước mặt tôi, ư ử kêu một tiếng, chị Trương đứng chờ đã lâu bèn dắt nó đi vào nhà.

Tôi cười với cậu: "Cảm ơn, cậu Nghiêm Gia Sơn."

Mồ hôi ròng ròng theo gò má chảy xuống cằm, cậu ta đỏ mặt: "Phu nhân khách khí quá!"

"Thân thủ của cậu rất mẫn tiệp." Tôi tán thưởng, "Làm cảnh vệ cho tôi thì lãng phí nhân tài quá!"

Cậu t lập tức trợn mắt, vội vã xua tay: "Phu nhân, người đừng nói thế! Được bảo vệ cho người là vinh hạnh của tôi! Người chính là thân nhân duy nhất của chủ nhân! Là người mẹ vĩ đại!"

Mẹ của Dịch Cảnh Dương! Thân nhân duy nhất!

Lẽ nào nửa đời sau của tôi cứ thêm cái vế ấy vào tên? Tôi không vui nhíu mày, cậu bé không biết mình lỡ lời chọc gì đến tôi, không dám lên tiếng nữa.

"Chiến sự ở tiền tuyến thế nào rồi?" Tôi đột nhiên hỏi.

"Quân ta liên tục đánh tan... " Giọng Nghiêm Gia Sơn đột nhiên ngừng bặt, mặt hơi tái đi, "Phu nhân, chủ nhân hạ lệnh không được tiết lộ bất kì tin tức nào cho người. Ngài ấy không muốn phu nhân lo lắng!"

"Hử? Không muốn tôi lo đến?" Tôi cười lạnh một tiếng, phất tay ra hiệu cho cậu ta đi.

Tôi đi về phía nhà, Viễn Viễn đang ngồi xổm trước cửa trình ra dáng vẻ đáng thương, thấy tôi bước đến bèn vui mừng nhảy chồm lên.

Tôi cùng nó ngã nhào tren thảm cỏ, ngẩng đầu nhìn thía dương ảm đạm treo trên bầu trời.

Tháng Tám đến rồi.

Thời tiết trở nên oi bức khó chịu. Toàn bộ toàn nhà đều mở thiết bị ổn định nhiệt độ, riêng phòng tôi thì không. Tôi mở to cửa sổ để gió đêm lùa vào.

Đây là tự nhiên. Bốn mùa thay đổi, nóng lạnh luôn phiên là qui luật của tự nhiên. Chỉ có tuân theo qui luật của tự nhiên, chúng ta mới có thể sống an ổn.

Trong mộng, tôi lại gặp Sở Vong.

Đã rất lâu tôi không mơ thấy anh, năm nay lại bắt đầu thường xuyên hơn, thậm chí tần suất còn gần như mấy năm anh mới ra đi. Điều này làm tôi hoài nghi, có phải mình sắp nhìn thấy anh?

Tôi chôn anh trong tim mình, chưa từng quên một giây.

Hôm nay, tôi lại mơ về nhẵng ngày chạy trốn ở Bắc Kinh. Tôi làm bánh quy bơ cho anh ăn. Món bánh tôi tự tay làm, tuy anh không thích đồ ngọt nhưng hôm đó đã ăn hết sạch.

Ăn xong, chúng tôi lại triền miên một trận, chẳng hề quan tâm đang giữa ban ngày. Gương mặt anh vẫn đẹp như ngày mới gặp, mồ hôi như mưa, nhìn tôi thật sâu, khẽ gọi: "Thiếu Hàn!"

Tôi bật dậy. Một giấc mơ như vậy, một giấc mơ ngọt ngào lại khiến tôi cảm thấy ngực như bị tảng đá nghìn cân đè nặng. Căn phòng rộng chừng bốn, năm chục mét vuông, lớn như vậy, lại chỉ có mình tôi thở dốc. Chỉ có mình tôi.

Ngoài của sổ đã tối thẫm, trăng ẩn đi, không nhìn thấy một ánh sao.

Chân trần bước xuống, tôi đẩy cửa ra ngoài.

Hành lang không một bóng người. Tầng này chỉ có tôi và các thị nữ. Các cô đều đã ngủ say. Dưới lầu mới có vệ binh. Cuộc sống của họ đều khoái hoạt như thế, Dịch Cảnh Dương là thần tượng duy nhất trong lòng họ.

Phòng có bật điều hòa, sàn lạnh ngắt. Tôi thong thả bước từng bước. Thực ra tôi cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ không muốn một mình trong căn phòng trống rỗng.

Phía trước có ánh sáng.

Bức tường cạnh cầu thang có một cửa sổ nhỏ, ánh trăng vừa rẽ mấy chiếu vào qua kẽ cửa.

Tôi lần bước về phía ánh sáng duy nhất. Cửa sổ không cao, tôi lấy một cái ghế cạnh đó, đứng lên là có thể với tới cửa sổ.

Ngoài đó là bầu trời đêm, ánh trăng dìu dịu, bãi cỏ êm đềm và gió nhẹ phất qua.

Tôi mở cửa sổ, ngẩn người đứng đấy, hơi nhoài nửa thân ra phía ngoài. Gió nhẹ lướt qua gò má khiến tôi tỉnh táo hơn.

Tôi không sao, tôi chỉ không có cách nào bình yên đi vào giấc ngủ khi mơ tới Sở Vong. Từng giọt từng giọt ký ức không hề xói mòn theo năm tháng mà càng lúc càng như dao nhọn, lăng trì đầu óc và thân thể tôi. Từ khi năm 2026 bắt đầu, kí ức đó càng kêu gào dữ dội hơn...

"Phu nhân! Nguy hiểm!" phía sau truyền đến một âm thanh lo lắng, âm thanh này dường như khá quen, tôi quay đầu lại, chân không tự chủ bước sang bên cạnh một bước, đạp vào không trung...

Thân thể nghiêng đổ về một bên, sàn nhà làm bằng cẩm thạch chợt phóng đại trước mắt, tôi gần như đã cảm thấy cơn đau nhức khi chạm vào...

Không hề phát sinh.

Tôi rơi vào một lòng ngực kiên cố. Hô hấp của người nọ thoáng ngừng trệ giây lát, sau đó trên đầu tôi truyên đến một tiếng kêu mừng rỡ: "Phu nhân, người không sao chứ?"

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta. Nghiêm Gia Sơn. Chúng tôi thật có duyên nhỉ.

Cậu ta đỡ tôi đứng vững lại, lúc này tôi mới chú ý tình thế vừa rồi, quả là nguy hiểm. May nhờ cậu ta ổn định, lại khỏe mạnh, di chuyển cực nhanh về phía tôi, để tôi ngã lên người. Cậu ta chỉ một tay chống tường lại vẫn có thể cản không cho hai người chúng tôi không lăn xuống cầu thang.

Một câu bé ngoan, rất có tài năng! Tôi nhìn cậu ta đầy cảm kích, cậu bé mất tự nhiên quay đi.

Một câu bé ngoan, rất có tài năng! Tôi nhìn cậu ta đầy cảm kích, cậu bé mất tự nhiên quay đi.

"Tôi nay cậu trực à?"

"Vâng. Phu nhân, để tôi đưa người về phòng."

Tôi lắc đầu theo bản năng. Cậu ta lại lúng túng không biết nên làm thế nào.

"Đưa tôi lên sân thượng."

* * * *

Tôi ngồi bệt xuống nền sân thượng. Nghiêm Gia Sơn đứng bên cạnh, ngồi cũng khó, đứng tiếp cũng không nên, rất bối rối.

Tôi bật cười, vỗ vỗ lên sàn bên cạnh mình: "Ngồi đi, đừng giữ lễ quá."

"Vâng." Cậu ta cẩn thận ngồi xuống, cách tôi chừng hơn một mét.

"Sao cậu lại tới chỗ này?" Tôi hỏi.

"Thưa phu nhân, vì thành tích của tôi trong trường quân đội thuộc hàng xuất sắc," Cậu ta kiêu ngạo nói, "Nên mới được tuyển chọn thành vệ binh của phu nhân."

"Nhưng ra tiền tuyến chẳng phải hay hơn sao?"

Cậu bé không lên tiếng, tôi chợt nhớ tới lệnh cấm đề cập tới tình hình chiến sự của Dịch Cảnh Dương.

"Thôi được, tôi không hỏi chuyện này nữa." Tôi chuyển đề tài, "Cậu thấy người nhân tạo chuyển hồn như thế nào?"

Cậu ta bỗng đứng dậy, lấy tư thế quân nhân, dập chân chào tôi: "Thưa phu nhân, người nhân tạo chuyển hồn là phát minh vĩ đại nhất thế kỉ hai mươi mốt. Nó cải biến học thuyết về sinh mệnh, giúp con người có sinh mệnh thứ hai, hỡn nữa đã thành công trong vấn đề thông qua sinh mênh thứ hai để cải tao gen của nhân loại..."

Tôi ngẩng đầu, trừng mắt với cậu ta: "Thằng nhóc này, đọc thuộc lòng cho tôi nghe làm gì."

Cậu bé ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Tất cả mọi người đều nói thế, hơn nữa tôi cũng cho là như vậy."

"Mọi người" là chỉ thanh niên như cậu ta đi? Học thuyết này của Dịch Cảnh Dương quả thật được giới trẻ tung hô ghê lắm.

Tôi kéo cậu ta ngồi xuống, cười nói: "Đừng đứng, bổn phu nhân ngửa đầu lâu sẽ mỏi cổ đấy."

Cậu ta lại đỏ mặt nhưng vẫn cố giữ nét mặt bình thản nhìn vào không khí. Lát sau, cậu ta nói: "Phu nhân, người không nên coi chúng tôi là trẻ con."

"Hả?"

"Người thoạt nhìn cũng không nhiều tuổi hơn chúng tôi lắm, cứ suốt ngày gọi chúng tôi là nhóc con, người trẻ tuổi, nhóc quỷ, kì thật chúng tôi đều cảm thấy rất kỳ cục."

Tôi bật cười: "Nhưng tôi đã bốn mươi tuổi rồi. Cậu nhìn tôi trông còn trẻ thế là do Cảnh Dương chịu khó gửi mỹ phẩm dưỡng da cho tôi đấy, bản thân tôi đã già rồi."

Cậu ta quay đầu, nhìn tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy lúng túng. Không phải cậu ta đã....

Cậu ta vẫn nhìn tôi. Tôi chưa tiếp xúc nhiều, vẫn cho rằng cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ nhát gan hay xây hổ, cậu ta chưa từng để lộ vẻ mặt kiên định như thế.

"Nhóc quỷ này...."

"Phu nhân, trước đây tôi cũng không biết." Cậu ta nhẹ nhàng nói tiếp, như thể đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình: "Tôi từng cho rằng sau này mình sẽ gặp được một cô gái trẻ tuổi xinh, đẹp nào đó. Tô từng cho rằng mình sẽ thích một ai đó bình thường như mình, sau đó cùng nhau vui vẻ hạnh phúc một đời. Nhưng bây giờ tôi mới biết, có một số việc, có một vài người dường như được định tước rồi. Tôi... không chỉ một lần thấy người ấy, hàng đêm không ngủ được, ôm chân ngồi trên ban công, cô độc lạ lùng ; không chỉ một lần thấy, đôi mắt người ấy đẹp như vậy, lại luôn luôn thất thần ; người ấy bình dị gần gũi, săn sóc người khác, chỉ riêng bản thân mình lại không chịu quý trọng, rõ ràng vẫn luôn ho ra máu lại không chịu điều dưỡng theo lời bác sĩ."

Tôi quát lên: "Càn rỡ!"

Cậu thanh niên chấn động cả người, ánh mắt nhìn tôi lại vẫn kiên định như thế.

"Đừng nói nữa!" Tôi kêu lên.

Cậu ta lại mỉm cười lạ lùng: "Ngay đến cả chủ nhân vĩ đại cũng chịu thua người ấy, tôi nhất định sẽ không khiên cuộc sống của người ấy khó chịu hơn, tôi chỉ cần có thể thấy người ấy, âm thầm quan tâm người ấy là đủ rồi."

Nháy mắt, tôi nghẹn ngào: "Đứa nhỏ này!"

"Phu nhân, tôi biết trong lòng người có một bóng hình khác." Cậu ta nói, vẫn dịu dàng quan tâm như vậy, "Phu nhân, người nhất định phải bảo trọng thân thể, đây là nguyện vọng của chủ nhân, cũng là nguyện vọng của chúng tôi. Kì thực trước đây, khi bị điều đến bảo hộ người, tôi đã từng cảm thấy không cam lòng. Nhưng hiện tại, tôi chỉ mong muốn có thể lặng yên bảo hộ người cả đời."

* * *  * * *

Lời bày tỏ của Nghiên Gia Sơn khiến tôi hơi bối rối. Tôi không hi vọng người trẻ tuổi vậy lại phải đối mặt với một tình yêu tuyệt vọng. Sinh mệnh đáng quý như thế, người còn trẻ phải biết trân trọng yêu quý mà sống sót chứ.

Vì vậy tôi bèn chú ý đến hành vi của mình hơn, cố gắng bảo trì khoảng cách với cậu vệ binh trẻ. Về phần Nghiêm Gia Sơn, sau ngày hôm đó tôi cũng không còn gặp lại nữa.

Nhưng có chuyện càng khiến tôi quan tâm.

Tôi vẫn không liên lạc được với Dịch Cảnh Dương, đội hộ vệ luôn nói không kết nối được với nó. Hôm nay đã là ngày mùng Năm tháng Tám. Ngày quan trọng nhất của tôi, ngày mùng Bảy tháng Tám, chỉ còn hai ngày.

Bữa trưa nay, tôi bảo chị Trương mở một bình vang đỏ. Nhìn chất lỏng đỏ thẫm chảy ra, tôi giơ tay muốn cầm bình rượu để quan sát một chút.

Chị Trương định nhận chiếc bình lại, tôi né tay qua một bên.

Một tiếng động bén nhọn vang lên, khiến tất cả mọi người ngây ra. Tôi cầm bình rượu vỡ nát chĩa thẳng vào cổ tay mình, nhẹ nhàng vẽ một vết máu, quay sang cậu đội trưởng vừa nghe tin chạy tới: "Tôi muốn nói chuyện với thằng con bất hiếu Dịch Cảnh Dương kia."

Phòng thông tin.

Cậu đội trưởng đội hộ vệ run run rẩy rẩy đưa ống nghe cho tôi: "Tướng quân đang tác chiến bên ngoài, chỉ có thể trò chuyện qua điện thoại."

Tôi gật đầu, nhận ống nghe, chị Trương lau nước mắt đứng bên cạnh băng bó cho tôi.

"Cảnh Dương, mẹ đây." Tôi lên tiếng trước, đã mấy tháng không nghe được giọng nó, không rõ nó có ý gì.

"Thiếu Hàn!" Bên kia đầu dây truyền đến một giọng nói trầm thấp giàu từ tính, rất thuần thục nhắc tên tôi.

Tôi hơi giận: "Gọi mẹ!"

Ống nghe truyền đến tiaangs cười nhẹ của nó, tôi có thể tưởng tượng ra cái vẻ nhún vai "bỏ qua chuyện này đi" của nó.

"Rốt cuộc có chuyện gì?" Nó không cười nữa, nhấn từng chữ từng chữ đầy mạnh mẽ, rất giống tác phong thường ngày.

"Mẹ muốn gặp con." Tôi nói, sau lại bổ sung một câu, "Nhất định phải gặp mặt."

Trong diện thoại rất an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của Cảnh Dương.

Tôi bỗng nhiên rút tay khỏi tay chị Trương, khiến cho chị ấy và cả dội hộ vệ kêu lên sợ hãi. Hô hấp từ đầu dây bên kia chợt nặng nề hơn, tôi nói: "Dịch Cảnh Dương, trong tay mẹ là mảnh chai vỡ. Nếu con không đồng ý thì cứ chờ làm đám ma cho mẹ đi."

Tôi cúp điện thoại.

Mười phút sau, đội trưởng đội hộ vệ mới chạy đến, báo cáo: "Thưa phu nhân, máy bay một giờ nữa có thể cất cánh."

Tôi gật đầu, quay về phòng thu thập quần áo. Chị Trương và Chu Uyển đón tôi: "Phu nhân, rốt cuộc làm sao vậy?"

"Không việc gì đâu." Tôi cười nói, "Ranh con không nghe lời, tôi đi dạy cho nó một trận."

Hai người vẫn không cười nổi, bọn họ lo cho tôi. Uy tín, tiếng tăm cùng tính cách lạnh lùng vô tình của Dịch Cảnh Dương đã nổi tiếng khắp nơi. Sau khi nó hia mươi tuổi, không còn ai dám chống đối nó.

Tôi về phòng ngủ, lấy mấy bộ quần áo ném vào vali.

"Cốc cốc!" Có người gõ cửa. Ai còn đến quấy rầy tôi lúc này? Tôi không vui: "Vào đi!"

Tiểu Phó "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi: "Phu nhân, xin người hãy cứu Nghiêm Gia Sơn với."

Tay tôi chợt dừng lại, quay sang hỏi cậu ta: "Có chuyện gì thế?"

Cậu thanh niên ngày thường kiên cường đến thế nay đã rơi nước mắt ướt mặt: "Mấy hôm trước cậu ta bị chủ nhân hạ lệnh mang đi, có người nói chủ nhân sẽ xử tử cậu ta... Tôi... chúng tôi đều không rõ đã có chuyện gì nghiêm trọng đến thế. Nhưng phu nhân, cầu người nể tình nó còn trẻ người non dạ, người hãy cứu nó lần này."

Tôi hít sâu một hơi, bước đến đỡ cậu ta dậy: "Tôi nhất định sẽ làm hết sức."