Lý Cảnh nâng mắt, trông thấy Tề Ngọc Yên đang nhìn vào mình, trong mắt lấp lóe ánh lệ. Lòng hắn đã rối thành một nùi.

Hắn biết, Tề Ngọc Yên và Chung Dục có tình ý với nhau. Thậm chí nàng vì Chung Dục mà không sợ giả xấu để trốn tránh. Nhưng, thời gian qua, hai người sống chung với nhau qua từng đoạn, ngọt ngào như vậy. Mọi thứ đã in sâu vào lòng hắn. Hắn không tin, nàng không có tí thật tâm nào với mình. Hơn nữa, bọn họ còn có Huyên Nhi, không phải sao?

Nghĩ đến đây, Lý Cảnh quay sang, nhẹ nhàng cười với Tiêu Thái hậu: “Mẫu hậu, kỳ thật chuyện ngọc bội kia, nhi thần đã biết lâu rồi. Chung thị vệ và Tề gia có quan hệ thân thiết, hắn tặng miếng ngọc bội chúc mừng Ngọc Yên, nhi thần cảm thấy không có vấn đề gì cả nên bảo Ngọc Yên cứ nhận lấy.”

Nói xong hắn cười nhẹ ra tiếng: “Lại không ngờ, miếng ngọc bội nhỏ này lại phát sinh ra rắc rối lớn đến vậy!” Nói tới đây, hắn liếc mắt nhìn Trịnh Chước, “Hoàng hậu, sau này có chuyện gì, ngươi đừng quấy rầy Thái hậu nữa, tới hỏi ta trước, đỡ oan uổng người tốt.”

Nghe vậy, Trịnh Chước cứng đờ cả người. Lời Lý Cảnh rõ ràng chỉ trích việc mình chưa điều tra ngọn ngành đã đổ bừa Tề Ngọc Yên.

Tề Ngọc Yên quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn Lý Cảnh. Nàng chưa bao giờ kể với chàng xuất xứ của miếng ngọc bội kia, nhưng lúc này chàng lại nói như vậy.

Nàng không biết, chàng có tin lời mình không. Nhưng nàng biết, vào giờ khắc này, chàng lựa chọn bảo vệ mình.

Nước mắt tựa như dòng suối tuôn trào.

Cảm kích, cảm động, cảm ơn, đồng loạt dâng lên trong lòng.

Kiếp này, chàng đã không làm mình thất vọng.

Trông thấy Tề Ngọc Yên đã khóc không thành tiếng, Lý Cảnh đi tới, đỡ nàng dậy khỏi mặt đất, ôn nhu nói với nàng: “Ngọc Yên, khiến nàng chịu oan ức rồi.”

Lúc này, Tề Ngọc Yên không nhịn được nữa, nhào vào ngực hắn, “A!” một tiếng khóc lớn.

“Ngọc Yên, sao nàng ngốc thế cơ chứ? Cứ nói rõ ràng mọi chuyện cho mọi người là được mà?” Hắn ôm nàng, dùng tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nhẹ giọng oán trách nói: “Sau này lại xảy ra chuyện, đừng tự gánh vác hết một mình. Nhớ này, mọi chuyện có ta.”

Hắn nói xong, Tề Ngọc Yên khóc càng dữ dội hơn.

Kiếp trước, nếu chàng có thể tin tưởng mình như này, chịu giúp mình, có phải nàng và người nhà sẽ có kết cục khác không?

Túm lấy y phục hắn, nắm chặt thành quyền.

Thấy hai người như kia, người ở đây đều biết Hoàng đế có lòng che chở Tề Ngọc Yên. Mà một khi Hoàng đế đã nói như vậy rồi, Trịnh Chước và Phan Dửu Quân cũng không dám nghi ngờ.

Trịnh Chước quay sang nhìn Tiêu thái hậu.

Tiêu Thái hậu im lặng, nghi ngờ hỏi: “Hoàng đế, con thật sự đã biết chuyện về miếng ngọc bội kia?”

“Đúng thế, thưa mẫu hậu.” Lý Cảnh cúi đầu, nhìn Tề Ngọc Yên đang vùi mặt trong lòng mình, vẻ mặt yêu thương.

Nhìn nhi tử như vậy, rốt cuộc Tiêu Thái hậu không hỏi sâu thêm nữa. Bà thở dài một hơi, thầm nghĩ, chỉ cần nhi tử thích là được.

Ánh mắt lướt tới Chung Dục đang quỳ trên điện, Tiêu Thái hậu nhìn sâu xa. Cho dù Tề Ngọc Yên và Chung Dục có tư tình hay không thì Chung Dục cũng không thể giữ lại trong cung được nữa.

Vì thế, Tiêu Thái hậu nâng mắt, nói với Lý Cảnh: “Hoàng đế, tên Chung Dục nên xử lý ra sao?”

Nghe nói thế, Tề Ngọc Yên cả người run lên, tiếng khóc chợt ngưng bặt.

Chẳng lẽ, Thái hậu vẫn muốn giết Chung Dục? Kiếp trước đã hại Chung Dục, kiếp này, mình lại hại hắn thêm lần nữa?

Lý Cảnh nhạy bén cảm nhận được sự run rẩy của Tề Ngọc Yên.

Hắn trầm ngâm, thả nàng khỏi ngực mình, dùng tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt ướt đẫm lệ của Tề Ngọc Yên lên, đưa mắt nhìn một lúc, vươn ngón tay lau khô nước mắt trên mặt nàng.

Sau đó xoay người, đi tới trước, nhìn Chung Dục đang quỳ thẳng tắp dưới chân mình. Đột nhiên, hắn khom lưng xuống, tự tay đỡ Chung Dục dậy, cười cười, nói: “Trẫm đến chậm, oan ức cho Chung thị vệ.”

Chung Dục khom người chắp tay nói: “Thần lo sợ.”

“Trẫm biết ngươi và Ngọc Yên trong sạch.” Lý Cảnh ngừng một lúc, sau đó nói tiếp, “Chỉ là chuyện ngày hôm nay đã ầm ĩ lên như vậy rồi, Chung thị vệ không thể ở lại cung thêm được nữa.”

Chung Dục ngẩn ra, sau đó cúi đầu đáp: “Thần mặc cho Hoàng thượng xử trí, tuyệt đối không có nửa câu oán hận.”

Lý Cảnh mỉm cười nói: “Chung thị vệ nói quá rồi. Hiện giờ biên giới Đại Hiên với Viên Quốc lại bắt đầu bất ổn, trẫm từng nghe Hoài Dương hầu nói qua, Chung thị vệ có chí ra trận giết địch, lập công cho nước nhà. Một khi đã như vậy, ngươi đi trấn thủ biên cương Ưng Thành, sao hả?”

Chung Dục ngây ra, sau đó dập đầu lĩnh chỉ nói: “Thần tuần chỉ! Thần đi Ưng Thành, tất tận lực bảo vệ lãnh thổ Đại Hiên, chẳng sợ da ngựa bọc thây, quyết không hối hận!”

“Quả là nam nhân giỏi! Có chí khí!” Lý Cảnh khen ngợi, nói tiếp, “Một khi đã như vậy, hôm nay ngươi ra cung đi. Đường đi Ưng Thành xa xôi, ở nhà chăm lo cho cha mẹ ngươi, ba ngày sau lên đường.”

“Vâng!” Chung Dục đáp.

“Chung thị vệ lui xuống trước đi.” Lý Cảnh nói.

“Vâng.” Chung Dục hành lễ với mọi người, rồi chầm chậm lui ra ngoài.

Lui tới cạnh cửa, trong khoảnh khắc y quay người kia, trộm liếc nhìn Tề Ngọc Yên. Chỉ thấy Hoàng đế lại ôm Tề Ngọc Yên vào ngực, trong lòng buồn đau. Dứt khoát xoay người, đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại nữa.

Đối với việc Lý Cảnh xử trí như vậy, Tề Ngọc Yên cùng Chung Dục đều toàn thân trở ra, gây bất ngờ cho Phan Dửu Quân và Trịnh Chước. Nhưng đây là quyết định của Hoàng đế, nhìn dáng vẻ Tiêu Thái hậu cũng tính mặc kệ hắn, hai người đương nhiên không dám hó hé tiếng nào.

Một trận sóng to gió lớn cứ vậy mà hóa thành không.

Tiêu Thái hậu cũng dẫn theo mọi người rời khỏi Trọng Hoa cung, trong điện giờ chỉ còn lại Lý Cảnh và Tề Ngọc Yên.

Tiễn bước Tiêu Thái hậu, Lý Cảnh xoay người, nhìn Tề Ngọc Yên đang ngơ ngác nhìn mình, trên mặt vẫn đọng nước mắt.

Lý Cảnh đi tới, dùng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, cười nói: “Hôm nay ta vẫn chưa gặp Huyên nhi, Ngọc Yên cùng ta đi gặp con nhé.” Dứt lời, liền dắt tay nàng, chuẩn bị đi về phía hậu viện.

Hơi kéo lấy, Tề Ngọc Yên đứng tại chỗ không động đậy.

Lý Cảnh quay đầu, kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: “Ngọc Yên, làm sao thế?”

“Hoàng thượng, chàng, chàng thật sự tin thần thiếp ư?” Nàng rưng rưng trong mắt.

Hắn im lặng trong chốc lát, lẳng lặng nhìn nàng, hỏi: “Vậy nàng có làm việc đó không?”

Nàng đáp: “Không có!”

Hắn nở nụ cười: “Ta tin nàng!”

Nàng ngây ra.

Chàng dễ dàng tin tưởng mình như vậy ư?

Sửng sốt một lúc, nàng mới ngơ ngác hỏi: “Tại sao Hoàng thượng lại tin tưởng thần thiếp?”

“Không vì sao cả!” Hắn quay sang, cười nhẹ, “Ta chưa từng nghĩ sẽ không tin nàng cả!”

Nghe hắn nói, cả người nàng chấn động.

Nếu như kiếp trước, chàng cũng có thể đặt niềm tin nơi mình thì tốt biết bao!

Đáng tiếc việc đã rồi không cách nào cứu vãn. May thay, ông trời cho mình thêm một cơ hội nữa, cha mẹ người nhà vẫn sống, Huyên Nhi còn sống, chàng cũng sống! Mình có cơ hội để bù đắp lại tiếc nuối kiếp trước!

Trông thấy vẻ mặt của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh biết lòng nàng giờ đây đã bị mình làm cho cảm động. Bất kể nàng và Chung Dục có gì hay không, chỉ cần từ nay về sau, người trong lòng nàng chỉ có mình mình, hắn đã thấy đủ rồi.

Nghĩ đến đây, hắn cười ấm áp với nàng, nói: “Ngọc Yên, chúng ta đi gặp Huyên Nhi nào.” Nói xong hắn xoay người, đi ra ngoài điện.

Nhìn bóng dáng cao lớn anh tuấn của hắn, lòng nàng dâng lên niềm xúc động khó hiểu. Nàng vô thức nhào tới, ôm lấy hắn từ đằng sau, vòng chặt lấy hông hắn, không muốn buông ra.

Cả người hắn run lên.

“Hoàng thượng…” Nàng chảy nước mắt, thì thầm nói, “Chuyện Hoàng thượng làm vì thần thiếp ngày hôm nay, thần thiếp vô cùng cảm kích. Cho dù Hoàng thượng tin hay không, thần thiếp vẫn muốn nói. Ngoại trừ Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp chưa từng chứa ai cả.”

“Ta biết.” Hắn lên tiếng.

“Thần thiếp biết, Hoàng thượng đối với việc lúc thần thiếp vừa nhập cung, dùng cách giả xấu đến tránh né Hoàng thượng, vẫn luôn mang khúc mắc trong lòng.” Nói tới đây, Tề Ngọc Yên ngừng lại, ổn định lại cảm xúc một lúc, rồi nói tiếp, “Thần thiếp như vậy không phải trong lòng không có Hoàng thượng, chỉ là, chỉ là thần thiếp sợ hãi thôi.”

“Nàng, nàng sợ cái gì?” Hắn lên tiếng có chút khó khăn.

“Thần thiếp sợ, giống như hôm nay vậy.” Tề Ngọc Yên nghẹn ngào nói, “Hoàng thượng đối tốt với thần thiếp, thần thiếp rất vui. Nhưng nữ nhân bên Hoàng thượng, không chỉ có mình thần thiếp. Các nàng sẽ ghen ghét thần thiếp, thần thiếp sợ sẽ bị người hãm hại. Hôm nay, chỉ là một miếng ngọc bội đã náo thành sóng gió lớn như thế, nếu như.. nếu như…” Nếu giống kiếp trước, thiếp và Chung Dục bị người cởi xiêm y bỏ lên giường, chàng còn tin thiếp được nữa chăng?

“Nếu cái gì?” Hắn hỏi.

Tề Ngọc Yên ngừng trong giât lát, rốt cuộc không nói ra chuyện bị hại kiếp trước. Nàng từ từ thả tay buộc bên hông Lý Cảnh ra, cúi đầu, cắn môi, nói: “Nếu lại có chuyện đại loại thế, Hoàng thượng còn có thể như hôm nay, tin tưởng thần thiếp không?”

Lý Cảnh xoay người lại, cúi đầu nhìn Tề Ngọc Yên, trong mắt đượm chút khổ sở. Lòng hắn chợt đau đớn.

Hắn vươn tay, nâng cằm nàng lên, nhìn ánh lệ xoay vờn trong đôi mắt nàng, nỗi đớn đau càng đậm thêm.

Nhịn không được mà cúi đầu, hôn lên đôi môi đang run rẩy.

Nàng sửng sốt, tay bất giác vươn tới, ôm chặt lấy hắn.

Sau thật lâu hai người mới buông ra.

Hắn kéo nàng vào trong ngực, khẽ thở dài, nói: “Ngọc Yên, hãy tin tưởng ta, ta sẽ không cho họ gây tổn thương nàng!”

Nàng ôm chặt hắn, dán mặt vào ngực hắn. Giờ khắc này, lòng nàng cảm nhận được sự bình yên chưa từng có.

“Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện muốn nhờ.” Nàng nhẹ giọng nói.

“Nói đi.” Hắn đồng ý.

“Về sau cho dù xảy ra chuyện gì, xin Hoàng thượng đừng vội vàng định tội thần thiếp.” Nàng ngẩng đầu, rơm rớm nói, “Xin Hoàng thượng nhất định phải cho thần thiếp cơ hội giải thích, được không?”

Hắn ôm hờ nàng, nói: “Được, ta đồng ý với nàng.”

“Tạ Hoàng thượng.” Nàng nhắm mắt lại, nước mắt không nén được chảy xuống.

“Bây giờ có thể dẫn trẫm đi gặp Huyên Nhi chứ?” Hắn cười hỏi.

Nàng vội vàng lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu, nở nụ cười xinh đẹp với hắn: “Được ạ.”

Hắn hôn phớt lên má nàng, sau đó nói: “Vậy chúng mình đi thôi.”

“Dạ.” Nàng mỉm cười gật đầu.

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của nàng, rồi đi tới hậu viện.

Tuy rằng vừa trải qua một cơn sóng gió, nhưng giờ đây, bước chân hai người lại nhẹ thênh.