Trở về phủ tướng quân, Mai Hương thuật lại mọi chuyện gặp phải trên núi Kim Minh một lần cho Tề Ngọc Yên.

Mai Hương kể rằng nàng lên núi gặp được mấy nam tử trẻ tuổi, tim Tề Ngọc Yên nảy mạnh. Nghe tới đoạn có người tới hỏi thân phận của Mai Hương, nàng nhịn không được hỏi: “Em có biết bọn họ là ai không?”

Mai Hương lắc đầu, nói: “Không biết ạ. Người tới hỏi em chắc là tùy tùng.” Nói tới đây, Mai Hương đỏ mặt: “Nhưng mà, dáng vẻ công tử nhà hắn rất đẹp, lần đầu tiên nô tỳ thấy người còn đẹp hơn cả đại công tử.”

Tề Ngọc Yên ngẩn ra, trong lòng đoán ngay ra công tử trong lời Mai Hương là ai.

Tướng mạo của Lý Cảnh quả thật bất phàm. Bằng không, kiếp trước nàng cũng sẽ không vừa gặp hắn đã đỏ mặt, cũng sẽ không nói chuyện.

Kiếp này nàng tránh thoát duyên phận cứu thỏ gặp Lý Cảnh trên núi Kim Minh, bắt đầu từ đây, mọi chuyện giữa nàng và hắn chắc hẳn sẽ không giống với kiếp trước? Có lẽ hắn sẽ gặp được một nữ tử khác tại một nơi khác, nảy sinh ra một mối nhân duyên khác. Mà nàng cũng hi vọng đời này sẽ không dính líu gì tới Lý Cảnh, mình có thể không trúng tuyển, từ đấy cách hắn thật xa. Đời này kiếp này, chỉ nguyện cả nhà Tề gia được bình an, nàng không còn mong ước gì hơn.

Nghĩ vậy, Tề Ngọc Yên tạm thời buông xuống Lý Cảnh, yên lặng ở Tề phủ chờ đợi trong cung hạ chiếu. Mọi chuyện đều chờ sau khi hạ chiếu rồi quyết định.

Vào tháng chạp bắt đầu chuẩn bị việc cho năm mới, Lục thị là chủ mẫu lo liệu việc nhà tại Vinh Uy phủ tướng quân cũng bận rộn hơn. Trương Tương Như bởi vì bụng ngày một lớn, đi lại bất tiện, không thể làm được, nên Tề Ngọc Yên giúp đỡ mẫu thân quản lý mấy việc lặt vặt trong phủ.

Lục thị thấy từ sau khi nữ nhi rớt xuống, liền trở nên gần gũi với mình hơn rất nhiều, hơn nữa ngoan ngoãn hiểu chuyện, đương nhiên trong lòng vui mừng khôn xiết.

Đêm giao thừa, Tề Ngọc Yên cùng phụ mẫu huynh đệ, tẩu tẩu ngồi quây quần ăn một bữa cơm đoàn viên, trong lòng xúc động vô vàn. Những người nàng quý trọng nay đang sống rất tốt bên cạnh nàng. Nhưng lúc nhìn thấy cái bụng nhô cao của Trương Tương Như thì lòng nàng chợt ảm đạm. Tất cả mọi người đều trở lại, nhưng Huyên nhi nàng yêu nhất, lại không bao giờ có thể trở lại được.

Tề Chí Huy nhìn trong mắt nữ nhi chợt lóe ngấn lệ, vội mở miệng hỏi: “Yên nhi, năm hết tết đến rồi sao lại buồn vậy?”

Tề Ngọc Yên nghe phụ thân hỏi, vội lau khóe mắt, ngẩng đầu, nhìn phụ thân cố gắng cười, nói: “Nữ nhi không phải không vui, nữ nhi chỉ là hơi nhớ tổ mẫu thôi.”

Tề Chí Huy nghe nữ nhi nhắc tới mẫu thân già vào lúc này, nghĩ tới mình chưa thể làm tròn đạo hiếu với mẫu thân, trong lòng có chút buồn phiền. Nhưng tính tình lão thái thái ngang tàng, nói là sống ở kinh thành không quen, làm thế nào cũng không chịu đến kinh thành sống với mình. Ông cũng không còn cách nào khác mới phải để Tề Ngọc Yên và Tề Ý về Mi Dương làm bạn với mẫu thân, gắng hiếu thuận thay ông.

Bây giờ đón Tề Ngọc Yên trở về, Tề lão phu nhân nói Tề Ý cũng đã lớn, vì tiền đồ nên đã đưa cả Tề Ý về kinh. Tề Ngọc Yên và tổ mẫu sống cùng nhau nhiều năm, tình cảm tự nhiên sâu nặng, hiện tại nhớ tới tổ mẫu cũng là chuyện quá đỗi bình thường. Nghĩ tới đây, Tề Chí Huy thở nhẹ một hơi, an ủi Tề Ngọc Yên nói: “Yên nhi cũng đừng lo lắng cho tổ mẫu quá, lão nhân gia bà ở Mi Dương còn có nhị thúc, tam thúc con chăm nom, chắc chắn năm vừa rồi sống rất hạnh phúc.”

Nhắc tới tổ mẫu, Tề Ngọc Yên lại nhớ về kiếp trước mình tiến cung chưa đầy ba năm, Tề lão phu nhân đã qua đời. Tính ra, tổ mẫu cũng chỉ còn thọ ba năm thôi. Lòng nàng bồi hồi, ngước hai mắt đẫm lệ, nói với phụ thân: “Phụ thân, tổ mẫu tuổi cao, thân thể không tốt lắm. Dù sao ở quê không thể bằng được kinh thành, phụ thân vẫn nên khuyên nhủ tổ mẫu đến kinh đi. Kỳ thật, tổ mẫu thường xuyên nhớ người và đại ca, thân thể bà như vậy không biết còn được gặp bao lần nữa…” Nói đến đây Tề Ngọc Yên nhịn không được nức nở.

Lục thị thấy Tề Ngọc Yên khóc, vội vàng lau nước mắt cho nữ nhi, đau lòng nói: “Yên nhi, năm mới rồi, đừng chảy nước mắt, vận may sẽ trôi theo nước mắt đó.”

Tề Chí Huy nhớ tới lần trước nhìn thấy mẫu thân tóc bạc đầy đầu, trong lòng càng nhung nhớ mẹ già, hiện giờ nghe nữ nhi nói như vậy, rốt cuộc hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Chờ hết năm, ta nhất định tìm thời gian rảnh rỗi sẽ tự mình về quê đón lão nương. Nếu bà không đến, ta cũng phải nâng bà đến bằng được.”

Lục thị nhìn trượng phu, gật đầu nói: “Vậy ta và lão gia cùng trở về đón nương.”

Nghe lời Lục thị nói, Tề Chí Huy giật mình, vươn tay, nắm tay thê tử, trên mặt tựa như có chút cảm động: “Vậy vất vả cho phu nhân rồi.”

Lục thị cười nói: “Đây là bổn phận người làm vợ thôi, sao lão gia lại nói vất vả chứ?”

Ánh mắt hai phu thê sáng rực, nhìn nhau cười.

Ba người con nhìn thấy phụ mẫu tình nồng ý đậm, không khỏi hiểu ý cười.

Trương Tương Như nhẹ khều tay Tề Thứ, cảm thán nói: “Đợi khi nào chúng ta và con cháu chật phòng, nếu phu quân có thể đối xử với thiếp giống phụ thân đối với mẫu thân, kiếp này của thiếp cũng viên mãn.”

Tề Thứ vừa nghe, nhanh chóng bắt lấy tay Trương Tương Như, nắm chặt trong tay, lời thề son sắt nói: “Nương tử, ta chắc chắn.”

Mọi người thấy Tề Thứ nói như vậy, không nhịn được cười to.

Trương Tương Như hờn dỗi liếc Tề Thứ, mỉm cười cúi đầu không nói.

Thấy Trương Tương Như không nói câu nào, Tề Thứ vội vàng bổ sung: “Chẳng lẽ nương tử không tin ta? Ta không nói nhiều, chỉ hành động cho nương tử xem.”

Nhìn bộ dạng gấp gáp của Tề Thứ, cả gia đình lớn cười càng thêm to.

Tề Ngọc Yên chống má, nhìn người thân xum vầy, vui vẻ vô cùng, trong lòng nàng ấm áp dâng trào. Tự đáy lòng nàng cảm thấy, có thể trùng sinh về hiện tại, có thể gặp lại những con người mình thương yêu, thật sự tốt. Cảm ơn ông trời đã cho nàng cơ hội được sống lại lần nữa.

Đến giữa tháng giêng sẽ bắt đầu đi thăm họ hàng bạn bè.

Tề Ngọc Yên ở quê nhà Mi Dương nhiều năm, trong kinh không có tỷ muội thân thiết. Hơn nữa mùng một tháng hai sẽ tuyên bố kết quả tuyển phi, nếu kiếp này nàng không muốn trúng tuyển, không phải nhập cung, bản thân vẫn không nên xuất hiện trước mắt người quá nhiều.

Từ nhỏ nàng đã nghe người ta khen dung mạo của mình, vẫn không nên có tin đồn gì truyền vào trong cung mới là tốt. Tuy rằng bức họa nàng đã được đưa vào trong cung, nhưng bức họa chỉ có thể nhìn dung mạo hình dáng một cách đại khác mà thôi, chỉ cần dung mạo không xấu xí là không nhận ra được khác biệt lớn. Thái hậu suy tính, hơn phân nửa là tính về thân thế.

Tề Ngọc Yên là nữ nhi gia, lại không muốn ra ngoài xuất đầu lộ diện, phu thê Tề Chí Huy cũng mặc nàng, chỉ dẫn theo Tề Thứ và Tề Ý ra ngoài. Tề Ngọc Yên ở trong phủ, giúp đỡ Trương Tương Như chuẩn bị một ít đồ cho trẻ nhỏ, ngược lại không hề cảm thấy buồn chán.

Ngày hôm đó, Lục thị theo Tề Chí Huy thăm bạn trở về phủ, nghe nói Tề Ngọc Yên ở trong phòng Trương Tương Như, liền tìm đến. Vừa vào phòng thì thấy Trương Tương Như đang cầm một mảnh vải bé tán dương không ngớt: “Ngọc Yên, cái yếm ăn muội chuẩn bị tốt thật đấy.”

Tề Ngọc Yên cười nói: “Tiểu hài tử thịt mềm, lúc mọc răng hay chảy dãi, cái này có bông lót mềm lại thấm hút nước, vừa không cọ vào nó, vừa ngăn nước dãi của nó ngâm trong cằm.”

Trương Tương Như nghe Tề Ngọc Yên nói vậy, không ngừng gật đầu, nói: “Ngọc Yên suy tính thật chu đáo, tỷ sắp làm nương còn chưa nghĩ được nhiều như muội đâu.”

Lục thị nghe những lời của Tề Ngọc yên, rất có lý, như thể chính mình đang chăm sóc tiểu hài, trong lòng cũng có phần kinh ngạc, liền bước tới hỏi: “Yên nhi, sao con biết được mấy thứ này?”

Tề Ngọc Yên ngẩn ra. Là vì kiếp trước mang thai Huyên nhi được ma ma trong cung dạy cho, nhưng sao nàng có thể nói chuyện này ra cho Lục thị được? Nàng chợt nhớ tới tam thúc ở Mi Dương có một di nương vừa sinh hài tử năm trước, nên cười nói: “Do con thấy di nương nhà tam thúc sinh hài tử, cũng được chăm như vậy đó.”

Lục thị ngẩn ra, nói: “Vậy à? Tam thẩm con hào phóng ghê, bông chỉ bạc quý như thế, nàng ấy cũng cam lòng làm yếm dãi cho đứa nhỏ của di nương ư?”

Tề Ngọc Yên nghe thấy lời Lục thị nói, trong lòng âm thầm kêu hỏng bét. Tam thẩm nổi danh vắt cổ chày ra nước, sao có thể đành lòng dùng bông chỉ bạc cho nhi tử của di nương? Nhưng lời ra khỏi miệng, không thể thu hồi lại được, chỉ đành kiên trì ấp úng nói: “Dù sao cũng là cốt nhục của tam thúc mà, tam thúc nói, chẳng lẽ tam thẩm không nghe.”

Tuy rằng Lục thị bán tín bán nghi với lời của Tề Ngọc Yên, nhưng cũng cảm thấy nữ nhi không có lý do gì để gạt mình, cũng không có ý định tiếp tục đào sâu chuyện này với Tề Ngọc Yên, chợt nhớ mục đích mình tìm nàng, liền hỏi Tề Ngọc Yên: “Đúng rồi, Yên nhi, ngày mai ta và phụ thân con phải tới chúc tết Hoài Dương hầu phủ. Lần trước Chung Ngũ Lang cứu con, không phải con nói muốn tới Chung phủ cảm ơn sao? Mai có muốn theo chúng ta đi không?”

Hoài Dương hầu Chung Đỉnh là phụ thân của Chung Dục. Chung Đỉnh là quan văn, nhưng thứ tử Chung Dục ông ta lại giỏi võ. Chung Đỉnh và Tề Chí Huy giao tình khá tốt, nên đã giao nhi tử vào tay Tề Chí Huy để rèn luyện. Chung Dục và Tề Thứ theo Tề Chí Huy luyện võ điều quân cùng nhau, bên cạnh đó cũng rèn kĩ năng cho mình. Tề Chí Huy khá yêu thích Chung Dục, vì thế Chung Dục thường xuyên ra vào Tề phủ.

Tề Ngọc Yên mới từ Mi Dương trở về Tề phủ đã bị Chung Dục tới chơi Tề phủ bắt gặp, vừa thấy đã kinh động như thấy người trời, mầm tình vô thức mà gieo xuống. Nhưng Tề Ngọc Yên hồi kinh là tham tuyển phi tần, Chung Dục có thích cũng không dám có bất cứ biểu thị gì, chỉ có thể chôn sâu mảnh tình này.

Mà Tề Ngọc Yên trải qua một kiếp người, nàng biết Chung Dục có tình cảm với mình từ lâu rồi. Kiếp trước Tề Ngọc Yên tiến cung không lâu, Chung Dục cũng tiến cung làm ngự tiền thị vệ, luôn bên cạnh âm thầm bảo vệ nàng. Khi đó nàng được sủng, không ít người muốn hại nàng, Chung Dục biết hết, âm thầm giải quyết giúp nàng, cũng bởi vậy mà bị Phan Dửu Quân phát hiện y có ý với Tề Ngọc Yên, cuối cùng lợi dùng tình cảm y dành cho nàng, hại y chết. Nghĩ tới điều này, trong lòng Tề Ngọc Yên tràn đầy áy náy.

Kiếp này, Tề Ngọc Yên sống lại tỉnh dậy, liền biết được Chung Dục cứu nàng.

Kiếp trước nàng hại y mất mạng, kiếp này này y lại cứu nàng một mạng, tính ra, nàng nợ y hai mạng.

Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên nói với Lục thị: “Vậy thì ngày mai nữ nhi sẽ cùng phụ thân và mẫu thân tới Hoài Dương hầu phủ.”

“Được.” Lục thị gật đầu cười nói: “Ngày mai con phải dậy sớm, khi nào xuất phát, mẫu thân sẽ phái người tới gọi con.”

“Dạ.” Tề Ngọc Yên đáp.

Trương Tương Như bất chợt xen vào nói: “Ngọc Yên nhà nào không đi, chỉ đi đúng nhà của Hoài Dương hầu, xem ra, Chung ngũ lang rất được muội muội xem trọng nha.”

Tề Ngọc Yên nghe Trương Tương Như nói, mặt đỏ rần, sẵng giọng: “Tẩu tẩu, muội chỉ đi cảm ơn Chung công tử đã cứu mạng ngày ấy thôi!”

Trương Tương Như che miệng cười nói: “Ngũ Lang nhà họ Chung không chỉ gia thế tốt, bộ dạng cũng tuấn dật, rất được lòng phụ thân, nếu không phải vì việc Hoàng đế tuyển phi, tỷ thấy phụ thân chắc chắn có ý hứa gả muội muội cho Chung Ngũ Lang.”

Tề Ngọc Yên ngại ngùng cười, nói: “Ngọc Yên chưa chắc đã được chọn tuyển mà.”

Mắt Trương Tương Như sáng rực: “Phải ha, nếu như muội muội rớt, có thể gả cho Chung ngũ lang.”

Tề Ngọc Yên nghe Trương Tương Như nói vậy, trong lòng quýnh lên, kêu to: “Tẩu tẩu, đừng có nói bậy!”

“Tương Như, lời này không thể nói lung tung.” Lục thị thấy Trương Tương Như càng nói càng giống thật, nhanh chóng lên tiếng ngăn cản: “ Bây giờ Ngọc Yên đang chờ tuyển phi tần, nhỡ về sau được chọn trúng tiến cung thật, nếu có phong thanh gì truyền đến tai Hoàng thượng, vậy thì rất nguy hiểm.”

Trương Tương Như nghe Lục thị nói xong, biến sắc, vội thè lưỡi, nói: “Mẫu thân nói đúng, là tức phụ suy xét không chu toàn, hấp tấp.”

Nghe thấy Trương Tương Như nhận sai, sắc mặt Lục thị hơi dịu xuống, còn nói thêm: “Cũng may chỗ này không có ai khác, về sau không được nhắc đến những lời này nữa, đợi thánh chỉ hạ rồi hẵng nói.”

“Dạ, mẫu thân.” Trương Tương Như mau miệng.

Nghe mẫu thân và tẩu tẩu nói chuyện, thần sắc Tề Ngọc Yên chợt hốt hoảng.

Phải rồi, mùng một tháng hai, Lý Cảnh sẽ hạ chỉ sắc phong phi tần được chọn.

Kiếp này, nàng không biết mình có nằm trong danh sách sắc phong không. Nếu quả thật không bị chọn trúng như ý nguyện, vậy cuộc sống kiếp này của nàng, thật sự sẽ không tồn tại người tên là Lý Cảnh nữa. Phải chăng hắn sẽ yêu một nữ tử khác? Sẽ đối xử với nữ tử kia tốt giống như với nàng kiếp trước ư?