Tới Chiêu Thuần cung, cung nữ chưởng cung Thanh Hà và thái giám quản sự Tần Dương dẫn người vội vội vàng vàng tiến lên tiếp giá.

“Chúng nô tỳ không biết Hoàng thượng giá lâm, tiếp giá chậm trễ, xin Hoàng thượng thứ tội.” Thanh Hà nói.

“Tề quý nhân đâu?” Lý Cảnh hỏi.

“Hồi hoàng thượng, nô tỳ đã sai người đi bẩm báo cho Tề quý nhân, một lát nữa người sẽ tới đến tiếp giá ạ.” Thanh Hà trả lời.

Lý Cảnh chỉ vào Tần Dương, nói: “Ngươi đi trước dẫn đường, dẫn Trẫm tới điện của Tề quý nhân.”

“Dạ.” Tần Dương gấp gáp đứng dậy, vừa đi ở trước, vừa quay người lại, khom lưng nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, mời theo tiểu nhân ạ.”

Lý Cảnh không nói nhiều, theo Tần Dương đi về phía bên trong.

Thường Hải đuổi sát theo, nghĩ ngợi một hồi, lại xoay người nói với đám Thanh Hà: “Các ngươi chờ ở đây đi.”

“Dạ.” Mọi người không hiểu chuyện gì bối rối đáp.

Lý Cảnh đi vô cùng nhanh, Thường Hải phải chạy lạch bạch mới có thể đuổi kịp bước chân của hắn.

Tới cửa viện Di Hòa điện, Tần Dương xoay người thi lễ, nói: “Bẩm Hoàng thượng, Tề quý nhân đang ở trong điện này ạ.”

“Được rồi, tất cả các ngươi chờ ở ngoài.” Lý Cảnh nói.

“Dạ.” Tần Dương và Thường Hải vội đáp.

Nhìn cửa viện, Lý Cảnh cảm thấy trong lòng bí bức. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi mới nhấc chân vào cửa viện, đi về phía chính phòng.

Trúc Vận nhanh chóng tiến lên nghênh đón, quỳ xuống hành lễ với Lý Cảnh nói: “Nô tỳ gặp qua Hoàng thượng.”

“Tề quý nhân đâu?” Lý Cảnh hỏi.

“Tề quý nhân đang chờ Hoàng thượng ở trong phòng.” Trúc Vận nhỏ giọng đáp.

Lý Cảnh nghe xong, hơi lo lắng, sau đó đi thẳng vào trong phòng.

Vừa vào trong, liền nhìn thấy Tề Ngọc Yên mặc bộ cung trang quý nhân màu xanh biếc, quỳ rạp người trên mặt đất, trán đặt trên sàn nhà.

Nghe thấy Lý Cảnh vào cửa, Tề Ngọc Yên cất tiếng dõng dạc: “Tần thiếp Tề Ngọc Yên gặp qua Hoàng thượng.”

Nàng quỳ rạp trên mặt đất, không cách nào nhìn rõ khuôn mặt của nàng.

Nhìn chằm chằm vào nàng một lúc, hắn hít sâu hai cái, sau đó nói: “Tề quý nhân, ngẩng đầu lên.”

Thân thể nàng run bắn, rồi khẽ giọng đáp: “Tần thiếp tuân mệnh.” Dứt lời, nàng ấn mạnh tay xuống sàn, từ từ chống đỡ thân thể của mình thẳng dậy, đầu chậm rãi ngước lên.

Rất nhanh, một gương mặt xinh đẹp không tì vết tựa bạch ngọc, lộ ra trước mắt Lý Cảnh.

Nhìn gương mặt xuất hiện biết bao lần trong mơ kia, nay thật sự xuất hiện trước mắt mình, hắn hít vào một hơi lạnh. Người đứng sững như trời trồng, không thốt ra được câu nào.

Thấy Lý Cảnh đứng ngây người không nói, Tề Ngọc Yên hoảng sợ trong lòng, giọng run run gọi: “Hoàng thượng.” Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, mắt không hiểu sao lại ướt nhòe.

Nghe thấy tiếng của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh hơi giật mình. Thấy Tề Ngọc Yên rưng rưng, tim hắn khẽ động, dâng lên theo cùng là phẫn uất như dời non lấp bể. Sau một lúc, hắn mới nghe thấy mình lạnh lùng mở miệng: “Tề quý nhân, ngươi thấy, ngươi nên giải thích thế nào với Trẫm hả?”

Nghe hắn nói, thân thể nàng run rẩy. Nàng nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn thâm trầm, đôi mắt tóe ra lửa giận. Nàng biết, hiện giờ hắn đang tức giận tới cực điểm.

Nhưng mình còn có thể giải thích thế nào được? Bây giờ đã bị lật tẩy, bất luận nói thế nào cũng đều là sai. Nhưng mình không thể nói ra chuyện kiếp trước cho hắn, có nói thì hắn cũng sẽ không tin.

Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên dập mạnh đầu xuống sàn nhà phát ra một tiếng vang rõ rệt: “Hồi Hoàng thượng, mọi chuyện đều là lỗi của tần thiếp, tần thiếp, không còn lời nào để nói.”

Tiếng trán nàng cụng vào sàn nhà, “Cộp”, như đập vào tim hắn, khiến tim hắn siết chặt, đau nhói. Nhìn tấm thân mảnh khảnh của nàng nằm rạp trên mặt đất, hắn ngừng một lát, sau đó cắn răng, chất vấn: ‘Ngươi, không còn lời nào để nói? Ngươi không tự biện bạch cho chính mình sao?” Hắn muốn nàng giải thích một lời, chẳng lẽ nàng ấy thật sự không muốn giải thích gì, vẫn còn gì muốn dối gạt hắn ư.

“Dạ, tần thiếp không có gì để thanh minh cả.” Tiếng của nàng lúc này đã từ từ bình tĩnh trở lại: “Chỉ là, mọi chuyện đều tự tần thiếp chủ trương, không liên quan tới bất cứ ai, thỉnh Hoàng thượng đừng giận cá chém thớt với người nhà và thị nữ của tần thiếp.” Nói tới đây, hốc mắt nàng nóng lên, nước mắt túa ra, nhỏ xuống đất.

Nàng không muốn bởi vì mình, mà khiến người vô tội bị liệu lụy. Bây giờ, nàng không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể đánh cuộc một lần, cược Lý Cảnh vẫn còn tình cảm với nàng. Kiếp trước, cho dù hắn cho rằng mình và Chung Dục thông gian, cũng không hề động tới mình. Nếu kiếp này, hắn vẫn có tình cảm với nàng, có lẽ hắn sẽ không quá tuyệt tình với mình.

“Đêm Nguyên Tiêu, nàng lừa Trẫm ngây ngô đợi ngươi ở ngoài cửa tiệm hương phấn nửa canh giờ, ngươi lại lén lút trốn bằng đường cửa sau, chuyện này, ngươi giải thích sao đây?” Lúc Lý Cảnh nói ra câu này, giọng nói bởi vì tức giận mà thành ra hơi run rẩy.

“Hồi hoàng thượng, lúc ấy tần thiếp không biết người là Hoàng thượng, tần thiếp là người đang chờ tuyển nhập cung, đương nhiên không thể tiếp xúc thân thiết với nam nhân khác. Lúc ấy Hoàng thượng cứu tần thiếp, tần thiếp cũng không tiện từ chối ý tốt đưa về của Hoàng thượng, đành phải lén lút rời đi.” Tề Ngọc Yên cố gắng làm cho giọng của mình thật bình tĩnh.

Ừm, nàng giải thích vậy có vẻ còn chấp nhận được.

Lý Cảnh khẽ hừ một tiếng, lại hỏi: “Vậy tại sao sau khi nhập cung, ngươi phải che giấu gương mặt thật của mình, không để lộ ra trước mặt người khác?”

Nghe lời ấy, Tề Ngọc Yên tắc nghẹn, quả thực chuyện này bắt nguồn từ quá khứ không vẹn toàn. Nàng ngây người một lúc rồi mới trả lời: “Hoàng thượng, là vì, tần thiếp đổ bệnh, mới thành ra như, như thế.”

Nghe câu trả lời của nàng, Lý Cảnh giận tái mặt, cười lạnh: “Tề Ngọc Yên, ngươi thật sự cho rằng Trẫm là tên ngốc sao?”

Thân thể nàng run bắn, lập tức ngậm miệng.

“Tề Ngọc Yên, ngươi không sợ Trẫm trị ngươi tội khi quân sao?” Lý Cảnh nghiêm giọng nói: “Ngươi không sợ cả nhà Tề thị sẽ bị ngươi liên lụy sao?”

Nghe đến đó, nàng ngẩng mạnh đầu lên, kinh ngạc nhìn Lý Cảnh. Nhớ tới Tề gia bị họa diệt môn ở kiếp trước, nước mắt nhanh chóng tích tụ trong mắt, rơi xuống như chuỗi ngọc bị đứt.

Sau một lúc, nàng mới nói trong tiếng khóc nấc: “Tần thiếp cầu xin Hoàng thượng khai ân. Chuyện này là một mình tần thiếp sai, người nhà tần thiếp cũng bị tần thiếp lừa, bọn họ không hề biết chuyện tần thiếp làm. Nếu Hoàng thượng muốn giáng tội, tần thiếp tình nguyện một mình gánh vác hết. Nếu như phẫn hận trong Hoàng thượng khó dẹp, tần thiếp nguyện dùng cái chết tạ tội, chỉ cầu Hoàng thượng có thể buông tha cho người nhà của tần thiếp.”

Nói tới đây, Tề Ngọc Yên đã sớm lệ rơi đầy mặt. Dứt lời, để tỏ lòng thành tâm của mình, nàng không ngừng dập đầu lên sàn nhà, phát ra từng tiếng “cộp cộp”.

Nghe tiếng dập đầu của nàng lên sàn, tim hắn chợt đau nhói từng cơn. Hắn tiến lên trước hai bước, cúi người, bắt lấy cổ tay của nàng, kéo mạnh nàng lên khỏi mặt đất. Đợi nàng đứng thẳng, hắn kiểm tra trán nàng. May mắn chỉ đỏ lên, không bị toác ra.

Trong lòng hắn yên tâm, ngoài mặt vẫn bày ra vẻ âm trầm: “Được! Trẫm không cần mạng của ngươi, cũng không cần mạng của người nhà ngươi. Trẫm chỉ cần biết, vì sao ngươi phải gạt trẫm?”

Vì sao phải gạt hắn? Bởi vì chuyện trải qua kiếp trước, khiến nàng không dám tới gần hắn. Nhưng sao có thể nói cho hắn lý do này?

Tề Ngọc Yên ngẩng lên khuôn mặt dính đầy nước mắt, nhìn Lý Cảnh, một hồi sau mới khóc nức nở nói: “Hồi Hoàng thượng, thân tâm thần thiếp không màng danh lợi, không muốn cuốn vào cuộc chiến tranh sủng trong hoàng cung, chỉ nguyện sống một cuộc đời bình thường. Thần thiếp sợ mình vào cung được sủng ái, sẽ, sẽ khiến người ghen ghét, rước họa vào thân, thậm chí gây họa tới người nhà. Cho nên…”

Được mình sủng, đổi với nàng là một loại tai họa sao? Nghe vậy, Lý Cảnh vô cùng tức giận. Không đợi nàng nói xong, hắn đã cười lạnh, cắt ngang lời nàng: “Cho nên lý do ngươi giả xấu, không muốn trẫm thấy được dung nhan thật của mình, là vì không muốn được sủng ái?”

Nàng há miệng, nhìn vẻ mặt tràn đầy giận dữ của hắn, lại không thốt ra được lời nào.

Lý Cảnh nhìn chằm chằm vào nàng, môi mím chặt, tiếng răng nghiến vào nhau phát ra lạo rạo.

Vừa nghĩ tới nàng hao tốn nhiều công sức vậy, chỉ vì không muốn mình được sủng, tim hắn đau âm ỉ. Hắn là Hoàng đế, hắn cũng có tôn nghiêm của mình. Hắn cười lạnh, buông cổ tay nàng ra, đẩy nhẹ nàng về sau, nàng liền cách lùi khỏi người mình.

Nàng lảo đảo vài bước, mới đứng vững, ngẩng đầu, bàng hoàng nhìn hắn. Trong trí nhớ, hắn chưa bao giờ đối xử với mình như vậy.

Nhìn gương mặt ngỡ ngàng của nàng, hắn lạnh mặt, cắn răng cười nói: “Tề Ngọc Yên, ngươi đề cao mình quá nhỉ? Ngươi dựa vào cái gì cho rằng mình nhất định sẽ được sủng?”

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Tề Ngọc Yên trắng nhợt, mím môi, ngơ ngác nhìn hắn.

“Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, không phải vì không muốn được sủng ái sao?” Hắn cười lạnh: “Nếu đã vậy, Trẫm cũng không ép ngươi, Trẫm sẽ theo ý nguyện của ngươi!”

Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó xoay người, rảo bước ra khỏi phòng.

Bóng hình chưa từng quyết tuyệt đến thế.

Nhìn bóng lưng của hắn, nước mắt nàng thoáng chốc chảy xuống. Nàng không phải không muốn hắn sủng ái, nàng chỉ không dám. Nàng có thể không cần mạng của mình, nhưng nàng không dám đem sinh mạng của người nhà mình ra đánh cược.

Kiếp trước, chàng phụ ta. Kiếp này, để ta phụ chàng đi!

Nghĩ tới đây, nàng chầm chậm nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt hoành hành trên mặt mình.

Sau khi Lý Cảnh rời đi, Trúc Vận vội vã tiến vào phòng, thấy Tề Ngọc Yên khóc không thành tiếng, sắc mặt cô đột biến. Trúc Vận chạy tới lay nhẹ nàng, nhỏ giọng hỏi: “Quý nhân, Hoàng thượng nói gì ạ?”

Tề Ngọc Yên từ từ ngừng khóc, vuốt mặt: “Người, người không nói gì cả.”

“Có phải Hoàng thượng rất tức giận không ạ?” Trúc Vận cẩn thận hói.

Tức giận? Tề Ngọc Yên cười khổ một tiếng: “Chắc người rất giận.”

“Người không trách tội quý nhân sao?” Trúc Vận lại hỏi.

Nàng trầm mặc một lúc. Tuy hắn rất tức giận, nhưng chưa từng nói muốn giáng tội. Nàng lắc đầu nói: “Không.”

Nghe vậy, Trúc Vận thở phào nhẹ nhõm, nói: “Quý nhân lừa dối Hoàng thượng như vậy, người cũng không trị tội cô, xem ra người vẫn có chút tình cảm với quý nhân.”

Chàng vẫn còn tình cảm với nàng ư? Nhớ tới bóng dáng dứt khoát của hắn kia, trong lòng nàng không tự tin như Trúc Vận.

Lý Cảnh rời đi không lâu, Mai Hương được thả về, thuốc mỡ trên mặt đã được rửa sạch từ lâu. Theo lời cô kể, Lý Cảnh không hề gây khó dễ cho cô. Tề Ngọc Yên thấy Mai Hương trở về, tâm mới hoàn toàn đặt xuống.

Cả đêm đó, đối với Tề Ngọc Yên mà nói, khẳng định là một đêm khó ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trúc Vận mang tới cho Tề Ngọc Yên một tin.

Sau khi Lý Cảnh rời khỏi Chiêu Thuần cung, đã gọi Lương Tử Vân đến thị tẩm, sáng hôm sau thì tấn phong nàng ta làm quý nghi.

Sau khi nghe được tin này, Tề Ngọc Yên có chút bàng hoàng. Ngây ra một lúc, nàng mới lấy lại tinh thần.

Nói không khó chịu, là giả. Dù sao tình cảm nàng dành cho hắn ở kiếp trước là thật lòng thật dạ.

Giờ, hắn gọi Lương Tử Vân đi thị tẩm, chẳng lẽ đây chính là ý hắn nói sẽ cho mình được như mong muốn ngày hôm qua sao? Mình không muốn được sủng ái, hắn liền đi sủng ái nữ nhân khác?

Nghĩ đến đây, đáy lòng Tề Ngọc Yên là một mảnh bi thương. Mũi cay cay, nước mắt chớp cái rơi xuống.

Thấy bộ dạng thương tâm của Tề Ngọc Yên, Trúc Vận vội khuyên nhủ: “Quý nhân, cô đừng đau lòng quá, chỉ cần cô đầu hàng Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ nguôi giận mà.”

Tề Ngọc Yên lắc đầu, ngẩng lên nhìn Trúc Vận, cười nhẹ nói: “Ta không sao, như vậy, rất tốt.”

Nếu mình không muốn ở bên hắn, sao hắn không thể ở bên nữ tử khác được chứ? Hắn là Hoàng đế, không thể dừng lại vì ai.

Trúc Vận thấy Tề Ngọc Yên vẫn tỏ thái độ kiên quyết như cũ, đành thở dài, không nói gì thêm.

Qua vài ngày, lại có tin truyền đến.

Hoàng đế lại gọi tần phi tới thị tẩm, lần này người hắn sủng hạnh, là Phan Dửu Quân.

Lúc Tề Ngọc Yên nghe vậy, tức đến suýt không thở nổi.

Nàng có thể chịu được việc Lý Cảnh sủng hạnh La Xảo Nhi, thận chí là việc hắn sủng hạnh Lương Tử Vân, nhưng tuyệt đối không chấp nhận được việc hắn sủng hạnh Phan Dửu Quân.

Nàng không cách nào quên được, kiếp trước Phan Dửu Quân đã bày tính hãm hại mình và Chung Dục, hại mình bị phế thì thôi, phụ thân ả còn hại cả nhà của mình, ngay cả Huyên nhi mình xem như sinh mệnh cũng bất hạnh không thoát khỏi. Tuy kiếp này Phan Dửu Quân vẫn chưa làm ra chuyện xấu xa gì với nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn ngập đầy thù hận với ả đàn bà lòng dạ ác độc này.

Nhưng, nàng hiện giờ, chẳng có quyền lên tiếng với chuyện Phan Dửu Quân được sủng ái. Đầu năm chọn ra bốn vị tần phi, ngoại trừ nàng, ba người còn lại đều được sủng ái hết rồi. Trong mắt mọi người, nàng chẳng qua là một lãnh phi bị Hoàng đế ghét bỏ mà thôi.

Thấy sắc mặt Tề Ngọc Yên tái nhợt, thân thể hơi run. Trúc Vận hiểu khó chịu trong lòng nàng, vội tiến lên khuyên nhủ: “Quý nhân, mặc dù hiện giờ trong số tần phi của Hoàng thượng, chỉ có cô chưa được thị tẩm, nhưng tình cảm của Hoàng thượng dành cho cô không hề kém các nàng, chỉ cần cô chủ động lấy lòng Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ…”

Không để Trúc Vận nói hết câu, Tề Ngọc Yên liền lắc đầu: “Trúc Vận, lần trước ta đã nói rồi, như này rất tốt.” Nàng quay mặt đi, nhìn Trúc Vân, khẽ cười nói: “Không phải ta vẫn luôn hi vọng mình được Hoàng thượng lạnh nhạt sao, bây giờ chẳng phải hợp với ý ta rồi còn gì?”

“Nhưng mà, quý nhân, không được Hoàng thượng sủng ái, cuộc sống trong cung sẽ rất khó khăn.” Trúc Vận thở dài một hơi.

“Còn có thể khó khăn tới mức nào?” Tề Ngọc Yên khẽ cười: “Chuyện khó khăn hơn, ta cũng trải qua rồi, mấy thứ này đáng là gì?”

Kiếp trước ở trong lãnh cung lạnh lẽo ẩm thấp, không phải một mình nàng vẫn sống sót tới hơn nửa năm đó sao? Nàng tin rằng, không có cuộc sống nào còn khó khăn hơn những ngày tháng trong lãnh cung.

“Phải rồi, Hoàng thượng còn tấn phong Phan tần làm cơ nữa.” Trúc Vận lại nói thêm.

Hiện giờ, quý nhân nhà mình vừa không được thị tẩm, lại không được tấn vị phân, sống trong cung này, thật sự có chút bất tiện.

Tề Ngọc Yên dường như không để ý tới chuyện này, cười nhẹ với Trúc Vận: “Nàng ta tấn vị phân thì tấn vị phân, liên quan gì tới ta?”

Nghe nàng nói vậy, Trúc Vận đực mặt, không nói gì nữa.

“Phải rồi, Trúc Vận.” Tề Ngọc Yên nói tiếp: “Em tìm hoa tượng* xin vài cây hoa về đây, ta muốn trồng hoa trong sân.”

(Hoa tượng: thợ làm vườn.)

Trúc Vận hỏi: “Bây giờ Quý nhân còn có tâm trạng trồng hoa ư?”

“Trồng hoa và luyện chữ giống nhau cả, đều giúp tu tâm dưỡng tính. Dù sao ta nhàn rỗi không có việc gì làm, trồng hoa cũng tốt.” Tề Ngọc Yên cười nói.

“Dạ, tối nay nô tỳ sẽ tìm hoa tượng.” Trúc Vận đành phải đáp.

Tề Ngọc Yên gật đầu, nói: “Tốt nhất phải là hoa sắp nở ấy.”

“Dạ.” Trúc Vận gật đầu đáp.

Trong cung đã biết Tề Ngọc Yên khỏi bệnh, dung mạo đã bình thường trở lại, nàng cũng không thể lấy tiếng là dưỡng bệnh trốn trong Chiêu Thuần cung nữa, nên hằng ngày tới thỉnh an Trịnh hoàng hậu.

Trịnh hoàng hậu trời sinh đố kị, thấy sau khi Tề Ngọc Yên khỏi bệnh, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, trong lòng vô cùng không vui. Nhưng nhiều ngày qua, lại thấy dường như nàng cũng không được Lý Cảnh sủng ái, vẫn chưa gọi nàng thị tẩm, nên không quan tâm tới nàng nữa, mà đặt tâm tư lên người ba vị tần phi được sủng khác.

Cứ như vậy, cuộc sống của Tề Ngọc Yên khá hơn nhiều. Mỗi ngày tới Khôn Dương cung ứng mão* rồi rời đi, thời gian còn lại chỉ ở trong Chiêu Thuần cung, chăm hoa nhổ cỏ, đánh đàn, thêu thùa, cuộc sống vô cùng thảnh thơi. Mặc dù đôi lúc vô tình nghe được Lý Cảnh gọi ba người kia tới thị tẩm, trong lòng nàng vẫn sẽ khó chịu chút ít, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hiện giờ mình như vậy cũng coi như là cầu gì được nấy, dần già cũng nghĩ thoáng hơn.

(Ứng mão: gọi đến tên thì thưa, như kiểu điểm danh ấy.)