Triệu Miên và Nguỵ Chẩm Phong tay trong tay đứng trên đỉnh đồi cát, chạy suốt đoạn đường khiến lòng bàn tay cả hai đổ mồ hôi. Bọn hắn hướng mặt về phía ánh bình minh, nhìn ra xa xa, chỉ thấy một toà thành cổ hoang tàn và bị phong hóa đứng giữa biển cát mênh mông.
Không phải là một vài ngôi nhà đổ nát, mà là một quần thể kiến trúc thành phố được sắp đặt chỉnh tề, quy mô khổng lồ rộng lớn, có thể so sánh một toà thành nhỏ ở Trung Nguyên.
Phong cách đặc trưng của các kiến trúc đã bị mất đi từ lâu dưới những thay đổi lớn, nhưng những cột đá khổng lồ vẫn nặng nề và sâu thẳm, những tác phẩm điêu khắc ở trung tâm toà thành nhỏ vẫn mang nét cổ kính và huyền bí..
Chu Hoài Nhượng tới trước bọn hắn đang ngã ngồi trên mặt đất, đôi mắt phản chiếu đống phế tích dưới ánh mặt trời, nhưng trong đầu lại là một hình ảnh khác.
Dòng suối chảy trong sa mạc, cây cối rậm rạp, đất đai màu mỡ, khói bay cuồn cuộn. Thành trì được xây dựng dọc dòng nước, chợ phiên tấp nập người qua lại, nam nữ đội khăn trùm đầu ăn mặc mát mẻ, tiếng người bán hàng rao lên không ngừng.
Chu Hoài Nhượng lẩm bẩm: "Nơi này hẳn là vương đô của Hĩ tộc."
Những tàn tích vẫn còn đó đến ngày hôm nay, nhưng chỉ còn lại những đám cỏ lăn xào xạc không dứt trong gió mơ hồ nói lên sự huy hoàng của Hĩ tộc hàng trăm năm trước.
Ba người không ai nói gì nữa, lặng lẽ cảm nhận được sự hấp dẫn độc đáo này.
Hồi lâu sau, Triệu Miên nói: "Với tư cách là một vương đô, thì toà thành này không khỏi quá nhỏ."
Chu Hoài Nhượng phụ hoạ: "Đúng rồi nha, không thể so sánh với Thượng Kinh."
Ngụy Chẩm Phong nói: "Cho nên Hĩ tộc mới mất đi từ mấy trăm năm trước." Theo ghi chép trong sách cổ, Hĩ tộc tuy nhỏ nhưng vương thất lại vô cùng giàu có, một quốc gia nhỏ bé như vậy mà không bị Trung Nguyên thèm muốn mới là chuyện lạ.
Ba người dắt lạc đà đi xuống khỏi đồi cát, thực sự đắm mình trong đống đổ nát, nhìn đâu cũng là di tích lịch sử.
Chu Hoài Nhượng thời gian qua chôn vùi trong sách cổ, đối với những di vật của Hĩ tộc có thể nói là biết rõ ràng, trên đường đi hưng phấn đến mức hét lên như gà gáy: "Điện hạ ngài xem đồ hình trên cây cột này có phải rất giống đồ hình chúng ta đã phát hiện ở Nam Cung không? Chúng ta đã tìm đúng nơi rồi! Còn nữa còn nữa, những khối đá lớn hai bên đường kia, hẳn là công cụ thời đó bọn họ dùng để xay gia vị......"
Ngụy Chẩm Phong dừng lại trước một tàn tích trông giống như một cửa hàng: "Ở đây có đồng hồ mặt trời. Vừa vặn, sắp đến giờ Ngọ rồi."
Triệu Miên nhìn xung quanh, hỏi: "Tại sao không nhìn thấy cung điện của vương thất?"
"Đây có lẽ không phải là toàn bộ vương đô của Hỉ tộc, nhiều thứ đã bị cát vàng chôn vùi dưới lòng đất bởi những trận bão cát liên tục." Ngụy Chẩm Phong nói, "Tóm lại, trước tiên chúng ta đi tìm toà "tháp cao" trong truyền thuyết kia đã."
Bên dưới tháp cao, khu vực màu đen.
Giờ Ngọ vừa đến khói bốc lên, lúc các chư hầu tranh đấu không ngừng
Đã tìm được chính xác toà thành cổ, tìm tiếp một toà tháp cao trong thành sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nửa canh giờ sau, bọn hắn tìm thấy một tháp cao bỏ hoang ở một góc thành cổ. Trên thân tháp khắc bốn chữ bằng tiếng Hĩ tộc cổ, Chu Hoài Nhượng nhận ra chúng có nghĩa là "Tịnh môn chi tháp".
""Tịnh môn" dùng để chỉ lối vào một nơi trang nghiêm và linh thiêng trong tiếng Hĩ tộc cổ." Chu Hoài Nhượng giải thích, "Chỉ những người trong sạch thuần khiết mới có thể bước vào, Nếu những người ô uế xông vào, các vị thần của họ sẽ giáng hình phạt thiêng liêng xuống."
Ngụy Chẩm Phong sắc mặt trầm xuống: "Thôi xong, ta chẳng "trong sạch thuần khiết" gì mấy, ta không thể đi vào rồi. Các ngươi đi trước đi, ta ở đây đợi các ngươi. Chu Hoài Nhượng, ngươi chăm sóc tốt cho Điện hạ của ngươi nhé."
Triệu Miên liếc xéo Ngụy Chẩm Phong một cái. Chu Hoài Nhượng kinh ngạc nói: "Thật sao?"
Ngụy Chẩm Phong huỵch toẹt: "Nói nhảm, đương nhiên là giả."
Chu Hoài Nhượng: "......"
Giờ Ngọ đã đến, ánh nắng chói chang, tháp Tịnh Môn đổ bóng đen xuống mặt đất. Khi ba người tìm thấy một di tích theo hướng bóng râm chiếu xuống, Chu Hoài Nhượng mới hậu tri hậu giác, tiểu Vương gia hình như đang trả thù cho cái tội mình cười nhạo y lúc trước không thể nhận ra rằng Điện hạ bị nôn mửa do không ăn được lương khô.
Tàn tích ở trước mặt lớn hơn những ngôi nhà bình thường rất nhiều. Triệu Miên tìm thấy một vài chiếc đe có hình dạng như những chiếc cọc gỗ dày, kết hợp với câu "khói bốc lên" kia, đoán rằng đây có thể là một cửa hàng rèn sắt.
Việc rèn không thể thực hiện được nếu không có lò cao. Quả nhiên, không bao lâu bọn hắn đã tìm thấy một lò nung đổ nát giữa đống phế tích, ước chừng cao gấp đôi Chu Hoài Nhượng, hình ống trụ, có đáy tròn bên dưới. Dưới lò cao có một cái lỗ thông vào khoang bên trong, hẳnlà nơi để thêm than đá và củi.
Ngụy Chẩm Phong và Triệu Miên nhìn nhau. Triệu Miên gật đầu, Ngụy Chẩm Phong mới bước tới, thắp đuốc, nghiêng người nhìn vào bên trong khoang: "Ồ? Không thấy lối đi bí mật nào cả."
Triệu Miên suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Ngươi thử đốt lửa bên trong xem sao."
Ngụy Chẩm Phong quơ một ít củi khô và cỏ lăn, đốt một đống lửa trong khoang. Kèm theo ngọn lửa cháy càng lúc càng lớn, chỉ nghe thấy một tiếng nổ thật lớn, trên mặt đất giống như có thứ gì đó bật lên, bên ngoài lò lập tức khói bụi bùng lên tung toé, một mảnh mờ mịt.
Ngụy Chẩm Phong đã kịp thời bảo vệ Triệu Miên ở phía sau, Triệu Miên không bị khói bụi ảnh hưởng. Tội nghiệp Chu Hoài Nhượng hít bụi nhiều đến nỗi ho liên tục, thật lâu sau mới hồi phục.
Sau khi khói bụi tan, một cầu thang đá sâu không thấy đáy xuất hiện ngay trước mặt họ.
Ba người im lặng hồi lâu, Ngụy Chẩm Phong là người đầu tiên bước lên bậc đá, sau khi xác định dưới chân mình vững chắc, mới quay đầu nhìn Triệu Miên: "Đi?"
Triệu Miên không chút do dự: "Đi." Đều đã đến đây rồi, bọn hắn không có lý do gì để rút lui.
Chỉ còn lại ngọn đuốc cuối cùng, do Ngụy Chẩm Phong đi phía trước cầm, phạm vi có thể chiếu sáng có hạn. Ba người thận trọng dè dặt bước đi, càng đi xuống khu vực xung quanh càng tối tăm hơn, với nước da hiện nay của Chu Hoài Nhượng gần như có thể ẩn mình trong bóng tối một cách hoàn hảo. May mà cầu thang đá không tính là quá dài, đi được khoảng một phần ba nén hương, bọn hắn lại một lần nữa bước lên mặt đất bằng phẳng.
Mặc dù phạm vi nhìn thấy bị hạn chế, nhưng Triệu Miên cũng có thể cảm nhận được bọn hắn đang ở một nơi tương đối thông thoáng. Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy trước mặt có một cánh cửa lớn bằng đồng, y một tay cầm đuốc, tay kia dò dẫm xung quanh: "Tìm thấy rồi."
Vừa dứt lời, tầm nhìn của Triệu Miên đột nhiên sáng lên. Chỉ thấy hai chiếc đèn lồng cung đình ở bên cạnh cánh cửa đồng, được Nguỵ Chẩm Phong lần lượt thắp sáng lên, lúc này Triệu Miên và Chu Hoài Nhượng mới có thể nhìn rõ toàn bộ cánh cửa đồng.
Cánh cửa đồng không lớn, ít nhất không thể so sánh với cánh cổng của hoàng cung Nam Tĩnh, nhưng hoa văn trên đó vô cùng tinh tế, đều là những đồ hình tượng trưng cho vương thất Hĩ tộc. Chính giữa cánh cửa đồng có một chỗ lõm nhỏ, hình dáng giống hệt chiếc "chìa khóa" mà bọn hắn tìm thấy ở núi Nam Cung ngày đó. Rõ ràng, đây là cơ quan mở cánh cửa đồng.
Triệu Miên không khỏi cong khoé môi: "May mắn là ngươi ở bên cạnh chúng ta." Hắn nhìn trúc mã của mình, nói: "Đi thôi."
Chu Hoài Nhượng vừa muốn khóc vừa muốn cười, xúc động kêu lên: "Điện hạ....."
Triệu Miên động viên hắn: "Cô ở đây xem ngươi."
Chu Hoài Nhượng lấy viên ngọc thạch hắn vẫn luôn giữ trong người ra, dưới cái nhìn chăm chú của Triệu Miên và Nguỵ Chẩm Phong, đi tới trước cánh cửa đồng dừng lại. Hắn nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, hai tay run rẩy trịnh trọng đặt viên ngọc vào chỗ lõm – trùng khớp hoàn hảo.
Sau một tiếng "tách" vang lên, ba người cảm thấy dưới chân rung chuyển, kèm theomột âm thanh nặng nề bị bóp nghẹt, cánh cổng địa cung Hĩ tộc từ từ mở ra.
Phía trước chưa biết, hoặc là kho báu mà bọn họ tìm kiếm bấy lâu, kỳ vọng bấy lâu, hoặc cũng có thể là một cái bẫy và điều bất ngờ. Nhưng bọn họ bước vào không chậm trễ một giây phút nào.
Ngọn đuốc trong tay Ngụy Chẩm Phong sắp tắt, ba người trước tiên tìm ra càng nhiều đuốc và đèn lồng trên tường càng tốt để thắp sáng, trong địa cung rất nhanh đã trở nên sáng trưng, bọn họ hành động dễ dàng hơn rất nhiều.
Triệu Miên mơ hồ cảm thấy không đúng lắm. Nếu nơi này chỉ là nơi dùng để cất giữ vàng bạc châu báu, sẽ không có ai ở lâu dài, vậy tại sao cần có nhiều đuốc, nhiều đèn lồng cung đình như vậy?
Bọn họ càng khám phá sâu hơn, Triệu Miên càng nghi ngờ nhiều hơn. Địa cung cổ xưa này quả thực chính xác là di tích của vương thất Hĩ tộc, trên tường có dấu vết tu sửa, dấu vết còn rất mới, thoạt nhìn ước chừng không quá năm năm.
Trừ những điều này, bọn họ còn nhìn thấy nhiều đồ vật lẽ ra không nên xuất hiện trong đống phế tích: một chiếc giường trải thảm xa hoa lộng lẫy, một bộ ấm trà hoàn chỉnh dành cho hoàng đế dùng ở trên bàn trà, văn phòng tứ bảo được sản xuất tại Huy Châu, Nam Kinh, một hộp Đông Châu (một loại ngọc trai quý hiếm) chỉ có hoàng hậu Tây Hạ mới được dùng...... món nào cũng đều có giá trị lớn. Tiếp đó bọn họ lần lượt kiểm tra tẩm cung, thư phòng, phòng ăn...... ở đây có rất nhiều thứ đáng lẽ ở trong hoàng cung Tây Hạ.
Lúc này, ngay cả Chu Hoài Nhượng cũng phát hiện ra vấn đề: "Điện hạ, tại sao ta cảm thấy nơi này không giống nơi cất giấu kho báu, ngược lại giống một "tiểu cung điện" dành cho người ở hơn."
Hắn tưởng tượng nơi cất giữ kho báu là một căn phòng bí mật, bên trong chất bừa bãi những đống vàng bạc châu báu, thay vì được sắp xếp gọn gàng thế này trong địa cung, Đông Châu quý giá được đặt trong tẩm điện, văn phòng tứ bảo đặt trong thư phòng, vận chuyển sẽ phiền phức bao nhiêu cơ chứ, cứ như tịch thu tài sản vậy.
Ngụy Chẩm Phong dùng đầu ngón tay quẹt lớp bụi trên bàn: "Định cho người ở, nhưng rất lâu rồi không có người ở."
Chu Hoài Nhượng suy đoán: "Là cho người của Hoàng Thành Ty ở sao?"
Ngụy Chẩm Phong cầm một chén trà lên ngắm nghía: "Người của Hoàng Thành Ty làm gì xứng đáng được dùng mấy thứ này."
Chu Hoài Nhượng nghĩ không ra, cũng không phí sức suy nghĩ nữa. Hắn vui vẻ nói: "Tóm lại, những thứ này thoạt nhìn đều có vẻ rất có giá trị, hẳn là kho báu của Tây Hạ nhỉ? Trong kho nhất định càng có nhiều hơn nữa!"
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Đúng vậy." Chỉ riêng hộp Đông Châu có giá trị liên thành kia, cũng đủ nuôi năm vạn quân Uyên sống tốt một thời gian dài ở đại mạc. Ngụy Chẩm Phong vươn vai, tâm tình rất vui vẻ: "Mấy ngày nay vất vả cũng xem như không uổng phí, tối nay tại sao không ngủ một đêm ở đây trước, cứ coi như ăn mừng chúng ta săn tìm kho báu thành công? Bổn vương đã lâu rồi không ngủ trên giường."
Chu Hoài Nhượng lập tức nói: "Giường trong chính điện là của Điện hạ chúng ta, tiểu Vương gia không thể tranh giành."
"Không giành." Ngụy Chẩm Phong bộ dạng uể oải nói: "Dù sao đến ngày 15 bổn vương cũng được ngủ."
Chu Hoài Nhượng: "......"
"Một vấn đề," Triệu Miên đột nhiên nói, "Đế hậu của triều đại cuối cùng Tây Hạ vì sao chết?"
Chu Hoài Nhượng không chút do dự nói: "Không phải bọn họ đã tự sát, trước khi quân Uyên phá cổng thành sao?" Hắn nhìn Ngụy Chẩm Phong, "Tiểu Vương gia hẳn là biết rõ nhất."
Ngụy Chẩm Phong nhún nhún vai, không nói đúng hay sai.
Triệu Miên trầm tư suy nghĩ: "Hoàng đế Tây Hạ là người thế nào?"
"Ngu ngốc tàn bạo? Xa hoa dâm dật?" Chu Hoài Nhượng vô cùng khinh thường, "Việc duy nhất cả đời hắn làm đúng có lẽ chính là giao quyền lực cho Cố Như Chương."
"Một vị vua mất nước như thế, sao có thể làm ra một việc anh hùng như tự sát vì quốc gia được?" Triệu Miên chậm rãi nói, "Nghĩ đây chắc là một cung điện Tây Hạ khác mà hắn đã tự chuẩn bị cho mình."
Chu Hoài Nhượng đi theo dòng suy nghĩ của Triệu Miên: "Ý của Điện hạ là, hoàng đế Tây Hạ ban đầu tham sống sợ chết muốn trốn tránh dưới lòng đất sau khi mất nước? Cho nên mới dọn sạch hoàng cung Tây Hạ thành trống rỗng?"
Triệu Miên gật đầu: "Đáng tiếc, không biết vì lý do gì, rốt cuộc hắn vẫn không đến được nơi này."
Ngụy Chẩm Phong nói: "Đế hậu Tây Hạ đều đã chết, ta đã đích thân kiểm tra thi thể của bọnhọ, chuyện này không cần phải nghi ngờ." Y dừng một chút, "Về việc bọn họ rốt cuộc phải tự sát hay không, thì còn phải bàn."
Chu Hoài Nhượng hỏi: "Không phải Bắc Uyên giết sao?"
"Không phải," Ngụy Chẩm Phong cười một cái, "Lúc chúng ta đến, bọn họ đã chết rồi."
Một trận âm phong thổi qua, Chu Hoài Nhượng cảm thấy hưng phấn: "Vậy, ai mới là kẻ giết vua thực sự?"
Một nhân vật tóc bạc xuất hiện trong tâm trí Triệu Miên. Chẳng lẽ là Cố Như Chương với danh tiếng trung quân ái quốc sao?
Nếu hắn là Cố Như Chương, biết được vua một nước từ lâu đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ nước chạy trốn, thì hắn sẽ làm gì?
Một vị vua vì tham sống sợ chết, dọn sạch hoàng cung, và một vị hoàng đế cùng với vợ tự sát vì quốc gia, Hoàng Thành Ty, nơi mang theo tất cả hy vọng của Cố Như Chương, cần tin tưởng vào người nào hơn để bọn họ phục quốc?
Đối với Cố Như Chương mà nói, trung quân và ái quốc, cái nào mới là sứ mệnh của ông ta?
Ngụy Chẩm Phong cũng nghĩ tới Cố Như Chương, nhưng y không nghĩ sâu xa, trong lòng y còn đang nghĩ đến một chuyện khác: "Nếu đây thật sự là "Tiểu cung điện" do hoàng đế Tây Hạ chuẩn bị cho mình, trong phòng ăn nhất định sẽ có đồ ăn ---- Ta đói rồi, Chu Hoài Nhượng, ngươi đi xem có thể tìm thấy cái gì để ăn không."
Chu Hoài Nhượng "Ờ ờ" hai tiếng, hỏi: "Điện hạ, ngài thì sao? Có đói không?"
Triệu Miên nói: "Cô vừa ăn xong một cái bánh lớn."
Sau khi Chu Hoài Nhượng rời đi, Ngụy Chẩm Phong đi đến bên ghế quý phi, vùi đầu lẩm bẩmnói: "Cuối cùng cũng xong rồi..... Ta đói quá à."
Trong lòng Triệu Miên rung động, đi đến bên cạnh y, hỏi: "Bây giờ biết đói rồi ha?"
Lời của Thái tử Điện hạ không dễ nghe gì lắm, nhưng giọng điệu lại ôn hòa hiếm thấy, thậm chí còn có chút xíu quan tâm.
Ngụy Chẩm Phong lật người lại, nằm nghiêng nhìn Triệu Miên: "Ngươi đây là có ý gì?"
Triệu Miên cũng không giả vờ với Ngụy Chẩm Phong, hỏi: "Tại sao mấy hôm nay ngươi không ăn gì."
Ngụy Chẩm Phong "Ồ" một tiếng, giơ tay gãi gãi nốt ruồi dưới mắt phải: "Bị phát hiện rồi à"
Triệu Miên ngập ngừng hỏi: "Ngươi... là vì ta sao?"
Ngụy Chẩm Phong ngẫm nghĩ một chút: "Coi như là vậy?"
"Vậy thì ngươi không cần." Triệu Miên mạnh mẽ nói, "Ngươi và ta nếu đã là quan hệ liên minh, trong vấn đề sống chết, ngươi không cần nhường ta." Nhường hắn ăn một miếng bánh, vẫn không nhường hắn ở trên giường.
Ngụy Chẩm Phong ngồi dậy, thẳng thắn nói: "Thật ra cũng không hoàn toàn là vì ngươi. Chính xác mà nói, là vì "các ngươi"?"
Triệu Miên có chút kinh ngạc: "Vì ta và tiểu Nhượng á?"
Ngụy Chẩm Phong hừ nhẹ: "Tiểu Nhượng là ai chứ, ta và hắn rất thân sao."
Triệu Miên nói: "Tốt xấu gì cũng đã ngủ cùng nhau mấy đêm, tại sao không tính là thân."
"Đối với ta mà nói, chỉ có ngủ cùng giường mới là mối quan hệ đặc biệt, ngủ trên mặt đất mà tính là ngủ cùng cái gì."
Triệu Miên hỏi: "Vậy ngươi nói "các ngươi " là có ý gì?"
Ngụy Chẩm Phong nhìn Triệu Miên, hỏi: "Triệu Miên, tâm trạng hiện giờ của ngươi thế nào?"
Triệu Miên sờ lên ngực mình cảm nhận, cũng coi như là vui sướng: "Tất nhiên là không tệ."
Bọn hắn đã thành công tìm thấy kho báu Tây Hạ, lại tạm thời thoát khỏi nguy cơ chết khát và chết đói, tâm trạng có thể nói là vui vẻ.
"Tốt, vậy ta có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi ngươi." Ngụy Chẩm Phong giả vờ thoải mái nói: "Thành thật mà nói, cả đoạn đường này ta gần như nghẹn chết rồi."
Triệu Miên biết rất rõ rằng Nguỵ Chẩm Phong là người muốn nói gì sẽ nói đó, có thể khiến y nghẹn một vấn đề suốt đoạn đường, là có bao nhiêu khó khăn vất vả.
Hắn nói: "Ngươi hỏi đi."
Giống như Triệu Miên hiểu rõ Nguỵ Chẩm Phong, Nguỵ Chẩm Phong cũng hiểu rất rõ Triệu Miên. Y có thể tưởng tượng được câu hỏi của mình sẽ gây ra tác động gì đối với Triệu Miên, vì vậy nhấn mạnh trước để phòng ngừa: "Bất kể ta hỏi cái gì, ngươi cũng không được phép rút kiếm."
Triệu Miên nghĩ thầm nếu ngươi đã nói như vậy, vậy thì câu hỏi của ngươi mười phần hết tám chín phần sẽ kích động ta rút kiếm ra.
Chẳng lẽ Ngụy Chẩm Phong muốn chơi xấu, không chịu giao cho hắn 40% kho báu hay sao?
Ngoài chuyện này, hắn không thể nghĩ ra khả năng nào khác.
Triệu Miên như gặp đại địch: "Cô sẽ cố hết sức."
"Chính là," Ngụy Chẩm Phong quay mặt đi, có chút xấu hổ, "Ngươi có khả năng... đang mang thai con của ta không?"
Triệu Miên: "............"