Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

Chương 18: Thà giết ngươi, còn hơn ta chịu nhục

Nếu nói đêm đầu tiên bị nhốt trong rừng trúc, Triệu Miên còn có thể miễn cưỡng ngủ hai canh giờ, thì đêm nay Triệu Miên cả một đêm không ngủ.

Cách lúc cổ độc phát tác chỉ còn lại mười hai canh giờ cuối cùng, hắn bỗng nhiên rất muốn biết Ngụy Chẩm Phong hiện tại đang làm gì. Y có giống mình, trằn trọc trăn trở, giãy giụa để đưa ra quyết định cuối cùng hay không.

Đánh giá về Vạn Hoa Mộng của Ngụy Chẩm Phong ngày hôm trước vẫn quanh quẩn trong lòng Triệu Miên.

Ngụy Chẩm Phong nói, Vạn Hoa Mộng không quan tâm.

Nếu tất cả thủ đoạn trên thế gian đối với Vạn Hoa Mộng đều không có tác dụng, nếu thuốc giải của Thư hùng song cổ thật sự chỉ còn lại một viên cuối cùng.

Đã biết, viên thuốc giải duy nhất nằm trong tay Ngụy Chẩm Phong, mà hắn còn xa mới là đối thủ của Ngụy Chẩm Phong.

Ngụy Chẩm Phong vĩnh viễn có đường lui, y thậm chí có thể uống thuốc giải ngay bây giờ, từ đó bảo đảm tính mạng mình không đáng lo nữa. Chỉ cần Ngụy Chẩm Phong muốn, y có thể luôn đứng ở trên cao, duy trì tư thái thong dong bình tĩnh, thưởng thức bản thân mình nôn nóng bất an, chật vật đau khổ đấu tranh sinh tồn.

Ngụy Chẩm Phong sẽ làm như vậy sao?

Ngụy Chẩm Phong có phải cũng đang phỏng đoán hắn sẽ làm như thế nào hay không.

Ngụy Chẩm Phong có lo lắng hắn sẽ ra tay với mình hay không, có rối rắm không biết có nên xuống tay trước giống như hắn hay không.

Triệu Miên có thể cảm giác được, một chuỗi nghi ngờ vô hình lặng lẽ không một tiếng động quẩn quanh giữa hắn và Ngụy Chẩm Phong. Trước khi những giây phút cuối cùng đến, bọn hắn thoát không ra, cũng kéo không đứt.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Miên nhìn bên trong căn phòng từ lúc còn tối đến khi sáng tỏ, được nắng thu từng chút từng chút chiếu sáng. Hắn bình tĩnh ngồi dậy, rửa mặt mặc quần áo như hôm qua.

Lớp dịch dung sớm đã bị rửa sạch, hắn nhìn mặt mình trong gương, cầm lấy dây buộc tóc, động tác cứng ngắc buộc tóc cài phát quan. Mặc dù là một đêm không chợp mắt, nhưng đầu óc hắn lại tỉnh táo khác thường, ngoại trừ mắt hơi cay xót, hắn không cảm giác được bất kỳ sự mệt mỏi nào.

Đi ra khỏi phòng, Triệu Miên nhìn về phía phòng Ngụy Chẩm Phong. Chỉ thấy cửa phòng mở rộng, người bên trong đã không thấy bóng dáng đâu.

Trái tim Triệu Miên chìm xuống, bước nhanh vào trong sân, vẫn không nhìn thấy Ngụy Chẩm Phong.

Chẳng lẽ, Ngụy Chẩm Phong thật sự giống như hắn suy đoán..... Ngụy Chẩm Phong sẽ như thếsao?

Triệu Miên suy nghĩ lung tung, từ sân sau truyền đến một loạt tiếng động như đục đá. Hắn đứng ngay đơ tại chỗ một lát, rồi mới đi về phía sân sau.

Nhìn thấy Ngụy Chẩm Phong ở bên bờ hồ suối nước nóng ngâm thuốc không biết bận rộn làm cái gì, Triệu Miên nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cười tự giễu.

Hắn thế mà thật sự suy sụp đến mức rơi vào tình trạng nghi thần nghi quỷ này, đáng buồn cười.

Triệu Miên đứng một bên im lặng nhìn thật lâu, mới lên tiếng hỏi: "Sáng sớm tinh mơ ngươi làm gì vậy."

Ngụy Chẩm Phong vừa dùng cây cuốc tìm được trong sân đấu trí đấu dũng với bức tường đá của hồ suối nước nóng, vừa nói: "Ta cảm thấy, hồ tắm thuốc nước nóng này có chút kỳ lạ."

Triệu Miên tâm trí lơ đãng: "Hôm trước ngươi không cảm thấy như vậy mà đúng không."

"Ta lại có chút phát hiện mới —— cho dù thế nào, nguồn của suối nước nóng là đầu mối duy nhất của lối ra mà chúng ta hiện đang tìm kiếm. Thay vì ngồi chờ chết, không bằng trước tiên đào bới thử xem sao, nói không chừng có điều ngạc nhiên bất ngờ." Ngụy Chẩm Phong đứng thẳng dậy, nhìn hắn, "Ngươi không đến giúp đỡ sao?"

Triệu Miên hờ hững: "Bây giờ ngươi bắt đầu đào, sang năm có thể đào được lối ra không?"

Ngụy Chẩm Phong nói: "Lời này sai. Cho dù cổ trùng của chúng ta có thể giải hay không, cuối cùng cũng phải nghĩ cách đi ra ngoài. Hay ngươi muốn ở lại đây, cùng ta biến thành hai con gấu trúc?"

Hai ngày nay bọn hắn ăn đồ ăn ngoại trừ măng thì vẫn là măng, tiếp tục như vậy, còn chưa biến thành gấu trúc đã chết đói.

"Không đến nỗi." Triệu Miên nói, "Qua khỏi đêm nay, Vạn Hoa Mộng sẽ thả chúng ta ra ngoài."

Ngụy Chẩm Phong nhướng mày: "Ngươi khẳng định như vậy?"

Triệu Miên "Ừ" một tiếng: "Đây là "trò chơi" của Vạn Hoa Mộng, thời gian trò chơi kết thúc, nếu không tự mình kiểm tra thành quả, thì niềm vui của gã ở chỗ nào."

Vạn Hoa Mộng cũng chính miệng nói qua, chờ mặt trăng trở nên rất rất tròn, sẽ đến thăm bọn hắn.

Ngụy Chẩm Phong bất đắc dĩ nói: "Ngươi không muốn giúp, thì đi nấu cơm cũng được đúngkhông, ta đói quá."

"Không có cơm, chỉ có măng." Triệu Miên xoay người nói, "Ta đi đào măng."

Cả ngày, Ngụy Chẩm Phong đều quanh quẩn bên hồ nước nóng. Không biết cố ý hay vô tình, hai người đều không chủ động đề cập đến chuyện cổ độc phát tác tối nay, bọn hắn cũng không sốt ruột, thật giống như đã ngầm chấp nhận buổi tối sẽ phát sinh chuyện gì.

Lại một lần nữa hoàng hôn, ráng chiều nhạt đi, bầu trời dần dần được bao phủ bởi bóng tối.

Triệu Miên bị nhốt trong rừng trúc chỉ mới hai ngày, nhưng dường như còn dài hơn cả hai năm.

Ngụy Chẩm Phong buổi tối vẫn muốn tiếp tục đấu trí đấu dũng với suối nước nóng, cho nên một đống lửa được sinh ra bên cạnh hồ nước nóng. Cành tre đang cháy thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ lách tách, phủ một lớp ánh sáng lấp lánh trên mặt nước.

Hai người im lặng uống canh măng, Triệu Miên đột nhiên hỏi một chuyện không liên quan: "Năm mười hai tuổi, ngươi tặng ta quà bồi tội."

Ngụy Chẩm Phong nhất thời không kịp phản ứng: "Sao cơ?"

"Trong đó có một cái gối du tiên."

"À, ngươi nói cái đó hả." Ngụy Chẩm Phong cười nói, "Đó chính là một món bảo bối nha. Đồn rằng, ngủ trên gối đó, thì mười châu ba đảo, bốn biển năm hồ, tất cả đều nhìn thấy được trong mộng —— Ngươi dùng qua chưa?"

Triệu Miên gật gật đầu, cười nhạt: "Dùng qua mấy lần, quả thật không tệ."

"Ngươi thích là được rồi." Ngụy Chẩm Phong u ám thở dài, "Ngươi không biết, lúc trước mẫu phi ta muốn ta tặng gối Du Tiên cho ngươi, ta đều đau lòng muốn chết, chính ta còn chưa dùng qua."

Triệu Miên nhất thời mất hết biểu cảm: "À, nếu ngươi luyến tiếc như vậy, sau khi đi ra ngoài ta trả ngươi là được."

"Cũng không cần." Ngụy Chẩm Phong vất vả suốt một ngày, lại cùng Triệu Miên tán gẫu về đề tài gối đầu, y không khỏi có chút buồn ngủ, "Ngươi ngủ cũng đã ngủ qua rồi."

Triệu Miên: "......"

Ngụy Chẩm Phong đây là lại ghét bỏ hắn à?

Triệu Miên lạnh lùng đứng lên, Ngụy Chẩm Phong ở phía sau hỏi hắn: "Ngươi đi đâu vậy?"

Triệu Miên lãnh đạm nói: "Tắm rửa."

Ngụy Chẩm Phong hơi ngẩn ra, nhìn bóng lưng gầy gầy của Triệu Miên, lỗ tai không hiểu sao có chút nóng lên.

Đây là lúc đi tắm rửa à.

Ngụy Chẩm Phong ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời. Chẳng bao lâu, nó đã lên đến nơi cao nhất.

Đợi đến khi Triệu Miên mang theo một thân đầy hơi lạnh quay trở lại bên cạnh hồ nước nóng, Ngụy Chẩm Phong không chịu nổi mệt mỏi, thế mà đã ngủ thiếp đi.

Triệu Miên nhẹ nhàng bước chân, dừng lại cách Ngụy Chẩm Phong một bước, nhẹ giọng gọi: "Vương gia?"

Ngụy Chẩm Phong không đáp lại.

Y dựa lưng vào đống đá vừa đục ra, mặt quay sang bên phải, lồng ng.ực theo hô hấp của y khẽ phập phồng. Tay y buông thõng một cách tự nhiên ở bên cạnh, bên trên xuất hiện không ít vết tích mới có nông có sâu, đây hẳn là do hôm nay y lao động cả ngày để lại.

Triệu Miên không có tâm tư suy nghĩ nhiều, lực chú ý của hắn toàn bộ đều ở trên chỗ ngực để thuốc giải của Ngụy Chẩm Phong.

Đây có lẽ là cơ hội duy nhất hắn lấy được thuốc giải, cũng là cơ hội duy nhất hắn không giết Ngụy Chẩm Phong, nhưng Ngụy Chẩm Phong lại vì hắn mà chết.

Triệu Miên lấy lại bình tĩnh, nắm chặt chủy thủ Ngụy Chẩm Phong đưa cho hắn.

Lưỡi đao ra khỏi vỏ, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo trong bóng đêm.

Triệu Miên đi về phía trước một bước, nhắm tới cần cổ lộ ra không chút phòng bị của Ngụy Chẩm Phong, chậm rãi giơ chủy thủ lên.

Hắn sắp dùng lưỡi đao lạnh như băng kề lên làn da của Ngụy Chẩm Phong, sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của y lấy được viên thuốc giải duy nhất kia, uống một mình. Rồi, nhìn Ngụy Chẩm Phong..... chết đi sao?

Trong mắt Triệu Miên toát ra vẻ hoang mang và mờ mịt.

Hắn nên làm điều đó, đó là kế hoạch của hắn.

Nhưng......

Triệu Miên rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn chàng thiếu niên đang ngủ say.

Đống lửa chiếu lên khuôn mặt hiện vẻ xương xương gầy gầy rõ ràng của Ngụy Chẩm Phong, hình dáng lại sắc nét một cách bất ngờ, là kiểu mượt mà giữa thiếu niên và nam tử trưởng thành, đây có lẽ là năm tháng tốt đẹp nhất trong cuộc đời của một người.

Là do ánh lửa quá mờ ảo tối tăm hay sao, hắn dường như có thể tìm thấy được vài phần phong thái năm đó của Bắc Uyên tiểu Vương gia trên gương mặt tầm thường này.

Trên gương mặt lạnh lùng như sương tuyết của Triệu Miên xuất hiện một tia nứt ngoài kế hoạch.

Năm đó, hai người gặp lại nhau trong buổi cung yến, chàng thiếu niên thoải mái nói lời xin lỗi với hắn, ngạo khí giữa hai hàng lông mày có giấu thế nào cũng không giấu được.

Về sau, Bắc Uyên muốn diệt Tây Hạ. Trong suốt thời niên thiếu, hắn đã đọc những cuốn sách của các vị thánh hiền ở Hoàng cung Nam Tĩnh, học đạo trị quốc lý chính. Bắc Uyên tiểu Vương gia lại nhảy tới lãnh thổ nước khác, chơi hết các kiểu âm mưu dương mưu, dựa vào Lan Nguyệt Đao, cầm thương cưỡi ngựa trên những sa mạc cát vàng trải dài.

Sáu năm qua, mỗi lần ở trên triều đình nghe được ba chữ "Ngụy Chẩm Phong", Triệu Miên đều nhớ tới đôi mắt trong veo tự do, và chàng thiếu niên lười biếng tựa vào gió xuân kia.

Thân là nam nhi, hắn cũng từng hướng tới cuộc sống thoải mái ân thù, tung hoành khắp nơi như Bắc Uyên tiểu Vương gia.

Chàng thiếu niên đó, cho dù là chết, cũng phải là cái chết oanh oanh liệt liệt trên chiến trường, chứ không phải chết trong một trò chơi hoang đường của Vạn Hoa Mộng, chết trên tay một người cũng không muốn giết y.

Triệu Miên đột nhiên rất nhớ phụ hoàng và Thừa tướng, nếu hiện giờ hai người này ở bên cạnh hắn, sẽ kêu hắn lựa chọn như thế nào.

Không thể nghi ngờ, Thừa tướng tất nhiên sẽ quyết đoán dứt khoát vứt bỏ Ngụy Chẩm Phong, toàn tâm toàn ý bảo vệ hắn. Ông sẽ đứng đằng sau hắn, giữ lấy bàn tay đang cầm chuỷ thủ của hắn, nói với hắn, "Cầm cho chắc, cho y một cái chết thoải mái."

Còn phụ hoàng, phụ hoàng mềm lòng như bánh gạo nếp kia, có lẽ sẽ rối rắm tới, rối rắm lui, rối rắm đến mức đụng rầm rầm vào bức tường lớn, cuối cùng hai mắt đỏ bừng kéo tay hắn, gian nan mở miệng: "Nếu không Miên Miên, chúng ta coi như bị chó cắn một miếng ha? Dù sao, đó cũng là một mạng người. Ngươi xem Ngụy Chẩm Phong cũng không tự mình uống thuốc giải đó......"

Triệu Miên còn khẽ bật cười thành tiếng.

Cho dù mấy năm nay hắn biểu hiện giống Thừa tướng đến mức nào, bất kể hắn cố gắng ngụy trang ra sao, có lẽ ở trong xương cốt, hắn vĩnh viễn vẫn là đứa con giống phụ hoàng nhất.

Hắn phải thừa nhận, hắn không muốn, hắn không hy vọng, hắn không cần Ngụy Chẩm Phong chết trên tay mình.

Hắn rất muốn cùng Ngụy Chẩm Phong sống sót.

...... Thôi bỏ đi.

Khí lực Triệu Miên dần dần lơi lỏng, tay cầm chủy thủ đang định buông xuống, cổ tay đột nhiên không kịp đề phòng bị chụp lấy.

Ngụy Chẩm Phong không biết tỉnh lại từ khi nào, hàn ý bốn phía trong khoảnh khắc y mở mắt ra đột nhiên tăng vọt.

Đầu óc Triệu Miên trống rỗng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại: "Ngươi tỉnh rồi."

Ngụy Chẩm Phong không nhìn Triệu Miên, mà nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của hai người trong hồ nước nóng.

Hai người cách mặt nước nhìn nhau.

Triệu Miên trên mặt nước cầm chủy thủ y đưa, mũi đao đối diện cổ y, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, là có thể lấy đi tính mạng y trong giấc ngủ không chút phòng bị của y.

Ngụy Chẩm Phong rất chậm, rất chậm dời tầm mắt từ trên người Triệu Miên trên mặt nước đến trên người hắn. Sau đó, y đứng lên, từ độ cao mà Triệu Miên có thể nhìn xuống đến độ cao mà hắn không thể không ngước lên, ánh mắt vững vàng khóa chặt trên người hắn, sắc bén tựa như muốn chọc thủng thân thể hắn.

Khí thế trên người chàng thiếu niên hoàn toàn khác với những gì Triệu miên quen thuộc, yết hầu Triệu Miên không khỏi nhẹ nhàng lăn một vòng.

Ngụy Chẩm Phong biểu hiện nho nhã lễ độ, nhưng giọng nói lại lạnh đến thấu xương, mang theo sự tức giận không thể kiềm chế: "Có thể cho ta một lời giải thích được không, Thái tử Điện hạ."

Triệu Miên ngẩn người, gian nan phát ra âm thanh: "Ta......"

Ngụy Chẩm Phong truy vấn: "Muốn giết ta?"

Triệu Miên không biết nên trả lời như thế nào.

Hắn không cách nào phủ nhận, hắn đúng là có nghĩ tới, nhưng cũng chỉ là nghĩ tới mà thôi.

Sự trầm mặc của Triệu Miên trong mắt Ngụy Chẩm Phong chính là thừa nhận.

Tay Ngụy Chẩm Phong bỗng dưng dùng sức, kéo Triệu Miên lại gần: "Sao có thể nhẫn tâm như vậy được." Ngụy Chẩm Phong lần đầu tiên bị tức giận đến mức thất thố, cũng là lần đầu tiên gọi tên hắn, gần như là nghiến răng nghiến lợi. "Triệu Miên."

Triệu Miên bị chàng thiếu niên nắm chặt đến phát đau, hắn cảm giác cổ tay mình sắp gãy lìa, chủy thủ rơi bộp xuống đất.

Triệu Miên cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Sĩ khả sát, bất khả nhục. Ta không muốn bản thân mình rơi vào tình huống bị người ta tùy tiện sắp đặt."

Ngụy Chẩm Phong tức quá hoá cười: "Tốt nhất ngươi nên làm rõ một chút, để ngươi rơi vào tình trạng như bây giờ không phải là ta. Ngươi một thân kiêu ngạo ta không có ý kiến, nhưng ngươi nên đi tìm Vạn Hoa Mộng, chứ không phải ta." Ngữ khí của y khinh miệt, giống như bọc trong một lớp băng sắc nhọn, "Bây giờ ngươi diễu võ dương oai ở trước mặt ta, chỉ làm cho ngươi trông giống như một phế vật ngoại trừ nổi giận ra thì cái gì cũng không biết."

Giống như bị chọc vào chỗ đau, Triệu Miên hoàn toàn nổi giận lên rồi, thốt ra lời từ trong tâm: "Thà giết ngươi, còn hơn ta chịu nhục —— Ngươi sống hay chết, liên can gì đến ta."

Đôi mắt Ngụy Chẩm Phong khẽ co lại, thần sắc cực kỳ xa lạ. Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong sáu tuổi quen biết, mười tám tuổi gặp lại, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với khía cạnh âm lãnh như thế của Ngụy Chẩm Phong, hắn lại...... lại có chút không biết làm thế nào.

Ngụy Chẩm Phong chậm rãi nói: "Tóm lại nơi này chỉ có hai người chúng ta, nếu ngươi giết ta, có thể nói ta chết trong tay Vạn Hoa Mộng, đổ toàn bộ sự tình lên đầu Đông Lăng, dẫn đến Bắc Uyên xuất binh đánh Đông Lăng, Nam Tĩnh đứng ngoài quan sát, ngư ông đắc lợi." Ngụy Chẩm Phong túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn lại gần hơn, chóp mũi hai người gần như sắp dán vào nhau, hắn thậm chí có thể nhìn thấy hàng lông mi dài của Ngụy Chẩm Phong lạnh lùng quét xuống, "Ngươi nghĩ như vậy, phải không?"

Hắn nên giải thích, đáng lẽ hắn nên bình tĩnh và lý trí nói cho Ngụy Chẩm Phong, tuy rằng hắn từng nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn luôn không làm như vậy.

Xét hành động không xét suy nghĩ, hắn nghĩ thôi cũng không được sao? Ngụy Chẩm Phong dựa vào cái gì đối xử với hắn như vậy.

Triệu Miên nghiến răng: "Phải thì như thế nào, từ lúc ngươi ép ta quỳ xuống, ta đã có suy nghĩ muốn giết ngươi. Đây là chuyện thường tình của con người, ngươi đừng nói ngươi chưa từng có suy nghĩ đó với ta."

Bọn hắn cách quá gần, trong con ngươi Ngụy Chẩm Phong phản chiếu gương mặt không cam lòng yếu thế của hắn, ngày thường có thể sáng đến tận trong tim người khác nay chỉ còn lại sự lãnh đạm cạn kiệt kiên nhẫn.

Trong lòng Triệu Miên hiện lên một suy nghĩ không nên có —— Chẳng lẽ, Ngụy Chẩm Phong thật sự chưa từng có......

"Ta không có." Ngụy Chẩm Phong dứt khoát lưu loát trả lời câu hỏi của hắn: "Chưa từng có."

Triệu Miên sững sờ trong chốc lát, sự áy náy và chột dạ suýt nữa làm cho hắn lộ ra tư thái của kẻ yếu. Hắn quay mặt đi, cố gắng duy trì tôn nghiêm: "Có lẽ đối với ngươi mà nói, ho,an ái với ta một lần chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, có thể giữ được tính mạng thì cứ làm. Nhưng đối với ta, ta không muốn, ta không muốn, vì vậy ta sẽ cố gắng hết sức để tránh điều này xảy ra —— ta không nghĩ rằng ta sai."

Ta không nghĩ ta có lỗi.

Trước sau như một trong mắt không có người khác, duy ngã độc tôn (chỉ có ta là cao quý).

Ngụy Chẩm Phong chăm chú nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, trong nụ cười mang theo vẻ giễu cợt không che dấu, cũng không biết là đang giễu cợt Triệu Miên, hay là đang giễu cợt chính mình: "Ta vốn có lòng hướng về trăng sáng, thế nhưng trăng sáng lại chiếu xuống mương* —— Nếu đã như vậy," Ánh mắt của chàng thiếu niên thu lại, giọng nói lạnh lùng đến mức khiến Triệu Miên run rẩy, "Vậy thì tới đây đi nào. Xem ngươi có thể giết ta hay ta có thể lấy mạng ngươi."

* Lời thoại trong vở kịch Tỳ Bà Ký

Bộ dáng này của y làm cho Triệu Miên cảm thấy ngộp thở, cảm giác áp bách thật lớn khiến sâu trong tim Triệu Miên âm thầm dâng lên một tia sợ hãi.

Cho nên, vẻ ngẫu hứng thoải mái trước kia đều là giả bộ sao, đây mới là bản tính chân chính của Bắc Uyên tiểu Vương gia.

Ngụy Chẩm Phong cuối cùng vẫn sinh ra ý muốn giết người với hắn.

Chuyện trong dự đoán mà thôi, không có gì phải khiếp sợ. Không lý nào hắn có thể nghĩ như thế, mà lại không cho phép Ngụy Chẩm Phong nghĩ giống hắn.

Thắng làm vua thua làm giặc, xưa nay là vậy.

May mắn, hắn còn có đệ đệ, nếu không phụ hoàng và Thừa tướng làm sao có thể chịu nổi.

Phụ hoàng chắc chắn sẽ khóc nhỉ, hắn đều đã hết khóc rồi, mà phụ hoàng vẫn có thể khóc.

Triệu Miên chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn cảm giác được Ngụy Chẩm Phong cúi đầu về phía hắn, nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Đừng cầu xin ta cứu ngươi, Triệu Miên."

Dứt lời, Ngụy Chẩm Phong buông tay túm cổ áo hắn ra, dùng sức đẩy về phía ngực hắn.

Rào ——

Triệu Miên ngã vào dòng nước suối ấm áp.

Nước suối mang mùi thuốc đua nhau tràn vào miệng mũi Triệu Miên, cướp hết hô hấp của hắn. Hắn mở to hai mắt, toàn thân được bao quanh bởi sự ấm áp, xuyên qua mặt nước hắn còn có thể nhìn thấy vầng trăng sáng mờ ảo kia.

Ngụy Chẩm Phong muốn dìm chết hắn ư?

Như vậy cũng không tệ, ít nhất nước suối ấm áp, ở trong rừng tre lạnh lắm.

Nhưng rất nhanh Triệu Miên liền phát hiện mình nghĩ sai rồi. Có lẽ là do muốn xây cho Vạn Hoa Mộng hưởng dụng, nên hồ nước nóng này không sâu, một thiếu niên bình thường đủ cao để đứng lên.

Nhưng hắn đứng lên thì sao? Trơ mắt nhìn Ngụy Chẩm Phong uống viên thuốc giải còn sót lại, sau đó nằm rạp dưới chân y, chịu đựng đau đớn của cổ độc, rồi bất lực chết đi sao.

Thay vì như thế, còn không bằng chết trong sự ấm áp này.

Triệu Miên nhắm mắt lại, mặc kệ mình chìm xuống. Khi hắn sắp chìm xuống đáy hồ, một cánh tay ôm lấy thắt lưng hắn, ẵm hắn ra khỏi mặt nước.

Hô hấp một lần nữa trở nên thông suốt, Triệu Miên ho khan kịch liệt. Mực nước suối ở dưới bả vai hắn, một thiếu niên cả người ướt đẫm đứng trước mặt hắn, không nói một lời nhìn hắn, để mặc hắn ho đến gần như đứng thẳng không nổi, chàng thiếu niên cũng không có nửa điểm mềm lòng.

Triệu Miên ho hồi lâu mới ngừng lại, tầm nhìn một lần nữa trở nên rõ ràng. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía chàng thiếu niên.

Dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy một đôi mắt quá quen thuộc.

Hai nốt ruồi đối xứng nằm dưới hai mắt, giống như trong trí nhớ, dụ dỗ hắn rơi vào trong đôimắt của chàng thiếu niên một cách nguy hiểm cùng với gương mặt tuấn mỹ trẻ tuổi, sau đó..... thắt cổ chết chìm mãi mãi.