Triệu Miên trở lại phòng mình, Bạch Du thế mà đang ở bên trong chờ hắn, trên gương mặt chưa trang điểm tràn ngập vẻ ưu tư và lo lắng.
Bạch Du nửa đêm tỉnh lại, không yên lòng Điện hạ ở sát vách, bèn muốn sang đó xem một chút. Vừa nhìn thấy, nàng hoảng sợ tới mức thiếu chút nữa đột nhiên mắc chứng tim đập nhanh. Cũng may nàng không phải Chu Hoài Nhượng, phỏng đoán Điện hạ có thể một mình đi ra ngoài, kiên nhẫn chờ nửa canh giờ, cuối cùng cũng chờ được Điện hạ của nàng trở về.
Triệu Miên kể hết mọi chuyện lén lén lút lút đi thăm dò khố phòng vào ban đêm cùng với Ngụy Chẩm Phong cho Bạch Du nghe —— thật sự là tất cả, kể cả chuyện Ngụy Chẩm Phong mắng hắn ngốc vì đụng phải cái ghế.
"Cũng không biết đến tột cùng ai là tên ngốc." Triệu Miên nói như vậy.
Bạch Du không khỏi che miệng cười khẽ, chút đắc ý tâm cao khí ngạo này là chuyện gì cơ chứ. Nàng hỏi: "Vậy rốt cuộc Điện hạ đã tìm thấy cái gì vậy?"
Triệu Miên hỏi nàng: "Tại sao chúng ta lại đến Đông Lăng."
Bạch Du đáp không cần suy nghĩ: "Vì kho báu đã mất của Tây Hạ."
Triệu Miên đưa trang danh sách lễ vật thoát khỏi sự ép hỏi của Ngụy Chẩm Phong cho Bạch Du, Bạch Du liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cái tên bắt mắt —— Con trai của Phụ quốc công Tây Hạ, Cố Như Chương.
Đôi mắt đẹp của Bạch Du mở to: ".... Vậy mà lại là ông ta? Thái phó Thủ phụ cuối cùng của Tây Hạ, Cố Như Chương?"
Triệu Miên khẽ gật đầu: "Cố thái phó mười sáu năm trước còn chưa nhập các, không có chức quan trong người, tất nhiên chỉ là con trai của Phụ quốc công Tây Hạ."
Mười sáu năm sau, vị "con trai của Phụ quốc công Tây Hạ" này tiếp quản chức vị của cha mình, trở thành người nắm giữ quyền lực thực sự vào những năm cuối cùng của Tây Hạ.
Cố Như Chương sinh ra trong gia đình quyền thần, sáu tuổi có thể làm văn, mười bảy tuổi thi đỗ tiến sĩ, 30 tuổi nhậm chức Binh bộ Thượng thư.
Tuổi trẻ nổi danh, tài năng kinh thế.
Đáng tiếc là, Cố Như Chương sinh ra không đúng thời, sinh ra vào lúc sức mạnh quốc gia của Tây Hạ đã suy yếu, cho dù sau khi trưởng thành may mắn giữ vị trí Thủ phụ, đối mặt với một Tây Hạ sắp sụp đổ, cũng chỉ có thể có lòng báo quốc, chứ đã không còn sức lực để xoay chuyển nữa. Ông ta hao hết tâm huyết, cúc cung tận tụy, ba mươi tuổi mà tóc đã bạc hết, cuối cùng cũng chỉ khiến cho Tây Hạ kéo dài hơi tàn thêm vài năm.
Hai năm trước, nước Tây Hạ thua trận, quân Uyên công phá cửa thành hoàng cung, Bắc Uyên tiểu Vương gia ngồi trên long ỷ của hoàng đế Tây Hạ, hạ lệnh cho quân Uyên trắng trợn tìm kiếm vàng bạc châu báu trong hoàng cung, để sung vào quốc khố Bắc Uyên.
Nhưng quân Uyên tìm khắp hoàng cung Tây Hạ, gần như lật ngược nó lên, những đồ vật có giá trị tìm được thậm chí không xếp đầy một chiếc xe ngựa. Không chỉ có thế, sau đó quân Uyên khám xét tịch thu không ít phủ đệ của giới quyền quý Tây Hạ, tiền vàng thu được vẫn rất ít ỏi.
Biến mất cùng với kho báu vô tận của Tây Hạ, còn có cơ quan tình báo quân chính trước kia luôn do Cố Như Chương tự mình dẫn dắt, Hoàng Thành Ty.
Tiểu vương gia đột nhiên ý thức được, vị Cố thái phó đại bại dưới tay y ở trận Lộc Dương và trận Linh Châu, đã làm gì trong mấy tháng cuối cùng sống sót ở Tây Hạ.
Quốc gia diệt vong, ẩn mình chờ đợi, dùng mưu lên kế hoạch sau này.
Nghe nói, thiếu niên Vương gia mười sáu tuổi vì chuyện này nổi giận. Sau khi tiêu diệt nước người, cũng không trở về Bắc Uyên phục mệnh, mà cầm thương cưỡi ngựa, tung hoành ở các nước trong thiên hạ, nhất định phải tự tay dập tắt hy vọng cuối cùng của Tây Hạ, sau đó mang theo chiến lợi phẩm của y trở về.
Chi tiết cuộc đại chiến giữa hai nước Tây Bắc, Triệu Miên cũng chỉ biết bấy nhiêu.
Sau khi Tây Hạ mất nước, Cố Như Chương sống chết không rõ. Có người nói, ngày quân Uyên phá thành ông ta đã qua đời, đi theo đế hậu.
Cũng có người nói, Cố Như Chương sớm đã chừa đường lui cho mình, chạy thoát thông qua mật đạo ở hoàng cung.
Còn có người nói, Cố Như Chương đã trở thành tù nhân của Bắc Uyên, ngày ngày bị tra tấn nghiêm hình, nhưng trước sau cắn chặt răng, không chịu tiết lộ một chữ.
Điều duy nhất có thể xác định chính là, "mồi lửa" mà Cố Như Chương để lại cho Tây Hạ, vẫn chưa rơi vào tay Bắc Uyên tiểu Vương gia. Tàn quân Tây Hạ của Hoàng Thành Ty còn ẩn nấp trong bóng tối không ai biết, chờ cơ hội hành động, muốn phục quốc.
Căn cứ theo tin tức do Thiên Cơ Viện của Nam Tĩnh báo cáo, Cố Như Chương tuy rằng tung tích không rõ, nhưng cháu trai mà ông ta tín nhiệm nhất - Cố Thiêu Đăng - sau khi Tây Hạ mất nước đã từng xuất hiện ở Đông Lăng mấy lần. Đây cũng là nguyên nhân Triệu Miên đích thân đến Đông Lăng, nếu hắn có thể tìm được Cố Thiêu Đăng, tiến tới tìm được kho báu đã mất của Tây Hạ mà Cố Như Chương để lại, ít nhất có thể giải quyết được quân hưởng (chi phí nuôi quân đội) của Nam Tĩnh trong mười năm, đồng thời có thể chèn ép hai nước Bắc Uyên Đông Lăng, ổn định vị trí bá chủ của Nam Tĩnh trong ba nước.
Điều tức giận chính là, hắn mới đến Đông Lăng đã bị Vạn Hoa Mộng hạ cổ, không thể không tạm hoãn kế hoạch ban đầu, ra tay giải quyết chuyện trước mắt trước. Nhưng hắn thật không ngờ, hắn sẽ nhìn thấy tên Cố Như Chương trên danh sách lễ vật mười sáu năm trước ở Tự Viên.
Cố Như Chương có liên quan đến sở thích kỳ quặc thích làm mai cho người khác của Vạn Hoa Mộng hay không?
Hai người này có quan hệ bí mật gì không được biết đến hay không?
Cháu trai của Cố Như Chương xuất hiện ở Đông Lăng, có phải là để tìm nơi ẩn náu của Vạn Hoa Mộng hay không?
Liên quan đến "kế sách mồi lửa" của Cố Như Chương, Vạn Hoa Mộng đến tột cùng biết được bao nhiêu?
Triệu Miên mơ hồ có dự cảm, nói không chừng Vạn Hoa Mộng mới là chìa khóa tìm được kho báu đã mất kia của Tây Hạ. Nếu hắn có thể cướp được kho báu mang về Nam Tĩnh trước Bắc Uyên, biểu tình trên mặt tiểu Vương gia nhất định sẽ đặc biệt thú vị.
Thật đáng mong đợi.
Bạch Du biết rõ tâm ý của điện hạ, khuyên nhủ: "Điện hạ, việc cấp bách trước mắt vẫn là cổ trên người ngài. Những chuyện còn lại, chờ chúng ta giải cổ rồi bàn bạc cũng không muộn."
"Cô biết." Triệu Miên nhớ kỹ nội dung trên danh sách lễ vật trong lòng, đặt tờ giấy trên ngọn đèn đốt sạch sẽ, "Nhưng hai chuyện này không xung đột, có thể tiến hành cùng lúc."
Bạch Du kinh ngạc nói: "Ý của Điện hạ là gì?"
Cố Như Chương đam mê vẽ tranh, rất có phong cách bậc thầy, được không ít văn nhân học sĩ theo đuổi. Hiện giờ ông ta không còn khả năng vẽ tranh nữa, tranh lưu truyền ở bên ngoài tất nhiên nước lên thuyền lên, hiếm có khó tìm. Khi Triệu Miên tuần tra Nam Tĩnh, một quan viên địa phương đã dâng cho hắn một bức tranh sơn thủy của Cố Như Chương.
"Bức họa kia Cô vẫn mang theo, ngươi nghĩ cách truyền tin tức kêu Chu Hoài Nhượng mang tớiđây." Triệu Miên dặn dò Bạch Du, "Sau đó, tặng bức tranh này cho Vạn Hoa Mộng, cứ nói làngươi vô tình có được, muốn mượn tranh để hiếu kính Quốc sư."
Bạch Du ngầm hiểu ý: "Hiểu rõ, thuộc hạ đi làm ngay."
Ngày hôm sau, hỉ nương đến phòng Triệu Miên, một kèm một dạy hắn quy củ đại hôn. Từ bước chân nào trước, đến khi nào nên khom lưng, biên độ cong bao nhiêu, mọi phương diện đều yêu cầu vô cùng nghiêm khắc.
"Lúc nhị bái cao đường, phu quân ngươi xoay người lại sẽ hơi loạng choạng ngã về phía ngươi, ngươi nhớ phải đỡ lấy y, nhất định phải đỡ bằng cả hai tay."
Triệu Miên hỏi: "Vì sao?"
Hỉ Nương kín miệng như bưng: "Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, cứ làm theo là được."
Ngay cả loại chi tiết nhìn như không cần thiết này cũng cứng nhắc như vậy, thay vì nói là muốn tổ chức hôn lễ, lại giống như là...... là muốn mô phỏng theo một thứ gì đó, tái hiện một thứ gì đó hơn.
Đám cưới mười sáu năm trước, liệu cũng có cảnh chú rể vô tình loạng choạng khi bái đường hay không?
Lúc trước nữ sứ giả muốn Triệu Miên ăn nhiều một chút, ăn cho vòng eo mập lên, thậm chí muốn Ngụy Chẩm Phong ăn ít một chút, chẳng lẽ cũng là hy vọng thân hình của bọn hắn tương tự như cặp tân nhân đã bái đường thành thân lúc đầu sao?
Cả một ngày, nữ sứ giả thật sự đưa tới năm bữa ăn, bữa ăn ê hề thịt cá, nếu để Triệu Miên ăn một mình, hắn ăn ba ngày cũng chưa chắc ăn hết. Mấy nữ sứ giả kia còn canh chừng bên cạnh hắn, thúc giục hắn một khắc cũng không ngừng, phiền không sao chịu nổi.
Cuối cùng, Triệu Miên lạnh mặt nói: "Các ngươi ở đây, ta càng không có khẩu vị."
Nữ sứ giả đang định quát lớn, Bạch Du vội vàng nói: "Đệ đệ ta tính tình là vậy, ép hắn ăn, hắn cũng có thể nôn ra cho ngươi xem. Các cô nương yên tâm, ta sẽ khuyên hắn ăn —— Các ngươi cũng không muốn đệ đệ nhà ta ăn không béo lên, các ngươi không thể hoàn thành công việc được đúng không?"
Đám nữ sứ giả nhìn nhau, cảm thấy Bạch Du nói hợp lý, lần lượt lui ra.
Đối mặt với một bàn cao lương mỹ vị, Triệu Miên đã sớm ăn no nên không còn hào hứng nữa, chỉ dùng đũa chọn cá ăn. Trước khi cho miếng cá vào miệng, hắn còn phải tự mình lựa xương cá ra, Bạch Du muốn hỗ trợ hắn cũng không cho.
Triệu Miên hỏi: "Mọi chuyện đã xong chưa?"
Bạch Du nói, "Làm xong hết rồi. Nếu không có gì bất ngờ, bây giờ tranh của Cố Như Chương đã đến tay Vạn Hoa Mộng."
"Làm không tệ." Triệu Miên gật đầu khen ngợi, "Ngươi so với Thẩm Bất Từ và Chu Hoài Nhượng đáng tin cậy hơn nhiều."
"Đó là đương nhiên." Bạch Du nở nụ cười duyên dáng, "Ta chính là tỷ tỷ lớn tuổi nhất Đông Cung đó, Điện hạ."
Triệu Miên cũng cười ra tiếng: "Quả thật."
Triệu Miên vừa ăn cá vừa nói chuyện với Bạch Du. Bỗng nhiên, một giọng nói trẻ tuổi ở phía sau hai người vang lên, ngữ khí tản mát thoải mái: "Một ngày đẹp trời thế này, có thịt lẽ nào không có rượu? Đặc biệt đến tặng người vò rượu nhạt, mong công tử vui vẻ nhận cho." (Dạng như làm thơ, mà mình không edit cho có vần được)
Triệu Miên ngẩn ra trong một chớp mắt, xoay người lại nhìn thấy gương mặt với làn da đen thui của Ngụy Chẩm Phong, mặt vô biểu tình nói: "Thuật dịch dung trên mặt ngươi, rốt cuộc có thể tẩy bỏ hay không?"
Ngụy Chẩm Phong xách vò rượu nhướng mày: "Ngươi cứ để ý chuyện này như vậy? Đây là lần thứ hai ngươi hỏi rồi đó."
Triệu Miên lệnh cho Bạch Du ra bên ngoài canh chừng, nói với Ngụy Chẩm Phong: "Ta không muốn nói chuyện với nam nhân xấu xí."
Ngụy Chẩm Phong không mời mà đến, thoải mái ngồi xuống trước mặt Triệu Miên: "Ta đã nói với ngươi rồi, tẩy đương nhiên là có thể tẩy, chỉ cần nước thuốc được chế tạo đặc biệt. Trước đó ta không nghĩ tới sẽ có tình huống cần phải tẩy, tất nhiên không mang theo nước thuốc bên người, hiện tại gặp tình huống này ta không có thời gian, cũng không cần phải trở về lấy đúng không."
"Vậy ngươi cũng không nên mang làn da đen đúa, dùng giọng nói nguyên bản của ngươi nói những lời văn thơ phong nhã thế kia ở trước mặt ta," Triệu Miên lạnh lùng ghét bỏ, "Ta rất dị ứng."
Ngụy Chẩm Phong "Ồ" một tiếng, biết nghe lời phải sửa miệng lại: "Uống rượu không đại ca, rượu ta mang đến rất ngon, nhắm cùng với món giò heo của ngươi là vừa đẹp."
Triệu Miên theo lời Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy trên bàn có một tô giò heo béo ngậy, cái bụng đã ăn no căng bất ngờ không kịp đề phòng nổi lên cơn buồn nôn.
Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy sắc mặt Triệu Miên một trận xanh một trận trắng, cuối cùng giống như là thật sự nhịn không được, quay đầu về phía không khí: "Ụa ——"
Ngụy Chẩm Phong: ".....?"
Triệu Miên ho khan hai tiếng, nhắm mắt lại, kềm nén cơn giận tự thuận khí cho mình. Ngụy Chẩm Phong rót cho hắn một tách trà, đẩy tới trước mặt hắn: "Còn ổn chứ?"
Triệu Miên không chút nghĩ ngợi ném trách nhiệm lên người Ngụy Chẩm Phong.
"Ta đã nói rồi, ta không thể ở quá gần nam nhân xấu xí, ta sẽ bị sự xấu xí làm cho buồn nôn." Hắn cố nén cơn buồn nôn, mở mắt nhìn Ngụy Chẩm Phong đang trợn mắt nhìn, "Ngươi cho rằng ta đang nói đùa với ngươi sao."
Ngụy Chẩm Phong sửng sốt, y tuyệt đối không ngờ, Triệu Miên rõ ràng là ăn nhiều muốn buồn nôn, chuyện này mà cũng có thể trách y, lợi hại ghê nha.
Nói thật, khuôn mặt y mượn dùng không đến mức xấu lắm, chỉ là đen hơn người bình thường mà thôi, Thái tử Điện hạ cũng không chịu nổi, sau này nhìn thấy nam nhân xấu xí thực sự chắc là sẽ tự chọc mù hai mắt mình quá.
Ngụy Chẩm Phong muốn cười nhưng cảm thấy lúc này còn cười người ta thì thật sự không phúc hậu, bèn nhịn cười nói: "Lỗi của ta, xin lỗi xin lỗi. Nếu vậy, ta nói xong chính sự với ngươi sẽ đi ngay."
Triệu Miên phát hiện Ngụy Chẩm Phong mỗi lần tới tìm hắn, mặc kệ biểu hiện của y không đáng tin cậy đến thế nào, cuối cùng khẳng định là sẽ bàn bạc đến chính sự.
Cũng đúng, bọn họ trước mắt không hề có quan hệ cá nhân gì đáng nói, tìm hắn không nói chính sự thì nói cái gì.
"Ta vừa mới nhận được tin tức, Vạn Hoa Mộng muốn tự mình gặp chúng ta." Ngụy Chẩm Phong nói, "Hơn nữa không phải ở Tự Viên, mà là ở Nam Cung."
Triệu Miên bày ra vẻ mặt kinh ngạc: "Thật hay giả." Vạn Hoa Mộng muốn gặp bọn họ, tám chín phần là vì chuyện tặng tranh. Hắn không đoán sai, giữa Vạn Hoa Mộng và Cố Như Chương quả nhiên có vài thứ. "Như vậy, chẳng phải chúng ta không cần ngụy trang, đã có thể danh chính ngôn thuận lẻn vào Nam Cung hay sao?"
Ngụy Chẩm Phong thấy Triệu Miên diễn tự nhiên như vậy, khẽ cười giễu cợt: "Ngươi có thôi đi không. Nói xem, ngươi đã làm gì sau lưng ta."
Triệu Miên hỏi: "Ý của ngươi là gì."
"Vạn Hoa Mộng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt tân nhân trước đại hôn, tại sao đột nhiên muốn chúng ta đi Nam Cung gặp gã?"
Triệu Miên lấy khăn tay chậm rãi lau tay: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai."
"Ta nói nè Tiêu công tử," Ngụy Chẩm Phong từ trên bàn cầm lấy một tấm khăn tay, bắt chước Triệu Miên làm bộ lau tay đùa nghịch, "Ta và ngươi đã liên minh, tốt hơn hết là không nên giấu diếm đối phương. Ta cũng không muốn ta đang cùng Vạn Hoa Mộng liều chết đánh một trận, vừa quay đầu thì phát hiện nội bộ lủng củng." Ngụy Chẩm Phong cười, trong mắt lại mang theo ý cảnh cáo, "Vậy thì không thú vị nha, Điện hạ."
Triệu Miên nhìn lại y: "Chúng ta như nhau như nhau, Vương gia."