Xe chạy tới một đại viện kiểu cũ.

Trước cửa lớn gắn một ngôi sao năm cánh nổi bật, vừa nhìn đã biết nơi đây không phải chỗ cho người thường ở.

Hàm Nhất đi theo Bạch Dương đến trước một ngôi nhà.

Cửa đã được mở từ trước, cô nhìn thấy một ông lão ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề đang ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Thiết kế bên trong không tính là mới mẻ, mà đậm hương vị cổ xưa của thế hệ trước, có thể thấy được chủ nhân căn nhà này đã vô cùng chú tâm, tận ý khi xây dựng.

Hàm Nhất cảm thấy ông lão này rất quen mặt, nhưng không nhớ nổi đã gặp mặt khi nào.

Bạch Dương kéo cô ngồi xuống: “Ông ngoại, con đưa Hàm Nhất tới đây.

Hàm Nhất đây là ông ngoại anh.”

Cô lơ đãng không nghe Bạch Dương giới thiệu mà vẫn nhìn chằm chằm vào ông lão, cẩn thận quan sát.

Bạch Dương thấy Hàm Nhất không có phản ứng thì dùng cánh tay lay tỉnh: “Đây là ông ngoại anh.

Hàm Nhất lúc này mới định thần lại, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi ông ngoại, con là Hàm Nhất.

“Không sao, không sao.” Ông già cười rất hạnh phúc.

Bạch Dương nhìn biểu hiện kỳ quái của cô: “Làm sao vậy? ”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy ông ngoại rất thân quen thôi.

“A?” Bạch Dương nhìn ông ngoại mình, trong lòng có chút nghi hoặc.

Ông Dương cười nói: “Sao, vẫn chưa nhớ ra ông à? ”

Hàm Nhất lắc đầu.

Ông Dương thấy vậy thì đội mũ lên, rũ khóe mắt xuống.

Hàm Nhất vừa nhìn đã nhận ra ông lão trước mắt chính là người mình đã nhường ghế xe buýt mấy hôm trước: “Là trên xe buýt đúng không ạ?”

“Xe buýt nào?” Bạch Dương hoài nghi hỏi.

“Mấy bữa trước lúc đi từ công ty về, em có nhường chỗ cho ông.

“Đâu chỉ vậy, hôm đó ông vừa bẩn vừa thối, chỉ có Hàm Nhất nguyện ý nhường ghế thôi.” Ông Dương bổ sung

Cuối cùng Bạch Dương cũng đã hiểu chuyện gì đang diễn ra: “Ông ngoại, phương pháp thử thách cháu dâu này lỗi thời rồi.”

Ông Dương nghe thế thì lộ vẻ ủy khuất: “Còn không phải tại cháu trông con bé như gà mẹ khiến ông căn bản không có cơ hội nào khác, đành phải nắm chặt cách làm này thôi.

Hàm Nhất à, xin lỗi cháu nhiều.”

“Có gì đâu ông, cháu hiểu mà.” Hàm Nhất cảm thấy mình như đã trở thành nữ chính trong phim truyền hình, phải chịu thách thức làm dâu hào môn, may mắn thuận lợi thông qua mà bước lên đỉnh cao cuộc đời.

Ông ngoại ân cần quan tâm: “Đám cưới của hai đứa thế nào rồi? Định tổ chức ở đâu? ”

Bạch Dương: “Ngày mai đi chụp ảnh cưới, địa điểm đã sắp đặt xong hết rồi ạ.

Hàm Nhất mờ mịt, mấy ngày nay tất cả đều do Bạch Dương an bài quyết định, cô cái gì cũng không rõ.

Nghe hai người trò chuyện, cô cảm giác như là người kết hôn không phải mình.

Đến tận khi rời khỏi nhà ông ngoại, Hàm Nhất vẫn còn hoảng hốt.

Cô đã hoàn toàn bị kế hoạch kết hôn của Bạch Dương làm cho choáng váng.

Bởi vậy, dọc đường cô đều nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh cho tỉnh táo, bỗng nhiên cô ý thức được mình đang đi trên một con đường vô cùng lạ lẫm: “Chúng ta đi đâu vậy? ”

“Cục Dân chính!”

“Cục Dân chính?” Hàm Nhất giật mình nhìn Bạch Dương như vừa bị nện bom nổ.

“Tôi đã chuẩn bị gì đâu, sổ hộ khẩu vẫn còn ở nhà mẹ kìa.”

“Anh cầm rồi, không cần lo lắng.” Anh đã sớm lên kế hoạch cả rồi.

Bạch Dương nhớ lại khi đi đến nhà họ Trần, Mẹ Trần đã vô cùng vui mừng và cảm kích mà lấy sổ hộ khẩu ra.

Bà đã phó thác cô cho anh nâng niu, chăm sóc nhưng anh không hề coi đó là gánh nặng mà là món quà ngọt ngào, hạnh phúc.

Trong lòng Hàm Nhất đối với hành vi bán con gái của mẹ ruột thì vô cùng khó chịu, nhưng lại không thể không bội phục quý bà Trần Ngọc Phân này.

Người ta là bán nữ cầu vinh còn mẹ cô không biết là có mưu đồ gì.

Hai người vội vàng đến cục dân chính trước giờ tan tầm.

Sau khi cùng nhau chụp ảnh và hoàn thành mọi giấy tờ, cô ngơ ngẩn nhìn quyển sổ nhỏ trong tay, vẫn không thể chấp nhận sự thật mình đã trở thành người phụ nữ đã có gia đình.

Bạch Dương lấy đi giấy chứng nhận kết hôn trong tay Hàm Nhất: “Nhìn chán rồi thì đưa đây để anh cất, chứ không thì em làm mất mất.”

Sau đó anh dắt Hàm Nhất bước ra khỏi cửa cục dân chính.

Minh tinh đến đăng ký kết hôn đương nhiên rất dễ bị nhận ra, không ít người qua đường may mắn gặp đều chụp ảnh đăng lên mạng.

Rất nhanh tin tức tình yêu của CP thầy trò đã nhận được sự bảo hộ của pháp luật liên tiếp truyền ra, leo lên đầu bảng hot search.

Bạch Dương trực tiếp đăng ảnh cưới trên Weibo: “Bạch phu nhân, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn @Trần Hàm Nhất.”

Chưa đầy một phút sau, khu vực bình luận đã bị xâm chiếm.

Chuối tiên sinh: “Chúc mừng CP thầy trò chính thức kết hôn.”

Chủ tịch Hiệp hội Hỗ trợ Thỏ trắng nhỏ: “Xin chúc mừng, tốc độ này thực sự là nhanh không ai bằng.”

Cỏ nhỏ ngại ngùng: “Hàm Nhất của chúng tôi sau này giao cho anh đó.”

Thỏ Tinh: “Thẳng nam bữa nay thế mà lại phát cơm chó, bữa nay mặt trời mọc đằng tây rồi.”

Chuyên gia tình yêu: “Quả nhiên tình yêu có thể thay đổi một người mà.”

Trà mập: “Kết hôn nhanh như vậy không phải là do có em bé đấy chứ?”

 …

Mà người trong cuộc còn lại là Hàm Nhất cũng bội phục tốc độ của Bạch Dương.

Vì để cho cuộc hôn nhân này trông chân thật hơn, có thể nói là anh đã suy nghĩ kĩ lưỡng, sử dụng đủ loại thủ đoạn cao minh.

Hàm Nhất cô đây vô cùng tự ti, hổ thẹn trước sự nỗ lực của Bạch Dương, vì để xua tan tia áy náy đang trào dâng trong lòng này, cô trả lời trên Weibo: “Cảm ơn anh.”

Người biết rõ sự tình thì hiểu rõ ý nghĩa của câu cảm ơn này, còn người ngoài cuộc thì toàn suy nghĩ lệch lạc, cho rằng đây là lời thổ lộ tình yêu của cô với Bạch Dương, nhao nhao chạy đến weibo Hàm Nhất chúc phúc.

Hôm sau, theo lịch hai người đến tiệm chụp ảnh chụp ảnh cưới.

Nhưng không giống như người khác, bộ ảnh này không dùng lễ phục khiến cho Hàm Nhất cũng có chút bất ngờ.

Mỗi một dáng pose đều đã được Bạch Dương tỉ mỉ suy nghĩ, bàn bạc xong xuôi với thợ quay, chụp.

Hàm Nhất cũng không dễ dàng cự tuyệt, chỉ đành phục tùng làm theo, chụp một đống ảnh thân mật.

Ảnh chụp ôm hôn một cái cũng không thiếu.

Bạch Dương trước đó đã biết Hàm Nhất thích bờ biển nên đã đặc biệt đi đến bờ biển gần đó làm một bộ ảnh ngoại cảnh.

Hàm Nhất mấy ngày nay bận rộn đến đầu óc choáng váng, rốt cục cũng hiểu được cảm giác của Phương Nam Nam khi kết hôn.

Nhưng mà so với Nam Nam, cô càng thêm bận bịu bởi vì tốc độ làm việc của Bạch Dương nhanh đến không tưởng.

Cầu hôn chưa đầy một tháng, đã xác định ngày cưới.

Nhưng có lẽ đã có kinh nghiệm đáng sợ khi đi phù rể ở đám cưới của Lý Hưởng, Bạch Dương trực tiếp hủy bỏ luôn nghi thức đón dâu và đổi thành một hôn lễ ngoài trời.

Cuối cùng, ngày trọng đại đó cũng đến.

Toàn bộ khu vực tổ chức đã được trang trí bằng đủ những bức ảnh cưới thân mật của hai người.

Gia đình hai bên đều đã sớm có mặt chờ khách mời đến tham dự.

Bạch Dương và ba mẹ đứng bên ngoài cửa để đón tiếp khách.

Hôm nay, anh khoác lên mình một bộ lễ phục màu trắng tựa như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh.

Ba Bạch cũng không hề kém cạnh khi diện nguyên cây vest đen lịch lãm còn mẹ Bạch thì vẫn vô cùng kiêu kì, đoan trang, khí phách trong bộ váy voan đỏ.

Mẹ Trần cũng đã đặc biệt chọn một chiếc sườn xám màu đỏ cho phù hợp với ngày cưới của con gái yêu.

Lúc này đây, bà và Hàm Nhất đang ở trong phòng nghỉ cô dâu cùng bạn bè chụp ảnh.

Tiệc cưới là làm theo kiểu buffet để khách khứa thoải mái thưởng thức, chọn lựa.

Từ lên thực đơn đến bố trí chỗ,… tất cả đều do Bạch Dương tự mình chuẩn bị, nó hoàn hảo đến nỗi chưa chắc nhà thiết kế tiệc cưới chuyên nghiệp đã có thể làm được.

Trong phòng nghỉ, Phương Nam Nam nhìn Hàm Nhất xinh đẹp, yêu kiều trước mắt, nhịn không được mà tán thưởng: “Hôm nay cậu thật sự quá đẹp luôn! ”

Nhưng đương sự lại đang không ngừng đổ mồ hôi: “Tớ căng thẳng quá đi mất.”

Mẹ Trần: “Nam Nam ngồi xuống uống chút nước đi.”

Phương Nam Nam nhận lấy nước mẹ Trần đưa tới: “Cảm ơn dì.

Dì cũng đừng quá khẩn trương, ai mà chẳng có lần đầu kết hôn chứ.

Hơn nữa, dì xem Bạch Dương đã làm tốt chưa này.

Còn con nhỏ kia, lúc trước tớ cưới, cậu quan tâm, lo lắng um tùm mà giờ im ỉm thế này chắc chắn là muốn cho Bạch Dương một bất ngờ, kinh hỉ đúng không?”

Hàm Nhất thẹn thùng: “Ờ thì cũng chẳng có gì đâu, dù sao hôn lễ cũng là của chung, tớ cũng phải làm chút gì đó chứ.”

Phương Nam Nam tò mò hỏi: “Thế rốt cục là tính làm gì?”

“Bí mật!” Hàm Nhất đắc ý cười.

“Cắt, không nói chuyện này nữa.

Nhưng mà chồng cậu hào phóng thật, như thiên sứ giáng trần ý, tiền mừng cũng không nhận mà tự móc túi bỏ ra hết.” Nam Nam cô khi nhận được thiệp mời còn đang lo lắng nên đi phong bì bao nhiêu, ai dè chồng cô mang về tấm thiệp nhãn dán đặc biệt không nhận tiền mừng quả thực khiến cô mừng muốn chết.

“Tớ cũng bất lực rồi, đúng là tên ngốc lắm tiền mà!” Hàm Nhất vừa nghĩ đến chuyện này thì đau đầu.

Giờ lành đã điểm! Tất cả khách khứa đều lần lượt đi đến chỗ ngồi.

Cỏ xanh, hồng trắng, champagne điểm xuyết.

Con đường đưa tiễn đầy hoa, hội trường được trang trí bằng màn lụa đung đưa theo làn gió mát, động tĩnh kết hợp, độc đáo mà vẫn sang trọng, tinh tế.

Bỗng một giọng ca quen thuộc vang lên, ngân nga trong gió

I still hear your voice, when you sleep next to me

Em vẫn nghe thấy giọng nói của anh khi anh ngủ bên cạnh em

I still feel your touch in my dreams

Em vẫn cảm nhận được cử chỉ âu yếm của anh trong những giấc mơ

Forgive me my weakness, but I don’t know why

Hãy tha thứ cho sự yếu đuối của em, nhưng em không biết tại vì sao

Without you it’s hard to survive

Thiếu vắng anh em thật không thể sống nổi

….

Bạch Dương nghi hoặc nhìn chăm chú về phía trước chỉ thấy Hàm Nhất xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt.

Cô mặc một thân váy cưới trắng như tuyết, kiểu dáng đơn giản mà tao nhã, vai trần hở đầy quyến rũ, tà lụa mềm mại, làn váy tự nhiên buông xuống che khuất đôi giày cao gót màu bạc dưới chân, trên đầu phủ một tấm màn che ren trắng.

Vừa uyển chuyển bước, cô vừa cầm mic hát bản tình ca xúc động này.

Bộ váy cưới hôm nay là được đích thân Hàm Nhất chọn lựa dưới sự tham mưu của mẹ và bạn tốt.

Trước đó Bạch Dương tất nhiên chưa từng thấy qua nên mới bị Hàm Nhất làm cho kinh diễm đến nói không nên lời, đắc ý vô cùng khi vị mỹ nữ này giờ đây sẽ trở thành vợ mình.

Dù tiếng Anh không được tốt, nhưng anh vẫn bập bõm hiểu được vài từ đơn giản, gì mà kiss với touch chắc chắn bài hát này là thuộc về tình yêu luôn.

Tất cả mọi người đều vỗ tay vì sự mở màn đặc sắc này của Hàm Nhất.

Nhưng Hàm Nhất thì lại đang không ổn, cô không quen đi giày cao gót, mỗi một bước đi đều cố gắng thật cẩn thận.

Nhưng bãi cỏ không bằng phẳng như mắt nhìn, cô đi nghiêng nghiêng ngả ngả, may mà Bạch Dương kịp thời phát hiện, vội vàng tiến đến đỡ, khoát tay cô bước vào lễ đường.

Đạo diễn Nghiêm được Bạch Dương mời làm chủ hôn đi đến trước mặt hai người: “Hôm nay rất vinh dự khi được đứng ở nơi đây, chủ trì hôn lễ cho anh Bạch Dương và cô Trần Hàm Nhất.

Đầu tiên, cho tôi hỏi cô Hàm Nhất, cô có nguyện ý lấy người đàn ông này làm chồng, tiếp nhận, yêu thương, chăm sóc, tôn trọng anh ấy, vĩnh viễn thủy chung, son sắt với anh ấy cho đến cuối đời dù cho sóng gió, bệnh tật hay không?”

Hàm Nhất: “Tôi nguyện ý.

Cùng một câu hỏi, đạo diễn Nghiêm lại hỏi Bạch Dương, Bạch Dương đương nhiên trả lời: “Tôi nguyện ý.

Đạo diễn Nghiêm: “Bây giờ tôi tuyên bố hai người chính thức trở thành vợ chồng, hai người có thể trao nhau nhẫn cưới.

Lãnh Phong và Hạnh Nhi lần lượt tiến tới trao tặng nhẫn cưới với tư cách phù dâu phù rể.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hai người trao nhau nhẫn.

Đạo diễn Nghiêm: “Chú rể có thể hôn cô dâu.”

Khách khứa đều đang nín thở chờ Bạch Dương vén tấm màn che của cô dâu lên nhưng lại không ngờ tới anh sẽ nhẹ nhàng nâng mặt, trao cô nụ hôn nồng cháy qua lớp lụa mỏng.

Tuy đã cách một tấm vải nhưng Hàm Nhất vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ đôi môi Bạch Dương, xúc cảm nóng bỏng ẩm ướt tràn lan khiến cố ngây ngất, nó khác hẳn với những nụ hôn chuồn chuồn nước phớt qua trước đây.

Mãi một lúc sau, Bạch Dương mới hài lòng buông Hàm Nhất ra.

Sau nụ hôn sâu đó, một nhóm ông lão tóc bạc trắng mặc quân phục đứng dậy, đi lên sân khấy, lấy ra nhạc khí đã chuẩn bị từ sớm, bắt đầu diễn tấu một khúc nhạc trong quân đội.

Tiếng trống kèn rộn ràng, ông Dương đứng giữa chỉ huy, hôn lễ độc đáo này đã khiến cho tân khách vui vẻ vỗ tay không ngớt.

Bạch Dương cũng đã cho phép Durian TV ghi hình độc quyền toàn bộ đám cưới, ê-kíp quay phim cũng chính là người quen từng hợp tác trong “Chúng tôi đang yêu”, xem như là cảm ơn công đã mai mối.

Không hổ danh là đám cưới thế kỷ, hôn lễ này vô cùng đặc biệt khi đã kết hợp nhuần nhuyễn giữa lời thề phương Tây với âm nhạc cựu chiến binh Trung Quốc, lãng mạn ấm áp nhưng không kém phần thú vị, xung đột thị giác mạnh mẽ, ấn tượng sâu đậm.

Nhưng trong khi tất cả mọi người đang đắm mình trong hạnh phúc này, thì đột nhiên phía dưới khán đài truyền đến tiếng rên đau đớn.

“Vợ yêu làm sao vậy?” Lý Hưởng lo lắng nhìn vẻ mặt dữ tợn của Nam Nam.

Phương Nam Nam đau đớn nói: “Hình như em sắp sinh rồi.

Mẹ Phương: “Đưa con bé đến bệnh viện mau.”

Một đám người vội vã đưa người vào viện, Hàm Nhất hưng phấn nói: “Con nuôi chờ không nổi nữa đòi ra ngoài chúc phúc mẹ nuôi nó đó.

Bạch Dương vội vàng sửa lại lời cô: “Là cháu cả chứ.”

Sau khi tiễn xong tất cả khách mời, hai người ngựa không ngừng vó ngựa chạy tới bệnh viện.

Hàm Nhất đuổi theo Lý Hưởng hỏi: “Nam Nam thế nào rồi? Đã sinh chưa? Nam hay nữ?”

“Là con trai, Nam Nam vừa được đưa đến phòng bệnh nghỉ ngơi rồi.” Lý Hưởng vui vẻ cười không khép nổi miệng.

Hàm Nhất nghe vậy thì vui mừng vọt tới phòng bệnh nhìn Nam Nam lúc này vì quá mệt mỏi mà đã ngủ thiếp đi.

Cô không đành lòng quấy rầy nên quyết định đi theo Lý Hưởng đến thăm thằng nhóc kia.

Cách tấm kính thủy tinh, cô chăm chú nhìn tiểu bảo bối đang ngọt ngào ngủ say, bộ dáng đáng yêu khiến vô đói khiến Hàm Nhất bật cười.

Bạch Dương để ý tới nét mặt vui vẻ, thích thú của Hàm Nhất thì não không khỏi ảo tưởng hình ảnh sớm ngày làm cha của mình.

Rời khỏi bệnh viện, Hàm Nhất chuẩn bị bắt taxi về nhà thì bị Bạch Dương giữ chặt: “Định đi đâu đấy? ”

“Về nhà chứ đâu, mai chờ Nam Nam tỉnh, tôi sẽ đến thăm nó.” Hàm Nhất vô tư không hề phát hiện ra có gì đó sai sai.

Bạch Dương có chút tức giận trước cung phản xạ dài dằng dặc của cô: “Em phải đến nhà anh chứ, chúng ta đã kết hôn rồi mà, nên phải ở chung một chỗ.”

“Cái gì cơ?” Hàm Nhất chớp chớp đôi mắt vô tội, ngơ ngốc nhìn Bạch Dương kéo mình lên xe.

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Dương hào hứng nói: “Hôm nay là ngày vui của tôi, cho nên Trà béo (tác giả) sẽ phát lì xì cho mọi người, top 10 sẽ có bất ngờ, những người còn lại ngẫu nhiên mà tặng.”

Trà béo: “Đúng là tên ngốc trong nhà có mỏ, thảo nào bị vợ chê bai, ghét bỏ.”

Bạch Dương: “Dù sao cũng chẳng phải tiêu tiền của tôi.”

Trà béo: “Tên khốn! ”

Trà béo tính tình tốt, Trà béo không biết so đo.

Như Bạch Dương đã nói, để chúc mừng CP thầy trò kết mối lương duyên, hôm nay sẽ phát lì xì phúc lợi.

Còn về việc độc giả tò mò khi nào Hàm Nhất mới yêu thì có lẽ phải đợi một chút, nhưng mà yên tâm bởi vì Bạch Dương sẽ gắn tên lửa theo đuổi, chính thức sống chung.