Mấy ngày nay, Lương Uyên cùng Lục Tiện Anh ngoại trừ thỉnh an Cốc chủ và Cốc chủ phu vào ngày mồng một, đôi khi đụng mặt tỷ tỷ, còn lại hầu như không rời khỏi phòng. Lương Uyên để cho tiện cho việc ‘thân thiết’ bất cứ lúc nào, sai bọn Liên Kiều ra ngoài làm việc hết. Chớp mắt đã mùng sáu. Mấy ngày trước Lương Uyên đã bàn bạc tốt với Lục Tiện Anh, qua hết mùng năm sẽ cùng hắn trở về Thương Khung sơn trang một chuyến. Lúc đầu Lục Tiện Anh có chút do dự, dường như không tình nguyện cho lắm, mà một năm sau khi kết hôn mà không trở về nhà mẹ đẻ thì không tốt lắm, cuỗi cùng liền đồng ý. Cho nên mùng sáu này, hai người liền mang theo lễ vật mà Tổng quản đã chuẩn bị tốt, cùng với mấy nha hoàn tôi tớ lên đường.

Dược Vương cốc cách Thương Khung sơn trang bởi Hưng Nguyên, nói xa thì không xa mà gần cũng chẳng gần, đoàn người cũng không vội vã gấp rút lên đường, trên đường gặp phải phong cảnh đẹp thì dừng lại nghỉ một chút, cứ như vậy đến mùng mười mới tới. Tin tức đến tai Thương Khung sơn trang bên kia, nói xe ngựa đã tới đại môn, Trang chủ liền dẫn phu nhân và hai đệ đệ của Lục Tiện Anh, cùng với nhiều người hầu ra đón.

Lúc xe ngựa dừng lại, Lương Uyên nhảy xuống trước tiên, sau đó Lục Tiện Anh theo xuống. Hai người hành lễ với Trang chủ cùng Trang chủ phu nhân, Lục phu nhân nắm chặt tay nhi tử, có chút nghẹn ngào không nói nên lời, thấy khí sắc Lục Tiện Anh không tệ, lúc này mới yên lòng lại. Ngược lại vẻ mặt Lục trang chủ có chút vi diệu, Lương Uyên biết ông không thích Lục Tiện Anh, cho nên ông cứ trông như không thấy Lục Tiện Anh cũng là bình thường. Thế nhưng vị ‘nhạc phụ đại nhân’ này cũng thờ ơ với Lương Uyên, không phải chỉ nói là lười liếc mắt nhìn, mà là có mấy phần né tránh, không chịu đối diện. Lúc trước đến cầu thân, Lương Uyên đã cảm thấy thái độ Lục trang chủ đối với mình có chút kỳ quái, nhưng lúc đó y vẫn chưa khôi phục ký ức, cứ nghĩ ông có chút không thoải mái khi đem nhi tử gả chồng thôi, bây giờ nhìn lại thì cảm thấy không đơn thuần như mình nghĩ.

Trên mặt Lương Uyên bất động thanh sắc, vẫn treo ý cười dịu dàng cùng mọi người đi vào.

Mấy người vào sảnh chính ngồi xuống, Lục trang chủ không nói lời nào, hai đệ đệ Lục Tiện Anh lại là cùng cha khác mẹ với hắn cho nên cũng không thân cận, chỉ lễ phép hỏi han vài câu. Trái lại Lục phu nhân hỏi thăm chút việc nhà, chốc lát muốn dắt Lục Tiện Anh đến thư phòng nói chuyện, Lục trang chủ ừ một tiếng ra hiệu, cũng không ngẩng đầu. Lương Uyên cùng cha con Lục gia ba người trầm mặc như vậy một hồi, Lục trang chủ liền bảo hai đứa con trai mình mang Lương Uyên đi thăm thú trong trang một chút, chính mình bỏ đi. Thật ra Lương Uyên định tìm cơ hội cùng ‘Nhạc phụ đại nhân’ nói chuyện riêng viề việc năm đó Lục Tiện Anh bị trúng độc. Bởi vì y tuy rằng khôi phục ký ức, cũng chỉ nhớ rõ bọn họ bị Lục trang chủ tự mình bắt trở về giam giữ, Lục Tiện Anh đột nhiên trúng độc, y còn chưa kịp điều tra liền bị hạ Vong Tình tán, bị dùng Nhiếp Hồn thuật bắt về nhà. Cho dù Lương Tĩnh nói y không cần truy cứu, y vẫn không có ý định bỏ qua, lần này y khuyên Lục Tiện Anh trở về cũng chính là mục đích này.

Mắt thấy Lục trang chủ đi xa, Lương Uyên quay đầu lại nhìn hai đệ đệ Lục Tiện Anh. Hai người này là do thiếp của Lục trang chủ sinh, là song bào thai, giống nhau như đúc, một người gọi là Lục Tiện Lễ, một người gọi là Lục Tiện Nghĩa. Lương Uyên nhớ năm đó cũng từng gặp hai thiếu niên này, hai năm qua lớn lên không ít. Hai vị thiếu niên thấy phụ thân đi xa, cũng thoải mái hơn, bắt đầu cùng Lương Uyên nói chuyện, dẫn y thăm thú xung quanh trang. Lương Uyên cùng hai đứa vừa đi vừa nói chuyện phiếm, thử dò xét chuyện Lục Tiện Anh trúng độc năm đó.

“Lương đại ca ngươi không biết sao?” Lục Tiện Lễ có chút kỳ quái, “Khó trách, khi đó ngươi cũng bị thương hôn mê, sớm đã bị đuổi về Dược Vương cốc.”

“Đại ca không  nói cho ngươi sao? Hắn bị tặc tử Thiên Nguyên giáo ám hại trúng độc.” Lục Tiện Nghĩa tiếp lời, “May mà Lương Cốc chủ ra tay cứu giúp.”

Lương Uyên nghe vậy liền rõ ràng hai thiếu niên này đại khái không biết nội tình gì, liền không có hỏi tới nữa.

Mấy ngày sau đó Lương Uyên luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Lục trang chủ, nhưng vẫn không tìm được cơ hội, liền hiểu được Lục trang chủ cố ý tránh mặt y. Lương Uyên hoài nghi, việc Lục Tiện Anh trúng độc năm đó cùng Lục trang chủ có liên quan, xem ra hiện tại tất nhiên là không thể tránh khỏi liên can. Lại nhìn thái độ lạnh nhạt của Lục trang chủ đối với Lục Tiện Anh cùng Lục phu nhân, Lương Uyên mơ hồ có một suy đoán đáng sợ.

Hôm đó Lục Tiện Anh dẫn Lương Uyên vào trong thành Hưng Nguyên du ngoạn, tâm tư Lương Uyên hơi động, liền nói muốn đi kiểm tra Trân Thiên phường trong thành một phen. Đến Trân Thiện phường, Lương Uyên đột nhiên hứng khởi tự tay làm cho Lục Tiện Anh mấy món ăn.

Lục Tiện Anh ngồi ở một bên cầm trong tay củ gừng đã cạo vỏ, “Đã nhiều ngày không ăn thức ăn ngươi làm.”

“Có phải vô cùng nhớ tay nghề của ta không?” Lương Uyên vừa nói vừa thuần thục xử lý nguyên liệu nấu ăn trong tay.

“Quả thật có hơi nhớ.” Lục Tiện Anh cười khẽ, từ lúc về đến nhà cho tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn cười thoải mái như thế.

“Nói đến đây, Tiện Anh, nhạc mẫu đại nhân rất thích điểm tâm ngọt phải không?” Lương Uyên hỏi.

“Sao lại hỏi cái này?” Lục Tiện Anh đem củ gừng đưa tới.

“Tự nhiên muốn trổ tài, làm cho nhạc mẫu vui vẻ.” Lương Uyên cười đáp.

Lục Tiện Anh nhìn mấy nhánh hoa mai bên cạnh, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Ta tưởng ngươi chiết cành hoa mai để làm gì, hoá ra là muốn làm điểm tâm.”

Lương Uyên cười cười, đưa tay lấy hoa mai bên cạnh, nói rằng, “Vậy phiền Tiện Anh giúp ta đem hoa hái xuống nhé.”

Hai người vừa cười nháo vừa chuẩn bị cơm trưa, sau khi ăn xong liền làm tiếp món điểm tâm kia, mãi đến tận buổi chiều mới trở về. Lương Uyên đem điểm tâm cố ý chuẩn bị đặt ở trong hộp, đưa cho Lục Tiện Anh để hắn đem đến cho mẫu thân. Lục phu nhân thấy bánh ngọt được làm tinh xảo, hết sức cao hứng.

“Đứa nhỏ này thật là khéo tay, ở giữa còn làm ra hình cánh hoa mai.”

Lục Tiện Anh thấy mẫu thân yêu thích, trong lòng cũng cao hứng, nói chuyện với mẫu thân thêm một chút rồi mới về phòng của mình. Không nghĩ tới, Lục Tiện Anh mới trở về phòng không bao lâu, nhà hoàn kề cân của Lục phu nhân lại tới, nói là chuẩn bị một bức họa tặng cho Lương Uyên đáp lễ, vừa nãy quên nói Lục Tiện Anh mang về.

“Xem ra mẫu thân rất thích điểm tâm ngươi làm.” Lục Tiện Anh tiếp nhận cuộn tranh, mở ra xem.

“Ồ? Xem ra ta chiếm được niềm vui của nhạc mẫu đại nhân?” Lương Uyên đến gần hôn nhẹ lên hai má Lục Tiện Anh, cũng đánh giá bức hoạ kia, trên mặt giấy là hình đứa bé cưỡi trâu.

Đêm ——

Trong phòng Lục Tiện Anh, hai người trên giường đắp kín chăn bông, dựa vào nhau, hô hấp đều đều. Ai ngờ Lương Uyên đột nhiên chậm rãi giơ tay lên, điểm nhẹ huyệt ngủ sau cổ Lục Tiện Anh mấy lần, sau đó chậm rãi đứng dậy mặc quần áo, ra khỏi phòng. Khinh công Lương Uyên vô cùng tốt, vô thanh vô tức (không có tiếng động) nhảy lên một cái.

Lương Uyên nằm ở trên nóc nhà, nín thở nghe một hồi, xác nhận bốn phía không có người khác, liền vươn mình thả người xuống, chính là gian phòng của Lục phu nhân. Lương Uyên nhẹ nhàng gõ ba cái trên cửa, không lâu lắm, cửa mở ra một khe nhỏ, người ở bên trong thấy rõ mặt Lương Uyên, liền cho y vào. Lương Uyên cùng đại nha hoàn đến bên cạnh noãn các (phòng ấm), bên trong đèn vẫn sáng, Lục phu nhân đang ngồi ở chỗ đó chờ.

“Xin chào mẫu thân đại nhân.”