“Tiểu Võ, không ngờ con đã lớn đến vậy, lớn đến… khái… khái…”

Võ Kinh nhẹ nhàng xoa xoa lưng Trương bà bà: “Trương bà bà, bà đừng nói chuyện nữa, nằm xuống nghỉ ngơi một chút ba.” Nghe tin Trương bà bà bị bệnh nằm liệt giường, Võ Kinh vội xin phép về thăm, mã bất đình đề chạy về nhà Trương bà bà.

“Không có việc gì hết. Chỉ là tuổi đã cao, thân thể cũng chỉ có bệnh của người già thôi, bà có thể thấy tiểu Võ lớn đến thế này là bà đã yên tâm lắm rồi. Ngồi xuống để bà ngắm con chút nào!”

Võ Kinh ngoan ngoãn ngồi xuống bên giường, nhìn Trương bà bà gương mặt càng ngày càng già cỗi cùng thân thể suy yếu, trong lòng cảm thấy một trận đau xót cùng thê lương.

“Hắc, con đã lớn quá rồi. Tiểu Võ nhà ta càng lớn càng khôi ngô, nhất định có rất nhiều nữ hài tặng con khăn tay ba. Con sống tại Trần phủ thế nào?”

“Trương bà bà, con sống rất tốt, đợi đến khi bà khoẻ lại, khoảng hai năm nữa, con sẽ tới đón bà, hai bà cháu ta sẽ sống thật hạnh phúc.”

“Tiểu Võ thật hiếu thảo. Không uổng bà yêu thương con a.”

Nhìn đôi tay vô lực đầy nếp nhăn đang nắm chính tay mình, Võ Kinh cảm thấy từng cơn chua xót khổ sở, cúi đầu, một câu cũng không thể nói ra lời.

“Làm sao vậy? Sao không nói gì, tiểu Võ? Nhân sinh vốn có sinh có tử, Trương bà bà có thể sống tới bây giờ, thấy được con trưởng thành, bà đã rất thoả mãn rồi, bà đã sống quá lâu rồi, đã nếm đủ vui buồn, con có biết không?”

“Ân.”

“Tiểu Võ, Trương bà bà không có việc gì đâu. Con mau trở lại làm việc đi. Công việc của con quan trọng hơn. Yên tâm đi, Trương bà bà không chết ngay được đâu, bà còn phải chờ hưởng phúc của con chứ.”

“Con muốn ở cùng bà một chút nữa.”

“Trở về đi. Con phải đi hơn nửa ngày nữa, trời đã tối lắm rồi. Bà sẽ lo lắng.”

“Con… Được rồi, vậy con đi đây, bà nhớ nghỉ ngơi thật tốt nha.”

Dừng ở cửa, Võ Kinh ngưng mắt nhìn gian phòng như muốn ghi tạc trong lòng.

“Bà bà, nếu con yêu thương một người, nhưng tình yêu của bọn con không thể nói ra hay không được thế gian cho phép, con phải làm thế nào?”

“Người đó có yêu con hay không?”

“Con không biết. Nhưng có lẽ là có.”

“Đời người cũng chỉ có vài thập niên thôi, mọi quyết định cũng chỉ là tương đối, không có tuyệt đối, vậy hãy để trái tim con quyết định. Tuy con không thể nào vượt qua số mệnh, nhưng ít nhất cũng có thể cải biến tha.”

“Bà bà, ý của bà là?”

“Đừng bao giờ hối hận về những việc đã làm, cũng đừng bao giờ hối tiếc vì mình đã không làm việc đó. Đừng nên giống Trương bà bà, cuối cùng mới thấy hối tiếc.”

***

Võ Kinh ngẩng đầu nhìn đại môn Trần phủ, hít một hơi thật sâu, bước nhanh tới hậu môn. Sau cuộc nói chuyện với Trương bà bà, y có một loại xung động cường liệt, muốn thật nhanh được nhìn thấy đại thiếu gia. Còn chưa kịp tới hậu môn, cửa bỗng nhiên mở ra.

“Ai, Võ Kinh, ngươi cuối cùng cũng về rồi à. Chúng ta đều đang đợi ngươi đây.” Người mở cửa chính là tiểu Trân, mang theo vẻ mặt lo lắng.

“Chuyện gì vậy? Lẽ nào… đại thiếu gia đã xảy ra chuyện gì?” Tâm căng thẳng, Võ Kinh vừa hỏi vừa hướng Hiên Viên các bước vội tới.

“Không có việc gì xảy ra. Bất quá, nếu ngươi về muộn một chút nữa chắc sẽ có chuyện. Đại thiếu gia từ sáng sớm đã không chịu ra khỏi cửa phòng, cứ ầm ĩ đòi tìm ngươi. Nếu ngươi còn chưa trở lại, chắc phải… phái người đi tìm ngươi mất.” Theo bước chân Võ Kinh, tiểu Trân thở mạnh nói: “Hiện tại lão gia cùng phu nhân đang ở Hiên Văn Các.”

Trong Hiên Văn Các, phu nhân đang trong đại sảnh bước đi thong thả, thấy Võ Kinh trở về, biểu tình nôn nóng cũng hoà hoãn xuống hẳn.

Võ Kinh nhìn thấy lão gia cùng phu nhân tại đại sảnh, vội vã kêu: “Võ Kinh cấp lão gia…”

“Miễn lễ, miễn lễ. Hiện giờ không cần phải khuôn phép như vậy. Ngươi mau mau vào trong xem đại thiếu gia đi.” Nhíu mi một chút, lão gia thuyết.

“Vâng. Võ Kinh lập tức đi.”

Ngoài cửa phòng đại thiếu gia tại lầu hai, Lục Châu nôn nóng đứng ở ngoài. Võ Kinh vừa thấy liền hỏi tha tình hình trong phòng đại thiếu gia.

“Đại thiếu gia không có phát bệnh, nhưng có vẻ như đang cáu kỉnh. Từ sáng đến giờ không ai có thể lừa hắn rời khỏi phòng, bất cứ ai vào hắn cũng đánh người đó. Ngươi mau mau vào xem một chút ba. Một lát nữa ta mang thức ăn khuya tới.” Lục Châu nhỏ giọng nói với Võ Kinh.

Võ Kinh khẽ đẩy cửa, cau mày nhìn những mảnh sứ nhỏ, cơm, thức ăn vứt đầy trên mặt đất, trong phòng một mảnh bừa bộn, không còn ngăn nắp như mọi khi.

“Đại thiếu gia, Võ Kinh đã trở về rồi, ngươi mau ra đây đi.” Quan sát xung quanh, Võ Kinh tìm nơi đại thiếu gia đang ẩn nấp, biết rõ hắn chỉ trốn trong phòng. Trên giường không có, tủ quần áo không có, đằng sau y liêm cũng không có nốt.

Người ở đâu vậy? Đứng ở trong phòng, Võ Kinh nghĩ, quanh cửa sổ đã được bao bọc bởi lưới sắt, đại thiếu gia không thể từ đây nhảy ra ngoài được, ngoài cửa luôn có người đứng cũng không chạy ra được, lộ ra tiếu ý, Võ Kinh ngẩng đầu lên, hướng xà nhà nói: “Đại thiếu gia mau xuống đi, ta thấy ngươi rồi. Ngươi nếu không xuống đây, ta trở về phòng nghỉ ngơi đấy.” Vừa dứt lời, một bóng người từ trên xà nhà nhảy thẳng xuống Võ Kinh.

Nằm trên mặt đất, Võ Kinh chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể đều đau nhức. Tuy xà nhà không cao, nhưng phải đỡ một người lớn như vậy từ trên cao nhảy xuống, lực sẽ cực kỳ mạnh. Cố gắng khởi động thân thể, nhìn người trên thân vừa cố ý nhảy vào chính.

Thân thể cứng ngắc toả ra một hoả diễm hồng sắc, môi mím chặt, đôi mắt đầy tức giận cùng sắp sửa bạo loạn hung hăng trừng Võ Kinh, nhưng bởi hơi đỏ lên làm vẻ uy hiếp cùng khẩn trương hầu như tiêu thất.

“Để ngươi đợi lâu. Ngô.”

Đôi môi băng lãnh dính sát vào nhau, mang theo xâm lược điên cuồng, lại mang theo cướp đoạt đau nhức. Võ Kinh ôm chặt lấy thân thể bởi chỉ mặc một chiếc áo mỏng mà băng lãnh, nhiệt tình đáp lại, thẳng đến khi có tiếng phu nhân hỏi tiểu Trân từ ngoài cửa truyền vào, làm Võ Kinh chợt tỉnh táo lại, vội vã cố sức đẩy đại thiếu gia ra.

Tức giận, nghi hoặc, bi phẫn đan xen trong đôi mắt đại thiếu gia.

“Đại thiếu gia, mặc y phục vào đã, lát nữa chúng ta lại tiếp tục, được chứ?”

Như nghe hiểu Võ Kinh, hắn ngoan ngoãn đứng dậy để y an bài.

“Lão gia, phu nhân. Đại thiếu gia đã bình tĩnh rồi, không cần phải dùng dược nữa. Lát nữa chỉ cần ăn chút gì là được.” Võ Kinh cung kính cúi đầu nói với lão gia, không dám ngẩng đầu. Hiện tại, Võ Kinh không dám đối mặt với người trước mắt, nội tâm hắn tràn ngập lo âu, thấp thỏm, cùng hổ thẹn sâu xa. Nhưng Võ Kinh minh bạch, mọi việc không thể trở lại như trước đây nữa, y đã sa vào tình yêu cấm kỵ vi phạm luân lý này, không thể tránh thoát được.

“Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo sặc.” Ôn nhu nhìn chính nhi tử lang thôn hổ phế, Trần phu nhân thương tiếc nói: Võ Kinh, mấy năm vừa qua, nhi tử ta bám lấy ngươi còn chặt hơn so với ta.”

“Phu nhân, nếu không phải ngài thu lưu ta, Võ Kinh làm sao có ngày hôm nay.” Vừa nói vừa tách ra ánh mắt đại thiếu gia ngày từ khi ăn đã nhìn chằm chằm mình.

Gian phòng cuối cùng cũng an tĩnh. Phu nhân sau khi dặn dò vài câu liền ly khai. Võ Kinh cũng thuyết phục những người khác trở về phòng. Hiện tại trong phòng chỉ còn y cùng đại thiếu gia.

“Không tìm thấy ngươi.”  Khẩu khí như lên án lại mang theo oán giận, đại thiếu gia nhìn người đang nằm dưới thân mình. Nhìn đại thiếu gia đang áp lên mình, Võ Kinh nở nụ cười.

“Ta sau này sẽ không đi đâu nữa.” Hôn môi đại thiếu gia, Võ Kinh khe khẽ thuyết. Ta đã buông tha tất cả.” Không còn muốn suy nghĩ tới tương lai, dù chính có vật lộn thống khổ đến mức nào, y chỉ muốn hiện tại.

“Ân, hô.” Hôn môi qua đi, Võ Kinh cảm thấy thiếu, thiếu một thứ gì đó, dù chúng ta đã thân mật như vậy, nhưng vẫn như thiếu một thứ gì đó. Cúi đầu nhìn người trong lòng đã mê loạn, trong ngực cường liệt phập phồng, hầu như đúng không hề do dự, Võ kinh cúi đầu, đôi môi theo hầu kết trượt đến trong ngực, ta muốn hắn thuộc về ta, ta cũng muốn thuộc về hắn, ta muốn hiến cả bản thân, hiện tại là mãi mãi, mang theo kính nể thần thánh, Võ Kinh thành kính nhìn thân thể trước mặt y.

Thân thể hắn hảo ngọt, như hương vị của gió thổi qua ruộng lúa mì, thân thể hắn cùng ta niên kỷ như nhau, sao lại ngây ngô mà mỹ lệ như vậy, hắn khe khẽ run, đây chính là đồng cảm của chúng ta, ta đã trầm luân, ta đã quên hết thế tục, ta chỉ muốn hắn khoái nhạc. Hắn đang khoái nhạc, nếu không vì sao hắn lại phát sinh ra thanh âm mê người mà ngọt ngào như vậy. Võ Kinh ngẩng đầu nhìn đôi mắt si dại kia đang nhìn y kia. Đôi mắt bởi bịt kín một tầng hơi mỏng tình dục mà đặc biệt động nhân.

Quay cuồng, thăm dò, bọn họ đang tiến hành hành động thần bí nhất của nhân loại.

Nhượng chúng ta trầm luân trong địa ngục ba. Ta cam tâm bị ma quỷ bắt làm tù binh.

Trong tiếng thét chói tai chưa hoàn toàn rời khỏi miệng của đại thiếu gia, Võ Kinh đã phá khai cấm môn đóng chặt của hắn, nhưng thân thể chưa từng mở ra phải thừa thụ kích thích quá mức chịu đựng, liều mạng cự tuyệt dị vật xâm lấn, thân thể giãy dụa muốn trốn khỏi đôi tay đang mạnh mẽ chế trụ chính.

Toàn thân đầy mồ hôi lạnh, nhìn đại thiếu gia biểu tình thống khổ: “Phiêu Thịnh, xin lỗi, xin lỗi, chút nữa là tốt thôi.” Võ Kinh có chút vô thố, cả hai chưa từng làm lần nào, đại thiếu gia đúng lần đầu tiên, mà Võ Kinh cũng vậy.

Nhìn xuống nội bích bởi y xâm lấn mà chảy máu, Võ Kinh luống cuống, muốn thối lui, nhưng lại bị đại thiếu gia bắt được, “Ngươi phải ly khai ta sao?”

Nhìn cặp mắt rừng rực lửa kia, Võ Kinh lắc đầu, cười xán lạn, đại thiếu gia chăm chú nắm chật lấy tay Võ Kinh, rất chặt, rất chặt.

Nóng chảy, từ thân thể tới ý thức, nóng chảy trong biển lửa, nóng chảy trong đại dương. Võ Kinh thở dài, nhìn đại thiếu gia khuôn mặt nữu khúc. Xin lỗi, ta đã vô pháp dừng lại. Không thể nhẫn nại được nữa, bắt đầu đung đưa nhẹ nhàng, máu theo cử động ra vào, như là thuốc kích thích tốt nhất, Võ Kinh cảm thấy điên cuồng, vì chịu đựng đợi đại thiếu gia thích ứng mà điên cuồng, vì tình cảm mãnh liệt theo máu lưu động mà điên cuồng, động tác bắt đầu tăng lên, theo mỗi lần ra vào làm giường rung chuyển, linh hồn như đang kêu gào, ngay cả lá cây bay tán loạn bên ngoài cũng đang rít chói tai.

Tại thông đạo chật hẹp bởi cọ sát kịch liệt mà trừu động, thân thể kề sát làm mồ hôi như trộn lẫn. Chúng ta đúng nhất thể, lúc này chúng ta đúng nhất thể, không ai có thể làm chúng ta ly khai.

Dần dần ánh mắt đại thiếu gia từ thống khổ biến thành tán loạn, thân thể theo luật động của Võ Kinh mà kịch liệt đong đưa, máu làm Võ Kinh điên cuồng, cũng làm nhuật hoạt đại thiếu gia, dần dần tập quán tiếp nhận khí quan không thuộc về chính, mỗi một lần tiến vào đều như muốn cướp đi sinh mạng hắn, linh hồn hắn. Muốn la hét, muốn rên rỉ, muốn kêu gào, nhưng chính ôm chặt mồm tương mọi thanh âm nuốt vào trong lòng, khắc tại chính sinh mạng.

Sau tiếng gào của Võ Kinh khi đạt cao trào, tất cả lại một mảnh tĩnh lặng.

Phong thụ, ta đã chiếm được hắn, hắn cũng chiếm được ta, chúng ta giờ chính là một.