Cảnh Minh Uy mở ngăn kéo lấy thuốc dạ dày, đi vào kho hàng dưới tầng hầm, văn phòng kho hàng bị Tiêu Dương hoàn toàn biến thành nhà mình, đắp đống một chỗ là máy tính không nói, ngay cả cái giường cũ kỹ ở nhà cũng bị cậu mang đến đây. Cảnh Minh Uy thở dài lắc đầu, Tiêu Dương là một người hoàn toàn ngu ngốc với cuộc sống, thật không biết cậu ta làm thế nào để sống đến tận bây giờ.

Nâng thân thể nằm bẹp trên bàn phím của Tiêu Dương dậy: “Đi ăn cơm.”

“Nhưng mà tôi đau bụng.” Tiêu Dương hữu khí vô lực nói.

“Ăn uống không quy luật, không đau mới là lạ?” Cảnh Minh Uy xách Tiêu Dương đi ăn cơm.

Tiêu Dương giống một con mèo bệnh nhắm mắt lại tùy ý Cảnh Minh Uy dẫn đi, đau bụng một chút cũng không dễ chịu, lần sau không bao giờ… muốn đau bụng nữa.

Cảnh Minh Uy đi ô tô vào nhà hàng, Tiêu Dương mở to mắt nhìn nhà hàng xa hoa như vậy, nuốt nước miếng, đếm tiền trong túi mình, nơi này tuyệt đối sẽ vét cạn cậu.

Cảnh Minh Uy sớm đoán được trong đầu Tiêu Dương đang nghĩ cái gì: “Tôi mời, đi mau.”

Tiêu Dương tính toán trong đầu tháng này cơ hồ mỗi một bữa đều là Cảnh Minh Uy mời khách, hơn nữa ăn ở nhà hàng càng ngày càng sang trọng, đến lúc đó Cảnh Minh Uy có thể một lần bảo cậu thanh toán tiền hay không a? Đột nhiên một thanh âm lao ra trong đầu: “Tiêu Dương, sao cậu có thể lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử được”, trong khi tâm lý giao chiến Tiêu Dương đã đi vào nhà hàng ngồi vào chỗ của mình.

“Cảnh tiên sinh, xin hỏi muốn dùng gì.” Phục vụ sinh mỉm cười giúp Cảnh Minh Uy mở thực đơn.

“Cứ ấn theo những thức ăn nhanh trong thực đơn trước đây là được.”

“Vâng, Cảnh tiên sinh, xin chờ một chút.” Phục vụ sinh đẩy ra.

Tiêu Dương ngồi trong hoàn cảnh này có vẻ co quắp bất an, rốt cuộc vẫn mất tự nhiên.

“Tóc cậu lại phải đi cắt.” Cảnh Minh Uy nhấc chén uống một ngụm trà.

Tiêu Dương theo phản xạ lấy tay ôm tóc: “Tôi cảm thấy như bây giờ là được rồi…” Thời gian ở chung với Cảnh Minh Uy quá dài, Tiêu Dương nói chuyện có vẻ mạnh mẽ hơn trước kia, lá gan cũng lớn hơn không ít so với trước kia.

Đồ ăn rất nhanh liền mang đến, bởi vì Tiêu Dương bị đau dạ dày, nên loại thức ăn nhanh này không cần tốn nhiều thời gian nấu, có thể để cho Tiêu Dương lập tức ăn được.

Sau khi ăn xong Cảnh Minh Uy gọi phục vụ sinh muốn một chén nước sôi, lấy thuốc dạ dày, để cho Tiêu Dương uống.

“Bây giờ còn đau không?” Cảnh Minh Uy quan tâm hỏi.

Tiêu Dương lắc đầu: “Không đau như lúc trước.”

“Về nhà đi.” Cảnh Minh Uy muốn lái xe đưa Tiêu Dương về.

“Tôi muốn đi công ty.” Tiêu Dương kháng nghị.

Cảnh Minh Uy trực tiếp từ chối Tiêu Dương “Không được.”

“Trong nhà của tôi không có giường, tôi muốn về công ty.” Tiêu Dương xấu lắm, Tiêu Dương biết chiêu này dùng được, trên cơ bản Cảnh Minh Uy sẽ đáp ứng.

“Không có giường phải không? Được, quay về nhà của tôi.” Cảnh Minh Uy cười tà.

“A? Có giường có giường, tôi về nhà.” Trong lòng Tiêu Dương lập tức nổi lên ý thức về nguy hiểm, Cảnh Minh Uy cười rất đáng sợ na.

“Cậu vừa mới nói không có giường, quay về nhà của tôi.” Cảnh Minh Uy đạp ga, xe chạy thẳng về nhà hắn.

Tiêu Dương thật cẩn thận tiến vào cửa nhà của Cảnh Minh Uy, sợ là có trá, đi đường rón ra rón rén.

Cảnh Minh Uy bật đèn: “Cậu định làm kẻ trộm à, ngồi đi.” Đi đến trước tủ quần áo, lấy ra hai bộ quần áo tắm: “Bộ mới này cho cậu, đi tắm đi!”

Tiêu Dương ngồi trên sô pha rất không an ổn, vừa nghe phải tắm rửa, trong đầu bắt đầu miên man suy nghĩ: “A!! Tắm rửa…”

“Chẳng lẽ cậu hy vọng tôi tắm giúp cậu?” Cảnh Minh Uy đi đến trước mặt Tiêu Dương, xấu xa nhìn cậu.

“Không… Không, tôi tự mình làm.” Tiêu Dương vội vàng cầm quần áo chạy huỳnh huỵch vào phòng tắm.

Cảnh Minh Uy mở TV, trong đầu liền nghĩ đến chuyện Tiêu Dương, tự bản thân cũng không rõ sao lại thích cái tên vô dụng như vậy, lúc ý thức được bản thân thích cậu ta quả thực là kinh thiên động địa, nghĩ đến cái tên kia dáng người khuôn mặt tất cả đều không được, cộng thêm lại là một tên đàn ông siêu ngốc dĩ nhiên lại là đối tượng mình thích, Cảnh Minh Uy vì thế mà tinh thần uể oải vài ngày, hiện tại đã hoàn toàn nghĩ thông suốt cũng chấp nhận rồi, loại chuyện này không có cách nào nói rõ ràng, tóm lại có thể nhìn thấy cậu ta cũng rất thích, vấn đề là cái tên ngu ngốc kia hoàn toàn không có tự giác, một chút cũng đều không hiểu ý tứ của hắn, Cảnh Minh Uy vẫn vì thế mà cảm thấy phiền não.

Nhìn đồng hồ trên cổ tay, Tiêu Dương đi vào phòng tắm đã một giờ, “Sẽ không ngất ở bên trong chứ”, Cảnh Minh Uy một cước đá văng cửa phòng tắm, thấy Tiêu Dương nằm ở trong bồn tắm, một nửa đầu chìm trong nước, trên mặt nước còn nổi lên bong bóng theo quy luật, trái tim Cảnh Minh Uy bị kéo căng, bị Tiêu Dương làm cho sợ không nhẹ, tức giận ôm Tiêu Dương ra khỏi bồn tắm, lấy khăn mặt bắt đầu thô lỗ lau thân thể.

Tiêu Dương cảm thấy trên người bị ma sát đến ngứa, mơ mơ màng màng mở to mắt, một khuôn mặt siêu đẹp trai hiện lên trước mắt, Tiêu Dương thực sự không có sức chống cự đối với khuôn mặt của Cảnh Minh Uy, nhất là dựa vào càng gần lại càng loạn. Tiêu Dương không dám thở mạnh, để cho Cảnh Minh Uy phục vụ mình.

Khăn mặt từ trên người chuyển qua trên đùi, Tiêu Dương cảm thấy có chút không thích hợp, tựa hồ bụng dưới có một dòng khí khác thường đang di chuyển.

Tiêu Dương không tin nhìn phản ứng của hạ thân, tiểu đệ đệ đứng lên.

Cảnh Minh Uy đương nhiên cũng chú ý tới, cố ý quanh quẩn xung quanh bụng cùng đùi của Tiêu Dương, nhẹ nhàng chà lau.

Tiêu Dương hừ nhẹ ra tiếng: “Ưm…” Khuôn mặt vốn trắng bệch cũng trở nên đỏ ửng.

“Thực mẫn cảm, như vậy liền cương rồi.” Cảnh Minh Uy xấu xa khiêu khích thân thể Tiêu Dương.

“Đừng sờ loạn, tôi tự mình lau…” Tiêu Dương giãy giụa muốn đứng lên, lại bị Cảnh Minh Uy ấn xuống.

“Không được, cậu phải chịu trách nhiệm.” Cảnh Minh Uy cúi người tới gần Tiêu Dương, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói, đồng thời dẫn đường cho hai tay Tiêu Dương tiến vào chỗ bụng dưới của mình: “Tôi cũng lên rồi.”

“A…” Tiêu Dương hít sâu, đầu óc trở nên hỗn loạn.

“Cậu nói làm sao bây giờ?” Cảnh Minh Uy trượt tay lên xuống.

“Như vậy không được…” Tiêu Dương không biết lấy khí lực ở đâu, đẩy Cảnh Minh Uy ra, chạy ra khỏi phòng tắm.

Cảnh Minh Uy phản ứng nhanh nhẹn, lập tức đứng dậy chạy theo, Tiêu Dương lõa thể chạy trốn, Cảnh Minh Uy lợi dụng ưu thế của mình đánh về phía Tiêu Dương, an toàn ngã lên giường.

Ánh mắt của Cảnh Minh Uy cười híp thành một đường thẳng, ở trong mắt Tiêu Dương là vô cùng *** hèn.

“Lại trốn a?”

Tiêu Dương nằm trên giường, trên lưng còn bị Cảnh Minh Uy đè nặng, chỉ có thể không ngừng dùng mông xoay a xoay.

Bộ vị trọng điểm của Cảnh Minh Uy bị mông của Tiêu Dương không ngừng quấy rầy: “Nếu tiếp tục xoay nữa, hậu quả tự mình nhận lấy…” Hơi thở ấm áp phun lên cổ Tiêu Dương, lý trí gần như sụp đổ, Tiêu Dương cực lực chống cự, Cảnh Minh Uy cực lực nhẫn nại… Tục ngữ nói đàn ông không thể xúc động, một khi xúc động sẽ dùng nửa người dưới để suy xét vấn đề, bên trong bị không khí *** mĩ bao phủ… Tiếng đánh thân thể cùng tiếng rên rỉ vang lên bên tai không dứt.

“Mông đau muốn chết.” Tiêu Dương lộ ra khuôn mặt trắng bệch nằm ở trên giường không ngừng lặp lại những lời này.

Cảnh Minh Uy nghe được trong lòng lại là phiền lòng lại là hối hận, thật sự thượng rồi, cảm giác không tồi, chỉ là người này thật sự rất phiền, cùng hắn náo loạn cả một buổi sáng.

“Tôi bôi thuốc cho cậu.” Cảnh Minh Uy đề xuất lần thứ 20 việc bôi thuốc mỡ cho Tiêu Dương.

“Tôi không muốn… Mông đau.”

“Tự mình bôi.”

“Không muốn… Toàn thân tôi đều đau…”

“Shit, vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào.” Cảnh Minh Uy phát giận.

“Tôi muốn đánh máy tính, đánh máy tính tôi sẽ không thấy đau nữa.” Tiêu Dương nằm ở trên giường kiên quyết vô lại đến cùng.

“Máy tính ngày hôm qua không cầm về nhà.”

“Đi lấy đi lấy… Mông tôi đau.” Tiêu Dương kêu gào thể hiện mông cậu rất đau.

“Lại phiền, lại phiền tôi liền tiếp tục làm cậu, dù sao cũng là đau, rõ ràng một lần cho cậu đau đến đủ luôn.” Cảnh Minh Uy nhoài người tới gần Tiêu Dương, biểu tình cực kỳ tối.

“Tôi muốn bôi thuốc…” Tiêu Dương chuyển ánh mắt qua hộp thuốc mỡ trong tay Cảnh Minh Uy.

“Tôi bôi cho cậu.”

“Tôi tự mình bôi…” Mặt Tiêu Dương đỏ lên.

“Đã là người của tôi rồi, còn thẹn thùng cái gì.” Cảnh Minh Uy kéo chăn ra, bóp thuốc mỡ.

“Nhẹ một chút na…” Tiêu Dương thỏa hiệp nằm ở trên giường mặc Cảnh Minh Uy xâm lược.

“Ngày 24 tháng XX năm XX, AM 11:42 phút

Black O:

“ Yoho, các đồng chí, tôi đến đây, hiện tại Aaron đối xử với tôi tốt lắm na, Aaron thật sự là người tốt, chẳng qua hắn rất thích nói tôi là người của hắn, chỉ là chúng tôi đều là đàn ông a, không thể kết hôn được (=0=)y”

“Ngày 24 tháng XX năm XX: AM 11:44 phút

Người trả lời AiYa:

“Cái gì cái gì? Các cậu đã muốn… Thật sự đã làm sao?? ㄟ(≧◇≦)ㄏ, cảm giác được không!! Nói một chút cảm tưởng a, không thể kết hôn cũng không có vấn đề gì, giới tính không là vấn đề, quan trọng là các cậu yêu nhau, là yêu nhau ≧□≦○, AiYa đã kích động đến không chịu được, té xỉu ~~~”

“Ngày 24 tháng XX năm XX, AM 11:48 phút

Người trả lời Black O:

“Yêu nhau!? (¯¯▽¯¯)~*”

“Ngày 24 tháng XX năm XX, AM 11:49 phút

Người trả lời Client Chicken:

“Nữ nhân, cô có ác tâm hay không, BO, cậu chẳng lẽ không phải đàn ông, là đàn ông cũng đừng không thực tế như vậy.”

“Ngày 24 tháng XX năm XX, AM 11:50 phút

Người trả lời Black O:

“Tôi có chút mơ hồ a ≧▂≦”

“Ngày 24 tháng XX năm XX, AM 11:50 phút

Người trả lời MajorCloud:

“Hai người đàn ông… BO… Kỳ thật hai người đàn ông cũng không có gì là không thể, tôi đề cử cho cậu một cái máy tính, bên trong đều là GV, cậu có thể tham khảo một chút…”

“Ngày 24 tháng XX năm XX, AM 11:52 phút

Người trả lời Black O:

“Gay!? Tôi là gay sao? [email protected][email protected]=”

“Ngày 24 tháng XX năm XX, AM 11:53 phút

Người trả lời BeastFlame:

“Kỳ thật làm gay không có gì không tốt, xem ra sự tình đã định thành kết cục.”

“Ngày 24 tháng XX năm XX, AM 11:54 phút

Người trả lời MotherLand:

“Thật là gay… Toàn thân rét run, không giúp được cậu, phải bảo trọng.”

“Ngày 24 tháng XX năm XX, AM 11:55 phút

Người trả lời JoyToy:

“Oh, no, gay, my brother, I can’t support, but I well-wishing to you.”

“Ngày 24 tháng XX năm XX, AM 11:56 phút

Người trả lời CuteTom”

“Vậy cậu thích hắn sao? Cảm thấy trong tất cả đàn ông chỉ có thể là hắn chứ?”

“Ngày 24 tháng XX năm XX, AM 11:58 phút

Người trả lời Black O:

“Tôi thích hắn, hắn đối xử với tôi tốt lắm, tôi chỉ có cảm giác như vậy với hắn ‵(+﹏+)′”

“Ngày 24 tháng XX năm XX, AM 11:59 phút

Người trả lời AiYa:

“Không… Đúng vậy, BO, chúng mừng cậu, AiYa dựa vào nhiều năm kinh nghiệm có thể nói cho cậu, cậu là thương hắn, mà hắn cũng là yêu cậu ~~~///(^v^) hưng phấn, BO là tiểu công hay là tiểu thụ?”

“Ngày 25 tháng XX năm XX, AM 00:00 phút

Người trả lời Black O:

“Tiểu công!? Tiểu thụ!?”

“Ngày 25 tháng XX năm XX, AM 00:00 phút

Người trả lời Client Chicken:

“Nữ nhân, một vừa hai phải thôi, BO, là đàn ông cũng đừng nằm mơ, lợi dụng hắn, đùa chết hắn, lại lấy ra roi đặc chế, đây mới là điều cậu phải làm.”

“Ngày 25 tháng XX năm XX, AM 00:02 phút

Người trả lời AiYa:

“Anh cái tên đàn ông thích ngược tâm + ngược thân này, chờ bản thân biến thành như vậy đi, nhìn thấy hạnh phúc của người ta anh liền ghen tị, thật sự là không có phong độ đàn ông.”

“Ngày 25 tháng XX năm XX, AM 00:04 phút

Người trả lời Client Chicken:

“Tôi không tranh với cô, tôi cho cô…”

“Ngày 25 tháng XX năm XX, AM 00:05 phút

Người trả lời Ruking:

“Gay, ở trước máy tính tinh khiết ủng hộ cậu…”

“Ngày 25 tháng XX năm XX, AM 00:06 phút

Người trả lời MQ:

“BO (bưu lệ), mặc kệ là nam hay là nữ, tóm lại có người muốn cậu, tôi này làm huynh đệ cũng thấy an tâm.”

“Ngày 25 tháng XX năm XX, AM 00:07 phút

Người trả lời Black O:

“Tôi… Tôi còn chưa quen đâu… ⊙﹏⊙//|°”

“Cậu đang xem cái gì?” Cảnh Minh Uy lau tóc đi ra từ phòng tắm.

“Không có gì…” Tiêu Dương nhanh chóng gập máy tính lại.

“Đừng giấu nữa, tôi thấy rồi, một cái BBS.” Cảnh Minh Uy ngồi ở bên cạnh với qua bả vai Tiêu Dương mở máy tính một lần nữa.

“Đừng nhìn… Không có gì.” Tiêu Dương dùng hai tay che màn hình.

Cảnh Minh Uy kéo hai tay Tiêu Dương ra, xem nội dung trên màn hình: “Không nghĩ tới người ủng hộ còn rất nhiều nha.”

“Không có… Không có…” Tiêu Dương cũng không biết đang nói không có cái gì.

“Cho cậu một cơ hội cho cậu nói, muốn hay không làm người của tôi.”

“Để cho tôi suy nghĩ suy nghĩ nha…” Tiêu Dương sốt ruột.

“Còn muốn suy nghĩ? Tôi đây không phải thực giảm giá? Tôi nghĩ là quên đi, tôi không cần cậu.” Cảnh Minh Uy nói xong liền rời khỏi Tiêu Dương.

Tiêu Dương vội vàng túm lấy Cảnh Minh Uy: “Đừng đi a… Em làm là được, đừng đi a!”

“Tốt, anh không đi, chẳng qua tâm hồn đã bị tổn thương…” Thanh âm của Cảnh Minh Uy hơi khàn vội vàng hôn lên môi Tiêu Dương, liếm vị ngọt ngào trong khoang miệng Tiêu Dương đến khi khó thở mới không tình nguyện buông môi ra. Bàn tay tiến vào trong quần áo của Tiêu Dương, nhẹ nhàng vuốt ve làn da: “Dùng thân thể ra sức an ủi anh đi.”

Hacker BO cùng Cảnh tổng tài đạt thành nhận thức rồi, nhưng mà nhân sinh còn có một đoạn đường rất dài phải đi, tương lai bọn họ còn phải đối mặt với rất nhiều chuyện, đó là quá trình tất yếu trên con đường tình cảm, còn phải dựa vào chính bọn họ để đi qua mỗi một chỗ nhấp nhô, hy vọng bọn họ có thể bạch đầu giai lão.

End.