Một chiếc xe ngựa từ từ tiến vào thành, chiếc xe ngựa tuy đơn sơ nhưng dân chúng không ai dám cản đường, đơn giản bởi vì vị xa phu trên hông đeo bội kiếm, nhìn qua đã biết là người giang hồ.

Thành Vị Thuỷ này vốn là địa bàn của Đoan Mộc thế gia, một trong tứ đại thế gia danh chấn giang hồ, hơn nữa mấy hôm nay nổi lên tin nửa tháng nữa sẽ có võ lâm đại hội ở đây, nên trong thành giờ rất đông người mang theo đao kiếm, dân chúng bình dân cũng theo đó mà tránh xa khỏi thị phi, kẻo mang hoạ vào thân. Cũng bởi lẽ như thế, chiếc xe ngựa tuy đơn giản nhưng một đường thuận lợi tiến thẳng đến Thuỷ Lai Cư, là khách điếm nổi tiếng nhất trong thành.Tiểu nhị cũng nhanh chóng chạy ra tiếp khách nhân.

" Chư vị đại gia, hoan nghênh quang lâm tiểu điếm, vạn phần vinh hạnh, mời đại gia vào."

Vị xa phu nhảy xuống, cước bộ trầm ổn, quả là người biết võ công, trầm giọng hỏi:

" Chưởng quầy, ta hỏi ngươi, trong điếm còn nhã viên nào sạch sẽ yên tĩnh không?"

" Có có có, tứ nhã viện Mai Lan Cúc Trúc của bổn điếm hiện đều chưa có người ở."

" Vậy thì tốt rồi, cho ta nhã viện nào thanh tĩnh một chút, đây là tiền cọc." Nam nhân xuất ra một thỏi bạc đặt ở trong tay trưởng quầy, làm cho ánh mắt mừng rỡ của trưởng quầy híp lại thành một đường thẳng.Nam nhân đi về phía xe ngựa, cúi đầu nói:

"Công tử, có thể nghỉ ngơi rồi."

" Ân"

Trong xe ngựa truyền ra một tiếng hừ nhẹ, thanh âm trầm thấp mang theo chút uy nghiêm, lại phảng phất sự lãnh đạm lạnh lùng, làm cho người nghe được không tự chủ thấy thật kính nể, đây là thanh âm của người thường xuyên ra lệnh cho người khác, cư cao lâm hạ.

Bố liên trước xe ngựa được vén lên, đi ra là một huyền y nam tử, thân hình cao ngất, mặt như đao khắc, quanh thân ẩn ẩn lãnh khí vờn quanh.

Chưởng quầy ân cần nghênh đón, vừa ngẩng đầu lên, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt vị khách nhân này thật lạnh lùng, rõ ràng là một đôi mắt phượng, nhưng lại bởi vì ánh mắt quá mức băng lãnh, đến nỗi làm cho người đối diện không tự chủ được mà rùng mình, nhất là phảng phất còn ẩn ẩn sát khí, tuy rất nhạt nhưng chưởng quầy vốn là kẻ lăn lộn, sao lại không nhận ra.

"Thỉnh khách quan, phòng ở bên trong."

Chưởng quầy nhanh chóng rời đi tầm mắt, không dám loạn nhìn, ân cần tiếp đón khách nhân.Huyền y nam tử đưa mắt nhìn chung quanh khách sạn, đám người xung quanh chạm vào tầm mắt kia đều không tự chủ mà quay mặt đi né tránh, hiển nhiên là đều bị vị công tử tuấn mĩ nhưng lạnh lùng này doạ sợ. Huyền y nam tử sắc mặt trầm xuống, đang muốn đi vào khách điếm, bỗng dưng một mạt bạch y lọt vào trong khoé mắt, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, thân ảnh chợt biến mất như quỷ mị.Ngay sau đó thân ảnh huyền y nam tử lại xuất hiện trên phố, nhìn chăm chú vào một ngõ nhỏ, một đoạn tóc trắng phất phơ biến mất nơi góc đường, huyền y nam tử trong mắt càng lạnh lùng, trong nháy mắt, thất vọng cùng đau thương đến khắc cốt hiện nên, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, lại khôi phục thành lạnh lùng.

"Công tử..." Nam nhân vừa đánh xe chạy qua " Phát sinh chuyện gì?"

"Không có gì."

Huyền y nam tử xoay người quay lại khách điếm, không ai có thể phát hiện, phía dưới ống tay áo rộng rãi kia, tay hắn gắt gao nắm lại thành quyền, đầu ngón tay trắng bệch, như đã dùng khí lực thật lớn, mới đủ cho hắn duy trì vẻ lạnh lùng trên mặt.

Hắn chính là Viêm Liệt, là quân chủ của Quốc gia này, ba năm trước hắn là Viêm đế, ba năm sau vẫn là như vậy, nhưng quốc gia đã phồn vinh hơn, duy độc có một bóng hình, đã không ở bên hắn như trước... Lần này ra cung, việc triều chính đã được thu xếp ổn thoả, đệ đệ của hắn tuy không đồng ý tiếp nhận vương vị, nhưng vẫn thay hắn tiếp quản triều cương, nói chờ hắn nguôi ngoai trở về sẽ trao trả chính sự. Hắn không nói gì, cứ thế rời đi, hắn chỉ muốn thay người kia, đi khắp thế gian này....Cứ như vậy đi đến nơi này.

Vừa này, nhìn thấy mạt bạch y trong đám người kia, hắn như trở lại năm đó, Thanh Giang một chút cũng không đổi thay, thực quán ở phía Đông phố, dược quán ở phía Tây phố, phía trước là một gian thiết phô, tiếng rèn sắt đinh đang vang lên, một khối móng ngựa bằng sắt dần dần dưới tay dần dần thành hình, hắn đứng ở bên cạnh nhìn, dần thất thần.

—————————–

Hách Liên đầy bất đắc dĩ nhìn nam nhân lạnh lùng trước mặt, người này là người mà khi hắn rời Lạc Diệp cốc không xa thì bắt gặp, khi đó thấy y một thân cẩm y ngã trong rừng, bèn tò mò lại xem. Tới rồi mới biết hắn trúng độc, ngoài ra trên thân còn vài vết thương do đao gây ra. Hảo tâm giúp hắn băng bó vết thương và giải độc, không ngờ nam nhân nọ kiên quyết đi theo, nói muốn báo ân cứu mạng. Nhìn nam tử này khí độ bất phàm, y phục bộ sức trên người cũng thuộc hàng thượng đẳng, lại không hiểu vì sao cứ bám theo hắn mãi không thôi. Hách Liên thở dài lần thứ một trăm trong ngày, nhưng cũng không thể đả động gì đến người kia đành mặc hắn đi theo. Cứ như vậy cho đến tận nơi này.

Nhìn cảnh vật nơi đây làm cho Hách Liên thấy hoài niệm, từ kí ức hiện lên rõ rệt như đã khắc sâu vào trí óc. Nhưng khác là giờ đây, khi nhớ lại, tâm hắn không còn bị dao động nữa, chỉ còn là một mảnh hững hờ. Những kí ức kia cũng chỉ là hồi ức, không hơn không kém, nó không thể đả động gì đến hắn, cũng như không thể làm phiền đến cuộc sống vốn bình lặng của hắn nữa.

"Ngươi đang nghĩ cái gì?" Một giọng nói trầm trầm vang lên, kéo Hách Liên đang thất thần, liếc mắt nhìn nam nhân đi bên cạnh, nói: 

" Không, chỉ là nhớ lại một vài điều ".

"Vậy đi thôi, khách điếm trước mặt rồi."

Nam nhân rảo bước đi vào một gian khách điếm, Hách Liên bất đắc dĩ đi theo, tự nhủ, người này chắc cũng là kẻ cư cao lâm hạ, chỉ biết ra lệnh cho người khác.

———-

Bóng đêm dần buông xuống, gió nổi lên gào thét, làm cho Viêm Liệt không thể đi vào giấc ngủ, hắn áp tay vào ngực, kỳ thật không phải là không thể ngủ, việc hắn thao thức cùng tiếng gió rít gào ngoài kia không quan hệ gì với nhau, mà là do bản thân hắn vẫn thấy phiền táo không yên, đã ba năm rồi, sự bất an này vẫn tra tấn hắn, thời thời khắc khắc đều kêu gào trong cơ thể hắn, làm cho hắn hàng đêm không thể nhập miên.

Hắn biết, nỗi phiền táo này đang kêu gào cái gì, nó đang gọi tên Liễu HáchLiên, đang khát cầu nam nhân đã từng vì hắn mà dâng ra hết thảy. Hắn gắt gao đè tay lên ngực, nơi đó cũng là một mảng lạnh như băng, trái tim bên trong cũng đang đóng băng lại, đóng băng cái tên Hách Liên.

Hắn biết trên đời này không có thuốc chữa hối hận, cho nên ba năm qua, hắn liều mạng nói với chính mình là không cần hối hận, không cần hối hận, hắn đem tất cả tinh lực và tâm trí vào việc mở rộng quốc gia, làm cho Liệt Hỏa quốc ngày xưa trở thành kẻ thống trị thế gian này, hắn hưởng thụ sự vui sướng khi công thành danh toại, nhưng là mỗi khi quay đầu lại, phía sau không một bóng người, hư không cùng tịch mịch từng chút từng chút ăn mòn bản thân hắn, ý chí hắn và cả...tâm hắn. Mỗi khi hắn muốn tìm người chia sẻ thành tựu bản thân, trong đầu chỉ hiện lên duy nhất tên một người.

Thẳng đến một khắc kia, hắn mới hiểu được, hắn có thể mất đi hết thảy, mất đi phú quý vinh hoa, mất đi giang sơn cẩm tú, mất đi quyền khuynh thiên hạ, thậm chí mất đi cả sinh mạng này, duy độc không thể mất đi Hách Liên. Trên bàn tay hắn, vết sẹo mà năm đó bóp nát chén rượu, tự huyễn hoặc mình mong người kia quay về, hắn không cho thái y chạy chữa, muốn lưu lại một chút gì đó. Ba năm trước, hắn còn không rõ, vết thương này hắn lưu lại tột cùng là vì hắn yêu Hách Liên, hay là vì tâm tồn áy náy, hắn khi đó, phân không rõ.

Nhưng cái giây phút mà cảm thấy hết thảy đều như vô nghĩa, làm cho hắn thành thục hơn, những chuyện trước kia không rõ, đột nhiên thông suốt, hắn biết, là hắn trì độn. Từ khi hắn sinh ra, đến khi danh dương thiên hạ, thuận lợi đến mức làm cho hắn tự cao tự đại, thuận lợi tới mức hắn chỉ có thể nhìn thấy bản thân mà không nhìn thấy người khác.

Hách Liên là người đầu tiên làm hắn cảm thấy rối loạn, cũng là người duy nhất không kiêng dè gì hắn, nói hắn tự cao tự đại, nói hắn ngu ngốc. Hắn cứ như vậy bài xích người nọ, thẳng đến khi phát hiện Hách Liên yêu hắn, thay thế ca ca gả cho hắn. Hắn cũng không vạch trần, mà thuận theo đó giữ lại người kia. Hắn tra tấn y, nhục nhã y, lợi dụng yêu thương của y đối với hắn mà tuy y phát tiết bất mãn của bản thân lên người y, hắn tựa như một đứa nhỏ ích kỷ, mưu toan dùng phương pháp ty tiện này, cướp đoạt sự sáng chói của người kia. Kết quả lại là chính bản thân mình bị hấp dẫn, sa vào tình yêu thâm trầm say đắm của người kia lúc nào không hay.

Hắn quá trì độn, rút cuộc là không thể quay đầu. Ngực từng trận co rút đau đớn, dùng lực nắm chặt, thật khó chịu, là sự khó chịu không nói lên lời, lồng ngực bức bối như muốn nổ tung.

" Hách Liên.... Hách Liên..."

Thanh âm mang theo nức nở, tay hắn cũng buông ra, mạnh điểm huyệt ngủ của chính mình. Hắc ám dần dần bao phủ trước mắt, hắn lộ ra một mạt tươi cười, Hách Liên, chúng ta sắp gặp mặt, lúc này, ngươi đừng đi, được không?

...... Hách...... Liên......

Trong mộng, trước mắt lại thấy bạch y phiêu phiêu. Viêm Liệt quay đầu, thấy gương mặt ngày đêm mong nhớ, vẫn mạt cười tiêu sái kia.

" Liệt, cảnh xuân tươi đẹp, chúng ta đi du ngoạn ven bờ Thanh Giang được không?"

" Hách Liên..."

Hắn run sợ, vươn tay ra nhưng chậm chạp không dám chạm vào khuôn mặt kia, sợ chỉ khẽ chạm vô, bóng hình nọ lại hoá thành mây khói tan đi mất.

" Mang theo một vò mai hoa tửu, thêm vài cái bánh ăn sáng, không cho ngươi...." Nét cường mang theo vài phần phóng khoáng, tự tại.

Hắn ngây người, si ngốc nói: " Được a..."

Trời xanh nước biếc, ánh mai ửng hồng, bọn họ ngồi trên tiểu thuyền, phiêu đãng trên dòng Thanh Giang. Cảnh đẹp, nhưng vẫn không đẹp bằng nét cười trên khoé môi người nọ, nguyên tưởng sẽ không còn được gặp lại, ruốt cuộc vẫn không dám chạm vào.

" Liệt..."

Cảm giác người nọ đã say, nhìn hắn đến si ngốc, khẽ cười mà khuynh thân hôn nhẹ lên môi hắn, thân thể chấn động, hắn vươn tay ôm chặt người nọ, gắt gao giam cầm, phát giác người trong lòng mình thật gầy yếu, sợ rằng còn nhẹ hơn so với nữ tử. Thâm tình chăm chú nhìn người trong lòng, khẽ cười. Hết thảy như là mộng mà không phải mộng.

" Hách Liên, ngươi là Hách Liên...."

Hắn run giọng, không nói lên lời, bao nhiêu từ ngữ muốn nói cùng người nọ, nhưng đến khi nhìn thấy dung nhan kia, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ chua xót, không thể nói thành lời. Người trong lòng chỉ còn một thân da bọc xương, nhưng với Viêm Liệt vậy là đủ, chỉ cần còn sống, đời này kiếp này hắn sẽ không tái buông tay.

Người này đã từng điên cuồng theo đuổi hắn, hiện tại là hắn theo đuổi người này, giữa hai người tự như vĩnh viễn có một khoảng cách. Vốn nghĩ đời này vĩnh không tương kiến. Ai ngờ có thể gặp lại.... Thâm tình nhìn người nọ, tự như muốn đem người khắc vài trong đáy mắt, khắc vào trong lòng, thẳng đến khi nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

" Liệt..." Người nọ mỉm cười, nhẹ nhàng nói " Ta yêu ngươi."

Viêm Liệt tựa như nghe thấy trái tim cơ hồ như vọt ra khỏi lồng ngực, một câu này làm cho hắn nhớ lại, trước kia có bao nhiêu tàn nhẫn, bao nhiêu vô tình, nhục nhã người nọ, làm cho y một thân thương tích... Là hắn ngu ngốc, hung hăng giẫm đạp lên hết thảy. Ngươi nọ đã trở về bên người hắn, hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa.

" Hách Liên, ta yêu ngươi...."

Viêm Liệt nỉ non nói: " Ta nên sớm nói ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, kỳ thật trước nay ta vẫn yêu ngươi, chính là bản thân lại không nhìn rõ, Hách Liên.... Ngươi có thể tha thứ cho ta sao."

Người trong lòng vẫn mỉm cười, nhìn hắn, thật chăm chú. Viêm Liệt siết chặt vòng tay, lại phát hiện người trong lòng ngực dần dần tiêu tán, từng chút từng chút, đến không còn thấy nữa.

KHÔNG! KHÔNG.....

Viêm Liệt đột nhiên kêu to, choàng tỉnh, một nỗi đau xót như cự chuỳ, hung hăng nện xuống.....

Hết thảy đều chỉ còn lại sự trống rỗng vô tận, hắn chưa từng ôm người kia, cũng giống như hàng trăm hàng ngàn giấc mơ khác, tỉnh mộng, người nọ liền biến mất, tiêu tán như chưa từng bao giờ tồn tại.Kì thật hắn biết, hắn biết hết thảy chỉ là ảo tưởng của hắn, hắn bắt buộc bản thân phải đi vào giấc ngủ, cũng chỉ vì giấc mộng tương phùng này, cho dù chỉ là hư ảo, nhưng một khắc khi nhìn thấy người kia hắn cũng thấy vui sướng, cũng làm cho tâm hắn đau thêm một tầng, nhưng hắn bất chấp, không oán không hối.Hắn, đã vĩnh viễn mất đi người kia, chính tay hắn đã chôn vùi tâm nguyện của chính mình.Trong đầu hiện lên thân ảnh gầy gò kia, cùng gương mặt luôn mỉm cười... Sinh không thể gặp, tử không thể đồng huyệt. Từ nay về sau, chỉ có thể hàng đêm tương kiến trong giấc mộng.

Không biết qua bao lâu, ánh mặt trời đã chiếu rọi cả phòng, Viêm Liệt từ trong bi thương dần thanh tỉnh, ánh mắt mê mang, trong nhất thời không rõ bản thân đang ở đâu, ngây người nhìn ánh dương quang, qua hồi lâu, rốt cuộc mới có phản ứng.

" Công tử, người tỉnh."

Nam nhân đánh xe ngựa cũng là ám vệ luôn theo bên người hắn, thật cẩn thận đứng ngoài cửa hỏi vọng vào.

" Công tử, chủ điếm cho người mang nước đến cho ngài rửa mặt chải đầu."

Cho tiểu nhị mang nước vào, Viêm Liệt không chút dao động, chậm rãi nâng tay lên, cảm thấy như lòng bàn tay tựa hồ còn sót lại độ ấm của người nọ, rõ ràng là hắn đã chạm đến, nguyên lai vẫn chỉ là mộng phù sinh. Lồng ngực đột nhiên co rút đau đớn, đau đến cơ hồ làm cho hắn hít thở không thông.

Ba năm qua đi, mỗi lần nhớ đến Hách Liên, có một cảm giác đau triệt nội tâm. Năm đó chưa từng nghĩ tới, có một ngày người nọ sẽ rời hắn mà đi, hơn nữa dùng một phương pháp quyết liệt như vậy, cho nên hắn chưa từng quý trọng, cũng không hề nghĩ rằng Hách Liên thế nhưng ngay cả cơ hội hối cải vãn hồi mọi việc cũng không cho hắn. Tư vị của hối hận, giống như một thứ độc chậm phát tác, từng chút từng chút đau, tra tấn hắn.

Hắn vươn tay mò vào trong lồng ngực, lôi ra một túi gấm tinh xảo, mở ra, bên trong là một chiếc bạch ngọc giới chỉ. Tay run run... Hách liên, Hách Liên... Vì cái gì quyết tuyệt như thế, ngay cả một cơ hội vãn hồi cũng không chừa cho hắn.

Không, Hách Liên không chết, hắn hiểu rõ, người kia sẽ không chết đi dễ dàng như vậy. Cái xác kia nhân dạng không rõ, chỉ có bộ tù phục và chiếc bạch ngọc giới chỉ này không thể nói lên cái gì cả. Cho nên, Hách Liên không chết, nhất định là đang tránh ở một chỗ nào đó, mắt lạnh nhìn hắn đang giống như một cái xác không hồn đang giãy dụa sống, mỗi ngày nhìn thấy người mặc bạch y, liền tưởng như người kia trở về.

Đây là trả thù, Hách Liên trả thù hắn bao năm làm nhục, không nhìn hắn, trốn tránh hắn, nhìn hắn bị dằn vặt vì tưởng niệm... Ba năm qua đi, hắn hàng đêm nằm mộng, nghĩ muốn tương ngộ Hách Liên, cũng tận hưởng đủ cảm giác bất lực mỗi khi tỉnh lại, một lần đều từ nơi cao mà ngã xuống đáy vực sâu, đem tâm rơi dập nát, đem tâm chính mình hoá thành bột phấn, không bao giờ vẹn toàn.Không biết từ khi nào, hắn yêu người nọ, không phải là mê luyến nhất thời, mà là yêu, yêu so với tưởng tượng của hắn còn sâu hơn rất nhiều, yêu đến mức đánh mất bản thân mình.

Sao lại không yêu cơ chứ, trên đời này, không có như Hách Liên đối với hắn bất ly bất khí, hắn rõ ràng đã sớm động tâm, nhưng lại vì sự cố chấp của bản thân, lại không nhìn rõ tâm tư của chính mình... Đến tận khi không thể vãn hồi, mới hối tiếc thì đã không còn kịp.

Tay hắn run đến lợi hại, người kia phải tuyệt vọng cõ nào mới có thể tìm đến cái chết. Ngực truyền đến từng cơn đau đớn, đau đến cơ hồ khiến cho hắn muốn gào khóc, cố gắng duy trì vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng hoàn toàn không phát hiện bản thân đều phát run.

Kỳ thật hắn là một đứa ngốc, chân chính là đứa ngốc. Hắn đem lưu luyến si mê của Hách Liên thành hạ lưu vô sỉ, cố ý nhục nhã, đem khoả tâm kia ném xuống chân mà giẫm đạp, không chút nào quý trọng. Để bây giờ mỗi khi nhớ đến nét cười ấy, tâm lại độn đau. Trên mặt là cười, vậy trong lòng thì sao?