※ http://Bichsongcac.wordpress.com ※
Bên cạnh thành thị phồn hoa là tầng tầng dãy núi, hàng chục căn biệt thự tọa lạc trên đó, diện tích càng ngày càng mở rộng.Hạ Lan đi theo Thương Trất Phong vào nơi này, trong lòng có vài phần kinh ngạc. Cô biết nơi này ẩn mật cỡ nào, thế nhưng anh dám mang một người như cô đến, như vậy chẳng phải là tín nhiệm cô hay sao.Đây là chỗ ở của Tổng tài “ tập đoàn Thái Vĩ ” Đường Phách Vũ, tương đương tổng bộ bí mật tập đoàn quốc tế, chỉ có số ít vài vị cán bộ cao cấp mới vinh dự được vào đây.Đường Phách Vũ là nhân vật nổi danh trong giới kinh doanh, nguyên nhân làm cho hắn có thể xưng bá một phương trong khoảng thời gian ngắn, trừ biết nhìn xa trông rộng, vận khí may mắn kinh người, ngoài ra không thể không đề cập tới, là hắn có trong tay một vị cán bộ cao cấp có thực lực hơn người.Cô lúc trước chỉ biết Thương Trất Phong làm ở “ tập đoàn Thái Vĩ ”, chứ căn bản không nghĩ tới anh chính là vị cán bộ cao cấp số một có tin đồn là thần thông quảng đại ấy.Đám người hầu cung kính dẫn hai người đi vào thư phòng,đụng phải quản gia áo mũ chỉnh tề đứng ở cửa. Quản gia vẫy vẫy tay, ý bảo hạ nhân lui ra, tự hắn sẽ dẫn đường.Quản gia tuổi chừng 50, hai bên tóc mai có vài sợi tóc bạc, xem ra là cái thập phần tao nhã thân sĩ.Bất quá Hạ Lan đã muốn học ngoan, nàng trước mắt tối không thể tin được, chính là loại này nhìn như vô hại nam nhân. Nàng có trực tiếp kinh nghiệm, biết loại này nam nhân lộ ra chân diện mục khi, sẽ có cỡ nào dọa người.“Thương tiên sinh, đã lâu không thấy, chủ nhân cùng phu nhân đang ở chờ ngài.” Mạc quản gia lễ phép nói, thân hình thoáng đi về phía trước, biểu hiện tôn kính nhìn Thương Trất Phong. Sau tầm mắt của hắn dừng ở Hạ Lan, trong mắt có chút hoang mang.“Mèo con tới giúp tôi.” Thương Trất Phong đơn giản giải thích, không nói nhiều.Mạc quản gia nhếch lông mi.“Là miêu tiểu thư sao? Thật sự là dòng họ đặc biệt.” Hắn tuy rằng làm vẻ mặt không thay đổi trêu chọc, nhưng trong lòng lại cảm thán: Vì sao người đàn ông này may mắn như vậy, làm chuyện gì trở về, đều kẹp nách một mỹ nhân?Nghĩ nghĩ, hắn cơ hồ muốn vọt vào ôm lấy đùi Đường Bá Vũ, cầu xin chủ nhân phái hắn đi làm việc gì đó.“Mọi người đến đông đủ?” Thương Trất Phong hỏi.Mạc quản gia lắc đầu.“Lôi tiên sinh chưa đến, thân thể Mật Nhi phu nhân không khoẻ, hắn ở nhà chăm sóc cô ấy.”Hắn quay đầu đi, ý bảo hai người đi theo hắn đi.Mạc quản gia tao nhã chỉnh vạt áo, bưng khay điểm tâm lên, đẩy cửa thư phòng. Ngay khi cánh cửa rộng mở, một con gấu bông bay lại, đập vào mặt quản gia. Vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh, làm như không quan tâm đến con gấu bông vừa rồi.“May là tôi không phải người đầu tiên.” Thương Trất Phong cười nhẹ, dắt tay Hạ Lan đi vào trong.Cô có chút khó chịu, muốn thử thoát khỏi tay anh, mà anh thì nhất quyết không buông tay cô. Cô không hiểu, vì sao anh muốn thân mật với cô trước con mắt của người nhà họ Đường?“Buông tay.” Cô nói nhỏ, không muốn cho người ngoài có những suy nghĩ kỳ quái.Thương Trất Phong lắc lắc ngón trỏ nhìn cô, vẫn không buông tay, vô cùng thân thiết dựa vào bên tai cô.“Mèo con, ngoan ngoãn nghe lời.” Anh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, khẽ liếm tai cô.Cô trừng mắt nhìn anh, đoán rằng nếu mình nếu phản kháng, anh sẽ làm ra chuyện còn quá đáng hơn. Dường như anh không sợ để người khác thấy giữa bọn họ có chuyện mờ ám, chẳng những cầm tay cô, còn bày ra dáng điệu bảo vệ cô trong lòng. Có điều, với cô mà nói, thân mật bảo hộ như vậy, hơi khó thích ứng, nhất là anh lại dùng thủ đoạn này để khống chế cô, khiến cô càng thêm không thoải mái.“Cậu đã tới, tôi ngồi ở đây sắp bị tiểu ác ma kia làm cho thương tích đầy mình.” Đỗ Phong Thần ngồi trên sô pha lười biếng nói, thời điểm nhìn thấy Hạ Lan, hai mắt bỗng sáng ngời.Tuy rằng Đỗ Phong Thần đã cưới vợ đẹp, nhưng mà phụ nữ xinh đẹp trên đời luôn khiến người ta có cảnh đẹp ý vui, kinh diễm của hắn lúc này chỉ thuần túy là thưởng thức, còn nữa, nhìn tay bạn tốt nắm chặt tay người ta không buông, trong lòng hắn âm thầm huýt sáo cũng hiểu được vài phần.“Tiểu Ngoan, không thể không lễ phép như vậy.” Phương Khoản Khoản lắc đầu, níu mày nhìn đứa trẻ con mới đầy một tuổi.Đứa bé phấn nộn mở to mắt, trong tay còn nắm một con búp bê vải khác, chuẩn bị quăng về phía lão quản gia. Mặt mũi mày rậm mắt to, ngũ quan thần thái đều cực kỳ giống ba nó – Đường Bá Vũ.“Con đừng hư nữa, không có gì chơi lại quăng này quăng nọ.” Đường Phách Vũ nhanh tay lẹ mắt ôm đứa con bé bỏng, lặng lẽ tán thưởng ở bên tai con:“Làm tốt lắm! Lát nữa ba cho con ăn.”Đường Tâm dời mắt khỏi quyển sách, trong đôi mắt xinh đẹp có một nửa là ý cười, một nửa là đùa cợt.“Ba, đừng giáo dục xấu em trai con, được không? Nó quẳng búp bê vào quản gia, hoàn toàn là bắt chước ba trước đó không lâu sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt, tức giận đến đối quăng quản gia nha.” Cặp mắt thông minh kia thực không nên là của đứa bé mới 9 tuổi.Thời gian trôi thật nhanh, Đường Bá Vũ cưới Phương Khoản Khoản được 2 năm, mà hai vị cán bộ cao cấp Đỗ Phong Thần cùng Lôi Đình cũng đều cưới hai cô vợ xinh đẹp, chỉ còn Thương Trất Phong là chưa.Đường Tâm tuy nhỏ tuổi, nhưng trổ mã càng thêm xinh đẹp. Theo đó chỉ số thông minh của con bé cứ nâng lên, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Lan, trong lòng nó đã có vài phần hiểu được.Mạc quản gia hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn quỷ nhỏ Đường Tâm một cái.“Trừ phu nhân tâm địa nhân từ, cả cái nhà này tất cả đều là tám lạng nửa cân, đừng quên, cô cũng từng ném sách vào tôi.” Nói trắng ra, hành vi của Đường Tâm cũng không thể khen ngợi.“Thì ra quản gia phải chịu không ít oan ức.” Đỗ Phong Thần lắc đầu thở dài.Thương Trất Phong dẫn Hạ Lan ngồi ở sô pha, một tay nắm chặt bàn tay cô, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười ôn hòa. Thái độ, nét mặt của hắn từ trước đến nay luôn không nóng không giận, rất ít người nhìn thấu con ngươi đen có hỏa diễm khiến người ta khiếp đảm ấy.“Đừng xen mồm, đừng vui sướng khi người gặp họa, cẩn thận trở thành mục tiêu kế tiếp của họ.” Thương Trất Phong thản nhiên cảnh cáo bạn tốt, đôi mắt lại lưu luyến dừng lại trên gương mặt của Hạ Lan, kia tia nhìn nóng rực làm mặt cô nóng hồng.“Không hổ là đọc nhiều sách, biết bo bo giữ mình.” Đường Tâm tán thưởng, liếc mắt Đỗ Phong Thần một cái.“Tiểu ác ma, cháu đang ám chỉ chú không đọc nhiều sách?” Đỗ Phong Thần nâng mày rậm, gào thét nhìn lão bản.“Chủ tịch, anh phải quản giáo nó thật tốt, tiểu ác ma này luôn lấy tôn nghiêm của chúng ta làm đệm đạp a!”Đường Bá Vũ nhún nhún vai, không nói gì tỏ vẻ bất lực. Ánh mắt lợi hại của hắn quét về phía Hạ Lan, nhìn mỹ nữ xa lạ này từ trên xuống dưới, càng lưu ý đến hai bàn tay nắm chặt của họ.“Cậu không giới thiệu sao?” Hắn mở miệng nói.“Cô ấy chính là hắc miêu, tôi từng đề cập lúc trước rồi, cô ấy có thể mang chúng ta tìm được thứ chúng ta muốn.” Thương Trất Phong thản nhiên đáp, không để ý tới tầm mắt người bên ngoài, cầm mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng kéo cô ngồi trên đùi anh, vươn tay từ sau vờn quanh thắt lưng mảnh khảnh.“Xem ra cô ấy dắt chú đi tìm cô, không chỉ là con chip và bản đồ a.” Đường Tâm trào phúng mở miệng, đồng thời cẩn thận đánh giá Hạ Lan.Trong số các chú, Thương Trất Phong là kỳ tài ẩn mình nhất, thái độ đối đãi với phụ nữ lại rất cẩn thận, nhưng chưa từng thấy chú ấy thể hiện rõ ràng như vậy. Bất quá loại người này, một khi nhận định mục tiêu, sẽ không thèm để ý tới ánh mắt người bên ngoài.Xem chú ấy nhìn chằm chằm cô Hạ Lan, hình như đã hạ quyết tâm cả đời cũng không thả cô ấy đi.Hạ Lan khó chịu, anh cư nhiên cứng rắn bắt cô ngồi trên đùi mình, cô từ chối vài cái, cánh tay anh lại ôm chặt cái eo nhỏ, cô tức giận quay đầu, hai tay ra sức đẩy lồng ngực anh.“Con mẹ nó, dừng tay cho tôi! Lúc trước nắm tay, nây giờ còn muốn tôi ngồi trên đùi anh? Bổn cô nương không phải bán thân, sao phải ủy khuất làm kỹ nữ?” Cô mắng chửi anh.Cô vô cùng chuyên tâm đấu sức với anh, cho nên không phát hiện mọi người sau khi nghe đều kinh ngạc nhếch lông mày.Bất quá mọi người kinh ngạc không được bao lâu, cử chỉ kế tiếp của Thương Trất Phong làm cho bọn họ càng khiếp sợ mở to mồm.Anh mỉm cười,sau đó đột nhiên che kín môi Hạ Lan,không coi ai ra gì hôn cô,chiếc lưỡi nóng bỏng thò vào miệng cô,dây dưa câu dẫn cái lưỡi nhỏ bé,hai tay còn không ngần ngại di chuyển trên thân thể mềm mại.Đường Tâm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, còn muốn tới gần một chút để “Xem xét”.“Đường Tâm, nhắm mắt lại!” Đường Bá Vũ cảnh cáo, bực mình nhìn cô con gái đang dần dần tới gần đôi nam nữ ôm hôn nồng nhiệt.“Quan sát chính xác sẽ giúp con phát triển tốt hơn.” Đường Tâm lưu loát nói, căn bản không đặt cảnh cáo của ba vào trong mắt.Mạc quản gia thì quá độ lễ phép hỏi:“Đây là nguyên nhân cô nhìn lén sách báo màu vàng sao? Thì ra tiểu thư vội vã phát triển nhân cách kiện toàn.”Đường Tâm kinh ngạc, thật cẩn thận nhìn về phía ba ba.“Ách…… Con chỉ là tò mò……” Cô vội vàng quay đầu đi, chuyên chú nhìn người trên sô pha, hy vọng có thể dời đi lực chú ý của ba mình.Mà đôi nam nữ kia vẫn đang nhiệt liệt hôn nhau, Thương Trất Phong hôn sâu, thẳng đến khi Hạ Lan không thể hít thở, anh mới từ từ buông lỏng cô.“Mèo con, anh nói rồi không được nói lời thô tục.” Anh mỉm cười, làm như cái hôn vừa nãy rất thoải mái.Cô bị anh hôn phải liên tiếp hít thở, không thể tin anh dám làm ra loại chuyện này,dám ôm hôn cô mãnh liệt trước mắt nhiều người thế này?“Đáng chết……” Cô há mồm lại muốn mắng chửi người.“Em có thể thử, nhìn xem anh sẽ làm gì em.” Anh mỉm cười, nói lời uy hiếp. Anh liếm nhẹ lỗ tai cô, giọng nói tràn ngập tà khí.“Mèo con, anh cũng không để ý có người đứng xem chúng ta đâu.”Người đàn ông này nhìn thì tao nhã, sao lại có hành vi đáng sợ như vậy? Hạ Lan tin tưởng anh nói được làm được, nếu cô còn cậy mạnh đùa giỡn, nói không chừng thật sự sẽ bị anh đè trên sô pha mà xâm phạm. Cô cắn môi, không tình nguyện mím chặt miệng, chỉ dám mắng thầm trong lòng, nhớ tới vừa rồi anh hôn nồng nhiệt,lòng cô lại kịch liệt nhảy lên.Nhìn thấy hai người cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, mọi người xing quanh vốn đang xem diễn đột nhiên tỉnh táo lại, nhớ lại mục đích chủ yếu hội họp ở đây, chứ không phải nhìn nam nữ ôm hôn nhau.Đường Bá Vũ đầu tiên thanh thanh yết hầu, mở miệng hỏi:“Cô có biết con chip đó hiện tại ở đâu không?” Hắn có khí chất lãnh đạo trời sinh, miệng gằn từng tiếng đều có thể làm mệnh lệnh.“Chính tay tôi đã bán nó, tôi có tư liệu của người mua. Hắn là người thuộc một đất nước nhỏ ở Đông Âu, trước mắt vẫn đang ở Đài Loan.” Hạ Lan hít sâu một hơi mới cẩn thận nói, ngồi ở trên đùi Thương Trất Phong, cô thật sự không muốn mở miệng.“Quả nhiên, những người đó tính dùng con chip đó vào mục đích quân sự.” Đỗ Phong Thần trầm tư gật đầu.Hạ Lan nhíu mày, cô cảm thấy chuyện này càng lúc càng phức tạp, cô vốn muốn giữ lại chúng, vì đây là thương phẩm kiểu mới, nhưng không ngờ chúng có liên quan tới quân sự!“Nếu tôi đồng ý giúp đỡ, các anh không phải cũng nên nói cho tôi biết, bên trong hai con chip đó có huyền cơ gì?”Cô nhìn mọi người hỏi.“Tiểu ác ma, cháu giải thích.” Thương Trất Phong vừa nói, vừa ôm thân hình Hạ Lan, để cô hoàn toàn nằm trong lồng ngực anh, sau đó nhàn nhã vỗ về tay cô, ngón tay thô ráp lần lượt lướt qua mười ngón tay mảnh khảnh.Hạ Lan cứng ngắc người vài giây, nhưng không thể phản kháng. Cô là bại tướng dưới tay anh, chỉ có thể nghe lệnh cái người ra vẻ quân tử, kỳ thật là tiểu nhân ti bỉ này.Đường Tâm nhăn mặt nhíu này, im lặng một lúc.Thương Trất Phong là người phụ trách mục phát triển, toàn bộ kế hoạch nghiên cứu là do anh lãnh đạo, cho nên sau khi hai con chip mất trộm, anh mới có thể tự mình ra mặt tìm kiếm, còn Đường Tâm bé nhỏ tuy rằng tham gia nghiên cứu, chỉ là giúp đỡ một bên thôi, hiểu biết không thể nhiều hơn anh. Bất quá nhìn ánh mắt mê muội của Thương Trất Phong, Đường Tâm nghi anh bây giờ không có tâm tư giải thích.“Phòng thí nghiệm nghiên cứu phát triển, trong hai năm đã nghiên cứu ra một loại vũ khí mới công nghệ cao, tên là lãnh quang thương, có thể lợi dụng điện lưu để công kích kẻ địch, sử dụng tia tử ngoại để bắn sẽ tạo thành một loại quang hạt, mà quang hạt đó sẽ tạo thành một đường không gian nhỏ dẫn điện tốt, tầm bắn lên tới trăm mét……”Hạ Lan chớp mắt, bắt đầu hoài nghi cô bé con xinh đẹp trước mắt này đang nói ngôn ngữ của nước ngoài. Từng chữ cô nghe vào cũng không hiểu con bé nói gì.Trong phòng rất nhiều người đều có chung tâm trạng, Đỗ Phong Thần rên rỉ, hai tay ôm đầu ngửa lên trời, vẻ mặt thống khổ.“Trọng tâm! Tiểu ác ma, xin cháu hãy nói trọng tâm, chúng ta không phải đến học chương trình điện tử học.” Hắn lớn tiếng thở dài.Đường Tâm trừng mắt nhìn hắn, quay đầu chuyên tâm giải thích với Hạ Lan, cô thử dùng phương thức ngắn gọn kể rõ, biết người thường rất khó tưởng tượng sản phẩm như vậy.“Đơn giản mà nói, khi ánh sáng của loại vũ khí này bắn vào ai, điện lưu sẽ dùng điện tích quấy nhiễu rồi khống chế cơ bắp, làm cho cơ bắp co rút lại, kẻ địch không thể động đậy, nhưng không làm nguy hại tính mạng của đối phương.”“Đúng vậy, lễ Noel năm ngoái, khi con gà tây xổng chuồng trong nhà bếp, tiểu thư đã dùng loại vũ khí này làm con gà tây cứng ngắc không chạy nổi.” Mạc quản gia cung kính nói, báo cáo thành tích của Đường Tâm.“Khó trách con gà tây hôm đó ăn rất cứng, cắn không nổi.” Đỗ Phong Thần bừng tỉnh đại ngộ.Hạ Lan không dám tin lắc đầu.“Vậy hai con chip kia là kết cấu của loại vũ khí này?”Cô rốt cục hiểu được, vì sao người Đông Âu ra giá trên trời chỉ để mua chúng, mà mua không được bản đồ. Vật như vậy nếu rơi vào hắc thị, sẽ tạo thành sự cạnh trnah kinh người, mà người có bản đồ kia, đang chờ đợi thời cơ tốt.“Đúng vậy, chúng là kết cấu chủ yếu của vũ khí, còn bản đồ kia ghi lại toàn bộ quá trình chế tạo.” Thương Trất Phong nói, ánh mắt trở nên thâm trầm. Anh nghiên cứu lãnh quang thương, là muốn giao cho cảnh sát hoặc bộ đội chiến đấu vì hòa bình sử dụng, chứ không phải là dùng sai mục đích cho mấy tên thích chiến tranh.“Hai con chip đã bán, còn bản đồ nằm trong tay người ủy thác.” Hạ Lan quay đầu nhìn anh, trong lòng có vài phần áy náy. Bán tang vật nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc món “Hàng ” thần kỳ.“Như vậy phải phân công nhau tiến hành rồi.” Thương Trất Phong có chút đăm chiêu nói.“Em có biết người kia ở đâu không?”“Không biết, nhưng tôi có cách liên lạc. Cái người Đông Âu kia vội vã muốn bản đồ, nếu tôi liên lạc với hắn, người ủy thác nguyện ý bán bản đồ, muốn tìm hắn nói chuyện, hắn hẳn là sẽ mắc câu.” Hạ Lan đơn giản nói.“Chủ ý này không tồi, lấy danh nghĩa hắc miêu, chắc chắn không bị cản trở.” Đỗ Phong Thần gật gật đầu.Thân phận Hạ Lan hắn đã từng nghe thấy, lúc trước khi tìm thân phận chân chính của hắc miêu, hắn bỏ ra không ít công sức! Đương nhiên có vài phần hiểu biết đối với thân thể cùng sự tích của cô.“Tốt, tốt! Chúng ta sẽ dụ người đó đến một nơi rồi bắt một mẻ lưới to. Trước đoạt lại hai con chip, sau đó đi tìm bản đồ.” Đường Tâm cao hứng phấn chấn đề kế hoạch, không phát hiện sắc mặt Đường Bá Vũ càng lúc càng khó coi.“Cái gì mà ‘Chúng ta’? Con không được phép đi, ngoan ngoãn ở nhà!” Đường Phách Vũ bình tĩnh nói, cảm thấy đau đầu với cô con gái thích mạo hiểm. Cứ cách một đoạn thời gian,hắn lại phải lo lắng đề phòng, rất sợ con gái lại chạy tới tham dự hành động nguy hiểm.“Nhưng ba à, con cũng có tham dự kế hoạch nghiên cứu này, kẻ trộm cầm thành phẩm của con đi, ba nói sao con có thể không đi báo thù?” Đường Tâm vẻ mặt vô tội kéo kéo ống quần ba nó, lúc này nhìn nó thật điềm đạm đáng yêu.“Nghĩ cũng đừng nghĩ! Hiện tại lập tức trở về phòng cho ba.” Đường Bấ Vũ hừ lạnh, không để ý tới ánh mắt cầu xin của con gái.Hắn rất hiểu biết con gái.“Ô! Mẹ, ba hung dữ với con.” Đường Tâm nhìn Phương Khoản Khoản, nước mắt đang tung hoành trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô lao vào lòng mẹ kế làm nũng, một bên trộm ngắm biểu tình của ba.“Tiểu thư, chiêu này vô dụng.” Mạc quản gia cung kính nói.“Ông câm miệng, không mở miệng không ai bảo ông câm điếc.” Đường Tâm ngẩng đầu lên, hung ác trừng mắt quản gia. Mắt thấy không ai đồng ý ra tay giúp, cô đành phải tìm Hạ Lan.Cô cầu xin nhìn Hạ Lan, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp.“Hắc miêu tỷ tỷ, thân thủ chị tốt như vậy, chăm sóc một đứa bé như em, hẳn là không phải chuyện khó đi? Van xin chị, mang em đi!”Hạ Lan hé miệng, không biết nên trả lời như thế nào. Đi hành sự, thật sự không thích hợp mang Đường Tâm theo, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm cứ xin xỏ, khiến cô không đành lòng mở miệng cự tuyệt.May là Thương Trất Phong ra mặt giải vây cho cô.“Không được! Tiểu ác ma, mèo con là người của chú, cô ấy ứng phó chú cũng đủ mệt rồi, không dư thời gian chăm sóc cháu.” Thương Trất Phong lắc đầu, khóe miệng mỉm cười ôn hòa, thái độ lại thập phần kiên quyết, hai tay vờn quanh thắt lưng Hạ Lan.Đường Tâm há hốc miệng, không thể phản bác lời Thương Trất Phong.Thương thúc thúc đã nói, miêu tỷ tỷ xinh đẹp này là người của hắn, cô sao không biết xấu hổ quấn quít lấy bọn họ làm bóng đèn a?Bất quá, Đường Tâm cô quyết định hành động, cho tới bây giờ chưa từng thất bại quá. Cho dù không ai đồng ý cho cô đi theo, cô vẫn có cách khác.Nhìn chằm chằm Hạ Lan cùng Thương thúc thúc ngồi trên sô pha, gương mặt nho nhỏ xảo trá của Đường Tâm xuất hiện một nụ cười xảo trá.