Edit & Beta: Fin
Thiên Tôn dùng năm mươi chiêu, đã khiến cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng lúc khai thông, hai người rốt cuộc cũng đã phá bỏ giới hạn của bản thân, một người có thể đem nội lực tuần hoàn khắp cơ thể, một người khác bước đầu sơ dò Tuyết Trung Kính, hơn nữa còn thành công nuôi Giao Giao lớn gấp đôi.
Trên nghĩa nào đó mà nói, có thể nói Thiên Tôn rất dụng tâm lương khổ(22), nhưng lại nhìn theo cách khác thì hoàn toàn không phải là chuyện như vậy…
(22) Muốn tốt cho người khác mà người khác lại không hề hay biếtThiên Tôn ngoắc ngoắc tay, kêu bốn người bọn họ trở lại, một bên mỉm cười nhìn bốn người kia, “Các ngươi giằng co nãy giờ suốt năm mươi chiêu nhưng ngay cả một sợi tóc của Bổn tọa cũng không chạm vào được, các ngươi đúng là đồ thùng cơm mà!”
Mọi người nghe xong cũng hít một hơi khí – Bốn người này cũng có ngày bị chửi là thùng cơm.
Vừa châm chọc vài câu, Thiên Tôn vừa thở dài một hơi, “Ai! Hòa thượng, ngươi nói xem có phải ngươi dạy dỗ nó không tốt không, đánh cả buổi rồi mà ngay cả chút lửa cũng không thấy là sao?”
Mọi người nghe lời này, cũng đều nhìn Vô Sa đại sư, khó hiểu – Lửa gì?
Lúc này, không đợi đại sư Vô Sa trở nên nóng nảy, Tiểu Lương Tử đã nhảy dựng lên nói trước, “Chiêu đó của Hỏa Kê lúc linh lúc không linh! Lúc mấu chốt bình thường đều không dễ xài đâu.”
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ cùng nhìn Lâm Dạ Hỏa – Nói gì đấy?
Lâm Dạ Hỏa lúng túng, nghẹn nói một câu, “Xong rồi…”
Chỉ thấy sau khi Thiên Tôn nghe lời của Tiểu Lương Tử, hơi sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười trông có chút hả hê, “Quả nhiên giống với hòa thượng kia…”
Thiên Tôn còn chưa dứt lời, mọi người liền nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên.
Chỉ thấy cây thiền trượng của đại sư Vô Sa đập mạnh xuống đất, bọn Công Tôn cũng bị dọa sợ đến giật mình.
Vô Sa đại sư vốn luôn ôn hòa lúc này tức giận đến mức cả gương mặt đều đỏ bừng, quai hàm bạnh ra, giơ chân chỉ đồ đệ mình, “Tên đồ đệ đần ngươi còn đứng ở đó làm gì? Cạo sạch tóc tên Bạch Mao kia cho vi sư!”
Mọi người há to miệng nhìn đại sư Vô Sa.
Đại hòa thượng sau khi phát giận xong thì mới có phản ứng, vội vàng thu liễm, “A di đà phật…”
Đám người Công Tôn vạn phần ngạc nhiên, đại sư Vô Sa thường ngày chững chạc ổn trọng, hơn nữa phật hiệu Thánh tăng là vô biên, đã sớm nhìn thấu hết thảy mọi tứh trên cõi đời này, thế mà giờ lại bị mấy câu nói của Thiên Tôn chọc cho tức giận đến giơ chân.
Yêu Trường Thiên và Ân Hậu cũng nhìn nơi khác, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại hiểu rõ, có thể chọc cho hòa thượng này phải tức giận, cũng chỉ có mỗi Thiên Tôn mà thôi.
Thiên Tôn thấy Vô Sa nóng nảy, liền hạ thấp giọng nói với Lâm Dạ Hỏa, “Ngươi đừng nhìn hiện tại sư phụ ngươi béo núc ních như tượng phật Di Đà, khi còn bé chỉ là Tiểu hòa thượng ốm nhom.”
Lâm Dạ Hỏa há to miệng, quay đầu lại nhìn sư phụ mình, “Ốm nhom á… ốm…”
Cả gương mặt đại hòa thượng cũng đỏ bừng, “Ngươi im miệng ngay! Tỷ võ thì tỷ võ đi, nói nhiều như vậy làm gì!”
Nhìn tình cảnh này, trí nhớ Ân Hậu bỗng bị kéo trở lại rất lâu trước đây…
Thời điểm lần đầu gặp được Vô Sa là lúc ông và Thiên Tôn lần đầu tiên cùng Yêu Vương xuống núi, sau đó trên đường vô tình gặp được, Vô Sa là người bạn đầu tiên cùng lứa tuổi mà bọn họ gặp được, cũng chính là người thứ nhất mà bọn họ kết giao, một bằng hữu chân chính đúng nghĩa.
Chẳng qua là lúc ban đầu, tên “bằng hữu” này và Thiên Tôn lại hoàn toàn không hợp cạ nhau.
Nói đến Ân Hậu và Thiên Tôn, hai người bọn họ tuy giữa tính cách có sự bất đồng lớn nhưng bản chất lại tương cận gần kề, vốn cùng sống chung lại lớn lên bên nhau nên vô cùng hiểu rõ, nhưng mà Vô Sa và Thiên Tôn, tính cách lại hoàn toàn trái ngược.
Từ lần đầu tiên đại sư Vô Sa và Thiên Tôn gặp mặt, đã thành đối thủ một mất một còn.
Ân Hậu còn nhớ rõ, lúc ấy Tây Vực không yên ổn, rất loạn lạc, thời điểm bọn họ đi ngang qua một thôn trang có nghe đồn gần đây có Tuyết yêu tác quái, chuyên ăn thịt lữ nhân lạc đường trong núi.
Vừa đúng lúc ngân Yêu Vương lúc ấy có một số việc muốn làm, không rảnh để trông chừng Thiên Tôn và Ân Hậu, liền một cước đá hai bé con còn nhỏ xíu vào trong núi… Sau khi Ân Hậu đi theo Thiên Tôn vòng vo mấy vòng thì thành công bị lạc đường!
Lúc hai bé con lạc đường thì đụng phải thứ gọi là “Tuyết yêu” kia, hóa ra đó chỉ là một nhóm sơn tặc mặc đấu bồng màu trắng cải trang thành Tuyết yêu giết người cướp của mà thôi.
Thiên Tôn bèn làm thịt những tên sơn tặc kia, sau khi thịt xong bọn chúng thì vô tình gặp được Tiểu hòa thượng Vô Sa đang xuống núi đốn củi ở gần miếu.
Cũng là lần đầu tiên, Tiểu hòa thượng kia nhận lầm Thiên Tôn thành Tuyết yêu.
Cứ thế, hai người liền bay vào đánh nhau.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng trên giang hồ lúc ấy, người có thể chống đỡ qua mười chiêu của Thiên Tôn vốn không nhiều lắm, thế mà Tiểu hòa thượng nhìn như bình thường này võ nghệ cũng khá cao cường.
Ân Hậu cũng không buồn khuyên can làm gì, đi tìm tảng đá ngồi nhìn hai người oánh nhau.
Chờ đến khi Yêu Vương làm xong mọi chuyện đến tìm bọn họ, thì phát hiện hai bé con đang hăng say đánh nhau, còn một bé con khác đang ngồi ở một bên vừa gặm lê ăn vừa vui vẻ nhìn.
Yêu Vương liền đến ngồi xuống bên cạnh Ân Hậu, cũng cầm một quả lê, cùng bé ngồi ngó…
Sau khi đánh qua mấy chục chiêu, Tiểu hòa thượng dần không chống đỡ nổi nữa, mắt thấy sắp thua, cũng không biết nhóc quá nóng nảy bực bội hay là làm sao, “vụt” một tiếng, xung quanh bỗng nhiên nổi lửa.
Thiên Tôn vốn thích lạnh ghét nóng, liền vung tay lùi thân ra sau… Cũng không muốn đánh nhau nữa.
Còn Tiểu hòa thượng đứng trong lửa cả buổi nhưng không thấy bị lửa làm bỏng chút nào, chỉ là lửa dập mãi không hết, bèn lăn trên đất hai vòng, lúc này mới xem như đã dập xong.
Nhìn lại Yêu Vương và Ân Hậu, chỉ thấy một lớn một nhỏ đều đang trợn tròn mắt, tay cầm quả lê há to mồm nhìn chằm chằm phía trước.
Vẻ mặt khiếp sợ của hai người họ, không phải vì thấy Tiểu hòa thượng đột nhiên bốc lửa, mà ngược lại là đang nhìn Thiên Tôn.
Chỉ thấy Thiên Tôn đứng ở đó, cúi đầu, nhìn ống tay áo của mình…
Ống tay áo tuyết trắng kia vẫn còn đang bốc khói, hóa ra ban nãy nó đã bị thiêu rụi một đoạn.
Nhưng mà tại sao Ân Hậu và Yêu Vương lại giật mình thành như thế? Là bởi vì nội lực của Thiên Tôn vốn là Băng tuyết, hẳn là không thể bắt lửa được mới đúng!
Yêu Vương lúc đó có thể nhìn ra được, công phu của Tiểu hòa thượng này thật ra thì không bằng nhóm Tương Du nhà ngài, nhưng mà lại có thể đốt được ống tay áo Tiểu Du… Nội lực Hỏa diễm đúng là vô cùng đặc biệt.
Yêu Vương sinh ra hứng thú rất nồng hậu với Tiểu hòa thượng, muốn mời nhóc đi ăn cơm, để cho nhóc cùng mấy bé con nhà mình cùng làm bằng hữu.
Ai dè Tiểu Vô Sa lại quay đầu bước đi, nói Thiên Tôn trời sinh tính tình hung tàn, nhóc mới không thèm làm bằng hữu cùng người như vậy.
Yêu Vương cảm thấy rất thú vị, quay đầu lại nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn ngoẹo đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng Tiểu hòa thượng kia, hỏi, “Tại sao ngươi lại nói ta trời sinh tính tình hung tàn?”
Hòa thượng quay đầu lại, “Võ công của ngươi cao như vậy, rõ ràng có thể dễ dàng khống chế mấy tên sơn tặc kia rồi giao cho quan phủ mà, cần gì phải làm thịt họ chứ.”
Thiên Tôn chậm rãi hỏi ngược lại, “Vậy lúc mấy tên sơn tặc kia giết những lữ nhân vô tội thì hòa thượng ngươi đang ở đâu?”
Tiểu hòa thượng nói mình ở trong miếu niệm kinh.
Thiên Tôn liền nói, tên hòa thượng ngươi cũng trời sinh tính tình hung tàn thôi, lúc ngươi ở đây niệm kinh chết bao nhiêu người rồi ngươi có biết không hả, tại sao lại không đi cứu?
Tiểu hòa thượng há to miệng, nói Thiên Tôn sao lại không nói lý như vậy chứ.
Thiên Tôn chớp mắt mấy cái, “Ta trời sinh tính tình hung tàn sao phải nói lý gì với ngươi chứ…”
Rồi cứ như vậy, Ân Hậu và Yêu Vương vẫn tiếp tục vừa gặm lê vừa nhìn hai bé con cãi vã.
Hai người ồn ào hơn một canh giờ, Thiên Tôn vẫn cứ chậm rãi mà nói, còn Tiểu hòa thượng nói kiểu gì cũng không nói lại nổi bé, cuối cùng giậm chân một cái, chỉ Thiên Tôn nói, “Tóm lại ngươi giết người thì không đúng! Ngã phật từ bi chúng sanh ngang hàng.”
Thiên Tôn vẫn như cũ không có biểu lộ gì đáp lời, “Chúng sanh vốn bất bình đẳng, Phật gia gạt ngươi trước giờ đấy.”
Yêu Vương cảm thấy thú vị, chạy tới hỏi Vô Sa và Thiên Tôn, có muốn đánh cược không?
Trò đánh cược Yêu Vương bày ra rất đơn giản, đầu tiên cứ để cho Vô Sa đồng hành cùng bọn họ, dọc theo con đường này, chỉ cần Tiểu hòa thượng thuyết phục được Thiên Tôn, có thể khiến cho bé con kia thừa nhận chúng sanh ngang hàng, vậy thì nhóc sẽ thắng, mà từ nay về sau Thiên Tôn cũng không được phép sát sinh nữa, lúc đó nhóc cũng có thể trở về trong núi tiếp tục niệm kinh tu phật, ngược lại, bất kề gặp phải bất cứ chuyện gì, Tiểu hòa thượng Vô Sa cũng không thể sát sinh nha, nếu không thì coi như nhóc thua cuộc!
Lúc ấy, Tiểu hòa thượng không hề nghĩ ngợi gì đã vội đáp ứng, nhóc để lại một bức thư cho sư huynh mình, sau đó liền lên đường theo bọn Yêu Vương. Suốt con đường này, Vô Sa vẫn luôn cố gắng thuyết phục Thiên Tôn, muốn cho bé con kia thừa nhận chúng sanh ngang hàng, muốn cho bé biết yêu vạn vật trên thế gian tươi đẹp này…
Thiên Tôn bị nhóc làm phiền, đã mấy lần muốn làm thịt nhóc, nhưng mà rất bất đắc dĩ là Yêu Vương có lệnh, không được phép làm tổn thương đến Tiểu hòa thượng.
Thiên Tôn vốn luôn luôn nhất nhất nghe lời Yêu Vương không thể làm gì khác hơn là chặn tai lại, chịu đựng tên hòa thượng đần thích làm phiền người khác kia.
Nghĩ tới đây, Ân Hậu mỉm cười, trong nụ cười lại mang theo chút nhàn nhạt ưu sầu…
Trò đánh cược này đã thay đổi hòa thượng khi còn sống…
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Thiên Tôn và Vô Sa không hề đối nghịch nữa mà trở thành bằng hữu.
Ông đột nhiên rất muốn biết, rất nhiều năm sau này, hòa thượng từng thua đến thảm thương kia liệu đã từng bao giờ hối hận khi đánh cược với Thiên Tôn chưa, nếu như Vô Sa không đi theo cùng, hẳn là cả đời này vẫn sẽ luôn là Tiểu hòa thượng ngây thơ dại khờ đó, thường bạn cùng Phật tổ.
Ân Hậu nhớ Yêu Vương từng nói qua rằng, chuyện xấu xa nhất ngài từng làm trên đời này chính là lừa gạt Tiểu hòa thượng Vô Sa rời núi.
Một thân áo cà sa của hòa thượng nhuộm đầy máu tươi, suy cho cùng cũng bởi vì chút tư tâm của ngài, lòng này của hòa thượng vừa thiện tâm lại cố chấp, có thể giúp ngài bảo vệ lương tâm của nhóm Tương Du.
“Tiểu Lương Tử.”
Lời của Tiểu Tứ Tử bất chợt cắt đứt mạch suy nghĩ đang bay xa của Ân Hậu, khiến ông phục hồi lại tinh thần.
Tiểu Lương Tử đưa tay, nhận lấy Tiểu Tứ Tử, đặt bé đứng cạnh mình, hỏi bé, “Cận Nhi, ngươi hẳn cũng biết tước hiệu của Hỏa Kê gọi là Hỏa Phượng?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ừ.”
“Vậy vì sao hắn lại được gọi là Hỏa Phượng ngươi có biết không?”
“Ừm, bởi vì trên lưng thúc ấy có con Phượng hoàng sao?”
“Đồ chơi trên lưng kia bình thường đâu phải lúc nào cũng có thể thấy được.” Tiểu Lương Tử lắc đầu.
“Vậy… là bởi vì mặc toàn một thân đỏ hả?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
“Nhưng mà Triển đại ca cũng đâu có được gọi là Hỏa Miêu nha.” Tiểu Lương Tử tiếp tục lắc đầu.
Tiểu Tứ Tử tò mò, “Vậy thì tại sao?”
“Biết tuyệt chiêu của Hỏa Kê gọi là gì không?” Tiểu Lương Tử hỏi.
“Là Liên Phật Tâm Cảnh có phải không nha?”
“Liên Phật Tâm Cảnh chẳng qua chỉ là tuyệt học phòng thủ.” Tiểu Lương Tử nói, “Nhưng mà trên cõi đời này không có loại võ công chỉ thủ chứ không tấn công, trong Liên Phật Tâm Cảnh có một chiêu dùng để công kích đối phương.”
“Là chiêu gì thế?” Tiểu Tứ Tử vội hỏi.
“Hỏa Phượng Liệt Thiên(23).”
(23) Hỏa Phượng Xé TrờiKhông đợi Tiểu Lương Tử đáp, Yêu Trường Thiên và Ân Hậu đã cùng trả lời trước.
Đại sư Vô Sa khẽ cau mày.
“Cho nên mới được gọi là Hỏa Phượng?” Công Tôn hỏi.
“Tiểu Lâm Tử có dùng công phu đó không?” Tiểu Tứ Tử cũng hỏi, “Chưa thấy thúc ấy dùng qua bao giờ.”
Túc Thanh quay đầu lại, nói, “Nghe nói Đường chủ lớn như vậy nhưng chiêu đó chỉ mới dùng qua hai lần mà thôi.”
“Lực sát thương rất lớn ạ?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Nên mới không thường xuyên dùng nha?”
“Một chiêu này, không phải chỉ cần hắn muốn dùng là có thể dùng được.” Tiểu Lương Tử khoanh tay lắc đầu một cái, ngửa mặt hỏi Vô Sa ở một bên, “Đại sư cũng không thể tùy tiện sử dụng được đúng không ạ?”
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cũng kinh ngạc.
Trâu Lương quay đầu lại hỏi, “Đại sư cũng không thể dùng?”
“Uy lực của Hỏa Phượng Liệt Thiên cực kỳ lớn, Vô Sa vốn là truyền nhân của Thánh tăng Tây Vực, nội lực của Thiên Tôn là Băng tuyết, còn nội lực của từng đời Thánh tăng Tây Vực đa phần đều là Thiên hỏa.” Ân Hậu nói, “Lâm Dạ Hỏa học công phu của Thánh tăng Tây Vực, tất nhiên sẽ mang nội lực Hỏa.”
Trâu Lương đưa tay, đè đầu vai mình một cái, nhìn mọi người gật đầu.
Mọi người đều chung suy nghĩ, đúng thế… Trước đây Lâm Dạ Hỏa từng “in hình xăm” cho Trâu Lương, uy lực của bàn tay cứ như que hàn.
“Vô Không Chưởng và Thiên Hỏa đều dùng giống nhau, cho nên mới có thể khống chế hình dáng của ngọn lửa.” Yêu Trường Thiên nói, “Khi hỏa nội lực của Hỏa Phượng Liệt Thiên tụ lại sẽ xông thẳng về phía cao chân trời, hình thành cảnh tượng một con Hỏa Phượng rất to lớn chọc thủng đám mây, cho nên mới được đặt tên như vậy.”
“Bởi vì uy lực quá lớn cho nên đại sư cũng không thường dùng ư?” Công Tôn hỏi.
“Không phải là không muốn dùng.” Yêu Trường Thiên mỉm cười, “Bất kể là công phu gì cũng đều có thể khống chế uy lực, nhưng mà nội tâm của hắn lại mâu thuẫn, cho nên mới dùng không được!”
“Nội tâm mâu thuẫn ạ?” Tiểu Tứ Tử không hiểu.
Đại sư Vô Sa xoay mặt nhìn sang chỗ khác.
“Đời này của hòa thượng đều mãi rối rắm trong chuyện liệu có nên giết hay là không nên giết.” Ân Hậu bất đắc dĩ, “Người luyện võ sát ác cứu thiện, nhưng cái gì mới là ác và cái gì mới là thiện, ai có thể định đoạt cho rõ ràng? Sát sinh thì chính là sát sinh, vì cứu người thì có nên giết người không? Sử dụng chiêu này sẽ phải động sát tâm, sát ý càng thịnh thì uy lực càng lớn, nhưng đối với hòa thượng mà nói, điều này quá sức khó khăn.”
“A.” Yêu Trường Thiên bĩu môi cười một tiếng, “Đúng là nhàm chán…”
Nói xong, Bạch Quỷ Vương liền vươn tay xoa xoa ngực, “Trời ạ… nói thật mà ngươi cũng tức giận là sao hả?”
“Vậy… nội tâm Lâm Dạ Hỏa cũng mâu thuẫn sao?” Công Tôn không hiểu, “Tại sao hắn lại không có cách nắm rõ trong tay?”
Tất cả mọi người nhìn đại sư Vô Sa.
Hòa thượng nhìn thân ảnh màu đỏ chìm trong gió tuyết ở phía đằng xa kia, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
“Hay là do tính tình?” Túc Thanh hỏi.
“Tính tình?”
“Không có tâm tranh thắng thua là một vấn đề lớn.” Túc Thanh bất đắc dĩ.
“Lâm Dạ Hỏa không để tâm đến việc thắng hay thua sao?” Công Tôn cảm thấy không đúng lắm, “Không phải ngày nào hắn cũng bảo phải làm thiên hạ đệ nhất còn gì…”
“Đó là tranh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.” Túc Thanh nhìn trời, “Chả có nửa điểm quan hệ gì đến chuyện luyện võ cả.”
Công Tôn dở khóc dở cười – Thật ra thì cũng đúng nhỉ… Đúng là có tâm tranh thắng thua, chỉ có điều vô dụng với đối phương.
“Uy lực của Tuyết Trung Kính vẫn còn chưa đem ra sử dụng hết, muốn phá giải nó… gió tuyết kia chính là phiền toái lớn nhất lúc này.” Ân Hậu thấp giọng nói.
“Muốn phá giải Tuyết Trung Kính thì phải làm cho gió tuyết biến mất… Chỉ cần Hỏa Phượng Liệt Thiên có thể đốt bằng sạch gió tuyết này, thì bọn họ mới có phần thắng.” Yêu Trường Thiên lắc đầu, “Nếu không, cho dù bọn họ có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không gánh nổi một trăm chiêu.”
Tất cả mọi người nhìn về bốn người trong sân đấu.
Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Có thể đốt gió tuyết sao?”
“Á…” Lâm Dạ Hỏa lại không có biểu hiện phấn khích gì, chiêu đó là chiêu phiền toái nhất đấy, không phải muốn dùng là có thể vô tư mang ra dùng được đâu.
Thiên Tôn đứng đối diện, trên dưới quan sát Lâm Dạ Hỏa một cái, khóe môi hơi nhếch lên.
Nơi xa, Ân Hậu và Vô Sa thấy biểu lộ này của Thiên Tôn đột nhiên trăm miệng một lời đồng thanh hô lên, “Cẩn thận!”
Mọi người cả kinh…
Bốn người trong vòng đấu cũng đều kinh hoàng, lần nữa hiểu được, Thiên Tôn đã không thấy đâu nữa.
Lúc mọi người đang tìm kiếm… Lâm Dạ Hỏa chợt cảm giác sau lưng có người, đang muốn quay đầu lui, cổ áo bỗng bị ai đó kéo lại.
Hỏa Phượng quay mặt sang, thì thấy Thiên Tôn… Chỉ thấy lão nhân gia đang khẽ mỉm cười.
Lâm Dạ Hỏa trợn to hai mắt, bên tai nghe thấy Thiên Tôn dùng thanh âm rất thấp rất nhẹ khẽ nói một câu…
“Hòa thượng kia cả đời này cũng không suy nghĩ ra chuyện kia… Ngươi thay hắn suy nghĩ đi.”
Nói xong liền vung tay.
“A!”
Mọi người chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa bị Thiên Tôn thẳng tay ném ra ngoài… Hỏa Phượng không khống chế được thân thể mình, có cảm giác nội lực gì cũng không đem ra dùng được, cả cơ thể bay thẳng về phía núi đá xa xa…
Thiên Tôn sử dụng nội kình mạnh mẽ, ngay cả đám người Triển Chiêu cũng trở tay không kịp… Nếu vậy chắc chắn Lâm Dạ Hỏa sẽ bị đụng vào vách núi, nhất định không tránh khỏi tan xương nát thịt.