Edit: Ka

Beta: Fin

Tại quan ải hạp tụ tập rất nhiều người, có nhóm người Bạch Quỷ Tộc vẻ mặt tràn ngập chờ mong, có nhóm người phủ Khai Phong một bụng tràn đầy hoài nghi, lại thêm cả vạn binh lính Triệu gia quân đang không hiểu chuyện gì.

Mọi người vừa rồi đều thấy được ngọn lửa màu trắng bao quanh người Bạch Quỷ Vương, có thể được xưng là Lệ Quỷ tất nhiên là có nguyên nhân, thử tưởng tượng một chút xem, nếu vị này không phải vừa vặn sinh cùng niên đại với Thiên Tôn và Ân Hậu, giả hoặc sinh trước hoặc sinh sau tầm trăm năm thôi, thì liệu có ai có thể ngăn cản được lão đây?

Tất cả mọi người đều ngước mắt trông mong nhìn Yêu Trường Thiên, không ai dám thở mạnh chăm chú nhìn khúc Bách Hoa Đăng tục truyền còn đáng giá hơn toàn bộ Thục Trung trong đang nằm tay lão…

Yêu Trường Thiên cũng nhìn chằm chằm vào Bách Hoa Đăng vừa được Tiểu Tứ Tử giao cho, đôi mắt đỏ quỷ dị kia nhìn thứ trong tay chẳng khác gì khúc gỗ mục bình thường, từ ánh mắt hay biểu tình đều không đoán ra được lão đang suy nghĩ cái gì.

Im lặng một hồi lâu, mọi người rốt cục nhịn không được mà gấp gáp, Yêu Trường Thiên đột nhiên nghiêng đầu, không hiểu mà hỏi Tiểu Tứ Tử, “Đây là cái gì?”

Nghe Bạch Quỷ Vương hỏi ra câu này, hơi thở tất cả mọi người đều bị kìm hãm, trăm miệng một lời, “Hả?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái – Yêu Trường Thiên không biết trong đó có cất giấu trái tim của lão sao?

Lâm Dạ Hỏa cũng nhịn không được mà hỏi, “Lão gia tử, ông không biết bên trong là cái gì à?”

Yêu Trường Thiên cầm Bách Hoa Đăng đảo qua đảo lại nghiên cứu trong chốc lát, lại lắc lắc lắng tai nghe thử bên trong, không hiểu, “Trò gì đây?”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Lục Thiên Hàn.

Lục Thiên Hàn hỏi Yêu Trường Thiên, “Ngươi chạy tới Thục Trung làm gì?”

Yêu Trường Thiên nháy mắt mấy cái, cau mày nhìn Lục Thiên Hàn, “Không phải là tới cùng ngươi sao?”

Lục Thiên Hàn cũng cau mày, “Ta vốn theo ngươi tới, ai cùng tới đây với ngươi chứ?”

Yêu Trường Thiên sờ cằm, “Hửm?”

Công Tôn chỉ chỉ Bách Hoa Đăng, hỏi, “Lão gia tử, ông không phải tới đây để tìm thứ này sao?”

Yêu Trường Thiên nháy mắt mấy cái, “Ta muốn khúc gỗ mục này làm gì chứ?”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút rối loạn, liền hỏi, “Vậy vì sao tiền bối không nói tiếng nào đã đến Thục Trung?”

Cùng lúc đó, tại cánh rừng phía sau Ánh Tuyết Cung, có hai tên nhóc hạ nhân đang ở trong rừng kiếm củi đốt.

Chợt nghe thấy một người đột nhiên nói, “Ngươi xem này! Trên cây này có chữ á!”

Nhóc hạ nhân còn lại liền đi qua, nhìn lên thì thấy quả nhiên ở trên một thân cây có một hàng chữ được khắc thẳng tắp – “Không được lên tiếng, cứ theo hướng đi tới Thục Trung, ai tới trước thì người đó sẽ thắng, ai mở miệng nói chuyện trước thì kẻ đó sẽ thua.”

Hai nhóc hạ nhân nhìn nhau – Do ai viết vậy? Chữ thật ra rất đẹp, nhưng sao lại có người không nói tiếng nào mà lại chạy thẳng tới Thục Trung được, còn không nghẹn cho chết à?

Hai nhóc con còn đang trò chuyện thì chỉ thấy từ đằng xa có hai người đi tới, một người toàn thân màu trắng, một người toàn thân màu đen.

“Thiên Tôn!” Hai nhóc con nhịn không được mà kêu lên, người đi phía trước cả hai bọn họ đều biết, đó là sư phụ Thiên Tôn của thiếu gia nhà bọn họ, y thường hay tới Ánh Tuyết Cung, còn người phía sau thì có tới được một hai lần, hình như là ông ngoại của Triển đại hiệp.

“Đại khái là vậy.” Ân Hậu gật đầu nhìn đám cây rừng bốn phía xung quanh.

“Ngươi không có đi nhầm chỗ đó chứ!” Thiên Tôn vừa đi vừa hỏi, “Nói sớm để ta còn biết!”

Ân Hậu không nói gì, “Nếu không phải tại tên mù đường ngươi nhìn nhầm đường thì chúng ta đã sớm tới nơi rồi, chắc là ở gần đâu đây thôi, tách ra đi tìm xem.”

Hai nhóc con nhìn nhau một cái, đi tới chỗ Thiên Tôn, hỏi, “Hai người đang tìm cái gì vậy ạ?”

Thiên Tôn nói, “Tìm một gốc cây có viết chữ.”

Hai nhóc con vừa nghe thấy liền lập tức vươn tay chỉ vào cái cây mà mình vừa thấy ban nãy, “Là cái cây kia kìa! Chúng con vừa mới nhìn thấy đó.”

Thiên Tôn và Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng đi về phía cái cây mà hai người kia chỉ.

Thiên Tôn vừa chạy vừa hỏi, “Thân cây kia nhỏ như vậy sao? Có đủ viết không đó?”

“Á…” Ân Hậu đi nhanh hơn Thiên Tôn một bước, liếc mắt một cái đã trông thấy hàng chữ viết trên thân cây kia, vội vươn tay cản Thiên Tôn lại, “Khoan đã! Ngươi đừng có tới đây!”

Thiên Tôn bị ông làm cho hoảng sợ, “Làm sao thế?”

Ân Hậu lộ vẻ mặt khó xử, “Ngươi nhìn rồi sẽ hối hận đó, từng này tuổi rồi, thôi quên đi, lát nữa đừng tức chết đấy.”

Thiên Tôn không hiểu, “Lão hồ đồ ngươi làm sao vậy? Yêu Vương đã bảo nơi này có viết biện pháp hóa giải nguy cơ lần này, không nhìn thì làm sao mà ngăn cản được Lão Quỷ kia? Chẳng nhẽ phải thực sự cùng hắn đồng quy vu tận à?”

Vẻ mặt Ân Hậu không được tự nhiên, cứ như vừa giẫm phải bãi phân chó vậy, vừa xua tay với Thiên Tôn vừa chống vào một bên thân cây vuốt ngực mình cho thuận khí, “Ta khuyên ngươi đừng có nhìn… Ngươi để ta chậm rãi cái đã.”

Ân Hậu càng không cho nhìn thì Thiên Tôn càng thêm hiếu kỳ, “Làm sao chứ? Yêu Vương nói ngươi đứng ra cùng Yêu Trường Thiên đồng quy vu tận hả?”

Ân Hậu hít sâu một hơi.

Thiên Tôn sống chết đòi xem, Ân Hậu dứt khoát buông tay, “Ngươi xem đi, nhưng xem xong không được nổi điên đâu đấy…”

Ân Hậu vừa dứt lời, Thiên Tôn đã chạy đến trước thân cây nhìn chữ, nháy mắt mà ngây ngẩn cả người.

Ân Hậu thăm dò nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn không động đậy.

Ân Hầu chọt chọt Thiên Tôn một chút.

Nhưng Thiên Tôn vẫn không chút động đậy.

Ân Hậu thở dài, nói, “Quên đi, bị đùa giỡn như vậy cũng chẳng phải ngày một ngày hai…”

Ân Hậu còn chưa kịp dứt lời, chợt nghe Thiên Tôn hét một tiếng “A A A A A A!” thật dài.

Hai nhóc hạ nhân sợ tới mức xoay người ra trốn sau thân cây, chim chóc trong núi bị dọa sợ bay loạn tứ lung tung, Thiên Tôn vừa dậm chân vừa kéo cổ áo Ân Hậu mà cố sống cố chết lắc qua lắc lại, “Tên yêu nghiệt kia lại gạt người rồi! Lại gạt người nữa rồi!!!”

Ân Hậu ngước mặt lên trời, bất đắc dĩ bị Thiên Tôn lắc qua lắc lại, chỉ đành thở dài.

Bên trong Ánh Tuyết Cung dưới chân núi, vợ chồng Bạch Hạ và Lục Lăng Nhi đang ăn cơm đều ngước mặt về phía sau núi… Động đất hả? Tình huống gì đây?

Lục Tuyết Nhi cầm thìa vẻ mặt nghi hoặc, “Ai lại đi kích thích sư phụ Ngọc Đường rồi?”

Mà lúc này, tại quan ải hạp.

“Bởi vì trông thấy một hàng chữ? Cho nên ngươi mới tới Thục Trung?” Lục Thiên Hàn nghe xong lý do tới Thục Trung của Yêu Trường Thiên, có chút không dám tin.

“Ngươi không nhìn thấy sao?!” Yêu Trường Thiên nhíu mày, “Nếu không thì tại sao ngươi chẳng rên lấy một tiếng mà đi một đường thẳng tắp về hướng Tây a! Ta còn tưởng rằng ngươi đang đi theo tỷ thí cùng ta đấy!”

Lục Thiên Hàn hít một hơi, chắp tay sau lưng xoay mặt nhìn sang một bên, một câu cũng chẳng muốn nói.

Những người khác lại há mồm hơn nửa ngày chả biết nói gì.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn nhau – Nói cách khác, Yêu Trường Thiên căn bản không phải bị trái tim của ông ta gọi đến, mà là do nhìn thấy trên thân cây phía sau núi có một dòng chữ nên mới đi thẳng một đường về phía Tây, kết quả Lục Thiên Hàn không nhìn thấy dòng chữ kia, nhưng lại cảm thấy Yêu Trường Thiên có chút kỳ quái nên mới theo tới cùng. Lại nói Lục Thiên Hàn bình thường một câu cũng không nói, lại càng không có chuyện chủ động đi bắt chuyện với Yêu Trường Thiên, cho nên Yêu Trường Thiên cho rằng Lục Thiên Hàn đang đi theo mình tỷ thí, nên càng ngậm chặt miệng mà chạy tới chỗ này… Lại bởi vì sợ thua nên vội vàng chạy còn nhanh hơn cả kẻ trộm.

Cửu vương gia đỡ gáy, cảm thấy mệt thay cho những người hơn trăm năm trước này, ai làm còn cần phải hỏi nữa à? Chẳng phải là Ngân Yêu Vương sao! Rất có thể là do cái vị này bày trò! Thời điểm ngài ấy còn sống đã gây ra bao nhiêu tai họa a… Chỉ khắc một dòng chữ trên cây, cách một trăm năm sau nhiều cao thủ như vậy mà vẫn bị ngài ấy đùa bỡn trong tay, xoay mòng mòng…

Nhưng thử nghĩ lại, Bạch Quỷ Tộc nổi chí báo thù, vô luận là xuất phát từ ý muốn của mình thì vẫn bị Ác Đế Thành lợi dụng, đây là một đại họa, phải làm sao mới diệt trừ được mối họa này?

Nếu chỉ có bọn họ thì chắc chắn sẽ không đánh lại được Thôi Nhạn Thừa.

Theo lời của Thiên Tôn Ân Hậu, cho dù có đánh thắng được thì cũng khó tránh khỏi không tạo thành thương vong cho Bạch Quỷ Tộc… Chính mình thân là đồ đệ của Bạch Quỷ Vương, cũng hoàn toàn không có khả năng mang binh san bằng Bạch Quỷ Tộc được… Nói tới đây, có thể bình ổn mặt trận này thì chỉ có sư phụ hắn Bạch Quỷ Vương Yêu Trường Thiên mà thôi.

Bạch Quỷ Tộc thị sát thị quả, củ khoai lang nóng phỏng tay này ném lại cho tên đầu sỏ gây tội Yêu Trường Thiên, mọi việc đều có nhân quả, tộc nhân của mình thì tự mình tìm cách giải quyết, cho nên ngay cả bà ngoại của Bạch Ngọc Đường cũng đột ngột “biến mất” không thấy sao? Triệu Phổ đột nhiên có chút đau lòng cho sư phụ hắn, việc khó xử như vậy nên xử lý thế nào đây? Nhưng nhìn lại Yêu Trường Thiên, lại cảm thấy tâm nhẹ đi – Sợ cái gì chứ? Dù sao cũng đã điên rồi, có thể vì một dòng chữ mà theo Lục Thiên Hàn “tỷ thí” chạy tới tận Thục Trung này… Ông ấy đã sớm không còn là Bạch Quỷ Vương năm đó.

Trong rừng.

Thiên Tôn rống xong nhưng chưa tới một giây lại lên hơi tính hét tiếp.

Ân Hậu vỗ vỗ sương trên quần áo, nhìn lại… Bốn phía rừng cây đều giăng đầy sương, long lanh trong suốt ngược lại nhìn rất đẹp.

Hai nhóc hạ nhân kia trốn phía sau một thân cây, hỏi vọng lại thăm dò bên này…

“Lão… Lão gia tử!”

Lúc này, một nhóc hạ nhân đột nhiên chỉ vào rễ của gốc cây kia, nói, “Phía trên tảng đá kia hình như có khắc chữ.”

Ân Hậu và Thiên Tôn cúi đầu… Chỉ thấy bên cạnh cái cây kia có một tảng đá to bằng cỡ quả trứng gà lớn, nhìn thoáng qua sẽ chẳng ai chú ý, nhưng hai nhóc con kia vốn nhìn từ dưới lên, vừa lúc có thể thấy phía dưới tảng đá khắc một hàng chữ nhỏ.

Thiên Tôn vươn tay nhặt lên thì nhìn thấy – Dưới cây này có bảo!

Thiên Tôn và Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu đào đất.

Hai nhóc hạ nhân cầm cái xẻng lại, hỗ trợ cùng đào, không bao lâu thì đào trúng một cái rương rất cứng rắn.

Là rương sắt, đã bị khóa.

Ân Hậu kéo cái khóa xuống, mở cái rương … Bên trong có một hộp gỗ nhỏ.

Ân Hậu nháy mắt mấy cái, lấy ra cái hộp rất tinh xảo kia, chợt nghe thấy bên trong có động tĩnh, hình như còn có thể nhúc nhích…

“Cái gì vậy?” Thiên Tôn nhận lấy nhìn qua nhìn lại, đưa cái hộp tới bên tai nghe thử, thấy có tiếng tim đập…

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.

Ân Hậu vươn tay mở hộp ra, nhìn vào trong.

“A!” Hai ngươi bừng tỉnh đại ngộ, nhìn nhau – Lại có chuyện như vậy a!

Tại quan ải hạp, khác với đám người Khai Phong Phủ đang hết nói nổi, nhóm người Bạch Quỷ Tộc lại mặc kệ Bạch Quỷ Vương sao lại tới được Thục Trung, bọn họ chỉ quan tâm một điều, trái tim của Bạch Quỷ Vương đang ở trong tay của Bạch Quỷ Vương, chủ nhân của bọn họ đã có thể quay trở lại rồi!

“Bệ hạ…” Lão già kia chỉ vào Bách Hoa Đăng trong tay Yêu Trường Thiên, nói, “Đổi lại tim thì sẽ thành công!”

Yêu Trường Thiên hơi sửng sốt, “Đổi tim?”

Thôi Nhạn Thừa lấy gói to bên hông ra, mở ra cho Bạch Quỷ Vương nhìn, bên trong là các loại thảo dược cần thiết để đổi lại tim, tất cả đều đầy đủ.

Hắn chỉ vào Công Tôn nói, “Hắn là truyền nhân của Tứ thần y, hắn có thể đổi lại tim!”

Yêu Trường Thiên quay đầu lại, nhìn Công Tôn đang đứng bên cạnh Yêu Yêu một chút.

Lúc này, Lục Thiên Hàn mở miệng, nói, “Con dân của ngươi đều cho rằng trong khúc gỗ này cất giấu trái tim kia của ngươi.”

Yêu Trường Thiên ngẩng mặt lên nghĩ ngợi, lại nhìn Bách Hoa Đăng, thuận tay đưa cho Tiểu Tứ Tử, nói, “Mở ra nhìn xem sao.”

Mọi người đều xoay lại liếc Tiểu Tứ Tử, khó hiểu – Bé con kia có thể mở ra ư?

Tiểu Tứ Tử nhận lấy Bách Hoa Đăng, bàn tay nhỏ bé nâng cái đáy lên, chuyển hai cái, chợt nghe thấy tiếng “cùm cụp”.

Tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm khúc gỗ kia.

Bên trong Bách Hoa Đăng xuất hiện một đường chỉ, Tiểu Tứ Tử để Tiểu Lương Tử lấy nửa phía trên ra.

Mở Bách Hoa Đăng ra thì thấy có rất nhiều dây leo rắc rối khó gỡ, còn có một số thậm chí đã nảy mầm.

Công Tôn mở to hai mắt – Mấy sợi dây leo này đều còn sống! Xem ra cây Vô Hoa cũng không phải chỉ là lời đồn đại…

Tiếng tim đập được vọng ra từ bên trong đám dây leo đang quấn quanh, nhưng bên trong không phải là một trái tim đang đập mà chỉ là một cái hộp gỗ, rất nhỏ.

Tiểu Tứ Tử vươn tay lấy cái hộp ra, đưa cho Yêu Trường Thiên.

Yêu Trường Thiên nhìn thứ cầm trong tay… Cái hòm lại chấn động, còn phát ra tiếng tim đập.

Mở nắp nhìn vào trong… Bên trong là một cơ quan được làm bằng đồng, bố cục rất tinh xảo.

“Chế tác thật tinh diệu!” Bạch Ngọc Đường nhận lấy cái hộp nhìn thử, vừa gật đầu khen ngợi, “Quả thực là xảo đoạt thiêng công(116), đáng tiếc không phải là trái tim thật, mà chỉ là… tim giả.”

(116) Khéo léo tuyệt vời

Mọi người trong Bạch Quỷ Tộc đều khiếp sợ mà nhìn.

Triển Chiêu không rõ thứ này dùng để làm gì, chẳng nhẽ chỉ là trò đùa? Hay là Yêu Vương năm đó cố ý làm một trái tim giả?

Lâm Dạ Hỏa nhớ tới, hỏi Lục Thiên Hàn, “Lão gia tử, trước đó người có nói thứ này rất giá trị!”

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn ông ngoại hắn, “Ông ngoại, đây là cái gì?”

Lục Thiên Hàn nói, “Thứ này gọi là Thánh Tử Chi Tâm.”

Mọi người nghi hoặc, “Cái gì?”

Lục Thiên Hàn hỏi, “Có biết dùng làm gì không?”

Tất cả mọi người lắc đầu.

Lục Thiên Hàn vươn tay nhận lấy, nói, “Nó được phi tử của Hoàng đế dùng để giấu vào trong ngực, giả vờ là thật sự có hỉ mạch.”

Tất cả mọi người sửng sốt, “Cái gì?!”

Công Tôn vỗ tay một cái, “Thông minh! Hỉ mạch và mạch bình thường khác nhau ở chỗ là có hai mạch tượng! Nếu đem thứ này để vào ngực trước khi đưa tay cho lang trung bắt mạch, thì bất luận là lang trung nào cũng sẽ nói đó là hỉ mạch! Bụng có thể ngụy trang, nhưng mạch tượng thì tuyệt đối không thể. Muốn mạch tượng mạnh hay yếu thì chỉ cần thay đổi vị trí giấu hộp, ngay cả việc mang thai mấy tháng cũng có thể ngụy trang được! Nghĩ ra được chiêu này quả thực là thông minh tuyệt đỉnh!”

Lục Thiên Hàn nói, “Chủ ý này là của Yêu Vương năm đó nghĩ ra được. Năm đó Lý Biện muốn giết một vị phi tử, nhưng Yêu Vương lại thiếu vị phi tử kia một nhân tình, bởi vì muốn bảo vệ tính mạng của nàng mới mời người chế tác cơ quan làm ra cái hộp này để vị phi tử kia giấu vào ngực. Lý Biện vì con nối dõi nên tạm thời bỏ qua tính mạng của nàng, lúc ấy vị phi tử kia mới có cơ hội đào tẩu, thế nên cơ quan này mới được xưng là Thánh Tử Chi Tâm. Lý Biện sau khi phát hiện bị lừa thì nổi giận, hơn nữa phương pháp chế tác của cơ quan này nếu truyền ra ngoài rất dễ gây nhiễu loạn cung đình, cho nên tất cả phương pháp chết tác của nó đều đã bị hủy. Trên thế gian này đại khái chỉ tồn tại có hai cái, là thứ vô giá.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu – Ở một mức độ nào đó mà nói thứ này đúng là rất đáng giá… Quá đáng giá! Có cái này thì không chỉ mỗi Thục Trung, làm không tốt có khi còn lật đổ giang sơn cũng không chừng. Ví như mỗi phi tử đều giả vờ như đang mang Thánh tử, sau đó bọn họ sẽ nghĩ ra biện pháp để có thể đem một đứa trẻ sơ sinh nào đó vào phòng sinh, mua chuộc một đám người hầu cùng giả bộ là phi tử lâm bồn sinh hạ một Hoàng tử, từ nay về sau giang sơn đổi chủ!

Mọi người nghe xong không khỏi lắc đầu, Ngân Yêu Vương thật đúng là yêu quái mà! Trước đây bọn họ còn cho rằng cái truyền thuyết ngài ấy trở tay một cái là có thể đảo điên thiên hạ chỉ là một cách nói khoa trương, nhưng hôm nay nghĩ lại, đâu có khoa trương chỗ nào? Chỉ cần ngài ấy muốn thì thật sự có thể đảo mây làm mưa làm gió, thiên hạ lúc đó đại loạn!

Đám người Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tứ Tử, bé con kia đang ôm khúc Bách Hoa Đăng cười tủm tỉm – Là thứ tốt nhỉ? Đồ cổ đáng giá đó!

Luc này, chợt nghe thấy phía đối diện truyền tới một tiếng cười.

Mọi người xoay mặt nhìn lại, chỉ thấy Thôi Nhạn Thừa khóe miệng rỉ máu nở nụ cười đến thê lương, hắn vừa cười vừa nhìn bầu trời, mọi người cũng không nhịn được mà thở dài, vị này chỉ có thể bất đắc dĩ mà hỏi trời xanh, làm sao mà có thể nói rõ lý lẽ được đây…

Đám người Triệu Phổ đành nhìn về phía Yêu Trường Thiên – Những người này đều đã từng là tộc nhân của Bạch Quỷ Tộc, là những kẻ trung tâm, tuy rằng sự trung tâm này rất độc ác, nhưng giờ xử trí như thế nào đây?

Yêu Trường Thiên cau mày nhìn “con dân” dưới chân núi, sờ sờ cằm, hỏi bên cạnh, “Ngươi có chủ ý gì?”

Tất cả mọi người nhìn theo phương hướng mà Yêu Trường Thiên hỏi, trong lúc nhất thời đều có chút hết nói nổi – Yêu Trường Thiên đang hỏi ai? Lão hỏi Tiểu Tứ Tử á?

Tiểu Tứ Tử ôm Bách Hoa Đăng, thấy Yêu Trường Thiên hỏi mình, còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ.

Công Tôn cuống quýt muốn ôm con trai về.

Tiểu Tứ Tử mới vừa bị ôm lên, liền mở miệng nói với Yêu Trường Thiên, “Tôn Tôn thường nói, hơn một trăm tuổi thì không nên làm chuyện gì không đứng đắn, đấy là chuyện của người trẻ tuổi, cứ dứt khoát mà truyền ngôi đi ạ!”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Yêu Trường Thiên trừng mắt nhìn, nhướng mày, “Ý kiến hay!”

Mọi người trợn mắt há mồm, Công Tôn nhanh chóng che miệng con trai.

Yêu Trường Thiên bắt đầu nhìn khắp nơi, “Truyền ngôi? Truyền cho ai đây…”

Khi nói chuyện, hắn nhìn thấy Triệu Phổ.

Đầu Cửu vương gia lập tức lắc như trống bỏi, tự chỉ chỉ mình rồi khoát tay, ý là – Không có được đâu! Hoàng tộc Triệu thị! Hoàng tộc Triệu thị đó!

“Ừm…” Yêu Trường Thiên ngoẹo đầu, “Vậy tìm một đứa có huyết mạch của lão tử…”

Bạch Quỷ Vương vừa nói xong, mọi người sửng sốt sau một lát, soạt một tiếng quay đầu lại, nhìn ai đây? Tất nhiên là nhìn Bạch Ngọc Đường rồi!

Ngũ Gia theo bản năng mà lui về phía sau nửa bước – Chắc không phải đâu!

Yêu Trường Thiên nở nụ cười, vươn tay vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường, “Vậy liền là ngươi rồi! Tẫn hiếu với bà ngoại ngươi thật tốt nha!”

Ngũ gia hít một hơi khí, nhìn Lục Thiên Hàn.

Lục Thiên Hàn lắc đầu xoay người đi, thật sự là nhìn không được, Thục Trung này thật đúng là nhiều việc bực mình!

Yêu Trường Thiên cũng xem như không việc gì mà một thân nhẹ nhàng chạy theo Lục Thiên Hàn.

Tất cả mọi người nhìn lại Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngũ Gia cứng người tại chỗ – Việc này là sao chứ?

Đang luống cuống, Triển Chiêu bên cạnh lại gần đưa cánh tay chạm vào hắn.

Bạch Ngọc Được nhìn Triển Chiêu, trông cậy vào y thay hắn nghĩ ra được chủ ý nào đó.

Ai ngờ Triển Chiêu cười hì hì nói một câu, “Chuột, nói “Trẫm” một cái nghe xem nào!”.