Edit: Sophie

Beta: Linh

Một tiếng động thật lớn chấn động khắp núi rừng.

Công Tôn vốn đang ở biệt viện ngồi chờ đến sốt ruột, vừa nghe bên ngoài có động tĩnh liền mang theo Tiểu Tứ Tử chạy ra.

Cổng của biệt viện nằm trên ngã tư đường vây rất nhiều người, không ít người đến tham gia đấu giá đều là kẻ giang hồ, mọi người đều bàn tán xôn xao về hiện tượng lạ vừa rồi.

Công Tôn rất muốn đi xem, nhưng bị ảnh vệ khuyên trở về… Thời gian mà những ảnh vệ của Triệu Phổ đi theo Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử còn nhiều hơn so với đi theo Triệu Phổ, Triệu Phổ nói nếu hai người xảy ra chuyện bất trắc gì thì sẽ trừng trị theo quân pháp, ảnh vệ đành phải ở lại biệt viện, giữ không cho hai người đi ra ngoài.

Tiểu Lương Tử thẳng lưng bước đi, “Đệ có thể đi ra ngoài không! Đệ muốn đi xem xét tình hình!”

Ngay lúc Công Tôn và Tiểu Lương Tử đều sốt ruột thì Tiểu Tứ Tử lại chạy về hướng khác.

Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử chạy vào phòng của Triệu Phổ.

Ảnh vệ thấy vậy liền chạy đến cửa xem.

Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chạy vào trong nhà, bò lên bàn, mở rương sắt lấy Bách Hoa Đăng ra ngoài.

Nhóm ảnh vệ liếc mắt nhìn nhau, ai cũng nghi ngờ. Công Tôn cũng không giải thích được.

Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cầm Bách Hoa Đăng chậm rãi chạy ra, bước qua cửa sau dẫn vào trong viện, đem Bách Hoa Đăng đặt lên bàn, bản thân bé cũng leo lên.

Tiểu Lương Tử đứng dưới bàn, tò mò nhìn Tiểu Tứ Tử, “Cận Nhi, ngươi làm gì vậy?”

Tiểu Tứ Tử ôm Bách Hoa Đăng ngẩng mặt, cứ như là đang đợi gì đó.

Ngay tại thời điểm Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, một bóng đen bỗng xuất hiện ở ngay bên cạnh bé.

Các ảnh vệ “vụt” một tiếng từ nóc nhà nhảy xuống nhưng vẫn chậm một bước, bóng đen kia đã ôm lấy Tiểu Tứ Tử chợt lóe rồi biến mất…

Tiểu Lương Tử rượt theo ra khỏi biệt viện, miệng hô, “Sư công, chờ con với!”

Lúc các ảnh vệ vừa đáp xuống sân thì chỉ chụp hụt vào khoảng không, để lại Công Tôn đứng ngây người cạnh bên bàn – Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?

Nhìn lại, trong viện lúc này không còn Tiểu Tứ Tử cũng không còn Bách Hoa Đăng nữa, Tiểu Lương Tử cũng đã đuổi theo.

“Yêu… Yêu Trường Thiên?” Công Tôn thở dốc, “Yêu Trường Thiên mang Tiểu Tứ Tử đi rồi?!”

Các ảnh vệ đưa mắt nhìn nhau – Bóng đen vừa rồi thật sự là Yêu Trường Thiên, nhưng… Nói là Yêu Trường Thiên ôm Tiểu Tứ Tử đi mất, không bằng nói Tiểu Tứ Tử ôm Bách Hoa Đăng chờ Yêu Trường Thiên đến ôm bé đi thì đúng hơn!

“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn cũng không quản Triệu Phổ sẽ nói gì, nói với thứ trên nóc nhà.

Trên nóc nhà, Yêu Yêu đang nằm phơi nắng ló đầu ra nhìn một cái, thấy người kêu nó chính là Công Tôn, vẫn nể mặt mà vẫy hai cánh bay xuống.

Công Tôn bò lên sau lưng Yêu Yêu, “Đi tìm Tiểu Tứ Tử đi!”

Yêu Yêu kêu dài một tiếng, vẫy hai cánh… bay lên trời.

Lúc này nhóm ảnh vệ liền gấp gáp, không phải bọn họ cấp bách phản đối Công Tôn chạy đi, bọn họ chỉ sợ Công Tôn ngồi trên lưng Yêu Yêu không nắm chắc sẽ ngã xuống.

Một đám ảnh vệ đều đuổi theo, ngẩng mặt giẫm lên nóc nhà bay trên bầu trời theo sau bạch long.

Một nửa thành cao nhất kia trên quan ải hạp ở vách núi đã bị phá thành một lỗ hổng, vết nứt từ eo đỉnh núi vẫn mở rộng đến tận chân núi, núi đá bị phá làm sụp cả sườn núi, hơn mười khối đá lớn lăn xuống dưới san bằng cả một vùng đất, lúc sau nghiêng theo triền núi lăn xuống dưới, va chạm làm phá vỡ cả tường thành, cuối cùng lăn vào khe núi. Bụi bay mù mịt, cả quan ải chìm trong khói bụi không thấy nổi ánh mặt trời, cây cối cũng bị sụp đổ…

Trời đất rung chuyển một lúc lâu rồi cuối cùng cũng dần dần bình ổn trở lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vọt tới nơi thì chỉ còn lại một đống đất đá lớn trên sườn núi, cũng không thấy bóng dáng Lục Thiên Hàn và Ngô Nhất Họa đâu hết.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn đống đá lớn dưới mặt đất, chỉ thấy khe hở bên trong có một tầng sương giá đang lan ra.

“Miêu Nhi, cẩn thận!” Bạch Ngọc Đường túm được Triển Chiêu.

Triển Chiêu theo hướng của hắn mà nhún người bay lên.

Vừa vặn Lâm Dạ Hỏa nhảy xuống ngay lúc này, “Oa!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mỗi người một tay túm chặt Lâm Dạ Hỏa đang bay đến giữa không trung, gần như cùng lúc, chợt nghe từ chỗ đống đất đá truyền đến tiếng nổ lớn, đống đất đá rung chuyển bay loạn lên, có bóng người từ bên trong phóng ra.

“Ông ngoại!” Bạch Ngọc Đường thấy Lục Thiên Hàn không có việc gì, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lục thiên Hàn liền trực tiếp khoát tay tới bọn họ, hô một tiếng, “Cúi đầu xuống!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng cúi đầu.

Lâm Dạ Hỏa còn ngây ngốc, “Hả?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng túm hắn… Hỏa Phượng chỉ cảm thấy lạnh lẽo ở gáy, liền vội vàng cúi đầu… Nhưng cỗ nội lực nóng bỏng trở lại ngay sát khiến da đầu hắn bỗng nóng lên.

Đồng thời, nội lực cực hàn phóng đến trước mặt.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa cùng nhau rơi xuống đất, ngẩng đầu… Chợt nghe thấy phía trên nổ một tiếng… Lục Thiên Hàn cùng nội lực của hắc y nhân mới đến trước mặt va vào nhau.

Nội lực dao động quá mức mãnh liệt tạo nên từng đợt sóng chấn động xung quanh, gần như có thể thấy được băng và lửa cùng nhau va chạm vào nhau trên bầu trời, bốn phía đốt tan khối băng, mây mù tản hết đi cho ánh sáng rực rỡ xuyên qua.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ngẩng mặt, nhìn kì cảnh này.

Lâm Dạ Hỏa đưa tay sờ mái tóc, phát hiện thiệt may mắn vô cùng, không trọc! Thở phào nhẹ nhõm, hỏi, “Người nào vậy? Thật trâu bò, dám trực tiếp liều mạng cùng lão gia tử đánh một chưởng vậy mà không bị đông lạnh!”

“Nội lực rất cao.” Bạch Ngọc Đường xem ông ngoại của hắn cứng đối cứng với hắc y nhân.

“Không phải Yêu Trường Thiên, nhưng mà nhìn bộ dáng hẳn là người Bạch Quỷ Tộc?” Triển Chiêu hỏi.

“Là Hắc Cầu Thôi Nhạn Thừa.”

Sau lưng bọn Triển Chiêu, không biết Ngô Nhất Họa đến bên cạnh từ lúc nào đang nói.

“Hắc Cầu…” Lâm Dạ Hỏa đột nhiên nghĩ đến, “A! Ta từ chỗ Đại hòa thượng đã từng nhìn thấy cái tên này, nó được khắc trên một tấm bia đá mà ông ấy cất giữ.”

“Đó là thay hắn dựng tấm bia, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết.” Ngô Nhất Họa chắp tay sau lưng nói, “Năm đó hắn là Đệ nhất mãnh tướng ngay dưới trướng Bạch Quỷ Vương, Hắc Cầu Thôi Nhạn Thừa có thể sánh ngang với hung thần.”

Nói tới đây, Ngô Nhất Họa nháy mắt với Bạch Ngọc Đường mấy cái, “Cũng là người bị ông ngoại ngươi đoạt mất người trong lòng.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hoả đều sáng mắt lên – Ồ? Có chuyện tám!

“Hắc Cầu hẳn là đã chết rồi mới đúng.” Ngô Nhất Họa tựa hồ có chút hoang mang, lẩm nhẩm, “Là do Yêu Vương chính tay giết hắn, chẳng lẽ năm đó Yêu Vương lại tha mạng cho hắn?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.

Lúc này… Hai thân ảnh Lục Thiên Hàn và Hắc Cầu lẫn lộn mà tách nhau, hai người đứng trên hai khối đá đồ sộ cao ngất, lấy lại tinh thần, cách nhau một quan ải hạp thật dài mà cùng đối diện.

Ngô Nhất Họa nở nụ cười, “Năm đó lúc quan ải hạp bị phá nát, cũng chính là khối đá lớn như vậy lăn xuống đất, lúc ấy ông ngoại ngươi cũng đã chọn một khối như vậy mà đứng.”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt.

Lâm Dạ Hỏa cũng giật mình, “Năm đó bạch y thiếu niên dùng trà ở cửa thành quan ải kia là Lục Thiên Hàn chứ không phải Thiên Tôn sao?”

Ngô Nhất Họa cũng ngẩn người, sau đó nở nụ cười, “Các ngươi có ngốc không a, Thiên Tôn năm đó không phải là bạch y thiếu niên mà là bạch y thanh niên! Ở Thục Trung năm đó được gọi là thiếu niên cũng chỉ có ta và Tiểu Lục Tử.”

“Tiểu Lục Tử…” Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều tỏ vẻ khiếp sợ đối với xưng hô này.

“Yêu Vương thích gọi hắn như vậy.” Ngô Nhất Họa nói, “Lúc đó hắn bị chúng ta lừa đến Thục Trung, Bạch Quỷ Tộc đem binh một đường tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, binh mã của Ân Hậu bị ngăn chặn nên nhất thời không thể đến được, vì không ít người chết, Yêu Vương có ý lừa hắn đến đây. Lục Thiên Hàn hỗ trợ ở cửa thành ngăn cản hai ngày, diệt sạch hai đạo nhân mã tiên phong của Bạch Quỷ Tộc, cũng tranh thủ thời gian trong hai ngày để hơn trăm vạn dân chúng ở các Châu Thành Phủ Huyện nhanh chóng chạy trốn. Nhưng mà quả thực có rất nhiều người đều cho rằng người năm đó viết mấy chữ ‘Thục Trung quá nóng’ chính là Thiên Tôn.”

Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu đều tò mò liếc Bạch Ngọc Đường – Ông ngoại ngươi lúc trẻ hoá ra cũng có thiên phú ngốc a? Mấy chữ “Thục Trung quá nóng” cũng có thể viết ra?

Bạch Ngọc Đường thấy mọi người nhìn mình, bất đắc dĩ, “Thục Trung quả thực là rất nóng.”

Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi vẫn luôn cho rằng người năm đó là Thiên Tôn sao?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Cẩn thận ngẫm lại, năm đó sư phụ ta hẳn là sẽ không viết chữ đi?”

“Nếu là Thiên Tôn thì ông ấy sẽ viết cái gì?” Lâm Dạ Hỏa tò mò.

Bạch Ngọc Đường nói, “Khi đó ông ấy viết gì thì ta không biết, nhưng không chừng hiện tại ông ấy cũng sẽ viết ‘Thục Trung quá nóng’ hoặc là ‘Thức ăn rất cay’ linh tinh…”

Tất cả mọi người theo bản năng mà nhìn phía xa xa… Là do năm tháng tạo thành loại chuyển biến diệu kỳ này sao, trái lại là Lục Thiên Hàn hiện tại, hẳn là thế nào cũng sẽ không viết bốn chữ kia trên vách núi…

Một bên cảm khái năm tháng làm người ta thay đổi, một bên mọi người nghiêm túc quan sát vị danh tướng đại danh đỉnh đỉnh của Bạch Quỷ Tộc – Hắc Cầu Thôi Nhạn Thừa.

Sau khi nhìn thấy bộ dạng Thôi Nhạn Thừa, bọn Triển Chiêu vô cùng giật mình – Tuổi tác và khí độ của Thôi Nhạn Thừa cùng Lục Thiên Hàn có vài phần tương đương nhau, phong độ nhẹ nhàng, nội lực tinh thâm, mặc dù có bệnh Bạch phu nhưng bộ dạng tuấn mỹ, hơn nữa trùng hợp là hắn cũng có một mái tóc màu xám, chứ không phải trắng toàn bộ.

“Năm đó Thôi Nhạn Thừa là Đệ nhất danh tướng được Bạch Quỷ Vương ưu ái, cũng là danh tướng có sức chiến đấu cực mạnh của Bạch Quỷ Tộc, lại còn là nam tử anh tuấn số một số hai tại Bạch Quỷ Tộc.” Ngô Nhất Họa nói, “Dùng lời của Yêu Vương, Lục Thiên Hàn vốn cùng hắn đoạt vợ.”

Bây giờ nhìn Thôi Nhạn Thừa ở bên trái, lại nhìn Lục Thiên Hàn bên phải, đều không nhịn được mà gật đầu, còn không đúng sao, nhìn xem dáng vẻ hai lão đầu này!

“Thôi Nhạn Thừa vốn là hoàng tộc Bạch Quỷ Tộc, sinh ra phú quý, người này đi theo Bạch Quỷ Vương từ thuở nhỏ, văn võ song toàn, lại trung thành và tận tâm, hắn không phải là kẻ dễ chọc.” Ngô Nhất Họa nói, “Loại trận pháp mây đen đầy trời vừa xảy ra kia được gọi là Hắc Cầu trận, đó là công phu do Thôi Nhạn Thừa tự nghĩ ra, được dùng để công thành, đặc biệt là lúc tấn công chỗ cao như quan ải ở lưng chừng núi dễ thủ khó công, rất có hiệu quả.”

Bọn Triển Chiêu đều gật đầu, quả thật rất hữu hiệu! Nhưng mà phải có nội lực mạnh như vậy mới có thể làm được.

Lâm Dạ hỏa đột nhiên bĩu môi, “Đám người kia lúc tuổi trẻ ai cũng mạnh như vậy a?”

Ngô Nhất Họa phiêu mắt liếc ba người một cái, cười cười, “Các ngươi cũng coi như không tồi, thái bình thịnh thế có thể tạo ra người như các ngươi đã rất có tiền đồ rồi, nếu thật muốn gặp cái gì gọi là Chân mệnh thiên tử, vậy thì phải quay lại sống ở thời điểm một trăm năm trước.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn.

Ngô Nhất Họa nhún vai, “Ta đúng là đã từng gặp qua thời điểm bạch y thiếu niên Thiên Tôn.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, tuổi thật của đám lão nhân này đúng là làm cho người ta đau đầu, ai mà biết bọn họ người nào mấy tuổi?!

Ngô Nhất Họa mang vẻ mặt phức tạp hồi tưởng lại năm đó, “Hiện tại Thiên Tôn thật sự là kiểu người vui vẻ, bạch y thiếu niên lúc ấy quả thực rất… Ta đời này vẫn là lần đầu tiên bị người ta xem chẳng khác gì con kiến, so với chuyện rất hợp sống chung với Ân Hậu thì hắn càng hợp ở chung với Yêu Trường Thiên hơn nữa.”

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa tiếp tục lườm Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ hai người đang đứng đối diện hiên ngang ở bên kia, ý là – Các ngươi ít tám chuyện mấy chuyện cũ năm xưa chút đi, chuyện đứng đắn thật còn đang ở trước mắt đấy!

Mọi người lúc này mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng quan sát tình huống bên kia.

Lúc này, khói bụi đã hạ xuống, gió lại nổi lên, tay áo của hai người tung bay đón gió từ nơi đang đứng.

Nhìn từ nét mặt của hai người cũng không hề có vẻ giương cung bạt kiếm, nhưng khí thế của hai đại cao thủ vẫn khiến cho bọn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cảm giác có chút khẩn trương.

Lâm Dạ Hỏa nhỏ giọng hỏi Ngô Nhất Họa, “Ngươi nói lão gia tử là tình địch của Hắc Cầu hả?”

Ngô Nhất Họa gật gật, “Ừ, còn không phải sao.”

“Từ lời đối thoại của hai bạch y nhân, bọn họ hẳn là cùng nghe lệnh từ một người.” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Chẳng lẽ người đó chính là Thôi Nhạn Thừa?”

Bạch Ngọc Đường cau mày, “Bởi vì hắn muốn Bạch Quỷ Vương sống lại nên đến tìm ông ngoại ta báo thù?”

“Ừ… Cái này không giống nhau cũng không có khả năng ít đi, muốn Bạch Quỷ Vương sống lại thì trước đó phải xử lý ông ngoại ngươi!” Ngô Nhất Họa cũng hiểu được vấn đề này cần phải nghiên cứu một chút.

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường lại lạnh đi vài phần.

“Giữa hai người bọn họ võ công của ai tốt hơn?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Ngô Nhất Họa.

Ngô Nhất Họa suy nghĩ, “Ừm… Lúc ấy là ông ngoại ngươi hơn một chút.”

“Vậy hiện tại?” Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cùng đồng thanh hỏi.

Ngô Nhất Họa nhún vai, “Cái này sao…”

“Sợ cái gì, chúng ta nhiều người nha!” Lâm Dạ Hỏa làm vẻ mặt nghiêm túc.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn, quay về phía xa bĩu môi.

Lâm Dạ Hỏa nhìn theo hướng bọn họ chỉ, mí mắt vừa nhấc… Chỉ thấy bên kia tới không ít người của Bạch Quỷ Tộc.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhận ra, đầu tiên phải làm thịt hai người lão già tóc trắng và thanh niên tóc trắng, cùng với một vài thích khách hắc y.

“Hình như là người ở bên kia nhiều hơn.” Triển Chiêu nói, “Hơn nữa bên chúng ta có phần chịu thiệt.”

“Chịu thiệt chỗ nào?” Lâm Dạ Hỏa tò mò.

“Ông ngoại ta không muốn giết người của Bạch Quỷ Tộc.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

“Ừ.” Ngô Nhất Họa bất đắc dĩ gật đầu, “Điểm này quả thật là phải chịu thiệt, nhưng ngươi đừng quên một điểm.”

Tất cả mọi người “Soạt” một tiếng xoay mặt nhìn Ngô Nhất Họa – Là điểm gì?

Ngô Nhất Họa khẽ mỉm cười, “Lục Thiên Hàn cũng không phải là người dễ chọc.”.