Edit: Fin

Beta: Dương & Linh

Trong biệt viện, lúc bọn Tiểu Tứ Tử quay lại thì trông thấy một đám nha hoàn đang vô cùng bận rộn chạy ra chạy vào.

Lâm Dạ Hỏa vừa mới bị kinh hãi, định tìm nha hoàn giúp mình pha một chén trà trân châu với nhân sâm để áp kinh, nhân tiện bỏ thêm chút mật ong gì gì đó để nhuận phế dưỡng nhan…

Nhưng mà bọn nha hoàn không có ai rảnh rỗi mà để ý đến hắn, một đám người vội vàng tẩy chăn phơi gối, Bạch Phúc trước sau bận rộn chỉ huy một đám gia tướng phủi bụi, tất cả mạng nhện đều phải quét sạch!

Lâm Dạ Hỏa cầm cái chén xoay quanh, dạo trước dạo sau một vòng, dậm chân, “Ai nha, Bạch Lão Ngũ lại phát điên cái gì rồi a, đã sạch sẽ thế này mà còn tảo trần làm cái quái gì vậy hả?”

“Có lẽ không phải Bạch Ngọc Đường bảo bọn họ quét tước đâu.” Lúc này, Công Tôn đứng đối diện Lâm Dạ Hỏa nhìn về hướng cửa viện đằng sau hắn mà bĩu môi một cái.

Lâm Dạ Hỏa vừa quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa viện, Lục Thiên Hàn đang chậm rãi đi vào.

“Đảo chủ!” Bạch phúc vội nhanh chân chạy lên nghênh đón.

Hai nha đầu Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi vui mừng hoan hỉ kêu một câu “Đảo chủ” rồi chạy đến.

Lục Thiên Hàn gật đầu một cái.

Lâm Dạ Hỏa lập tức lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn với hắn, gọi, “Lão gia tử.”

Lục Thiên Hàn cũng gật đầu, biết đứa nhóc này chính là đồ đệ của Vô Sa.

Bọn Công Tôn cùng Triệu Phổ đều tới chào hỏi, Tiểu Tứ Tử đã lâu không gặp Lục Thiên Hàn, rất cao hứng chạy đến… Lục Thiên Hàn vươn tay sờ sờ đầu bé và Tiểu Lương Tử, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đằng sau cũng đã vào cửa.

Triệu Phổ dùng ánh mắt ra hiệu với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường – Chỉ có một mình lão gia tử tới thôi sao? Ông ấy có nói cái gì không?

Triển Chiêu bất đắc dĩ buông tay – Chuyện này một lời khó nói hết, ngươi bên kia điều tra thế nào rồi?

Triệu Phổ cũng rất bất đắc dĩ thở dài – Giống ngươi, cũng một lời khó nói hết.

“Đảo chủ, trước đi nghỉ ngơi một lát đã.” Bạch Phúc biết Lục Thiên Hàn thích sạch sẽ, chạy đường xa như vậy tới đây, nhất định muốn đi rửa mặt một cái.

Lục Thiên Hàn theo Bạch phúc đi vào, Thần Tinh Nhi Nguyệt Nha Nhi cùng một đám nha hoàn xếp hàng thẳng lối cùng vào theo.

Lâm Dạ Hỏa nhăn nhó chậc chậc hai tiếng, “Vị này lúc tuổi còn trẻ có thể khẳng định còn kiêu ngạo hơn cả Bạch Lão Ngũ.”

Tất cả những người còn lại đều theo bản năng mà liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, cảm thấy lời này của Lâm Dạ Hỏa đúng là Nhất châm kiến huyết(109), lúc Lục Thiên Hàn bằng tuổi hắn thì đẹp trai đến mức nào đây? Nói cái này chứ huyết thống ba đời của tổ tôn cũng quá cường đại rồi…

(109) Gãi đúng chỗ ngứa

Tạm dừng suy nghĩ miên man, mọi người tập họp lại cùng nhau trao đổi chuyện vừa mới trải qua một lát.

Triển Chiêu kinh ngạc nhìn mọi người, “Nói như vậy, ngoại trừ ta ra các ngươi đều đã đụng mặt Yêu Trường Thiên rồi?”

Tất cả mọi người gật đầu.

Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Tình huống lúc đó của sư phụ ta thế nào?”

Ngũ gia nói, “Không khác với mấy lần trước lắm.”

“Chậc chậc, đó là thân cữu công của ngươi, đương nhiên không có gì khác rồi.” Lâm Dạ Hỏa bất mãn, “Thiếu gia ta thiếu chút nữa thì mất toi cái mạng nhỏ!”

Triệu Phổ ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu, nói với Lâm Dạ Hỏa, “Cũng không đúng.”

Lâm Dạ Hỏa nhướng mi, “Không đúng?!”

“Có thể ông ấy chẳng qua chỉ đang chọc ngươi chơi thôi.” Triệu Phổ nói, “Ngươi cũng đâu bị động thương đến gân cốt? Ngay cả hai người Đường Môn kia cũng không hề bị tổn thương đến da thịt một chút nào cả, thật ra các ngươi nên ngẫm lại, nếu sư phụ ta đánh thật, thì mấy đệ tử Đường Môn bị ông ấy đụng tới kia đã bị vỡ thành mảnh thịt vụn rồi đi?”

Lâm Dạ Hỏa cau mày ngẩng mặt nghiêm túc suy nghĩ, “Nói như vậy…”

Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử nhắc nhở Triệu Phổ – Tiểu Tứ Tử vừa rồi mới nói là tai nạn chết người đấy!

Triệu Phổ sờ cằm, chọt Tiểu Tứ Tử một chút, dựa vào tư tâm riêng, hắn muốn thay Yêu Trường Thiên giải vây chuyện này.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy cũng có thể, trước đây thời điểm Ân Hậu trêu chọc ông ta, ông ta cũng làm vẻ như muốn làm thịt Ân Hậu, trong lòng lão gia tử cũng hiểu rõ.

Triển Chiêu liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hắc Thủy Bà Bà từ cửa thoáng qua, liền chạy tới kéo bà đi vào.

Trong tay Hắc Thủy Bà Bà đang cầm cái bình mật đường, tay còn lại thì cầm cái thìa to, còn đang ăn mật đường đây. Bà Bà có một sở thích, đó là rất mê ăn đồ ngọt, nhất là mật đường, người khác khi pha một phần nước đường thì chỉ cho hai muỗng đường, còn Bà Bà phải cho tận hai chén.

Triển Chiêu hỏi bà, “Bà Bà, bà vừa rồi có nhìn thấy Yêu Trường Thiên hả?”

Hắc Thủy Bà Bà gật đầu một cái, “Ừ.”

“Ông ta bình thường sao?”

Hắc Thủy Bà Bà tròn mắt nhìn, “Bình thường a.”

Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu, ý là – Ngươi hỏi nhầm người rồi đi? Bản thân Hắc Thủy Bà Bà thuộc một trong hai loại không quá bình thường đấy.

“Bà Bà, vừa rồi vì sao bà cũng đi theo?” Lâm Dạ Hỏa tò mò.

“Cung chủ trước khi đi đã dặn dò ta phải đi theo trông các ngươi, nếu có chạm mặt Yêu Trường Thiên thì nhìn một chút xem tình huống hắn thế nào.” Hắc Thủy Bà Bà thờ ơ ăn đường, vừa nói, “Ta thấy hắn cùng dĩ vãng cũng không có gì khác biệt.”

“Vậy một trăm năm trước ông ta có dạng gì?” Triển Chiêu hỏi.

Hắc Thủy Bà Bà ngẩng mặt suy nghĩ một chút, che miệng “Phụt” một tiếng, nhanh chóng đi tìm Hồng Cửu Nương chơi.

Đám người Triển Chiêu hai mặt nhìn nhau, cân nhắc tiếng “Phụt” kia của bà có ý gì.

Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Trần Tử Hư đâu? Ngươi có mang về đúng không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Lúc vào cửa ta giao lại cho Giả Ảnh rồi.”

Triệu Phổ gật đầu, bĩu môi với Long Kiều Quảng một cái.

Long Kiều Quảng liền chạy đi thẩm vấn Trần Tử Hư.

Công Tôn hỏi Triển Chiêu, “Theo ngươi nói, những kẻ tóc bạc kia là người của Bạch Quỷ Tộc?”

Triển Chiêu gật đầu.

Công Tôn cau mày, “Khó trách một đầu tóc trắng làn da cũng trắng nốt… Nhưng Bạch Quỷ Tộc năm đó gần như đã bị diệt sạch, một trăm năm sau, chẳng lẽ số còn còn sót lại ngày càng lớn mạnh hơn?”

“Bạch Quỷ Tộc là tình huống nào đây?” Triển Chiêu hỏi.

“Bạch Quỷ Tộc vốn rất thiện chiến, là bộ tộc rất hung hãn.”

Lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Ngô Nhất Họa không nhanh không chậm đi vào.

Trước mắt mọi người chợt sáng ngời – Đúng vậy! Năm đó Ngô Nhất Họa có đánh giặc với Bạch Quỷ Tộc, hẳn là tương đối hiểu rõ.

“Bà Bà nói các ngươi vừa thấy Yêu Trường Thiên thì đã bị dọa cho choáng váng?” Ngô Nhất Họa đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Công Tôn tạm thời không nói, bốn cao thủ khác thì lại mất hứng, Lâm Dạ Hỏa bĩu môi, “Ai sợ?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu.

Triệu Phổ bĩu môi, “Chữ sợ viết thế nào?”

Ngô Nhất Họa bị bọn họ chọc cười, nhìn khắp xung quanh, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ông ngoại ngươi cũng đến đây sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Bà ngoại ngươi chính là người của Bạch Quỷ Tộc.” Ngô Nhất Họa kể lại chuyện cho mọi người sáng tỏ, “Bạch Quỷ Tộc phân ra thành hai loại, một loại bị bệnh Bạch phu, loại còn lại thì không bị, cùng với người bình thường cũng không khác nhau lắm, nhưng mà làn da thì trắng hơn một chút… Đôi mắt có màu nâu đỏ, màu sắc so với Hán tộc thì còn đỏ hơn.”

Tất cả mọi người gật đầu, khó trách trong đôi mắt Yêu Trường Thiên có chút ánh đỏ.

“Bà ngoại ngươi chính là một đại mỹ nhân.” Ngô Nhất Họa nói với Bạch Ngọc Đường.

Mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường, lại suy nghĩ một chút đến dáng vẻ mẫu thân Lục Tuyết Nhi của hắn, cảm thấy lời này rất có sức thuyết phục!

“Bà ngoại ngươi vốn được Yêu Trường Thiên nuôi lớn.” Ngô Nhất Họa nói với Bạch Ngọc Đường một câu làm cho hắn có được tin tức ngoài ý muốn.

Vốn là, nếu cả phụ mẫu đều mất sớm thì ca ca nuôi lớn muội muội là một chuyện rất bình thường, nhưng vấn đề ở đây là, Yêu Trường Thiên như Yêu như Quỷ làm thế nào lại có thể nuôi lớn bà ngoại Bạch Ngọc Đường thành một cô nương tâm địa lương thiện như vậy được? Không hề học cái xấu một chút nào sao! Đúng là kỳ tích nha!

“Bạch Quỷ Tộc là bộ tộc có niên đại rất lâu đời, bọn họ vốn sinh sống tại Tây Nam, thời điểm Phong Thiên Trường còn trẻ đã thống nhất bọn họ lại, Bạch Quỷ Vương được tất cả mọi người trong Bạch Quỷ Tộc vô cùng sùng bái, hơn nữa bản thân Yêu Trường Thiên còn mang huyết thống hoàng tộc của Bạch Quỷ Tộc. Cấp bậc Bạch Quỷ Tộc phân chia nghiêm ngặt, có một số người Hán không thể lý giải nổi, nhưng mà đó vốn là quy định của bọn họ bởi vậy trong Bạch Quỷ Tộc hoàn toàn không có phản đồ, cũng không hề gạt người, nhưng lại vô cùng thông minh.” Ngô Nhất Họa nhớ lại tình cảnh năm đó, “Bạch Quỷ Vương là một kẻ hết sức, hết sức độc ác, chính là cái loại tà ác từ sâu trong cốt tủy, hắn chỉ mang binh chinh chiến giết người ngắn ngủn trong vài năm, nhưng phỏng chừng tổng số người chết còn nhiều hơn chiến sự phát sinh suốt một trăm năm qua, người ở vùng Tây Nam nằm ngủ cũng sẽ gặp ác mộng thấy hắn.”

Tất cả mọi người đều cau mày.

“Tân Đình Hầu lúc ấy được hắn dưỡng thành một thanh đao kén chọn, đến khi vào trong tay ngươi thì Tân Đình Hầu căn bản một chút cũng chưa được ăn no.” Ngô Nhất Họa chỉ chỉ Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhìn trời, thanh đao này là vật hoang dã, có lúc đêm khuya vắng người, khi hắn nắm chuôi đao thì có thể nghe được tiếng chém giết cùng tiếng kêu la thảm thiết, nếu đời trước là Yêu đao, vậy trong đoạn thời gian ở trong tay Bạch Quỷ Vương kia, hẳn là Quỷ đao.

“Ta năm đó mang binh có cùng Yêu Trường Thiên đánh qua mấy trận, Yêu Trường Thiên vốn có thể một đường giết đến Trường An, nhưng khi tới Thục Trung thì đụng phải Ân Hậu, kết quả bị Yêu Vương tính kế, thành ra đứt ngang ở chỗ này.” Ngô Nhất Họa nói, “Về binh mã của hắn, có một hiện tượng rất thú vị.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người tò mò.

“Người của Bạch Quỷ Tộc đều dùng chung một loại công phu!” Ngô Nhất Họa nói, “Từ Yêu Trường Thiên cho đến tên lính quèn bình thường nhất, bộ công phu kia của bọn họ hình như luôn được truyền xuống từ xưa đến nay, đều là nội lực nóng cháy, mang theo độc, chẳng qua Yêu Trường Thiên là người lợi hại nhất mà thôi.”

“Người Bạch Quỷ Tộc giỏi về dùng lửa hơn nữa lại không sợ lửa.” Ngô Nhất Họa nói tiếp, “Cho nên nhân mã năm đó của Bạch Quỷ Vương đều bị gọi là Thi Hỏa Quỷ.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái – Khó trách vừa rồi ông ngoại cũng gọi hai người tóc bạc kia là Thi Hỏa Quỷ.

“Ông ngoại ta cũng có đánh giặc cùng người của Bạch Quỷ Vương?” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.

Ngô Nhất Họa hơi ngẩn người, sau đó nở nụ cười, nói, “Tính cách của ông ngoại ngươi rất giống với ngươi, hắn mặc kệ chuyện đánh giặc này nọ, lúc ấy trong quân doanh ta cũng không có con mèo có thể giữ được ông ngoại ngươi ở lại giúp ta bán mạng.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ngẩng mặt nhìn trời, thuận tiện gãi gãi quai hàm, bộ dạng rất lúng túng.

“Nhưng võ công của ông ngoại ngươi đích xác là khắc Bạch Quỷ Tộc.” Ngô Nhất Họa khoát tay áo, “Chuyện cũ năm xưa này có kể mấy ngày mấy đêm cũng không xong, bàn về công phu, Bạch Quỷ Vương rất tài giỏi, Cung chủ và Thiên Tôn đều ở đây, còn có cả Ngân Yêu Vương nữa.”

Nói tới đây, Ngô Nhất Họa có chút xuất thần, nhìn chằm chằm chén trà bạch ngọc trước mắt mà lẩm nhẩn, “Yêu Vương nếu còn sống thì tốt rồi…”

Đang nói đến đó, ngoài cửa viện, Lục Thiên Hàn vừa đổi một thân quần áo đi vào.

Ngô Nhất Họa cùng Lục Thiên Hàn lên tiếng chào hỏi.

Lục Thiên Hàn gật đầu một cái, tới ngồi bên cạnh bàn.

Tiểu Tứ Tử dịch sang một bên, ngước mặt nhìn Lục Thiên Hàn.

Tâm tình Lục Thiên Hàn có vẻ không tồi, vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, ngồi xuống, đặt lên trên đùi mình.

Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ, lấy Bách Hoa Đăng ra cho hắn nhìn một cái!

Triệu Phổ ra hiệu ý bảo – Chờ đã! Sau đó bỏ chạy vào trong nhà.

Chỉ lát sau, Triệu Phổ cầm khúc gỗ như “Bách Hoa Đăng” chạy ra.

Đặt Bách Hoa Đăng lên trên bàn.

Lục Thiên Hàn đứng dậy nhìn chằm chằm.

Tất cả mọi người nhìn Lục Thiên Hàn.

Lục Thiên Hàn chăm chú nhìn Bách Hoa Đăng một lát, cau mày, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Sư phụ ngươi đâu?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu – Hắn cũng không biết Thiên Tôn đi đâu rồi.

Lục Thiên Hàn lại nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng lắc đầu.

Lục Thiên Hàn hình như có chút không rõ tình huống lúc này, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Các ngươi chạy đến Thục Trung làm gì?”

Bạch Ngọc Đường nói là tới tham gia đấu giá của Thẩm gia.

Lục Thiên Hàn tựa hồ có chút hứng thú, hỏi danh sách bán đấu giá ra sao?

Tiểu Tứ Tử lấy từ trong túi tiền nhỏ ra danh sách đấu giá cho Lục Thiên Hàn

Lục Thiên Hàn nhìn một lát, có vẻ rất hứng thú với mấy thứ đồ vật này nọ, nói với Bạch Ngọc Đường, “Mấy thứ này đều mua lại hết đi.”

Tất cả mọi người có chút hồ đồ… Lục Thiên Hàn vậy mà lại không thèm để ý đến trái tim của Bạch Quỷ Vương đang đặt trên bàn, ngược lại còn có tâm tư mua đồ ư?

Triển Chiêu đưa cánh tay đụng Bạch Ngọc Đường một cái, nháy mắt với hắn – Hỏi ông ngoại ngươi một chút nha.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu – Hỏi cái gì? Chẳng lẽ hỏi ‘Ông ngoại, trong Bách Hoa Đăng này là trái tim của Yêu Trường Thiên? Nghe nói sau khi lấy ra Yêu Trường Thiên cũng sẽ chết đấy?’ sao.

Triển Chiêu gật đầu – Hỏi nha!

“Á…” Bạch Ngọc Đường vừa định mở miệng.

Lục Thiên Hàn đứng lên, có vẻ là phải rời đi.

“Ông ngoại…” Bạch Ngọc Đường gọi hắn lại.

Lục Thiên Hàn quay đầu lại, như là nhớ tới gì đó, chỉ Bách Hoa Đăng kia nói với Triệu Phổ, “Thu hồi lại, thứ này rất đáng tiền, bán đi có thể xoay sở một số lớn quân phí.”

Mọi người cũng hít một hơi khí lạnh…

Triển Chiêu mở to hai mắt liếc Bạch Ngọc Đường – Ông ngoại ngươi có phải đang nói giỡn không?

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường còn mở to hơn Triển Chiêu – Ngươi thấy ông ngoại ta đã bao giờ đùa giỡn chưa?

Triệu Phổ ôm Bách Hoa Đăng, tâm nói – Ai nha, sư phụ ta người này sống đã hồ đồ như phế vật, Lục Thiên Hàn đây là xem náo nhiệt không sợ đại sự a.

Còn Bạch Ngọc Đường lại nghĩ không ra… Nếu nói trong Bách Hoa Đăng là trái tim Yêu Trường Thiên, hoặc là nó phải bị thiêu hủy hoặc là thay tim lại như trước, nhưng nếu vậy thì tim của bà ngoại hắn không phải sẽ không có chỗ cất giấu sao? Nhưng vì sao bộ dáng ông ngoại hắn lại có vẻ chẳng hề để ý gì cả?

“Nhưng vật này nếu bị người Bạch Quỷ Tộc lấy về…”

Triển Chiêu nói còn chưa dứt lời, Lục Thiên Hàn cũng gật đầu một cái, “Thứ này vốn thuộc về Bạch Quỷ Tộc.”

Mọi người càng chấn kinh hơn.

“Nhưng mà… Sư phụ nói, Yêu Vương có di huấn, ai dám động vào vật này thì giết không luận tội.” Bạch Ngọc Đường nói.

Lục Thiên Hàn hơi sửng sốt, không hiểu hỏi, “Vì sao?”

“Vì sao?” Triệu Phổ cầm Bách Hoa Đăng hỏi, “Bởi vì nơi này vốn là trái tim nguyên bản của Bạch Quỷ Vương!”

Lục Thiên Hàn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm mọi người một lát, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Sư phụ ngươi nói như vậy?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đúng vậy.”

Triển Chiêu nói, “Ông ngoại con cũng nói như vậy.”

Vẻ mặt Lục Thiên Hàn có chút mạc danh kỳ diệu, nghi ngờ nhìn mọi người thêm một lát nữa, ánh mắt kia như đang nhìn một đám ngốc, cuối cùng lắc đầu, xoay người rời đi.

Lúc này, tất cả mọi người ở lại trong viện đều trợn tròn mắt.

Triệu Phổ ném Bách Hoa Đăng lên bàn đá, vài vị cao thủ thêm cả Công Tôn cùng vây quanh cái bàn… Chẳng lẽ bên trong không phải là tim của Bạch Quỷ Vương?

“Chi bằng mở ra nhìn thử xem sao?” Triển Chiêu đề nghị.

Vì thế, một đám người lại bắt đầu nghiên cứu khúc gỗ không có nắp đậy, không có chốt mở cũng không có tay cầm… Mở ra thế nào đây?

Ngô Nhất Họa cũng cảm thấy kỳ quái, lưu lại kia một đám tiểu hài nhi đang cả kinh vây quanh khúc gỗ, hắn ra cửa, bước nhanh vài bước đuổi theo Lục Thiên Hàn, “Thứ kia ngươi đã từng gặp qua trước đây rồi sao?”

Lục Thiên Hàn gật đầu, hỏi, “Ân Hậu và Thiên Tôn đi đâu rồi?”

Ngô Nhất Họa nói, “Hẳn là chuyện Yêu Vương phân phó bọn họ làm.”

Lục Thiên Hàn dở khóc dở cười, “Ta đã nói kỳ quái, Yêu Vương đã đi một trăm năm rồi mà còn trêu cợt hai người bọn họ nữa?”

Ngô Nhất Họa cũng rất bất ngờ, “Chẳng lẽ nói, Yêu Vương lừa bọn họ sao?”

Lục Thiên Hàn bật cười, “Yêu Vương lừa gạt hai người bọn họ còn ít sao? Mấu chốt là lần nào hai người bọn họ cũng tin.”

“Vậy trong Bách Hoa Đăng kia rốt cuộc là cái gì?” Ngô Nhất Họa nhịn không được hỏi.

Lục Thiên Hàn hơi nghiêng đầu, thấp giọng ở bên tai Ngô Nhất Họa nói hai câu.

Ngô Nhất Họa đứng chết trân tại chỗ, “Cái này cũng có thể a…”

Lục Thiên Hàn nhún vai một cái, “Khó trách tên điên kia lại chạy về đây, ta còn tưởng rằng có chuyện lớn.”

Ngô Nhất Họa lắc đầu cũng đi theo Lục Thiên Hàn, vừa hỏi, “Đi uống rượu sao?”

Lục Thiên Hàn gật đầu, cùng Ngô Nhất Họa ra cửa tìm chỗ uống rượu.