Trong Soái Phủ bên Đông Viện, mấy lão nhân gia đang uống trà nói chuyện phiếm. Thiên Thi cùng Tiết Tẫn đang nghiên cứu một vò rượu, Bạch Long Vương cùng Tiền Thiêm Tinh cũng tới. Rượu này hẳn là do Tiền Thiêm Tinh mang tới.

Hôm nay, khí trời ấm áp, Hắc Thủy Bà Bà cũng tỉnh cùng với Thiên Tàn lão gia tử hai người phiêu qua phiêu lại trên ao cho cá ăn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vào cửa liền bị cảnh tượng bên ao hấp dẫn … Đây muốn có bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị.

Thiên Tàn cùng Hắc Thủy Bà Bà, hai người giống như đang cưỡi mây lướt gió ở trên một cái ao nhỏ bay tới bay lui, trong tay hai người còn cầm theo bánh bao, đang hướng phía hồ nước bẻ nhỏ từng miếng bánh thả vào trong ao.

Mà trong ao một đám cá chép đi theo hai người bơi qua bơi lại, khi thì tụ lại khi thì phân tán, trong cảnh tưởng quỷ dị cũng mang theo mấy phần thú vị.

Triển Chiêu vào cửa tự nhiên mấy vị lão nhân gia Ma Cung cũng chú ý.

Thiên Thi hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Ăn cơm chưa?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu, oán thầm, làm gì có tâm tư mà ăn cơm a. Hai người ngoan ngoãn thi lễ với mấy vị lão nhân gia.

Hắc Thủy Bà Bà nhẹ nhàng trở lại, đáp xuống đất, đưa tay tới kéo tay Bạch Ngọc Đường, ngước mặt nói, “Ta xem một chút, còn là lần đầu gặp nha.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Hắc Thủy Bà Bà —— vị này hiển nhiên không phải Hắc Thủy cũng không phải Dư Khiếu Nguyên, là vị nào a? Lần đầu thấy… Trước kia vẫn chưa đi ra bao giờ sao?

Ngũ gia cũng bất chấp tất cả, trước ngoan ngoãn kêu tiếng bà bà.

Hắc Thủy Bà Bà che miệng cười gật đầu, “Ai nha! Dáng dấp có phần tương tự như Bạch Thiệu!.”

Triển Chiêu tò mò, “Bạch Thiệu là ai?”

Công Tôn Mỗ cầm ly trà trả lời giúp, “Cha của Bạch Nguyệt Lâm.”

Ngũ gia vẻ mặt phức tạp nhìn vị “Bà bà” chưa từng xuất hiện nào một cái —— Bạch Nguyệt Lâm là Thái gia ta… Vị bà bà này lại gặp qua cha của Thái gia ta?

Triển Chiêu lặng lẽ ở một bên giơ đầu ngón tay đếm bối phận, vị này là Hắc Thủy Cung chủ kia sao?

“Tiểu Du, bọn họ đâu?” Bạch Long Vương hỏi, “Yêu Vương sau khi trở lại liền không thấy hai người đó.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng âm thầm ” Hừ ” một tiếng, còn có thể làm sao nữa!

“Hai ngươi vụ án tra được thế nào? Thiên Thi tò mò hỏi

” Uhm… Có chút tiến triển.” Triển Chiêu nói xong, kéo tay Hắc Thủy Bà Bà “Bà bà, nói chuyện một chút a!” Liền đem Hắc Thủy Bà Bà kéo ra sân.

Trong sân mọi người ngạc nhiên một hồi, tất cả đồng loạt xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường chằm chằm.

Ngũ gia một mình bị lưu ở trong sân không biết làm sao —— không phải đến hỏi Thiên Tàn sao? Làm sao mèo kia lại đem Hắc Thủy Bà Bà kéo đi rồi?

Tiền Thiêm Tinh tò mò đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, khều khều cánh tay Bạch Ngọc Đường, “Thế nào rồi?”

“Ah…” Ngũ Gia theo bản năng nhìn Thiên Tàn một cái.

Thiên Tàn lão gia tử đang phiêu trở lại, thấy Bạch Ngọc Đường nhìn mình, liền nghiêng đầu một cái.

Hai người nhìn nhau, Thiên Tàn đột nhiên lắc mặt một cái, một bên phiêu đi.

Ngũ gia có chút không hiểu, ở một bên Thiên Thi cùng Tiết Tẫn cũng cười trộm.

Bạch Ngọc Đường hỏi Tiền Thêm Tinh, “Như vậy là sao?”

Tiền Thêm Tinh nhỏ giọng nói, “Xấu hổ a, Tiểu Tàn tương đối hướng nội.”

“Hướng nội?” Ngũ gia tò mò hỏi, “Cho nên lão nhân gia không để cho người khác nhìn tướng mạo, cũng bởi vì hướng nội sao?”

Trong sân chúng lão đầu cùng nhau gật đầu —— chính là như vậy.

Ngũ gia càng tò mò, liếc mắt nhìn xa xa Thiên Tàn đang phiêu ở trên ao, chẳng lẽ… Trước kia chạy mất cũng là bởi vì thấy nội dung trong sách nên xấu hổ? Nhưng Thiên Thi cùng Tiết Tẫn lại biết chuyện về lão rèm.

Bạch Ngọc Đường đang suy nghĩ, chỉ thấy cửa viện, Hắc Thủy Bà Bà bay vào tới, hướng về phía Thiên Tàn ngoắc ngoắc tay.

Thiên Tàn nhìn thấy, nghi ngờ đi theo nàng bay ra ngoài.

Ngũ gia thấy Triển Chiêu cũng đưa tay vẫy vẫy với mình liền cùng chạy ra ngoài.

Trong sân những người còn lại cũng buồn bực —— đây là đang diễn trò gì a?

Bạch Ngọc Đường chạy tới cửa, chỉ thấy Triển Chiêu cùng Hắc Thủy Bà Bà đang theo Thiên Tàn đi ra ngoài, vừa đi Triển Chiêu vừa quay đầu nhìn chuột nhà mình, ý kia —— đuổi sát theo!

Ngũ gia đi theo, vừa nhìn Triển Chiêu —— đi đâu a?

Triển Chiêu buông tay —— ta nói cho Hắc Thủy Bà Bà rồi, nàng nói có biện pháp.

Ngũ gia hoài nghi —— có biện pháp?

Nhìn chung quanh một chút, Bạch Ngọc Đường nghi ngờ hơn, sao lại đi ra phía nhà bếp?

Chờ đi tới trong sân, bên ngoài phòng bếp, Hắc Thủy Bà Bà ngừng lại.

Lúc này trong phòng bếp đang bề bộn, nha hoàn và tiểu tư ra ra vào vào rất nhiều người.

Mấy người tiểu tư mang một thùng cơm lớn đang đi ra ngoài, thấy đám người Triển Chiêu, có chút không hiểu.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu nhún vai, hai người cùng nhau nhìn Thiên Tàn, Thiên Tàn đang gãi đầu, hiển nhiên cũng không biết một mình Hắc Thủy đi về phía phòng bếp là muốn làm gì.

“Bà bà ngươi tới rồi?”

Lúc này, trong phòng bếp một người đầu bếp vui tươi hớn hở chạy đến cùng Hắc Thủy Bà Bà chào hỏi, trong tay bưng một vỉ hấp đưa cho nàng, “Mới vừa làm xong.”

Hắc Thủy Bà Bà cười híp mắt nhận, còn cùng đại trù nói lời khách sáo khiến cho vị đầu bếp mập mạp kia cũng vui vẻ.

Sự chú ý của Triển Chiêu rất tự nhiên liền bị cái vỉ hấp trong tay Bà Bà hấp dẫn đi, đưa tay nhẹ nhàng sờ mũi một cái, liền nói, “Bánh Tổ Yến Mật Ong!”

Ngũ gia đỡ trán, ngươi nếu phá án cũng có thể vừa nghe liền biết hung thủ là ai thì tốt biết bao nhiêu a.

Triển Chiêu bản năng đi theo Hắc Thủy Bà Bà đang cầm vỉ hấp, Thiên Tàn cùng Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.

Bà bà mang mấy người đi tới một bên sân, tại một bàn đá trong một lương đình thì ngồi xuống, cầm đũa vừa ăn bánh tổ yến, vừa vỗ một cái cái ghế bên cạnh, ý kia —— cũng tới ngồi xuống a!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tất cả ngồi xuống, đồng thời chú ý tới —— Hắc Thủy Bà Bà thật hình như trở lại, vừa rồi vị kia không biết là bà bà đời thứ mấy đã không thấy ở đây.

Thiên Tàn bay tới một bên, liếc nhìn vỉ hấp một cái, đi đến bên cạnh Hắc Thủy Bà Bà, tựa hồ đang do dự.

Hắc Thủy Bà Bà gắp một đũa tổ yến đưa tới cho hắn, “Ăn nha.”

Thiên Tàn nhìn Triển Chiêu một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.

Hắc Thủy Bà Bà trừng hắn, “Tiểu Bạch Đường cũng không phải là người ngoài!”

Thiên Tàn ngoan ngoãn tháo xuống mặt nạ để ở một bên, nhận lấy điểm tâm bà bà đưa cho hắn, chậm rãi ăn.

Triển Chiêu quay mặt đi nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia rõ ràng thấy được tướng mạo Thiên Tàn, sững sốt một hồi, kinh ngạc quay mặt sang nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, nhận lấy hai khối bánh tổ yến Hắc Thủy Bà Bà cho, một khối thì mình ăn, một khối nhét vào miệng Bạch Ngọc Đường bởi vì kinh ngạc mà có hơi há miệng.

Triển Chiêu hài lòng, bà bà chính là đáng tin a, Tiểu Tàn thúc thích ăn nhất là món có mùi vị mật ong, biện pháp này so với cậy mạnh mà đòi giật lấy mặt nạ của thúc ấy thì tốt hơn nhiều, lão nhân gia cũng sẽ không tức giận. Hơn nữa Tiểu Tàn Thúc chịu ở trước mặt Bạch Ngọc Đường đem mặt nạ lấy xuống, có thể thấy là thúc ấy không xem “Tiểu Bạch đường” làm ngoại nhân a, thật thoải mái!

Triển Chiêu vui vẻ ăn bánh ngọt, Ngũ gia một mặt cảm thấy bánh ngọt thật là ngọt a, đây là cho mấy cân mật ong a? Miệng cũng toàn một vị ngọt. Một mặt lại cảm khái —— gương mặt này của Thiên Tàn thật là tuyệt đối không nghĩ tới a!

Cùng với thân thể bị tàn phá và tính cách hướng nội tạo thành sự so sánh rõ ràng, Thiên Tàn có một gương mặt vô cùng dễ nhìn! Cảm giác đẹp mắt này cùng người bình thường không quá giống nhau, chính là cảm giác nửa người nửa yêu, tướng mạo rất cao quý lại có chút lạnh, khí chất lại có chút giống Hắc Thủy Bà Bà, ảo giác sao?

“Tiểu Tàn năm đó có thể giữ được mạng là bởi vì trúng độc.” Hắc Thủy Bà Bà nói, “Cũng giống như ta, Tiểu Tàn là bị thương sau đó rơi vào trong hồ nước độc tự nhiên, sau đó hắn từ mình leo lên, về sau trở thành không chết cũng không già rồi sau đó được sư phụ hắn nhặt đi.”

Thiên Tàn vừa từ từ ăn bánh ngọt, vừa gật đầu.

Hắc Thủy Bà Bà vừa khều Thiên Tàn, nói, “Hai tiểu tử chúng nó muốn hỏi ngươi chuyện về lão rèm.”

Thiên Tàn nghiêng đầu.

Triển Chiêu cầm ra quyển sách kia.

Thiên Tàn nháy mắt mấy cái, đưa tay tính cầm lấy mặt nạ, cũng may Hắc Thủy Bà Bà sớm có chuẩn bị, đã đem mặt nạ giấu đi.

Cái này chính là làm khó Thiên Tàn a, không có mặt nạ Thiên Tàn chính là không thể đi đâu, cũng chỉ có thể mếu môi nhìn Hắc Thủy Bà Bà.

Hắc Thủy Bà Bà “Sách ” một tiếng, “Hỏi ngươi chuyện đứng đắn nha! Ngươi biết đầu mối gì liền nói cho chúng nó, đỡ cho hai tiểu tử chúng mất công.”

Thiên Tàn nhíu mày một cái liền gật đầu một cái.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cao hứng.

Hắc Thủy Bà Bà còn ở bên cạnh nhắc nhở, “Tiểu Tàn năm đó cũng coi là trải qua gió to sóng lớn, câu chuyện cũng tương đối dài, hai ngươi phải có chút kiên nhẫn lắng nghe!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghiêm túc gật đầu, lại đi rót ly trà, chuẩn bị từ từ nghe.

Thiên Tàn một tay cầm bánh ngọt ăn, một tay rảnh thì cầm lấy ly trà trên bàn lấy ra khỏi khay trà, lấy một ngón tay nhúng vô ly trà, ở trên mặt khay trà vẽ một bức tranh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiến tới nhìn, kia là Hỏa Long đồ án

Triển Chiêu nâng cằm, “Còn tưởng rằng vụ án lần này cùng với Hỏa Long Quốc năm đó đã không quan hệ… Suy đoán sai rồi sao?”

Thiên Tàn nhìn hai người một chút, đầu ngón tay nhẹ nhàng quơ quơ, tỏ ý cũng không phải!

Sau đó chỉ thấy đầu ngón tay của Thiên Tàn móc lấy bên hông khay trà, đem khay trà quay lại, đồ án Hỏa Long kia bị đảo ngược xuất hiện ở trước mặt Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Đồ án bị đảo ngược, hai người đều là sững sốt một chút…

Mới vừa rồi là một đồ án Hỏa Long hung hãn, bị đảo ngược một cái, lại là một đồ án mặt quỷ.

“Cái này…” Triển Chiêu cau mày, “Có ý gì? Chính tà một dạng …”

Thiên Tàn khẽ mỉm cười, hít một hơi đang chuẩn bị dùng nội lực bắt đầu nói…

“A!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đột nhiên ngẩng đầu một cái, đồng thời đứng lên, sau đó xoay người chạy.

Thiên Tàn nháy mắt mấy cái, trong sân một trận gió lạnh thổi qua.

Trong sân yên tĩnh, chỉ còn lại Hắc Thủy Bà Bà đang uống trà “khẽ cười” một tiếng.

Hồi lâu, Thiên Tàn xoay mặt nhìn Hắc Thủy Bà Bà, thần tình kia còn có chút ủy khuất —— người ta cũng chưa bắt đầu nói! Hai tiểu tư kia rõ ràng là phải ngồi nghe thật kỹ cơ mà.

Bà bà cũng bất đắc dĩ cười, lại nhét bánh ngọt vào miệng Tiểu Tàn, vỗ vỗ đầu hắn —— ngoan a.

Thiên Tàn nghẹn khuất mà ăn bánh ngọt.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy về, lúc này tình cảnh trong sân dị thường thảm thiết, Công Tôn đem cả gương mặt đầu người kia cũng đã bóc xuống, da liền để trên bàn, mấy người khác đã sợ sớm tránh qua một bên rồi, bưu hãn như Triệu Phổ cũng đứng thật xa, chỉ có Tiểu Tứ Tử còn đứng ở một bên nhìn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy trở lại liền xông thẳng vào thư phòng, ở trên giá sách tìm sách.

Triệu Phổ đi vào, “Hai ngươi tìm cái gì?”

“Quyển Tội Điển kia đâu?!”

Triệu Phổ sững sốt một chút, đi tới bên cạnh bàn mở một cái ngăn kéo, rút ra một cái hộp đặt lên bàn.

Trong hộp là ác điển, tội điển cùng mấy quyển tà thư.

Mấy cuốn sách này trước đây cùng Ác Đế Thành có quan hệ, cho nên Triệu Phổ thật coi trọng, cảm thấy có ngày sẽ còn dùng tới. Nhưng bây giờ Ác Đế Thành đã bị diệt, mấy quyển kỳ thư cũng không dùng tới, Triệu Phổ liền nhét vào trong hộp, chuẩn bị lưu một bộ đưa đi hoàng cung phong cấm, những thứ khác thiêu hủy.

Triển Chiêu mở ra tội điển, lật tới phía sau.

Trước đây, bọn người Triển Chiêu đã nghiên cứu qua bộ sách này, bên trong các loại ký hiệu, chữ viết, đồ án tà ác đều có.

Triển Chiêu lật một hồi, tìm được một bộ hình vẽ, “Tìm được!”

Lâm Dạ Hỏa cũng chạy tới nhìn.

Trên tội điển có không ít hình vẽ bộ mặt quỷ dị, nhìn đều có chút giống mặt quỷ.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có phải tấm này hay không?”

Ngũ gia gật đầu.

“Này là cái gì?” Triệu Phổ tò mò.

Triển Chiêu đem sách cầm lên, cho Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa nhìn mặt quỷ.

Hai người đều có chút mờ mịt.

“Chỉ là một cái mặt quỷ a…” Tiểu Lương Tử chẳng biết lúc nào cũng chạy vào, ngước mặt nhìn, hỏi, “Mặt quỷ này nói rõ cái gì nha?”

Triển Chiêu liền cầm sách lật ngược lại.

“A!” Lâm Dạ Hỏa nhận lấy sách đã lật ngược xem nhiều lần, “Cái này chính là hình vẽ Hỏa Long…”

“Đảo lại chính là mặt quỷ.” Triệu Phổ hỏi, “Hình vẽ này có ý gì?”

Chỗ này nhiều người như vậy, chỉ có Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn là đọc được chữ Minh Thể, Ngũ gia nhận biết không bằng Công Tôn, nhưng bên cạnh mặt quỷ này có ba chữ, Ngũ gia ngược lại là đều biết.

Bạch Ngọc Đường chỉ, từng bước từng bước đọc cho mọi người nghe, “Đổi – mặt – quỷ.”

Lâm Dạ Hỏa giật mình một cái, “Ác, thật dọa người, đổi mặt quỷ là cái gì? Một loại quỷ sao?”

“Là nghề.”

Đột nhiên, một âm thanh như tiếng sấm ở đỉnh đầu vang lên, cả kinh mấy vị cao thủ hít một hơi, quyển sách cũng thiếu chút nữa rớt xuống. Công Tôn tay run một cái, Tiểu Tứ Tử cũng đặt mông ngồi dưới đất, ngước mặt nhìn bầu trời.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu, chỉ thấy ngoài cửa, Thiên Tàn đã mang mặt nạ sâu kín mà phiêu tới, Hắc Thủy Bà Bà đi theo phía sau cũng buông tay mà phiêu đi.

Chỉ chốc lát sau, cách vách trong sân truyền tới thanh âm Tiết Tẫn cùng Thiên Thi, “Dọa chết người!”

Ngay sau đó trên bầu trời liền vang một tiếng, “Hừ!”

Triển Chiêu gãi gãi đầu.

Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng hỏi, “Có phải là đang tức giận chúng ta không?”

Triển Chiêu gật đầu, “Tám thành là vậy… Ngày mai nhớ đi mua một ít kẹo mật ong, bánh mật ong các loại mà dỗ thúc ấy a.”

Ngũ gia suy nghĩ một chút, “Thích mật ong như vậy sao? Dứt khoát mua một tòa ong trang cho thúc ấy là được a?”

Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường —— ngươi dỗ lão nhân gia không cần phải như vậy a, chỉ cần “Có thành ý” là được…

Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đầu óc mơ hồ —— cái gì a? Nghe thật là ngọt, ngọt đến đau răng luôn …

Tiểu Lương Tử túm túm vạt áo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, ngón tay chỉ hình vẽ kia, “Nghề! Có ý gì a?”

Mọi người cũng phục hồi tinh thần lại.

Triển Chiêu, tỏ ý, “Ông ngoại nói, thời điểm Yêu Vương mang theo người cùng Thiên Tôn đi đến Ân Cừu Miếu lấy đồ, liền lấy ra một cái rương bên trong chính là những quyển sách có vẽ những mặt quỷ như vậy, nói là mỗi một loại mặt quỷ chính là một loại nghề nghiệp, có cái cũng đã bị diệt tuyệt.”

“Có lẽ… giống như hình vẽ Hỏa Long vậy, chúng ta có thể là luôn suy đoán nhầm hướng. ” Ngũ gia tự nhủ nói một câu.

Triệu Phổ suy tính một chút, gật đầu một cái, “Chính xác… người kia năm đó sáng tạo ra Hỏa Long quốc, thật ra đã nói cho hậu nhân câu trả lời.”

Lâm Dạ Hỏa cau mày, “Vậy suy đoán trước đó của chúng ta có đúng hay không? Lần này là có người giả mạo lão rèm hay sao.”

” Ngành nghề chân chính cũng không phải là lão rèm, mà là đổi mặt quỷ!” Triển Chiêu có thể xem như là suy nghĩ minh bạch, “Lão rèm làm chính là nghề đổi mặt quỷ, lần này vị lão rèm giả kia cũng vậy, bọn họ hẳn là người cùng nghề… Năm đó vị chủ nhân của phế trạch kia bị ép sáng lập ra Hỏa Long Quốc, hắn đã đem câu trả lời để lại cho hậu nhân!”

Lúc Triển Chiêu nói chuyện vừa lúc Ngân Yêu Vương mua đồ xong trở về, Thiên Tôn cùng Ân Hậu vừa vặn đi ngang qua cửa.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghe được, cũng nhìn Ngân Yêu Vương đang đi phía trước.

Yêu Vương khẽ mỉm cười một cái, gật đầu một cái cũng không nói gì nhiều, đi về phòng.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái, cũng trở về, quyết định thật sớm thu thập một chút đồ, hẳn là rất nhanh có thể lên đường trở về Khai Phong.

Cùng lúc đó, rốt cuộc Công Tôn đã làm xong việc, đem đao trong tay để xuống một cái, đối với đám người Triệu Phổ đang tụ chung một chỗ thảo luận “Quỷ diện, đổi mặt ” liền một tiếng, “Ta ghép xong rồi!”

Mọi người cùng nhau vừa quay đầu lại, chỉ thấy Công Tôn đối với bọn họ khẽ mỉm cười, “Ta biết Đại Long Vương là ai!”.

_____________

[Ây da, mấy vị lão nhân gia ở Ma Cung càng ngày càng đáng yêu quá đi mất. Lần này Yêu Vương cũng đã về hai người Triển – Bạch bị thất sủng luôn =]]