Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang tiến hành phá quán trong sòng bạc ở Hắc Phong Thành, lần này đối mặt với “Tam đại đổ vương Hắc Phong Thành” trong truyền thuyết.

          Sòng bạc nêu ra ba điều kiện, đánh cuộc hết sức căng thẳng, quần chúng vây xem nhiệt tình dâng cao, ngay cả đám người Triệu Phổ,  Lâm Dạ Hỏa trên nóc nhà xem náo nhiệt đều rất cao hứng.

          Người đầu tiên xuất thủ chính là lão tam trong Tam đại đổ vương Lâm Nhị.

          Vị này cầm chung đổ xí ngầu lắc tới lắc lui, âm  thanh ba hột xí ngầu theo đó mà vang lên.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cứ nhìn hắn đem chung đổ xí ngầu tung lên tung xuống, giống như đang xem xiếc rất náo nhiệt.

          Ngay cả Giao Giao đứng ở một bên chờ cũng ngây người, nhìn chằm chằm cái chung đổ xí ngầu kìa trên dưới tung bay mà ngẩng đầu … cúi đầu… ngẩng đầu …

          Rốt cuộc, sau một hồi tung lắc, Lâm Nhị đem chung đập trên bàn một cái, đối với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tỏ ý —— tới đi! Đặt đại hay là tiểu?

          Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút.

          Triển Chiêu thuận miệng nói một câu, “Nhất nhị tam, tiểu.”

          Lâm Nhị trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường, hừ một tiếng, “Tứ Ngũ Lục, đại.”

          Vừa nói, Lâm Nhị đã đưa tay mở chung đổ xí ngầu.

          Bạch Ngọc Đường liền thấy thời điểm tay hắn đè lại chung liền có một  cỗ ám kình xuất hiện.

          Ngũ gia trong lòng sáng tỏ, quả nhiên là chơi xấu a.

          Chẳng qua là trong nháy mắt lúc Lâm Nhị mở chung thì Giao Giao đưa tay nhẹ nhàng bắn về phía mặt bàn, mấy viên xí ngầu kia liền trở mình.

          Chờ chung đổ xí ngầu được mở ra mọi người nhìn một cái —— Nhất nhị tam.

          Lâm Nhị vẻ mặt hoang mang nhìn ba hột xí ngầu mà  sững sốt.

          Ngoài ra hai vị đổ vương bên cạnh hắn cũng đầy vẻ hoang mang —— đây là chuyện gì xảy ra? Ba vị đổ vương đưa mắt nhìn  Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng cách bàn thật xa, thậm chí trong tay Triển Chiêu còn bưng ly trà.

          Ngay cả chưởng quỹ sòng bạc lúc này trên khuôn mặt cũng xuất hiện vẻ mông lung.

          Những người này đều là người từng trải trong giang hồ, mở ra sòng bạc mấy thập niên cũng chưa từng thấy qua việc như vậy… Thần a!

          Trên nóc nhà, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ rõ ràng thấy trong nháy mắt lúc mở chung, xí ngầu liền thay đổi. Giao giao có nội lực Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, còn được Thiên Tôn, Ân Hậu khai quang, trong nháy mắt phiên động mấy viên xí ngầu thật sự rất dễ dàng, thủ pháp nhanh đến nỗi cũng không ai phát hiện được. Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa là biết trước Giao Giao sẽ động thủ, mới miễn cưỡng phát hiện, người bình thường căn bản không phát hiện được.

          Triển Chiêu đặt ly trà xuống, cười híp mắt xoa xoa tay, đi lấy chung xí ngầu trên bàn, “Ván thứ nhất xem ra là chúng ta thắng a? Vậy ván thứ hai thì chúng ta sẽ tới.”

          Thẩm chưởng quỹ phải nhíu mày một cái, bất quá cũng không ngăn cản, tỏ ý Triển Chiêu —— mời.

          Triển Chiêu đem xí ngầu ném vào trong chung, nhấc tay, mở ra.

          Mọi người liền nghe được tiếng vang “Hoa lạp lạp” rất dễ nghe.

          Sau thời gian uống cạn nửa ly trà, vẫn còn ở vang…

          Ngũ gia buồn bực, lâu như vậy? Ngẩng đầu nhìn lên, được chứ, mèo kia lại trêu người!

          Triển Chiêu dùng các loại hoa thức để lắc chung, trong phòng một đám khách đánh bạc nhìn hoa cả mắt, còn có vỗ tay khen hay, quần chúng kích động, còn thiếu một việc nữa là ném bạc để khen thưởng.

          Mà tam đại đổ vương bên kia cùng chưởng quỹ sòng bạc cũng buồn bực —— vị này lắc chung giống như ảo thuật, thủ pháp hoa mỹ dạng này mà đi hí viên [ rạp hát ] đó là đầu bài a.

          Trên nóc nhà, Tiểu Tứ Tử thấy liền vỗ tay, “Ba ba! Miêu miêu có thể mở quán mãi võ làm xiếc rồi a!”

          Triển Chiêu lắc a lắc, chung bay a bay, sau đó tam đại đổ vương không chịu đựng được, Thẩm chưởng quỹ quai hàm cũng phải run rẩy —— lắc tới không xong rồi!

          Ngũ gia không biết làm sao nhìn Triển Chiêu —— Miêu nhi…

          Bạch Ngọc Đường còn chưa mở miệng, Triển Chiêu khoát tay, đem chung đổ xí ngầu tiếp nhận, đưa cho Ngũ gia, ý kia —— ngươi có muốn chơi hay không? Rất thú vị a!

          Ngũ gia nhận lấy chung đi trên bàn đập một cái, không biết làm sao, xúc xắc bên trong càng dao động nhanh hơn, một hồi liền biến hóa.

          Mọi người mới vừa rồi nín một hơi nhìn Triển Chiêu lắc chung, vào lúc này cũng bật thốt, cùng nhau vỗ tay —— hảo thủ nghệ a!

          Triển Chiêu hướng về phía quần chúng đang vỗ tay chắp tay —— khách khí khách khí, đã bêu xấu bêu xấu a.

          Nóc nhà, Tiểu Lương Tử  không ngừng lắc đầu —— Triển đại ca cái này thuộc về ỷ vào người khác không nhận ra mình mà thẳng tay đùa giỡn a!

          Ngũ gia sau khi đổ xong, chậm rãi tới một câu, “Nhất nhị tam.”

          Tam đại đổ vương tập thể bỉu môi một cái, lại là dáng vẻ nhìn Bạch Ngọc Đường có chút khinh thường.

          Mà vị Cung Tam kia lắc đầu một cái, nói, “Tứ ngũ lục, đại!”

          Ngũ gia đưa tay đem chung mở ra, trong nháy mắt đó, bàn tay của vị Cung Tam kia nhấn một cái trên mặt bàn.

          Ngũ gia cũng không để ý, đem chung bỏ qua một bên, nhìn nữa…Nhất nhị tam… Ba viên xí ngầu ngoan ngoãn nằm ở nơi đó.

          Hiện trường một mảnh yên lặng, liền nghe “Choang” một tiếng, ly trà trong tay Thẩm chưởng quỹ rơi trên mặt đất.

          Trên nóc nhà, Tiểu Tứ Tử vểnh miệng nhẹ nhàng vỗ tay, cái này lợi hại! Bởi vì chỉ có bé thấy được, Giao Giao liền nằm ở bàn bên cạnh, lúc  Bạch Ngọc Đường mở chung, Giao Giao tay thoáng một cái, xí ngầu liền từ Tứ ngũ lục biến thành Nhất nhị tam.

          Triệu Phổ sờ cằm cảm thấy việc làm này rất đứng đắn a, lần sau vạn nhất cùng  người nào đó ở Tây Vực tiêu tiền như rác đánh cuộc, có thể để cho hai người này xuất thủ a!

          Bên trong sòng bạc, Triển Chiêu cười híp mắt đưa tay cầm ngân phiếu trên bàn, “Chưởng quỹ, chỗ tiền này và sòng bạc này cũng đều coi là của chúng ta nga ~?”

          Chưởng quỹ khuôn mặt kìm nén đến tím tái, đối với vị cuối cùng của tam đại đổ vương muốn lên đánh cuộc dơ tay chặn lại, vỗ ngực một cái đối với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, tỏ ý “Ván cuối cùng ta tới bồi các ngươi vui đùa một chút!”

          Nói xong, hắn hướng về phía thuộc hạ rống lên câu, “Mời đầu vương!”

          Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn Triển Chiêu một cái, chỉ thấy mèo này ánh mắt cũng trợn tròn, thần tình kia —— trừ đổ vương, còn có đầu vương a!

          Trên nóc nhà, Tiểu Tứ Tử níu lấy đầu gối Lâm Dạ Hỏa ngẩng đầu nhìn Hỏa phượng “Oa!”

          Hỏa phượng một tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử một tay vươn về phía cái miệng của bé khi phát âm — “Oa!  “

          Ngay cả dưới lầu quần chúng vây xem đều là kêu lên liên tục.

          Cửu vương gia ôm cánh tay lắc đầu khen ngợi, ở Hắc Phong Thành dân chúng cuộc sống thật là đầy đủ màu sắc!

          …

          Trong chốc lát, chỉ thấy hai tiểu nhị sòng bạc, mang một cái rương sắt đi lên.

          Cái rương khi đặt lên trên bàn một cái, liền truyền tới “Đông ”  một tiếng, cảm giác cái rương kia rất nặng.

          Nhìn kỹ, cái rương này xung quanh, chỗ kẽ hở đều có khóa, dáng vẻ hết sức thô kệch.

          Thẩm chưởng quỹ dùng chìa khóa mở ra mấy ổ khóa, cái rương liền mở ra.

          Đồ vật trong rương lộ ra, Triển Chiêu hiếu kỳ muốn nhìn “Đầu vương” một chút xem thử là thần khí gì, nhưng sau khi đồ được mang ra, cũng làm cho người ta có chút trợn mắt.

          Triển Chiêu quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường.

          Ngũ gia tỷ mỹ đánh giá “Đầu vương” kia.. cái gì đây  giống như một cái nồi sắt cũ nát.

          Thẩm chưởng quỹ oai phong lẫm liệt hướng về phía cái “Nồi” chỉ một cái, “Đây là  đệ nhất báu vật Tây Vực, Đầu Vương Chung!”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, yên lặng gật đầu một cái —— cái này sợ không phải kẻ ngu chứ…

          Công Tôn híp mắt nhìn cái nồi kia, vừa nhìn vừa nghi ngờ —— cái này nhìn dáng vẻ thật nặng, như vậy thì làm sao mà lắc a? Cảm giác giống như là Tân Đình Hầu,  khả năng chỉ có thùng cơm như Triệu Phổ mới có thể nhấc lên!

          Công Tôn suy nghĩ, liền theo bản năng liếc Triệu Phổ một cái.

          Triệu Phổ tự nhiên phát hiện, nhìn Công Tôn.

          Công Tôn lại nhìn vóc người Thẩm chưởng quỹ trong phòng một chút, nhìn vóc người không giống như là người có lực.

          Suy nghĩ, lại đưa tay, nhéo cánh tay Triệu Phổ một cái, rờ một cái còn chưa kịp nắn chỉ thấy cứng.

          Công Tôn ghét bỏ nhìn cánh tay Triệu Phổ một cái, lại nhéo cánh tay mình một cái, cau mũi một cái, cúi đầu tiếp tục nhìn.

          Sự chú ý củaTriệu Phổ lập tức bị mấy động tác của Công Tôn dẫn đi, ở Cửu vương gia xem ra, Công Tôn chỉ dùng một chuỗi động tác đơn giản là có thể quy kết ra một cái kết luận là “chọc ghẹo”! Hiếm thấy Thư ngốc như vậy lại chủ động, có hành động nhưng lại không vô lễ a!

          Triệu Phổ lập tức cũng đưa tay lên tay đi rờ  cánh tay Công Tôn.

          Công Tôn quay đầu lườm Triệu Phổ  một cái, còn thật hung —— đừng nghịch!

          Triệu Phổ thích nhất là chọc ghẹo Công Tôn, làm gì còn có tâm tư quản sòng bạc, tiếp tục đưa tay trêu chọc Công Tôn, kết quả bị Công Tôn đạp một cước.

          Triệu Phổ phủi dấu giày trên quần, nghi ngờ —— thư ngốc ngồi chổm cũng có thể đạp người a, nhưng rất mềm mại a~…

          Cửu vương gia nâng cằm tiếp tục nhìn Công Tôn mà cười.

          Một bên Trâu Lương nhìn Nguyên soái nhà mình, may mắn không có thuộc cấp khác thấy, nguyên soái nhà hắn bây giờ là vẻ mặt cười ngây ngô lại còn cười ngớ ngẩn …

          Phô bày “Đầu vương chung ”  Thẩm chưởng quỹ vén hai ống tây áo,, đưa tay nhấn một cái trên đỉnh chung, liền nghe được “Rắc rắc” một tiếng, cái nồi sắt kia liền giống như vỏ trai vậy, từ từ mở ra.

          Trên nóc nhà, Tiểu Tứ Tử lập tức ngẩng mặt lên nhìn Lâm Dạ Hỏa, mở miệng —— cơ quan a!

          Hỏa phượng nhìn tiểu đoàn tử đang chồm người dậy trên đầu gồi mình mà bán manh, một lần nữa cảm khái —— Ngân Hồ Tộc quá nghịch thiên rồi, Ngân Yêu Vương năm đó phỏng đoán dựa vào điểm làm người ta yêu thích là có thể quậy đến khuynh đảo thiên hạ sơn hà rồi.

          Bên trong sòng bạc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này ngược lại là có chút khó khăn —— bên trong cái đầu vương chung này, còn có một cái lồng lưới bằng đồng, giống như là để ngăn cản hành vi xuất thiên[chơi xấu].

          Thẩm chưởng quỹ dương dương đắc ý, “Bên trong cái đầu vương  này có ba thành đồng lưới, gió thổi không lọt, khai chung không ra lưới, xúc xắc chỉ cần bỏ vào, người ngoài liền không cách động tay chân, chính là thần khí phòng xuất thiên.”

          Triển Chiêu sờ râu giả một cái, nhìn Bạch Ngọc Đường —— làm sao đây?

          Ngũ gia nhìn Giao Giao một cái.

          Giao Giao đang ngồi xếp bằng ở bên cạnh bàn, nghiêng đầu đánh giá cái chung đó, vẻ mặt giống hệt Triển Chiêu khi phát hiện đồ chơi mới.

          Ngũ gia cũng có chút khó xử, vật này đoán chừng là sòng bạc dự bị đi đối phó với cao thủ xuất thiên, nhìn cấu tạo, người khác không có cách nào xuất thiên, đồng thời bọn họ cũng không cách nào động tay chân, nói đơn giản một chút, ván đánh cuộc cuối cùng này chính là thuần túy đánh cuộc vận khí cùng kỹ năng đánh bài rồi.

          Đánh cuộc vận khí…

          Ngũ gia nghĩ tới đây, cười nhạt.

          Triển Chiêu liền phát hiện Giao Giao đột nhiên không thấy.

          Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— có chiêu?

          Ngũ gia tỏ ý Triển Chiêu đừng nóng —— đánh cuộc vận khí, càng sẽ không thua!

          Trên nóc nhà, Lâm Dạ Hỏa chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn một bên.

          Một lát sau, Tiểu Tứ Tử đưa bàn tay nhỏ bé mũm, hướng về phía hư không làm động tác “Nhất nhị tam ” ba cái động tác tay, tiếp theo sau đó cúi đầu nhìn xuống.

          Tiểu Tứ Tử đối với người nào đó làm ra động tác tay chính là Giao Giao đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh bọn họ.

          Triển Chiêu cũng thấy Giao Giao lại trở về bên cạnh bàn, đưa tay đối với bọn họ làm ra động tác tay ” Nhất nhị tam ”, cử chỉ kia cùng Tiểu Tứ Tử cực kỳ giống.

          Ngũ gia nhìn Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu hiểu ý, cũng đúng a, vậy ngươi có thần khí ta có thần đoàn[đoàn là hình tròn, viên tròn tròn, chắc ý của Nhã tỷ là Thần Tiểu Tứ Tử tròn tròn đây mà ], đánh cuộc vận khí đụng vào Tiểu Tứ Tử, ai cũng phải quỳ xuống kêu gia gia a!

          Lúc này, chỉ thấy Thẩm chưởng quỹ đưa tay, từ bên trong cổ áo rút ra một sợi giây chuyền. Giây chuyền kia hết sức giản dị, một  sợi dây da bên trên có treo ba viên xí ngầu bằng đồng.

          Thế nhưng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại nhìn chằm chằm sợi dây chuyền hết sức không đáng tiền kia mà ngây ngẩn.

          Trên giây chuyền treo ba viên xí ngầu bằng đồng hết sức quen mắt, rất giống với viên  xí ngầu ngày hôm qua phát hiện bên tiêu thi.

          Trên nóc nhà, Công Tôn cũng cùng Triệu Phổ nhìn nhau một cái —— chưởng quỹ này cũng có a?

          Triệu Phổ gật đầu —— là đầu mối bất ngờ.

          Chưởng quỹ đem ba viên xí ngầu từ một cái cửa nhỏ trên đỉnh đầu vương chung ném xuống, đóng cửa lại, chung thu hồi, khép lại, mặt chính truyền đến thanh âm răng rắc.

          Trong chốc lát, Thẩm chưởng quỹ phải vỗ một cái lên chung, thanh âm liền dừng lại.

          “Hai vị, mời.” Thẩm chưởng quỹ nhường Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói lên đáp án trước.

          Triển Chiêu hời hợt trả lời một câu, “Nhất nhị tam.”

          Bốn phía lập tức truyền tới thanh âm nhỏ giọng nghị luận.

          “Lại là Nhất nhị tam?”

          “Ba ván đều là Nhất nhị tam?”

          Chưởng quỹ nhìn tam đại đổ vương một chút, chỉ thấy ba người thấp giọng thảo luận mấy câu, đối với chưởng quỹ nói, “Tam ngũ lục.”

          Trên nóc nhà, Công Tôn ngẩng đầu nhìn Tiểu Tứ Tử —— thật sự là nhất nhị tam? Có được hay không a? Không cho phép con có thể lừa bịp hai vị đại hiệp này a!

          Tiểu Tứ Tử ngoẹo đầu nhìn cha, sau đó nhún vai mội cái, cúi đầu tiếp tục nhìn.

          Công Tôn ngẩn người một chút, ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ —— đoàn tử nhún vai a? Con trai ta lúc nào học được tư thế yêu nghiệt như vậy? Cái tư thế này thật giống như lúc trước Yêu Vương có làm qua!

          Triệu Phổ còn nâng cằm nhìn chằm chằm Công Tôn cười ngây ngô ——Thư ngốc càng nhìn càng thuận mắt a!

          Một bên Trâu Lương không nói mà hai người, rõ ràng là tới làm chuyện đứng đắn nhưng luôn cảm thấy có chút không đứng đắn như vậy…

          Thẩm chưởng quỹ một lần nữa hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Hai vị xác định là nhất nhị tam “

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tự nhiên gật đầu —— nói đùa sao? Tiểu Tứ Tử nói nhất nhị tam, chính là nhất nhị tam.

          Thẩm chưởng quỹ đích gật đầu một cái, ấn xuống một cái si chung nắp, liền thấy cái “vỏ trai” kia lại từ từ mở ra.

          Xuyên thấu qua vỏ trai bên trong lưới đồng, mơ hồ có thể thấy mấy hột xí ngầu hướng lên trên đếm số thật nhiều… Nhìn không giống nhất nhị tam a.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngược lại có chút bất ngờ —— Tiểu Tứ Tử lại không linh sao?

          Thẩm chưởng quỹ cùng mấy vị đổ vương kia mặt lộ vui mừng, đang muốn tiến tới nhìn rõ… Nhắc tới cũng đúng dịp, một tiểu nhị từ dưới lầu đi lên, trong tay bưng mâm trà, đại khái là tới đưa trà bánh.

          Mà ngoài cửa hết lần này tới lần khác đứng không ít khách vây xem đánh bạc, tiểu nhị kia không để ý bị một người khách đánh bạc trong đó đẩy một cái, trà bánh bay. Hắn đang bưng một cái chén trà nóng vừa vặn tạt vào bắp chân Cung Tam đang đứng bên cạnh bàn. Cung Tam thấy nóng liền nhấc chân, đụng bàn liền chấn động một cái.

          Theo mặt bàn run lên… ba viên xí ngầu trong chung cũng bắn ra, lúc rơi xuống hướng một bên lăn một vòng…

          Cùng lúc đó, chung toàn bộ mở ra, ba viên xí ngầu trong lưới đồng, rõ ràng dừng ở —— nhất nhị tam.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái —— quả nhiên, Tiểu Tứ Tử nói bao nhiêu, liền là bao nhiêu.

          Trên nóc nhà, Tiểu Lương Tử đối với tiểu Tứ tử giơ ngón tay cái ——Cận Nhi! Chính xác!

          Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Tiểu Lương Tử, Trâu Lương thức thời đi đến cạnh Lâm Dạ Hỏa dựa vào một chút, đem vị trí nhường cho Tiểu Tứ Tử.

          Hỏa phượng mới vừa rồi  một mực bị Tiểu Tứ Tử ôm đầu gối, Hỏa phượng cũng không động, vào lúc này chân đều có điểm tê tê, thấy trâu lương tới vừa vặn, Hỏa phượng dứt khoát ngồi xuống, dựa vào Trâu Lương, vừa nhìn bên dưới, vừa đấm chân cho mình.

          Trâu Lương nhìn chân Lâm Dạ Hỏa, tính toán một cái nếu mình đưa tay giúp hắn đấm chân thì có khả năng bị đánh không …

          Bên trên vây xem ung dung thích ý, bên dưới Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường tâm tình thoải mái, chưởng quỹ sòng bạc cùng mấy vị đổ vương lại nháo loạn rồi… Phải! Ba ván đánh cuộc, đem cả căn nguyên cũng bồi vào, chỉ còn thiếu người ta đánh cuộc tính mạng mà thôi!

          Triển Chiêu nhìn đối diện mấy vị mặt đầy ủ rủ, liền cười hỏi, “Chưởng quỹ, sòng bạc này của ngươi, cùng gia sản bên trong sòng bạc tất cả đều là của ta chứ?”

          Trên nóc nhà mọi người lắc đầu, “Triển Chiêu không phúc hậu a, còn đâm người ta một đao.”

          Thẩm chưởng quỹ mặt xanh mét, bất quá vẫn là cắn răng gật đầu một cái.

          Chẳng qua là hắn còn chưa kịp nói chuyện, Triển Chiêu đưa tay nhấn một cái đầu vương kia, “Cho nên cái đầu vương này cũng là thuộc về ta đúng không?”

          Chưởng quỹ cả kinh.

          Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái —— ừ… Cái này khá tốt, giữ lại qua hai ngày biếu sư phụ, nhìn giống như một  cổ vật.

          Trên nóc nhà, Lâm Dạ Hỏa vừa đấm chân vừa lắc đầu, thật là ác độc!

          “Ai… Như vậy sao được?” Thẩm chưởng quỹ cuống cuồng.

          Nhưng hắn làm sao có thể nhanh tay bằng Triển Chiêu,Triển hộ vệ một tay cầm lấy cái “nồi cũ” kia, còn một bên thì lách người, để cho tiểu nhị muốn lên cướp chung nhào hụt.

          Bạch Ngọc Đường hướng một bên, để Triển Chiêu ra sau lưng, ngăn lại mọi người, hỏi chưởng quỹ kia, “Nguyện thua cuộc, nơi này còn có nhiều người nhìn như vậy,  muốn quịt nợ phải không?”

          Thẩm chưởng quỹ cuống cuồng, ” Cái này … Đầu vương chung cũng không phải là sòng bạc của ta! Dĩ nhiên không làm tiền đặt cuộc!”

          Triển Chiêu giả bộ không tin, “Chưởng quỹ, ngươi chơi xấu sao? Trước không nói! Vật này là từ  sòng bạc ngươi lấy ra, không phải của ngươi thì của ai?”

          “Đây không phải là ta, là đại…”

          Chẳng qua là chưởng quỹ kia còn chưa nói hết, bắp chân đột nhiên bị Cung Tam sau lưng đạp một cước.

          Chưởng quỹ cả kinh, đem lời ra đến khóe miệng lại nuốt xuống, trên mặt lộ vẻ thất kinh.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cau mày —— “Đại”? Đại cái gì? Đáng ghét a, bị cắt ngang, cảnh giác rất cao!

          Chưởng quỹ quay đầu nhìn một chút tam đại đổ vương, ba vị kia đối với hắn nháy mắt.

          Thẩm chưởng quỹ hít một hơi thật sâu, giận dữ bất bình đối với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chắp tay một cái, ý kia —— cáo từ!

          Triển Chiêu còn không buông tha, “Ngươi còn thiếu ta cái đổ ước a đừng quên hắc!”

          Thẩm chưởng quỹ lỗ mũi cũng phình to, đưa tay chỉ ra ngoài cửa tòa trà lâu đối diện cách đó không xa một cái, “Đó cũng là ta mua bán, ngươi muốn ta làm gì, đi nơi nào cùng tiểu nhị nói một tiếng là được, tự nhiên có thể tìm được ta.”

          Nói xong, giận dữ bước đi.

          Trên nóc nhà, Triệu Phổ đối với mấy ảnh vệ nháy mắt, nhóm ảnh vệ chia làm hai đường, một đường đi theo chưởng quỹ sòng bạc cùng tam đại đổ vương, ngoài ra một đường đi thăm dò quán trà đối diện  kia.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rời đi sòng bạc, dựa theo danh sách của Âu Dương, đi  trạm kế tiếp.

          Mà lúc này, toàn bộ Hắc Phong Thành đều đã oanh động.

          Triển Chiêu bưng “Nồi” cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau xuyên qua đường cái, hẻm nhỏ, tiếp thu trái phải hai bên đường người vây xem chú mục đàm phán cùng bình luận.

          Ngũ gia vui mừng —— cũng may là hóa trang tốt, bị nhiều người như vậy vây xem.

          Triển Chiêu cũng vui mừng —— thừa dịp hóa trang, cơ hội không thể mất dứt khoát làm nhiều chuyện một tý!

          Nghĩ xong, Triển Chiêu đem nồi nhét vào tong tay Ngũ gia.

          Bọn họ lúc này đang đứng ở con đường náo nhiệt nhất ở Hắc Phong Thành, xung quanh có thật nhiều cửa hàng náo nhiệt, Ngũ gia nhận nồi không hiểu nhìn Triển Chiêu.

          Triển Chiêu xìn xung quanh một chút, sau đó nhảy một cái, lên trên bức tượng sư tử đá trước cửa một khách sạn.

          Đứng ở trên đầu sư tử, Triển hộ vệ ho khan hai tiếng, mở miệng, “Các vị hương thân!”

          Ngũ gia sâu kín nhìn triển chiêu —— ngươi muốn làm gì?

          Cách đó không xa trên nóc nhà, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa theo đến nhìn xem trên gương mặt cũng có vẻ khó hiểu.

          Công Tôn nghi ngờ, “Có sắp xếp chuyện gì nữa sao?”

          Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đều lắc đầu, Triển Chiêu đây coi là cao hứng phát huy?

          Bạch Ngọc Đường vẫn tương đối hiểu Triển Chiêu, liếc mắt mèo này làm như đang uống rượu say, đoán chừng là gần đây quá rỗi rãnh, muốn nghịch ngợm một chút.

          Quả nhiên, chỉ thấy Triển Chiêu vỗ ngực một cái, mở miệng, “Ta chính là Giang Bắc đệ nhất đổ vương Ân Đại Mậu!”

          Sau đó chỉ Bạch Ngọc Đường một cái, “Đây là Giang Nam đệ nhất đổ vương Lục Tiểu Hạo.”

          Bạch Ngọc Đường một tay cầm nồi một tay đỡ trán —— kẽ hở đất ở nơi nào a? Sớm biết cùng Nhị ca học một ít làm sao đào hố…

          Trên nóc nhà, Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi Công Tôn, “Cha, Giang Nam Giang Bắc là cái gì Giang a?”

[江南/ jiāngnán/: Giang Nam – 江北/ jiāngběi/: Giang Bắc]

          Công Tôn dở khóc dở cười, “Cái gì đó, lời nói Triển Chiêu… Gạo nếp  Giang đi…”

[Gạo nếp [ 江米 / jiāngmǐ/]

          Hỏa Phượng ôm cánh tay, “Cũng có thể là hành gừng tỏi  các loại gừng.”

          [Gừng: 姜/ jiāng/ ]

          Triệu Phổ lắc đầu: “Ta cảm thấy là chiên tương xay tương.”

          [Tương: 酱/ jiāng/ ]

          [Tóm lại chắc là do phiên âm giống nhau đi, ta cũng chả hiểu nữa]

          Người vây xem càng lúc càng đông, đám người bàn luận sôi nổi.

          Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu đang đứng trên đầu sư tử đá mà vuốt râu giả, mèo này, lại có cái gì độc rồi?