Edit: Ruby
Mọi người ngắm sao một đêm, giữa dư vị ngọt ngào của Tinh Tinh Đường trở về trang viên Thất Tinh nghỉ ngơi.
Đêm trên đỉnh núi không giống như những nơi khác, mọi người trong khoảng thời gian này vốn thường ở trong quân doanh, mới đầu còn có chút không quen vì quá sáng.
Ánh trăng và ánh sao xuyên qua cửa sổ, để lại từng vệt từng vệt sáng màu xám bạc trên nền đất trong gian phòng đã tắt đèn.
Cửa vào trang viên Thất Tinh không lớn nên Yêu Yêu không vào được, ngoẹo đầu vắt mình trên cành cây trong sân mà ngáp, nhìn cá trong ao nhỏ bơi qua bơi lại dưới ánh trăng trong viện, đuôi rồng màu trắng xinh đẹp cũng quẫy qua quẫy lại, thập phần thích ý.
Tiểu Ngũ ở trong phòng nằm ghé vào trên hai chân đầy thịt, bộ dáng có chút nhu thuận, cái tai tròn tròn hơi nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm ánh sao trên mặt đất.
Triển Chiêu tựa vào trên giường không ngủ được, một tay chống cằm nhìn Bạch Ngọc Đường nằm đối diện trên giường.
Ngũ gia nằm gối lên hai tay sau đầu, mặt hướng ra cửa sổ hơi mở ra nửa cánh, vốn là đóng cửa sổ ngủ nhưng Yêu Yêu ở trong sân làm nũng, không mở cửa sổ ra không cho ngủ.
Nằm một lúc lâu, Triển Chiêu vẫn không ngủ được, nhưng cũng không thấy mệt, luôn cảm thấy gió đêm thổi rất thoải mái, vừa rồi Ân Hậu cũng nói lão Tiền chọn chỗ ở này dưỡng thân rất tốt.
"Khụ khụ."
Triển Chiêu nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn hắn —— hiển nhiên, hắn cũng không buồn ngủ.
Triển Chiêu cười với hắn.
Ngũ gia cũng hơi cười cười, khẽ nói, "Còn không ngủ thì trời sẽ sáng."
Triển Chiêu đột nhiên hỏi, "Ngọc Đường, khi ngươi còn bé Thiên Tôn từng mua đường cho ngươi ăn sao?"
Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, dường như nhớ ra chuyện thú vị gì đó.
Triển Chiêu tò mò nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường mở miệng, "Nói ra có lẽ ngươi không tin."
"Sao?" Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.
"Những gì tiểu hài nhi bình thường từng trải qua từng ăn qua, một việc ta cũng đều trải qua không sót thứ gì, sư phụ ta còn đặc biệt tìm Bao Tá Thính nhờ lên hẳn một danh sách." Ngũ gia có vẻ dở khóc dở cười.
"Ngoại công của ta cũng có danh sách đó!" Triển Chiêu hào hứng nói, "Gọi là cái gì mà dưỡng tiểu hài nhi cần phải làm..."
"Một trăm việc?" Không đợi Triển Chiêu nói hết, Bạch Ngọc Đường liền tiếp lời.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, nhìn trời —— hóa ra hai lão nhân đều tìm Bao Tá Thính lên danh sách.
Hai người lại nghĩ nghĩ, cảm thấy rất cần thiết phải tìm ra tên Bao Tá Thính kia, tìm cơ hội đánh hắn một trận mới được.
Hai người ngươi một lời ta một câu trò chuyện, rốt cục, cơn buồn ngủ dần kéo đến, hai người từ từ ngủ... một đêm này, mọi người ngủ dù hơi ngắn, cũng thấy thư thái dị thường.
...
Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu có một giấc mộng rất kỳ quái, trong mộng hắn đứng bên một bờ sông, trên sông có một chiếc thuyền chiến. Con thuyền kia giống như một con chuột màu trắng cực lớn, béo mập rất đáng yêu. Trên bờ có một đám đại lão gia tay trần, đang kéo dây kéo thuyền. Nhóm hán tử này vừa kéo thuyền vừa hò nhau, khí thế kinh người...
Triển Chiêu đang nghiêng đầu đứng nhìn bên bờ, chợt cảm giác có người đẩy hắn... hắn liền tỉnh giấc...
Mở to mắt, ánh mắt đầu tiên Triển Chiêu nhìn thấy một bóng trắng thoáng qua bên giường.
Dụi mắt xoay mặt nhìn, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đã thức dậy, đang cùng Tiểu Ngũ cướp một sợi đai lưng màu trắng.
Ngũ gia mới vừa mặc y phục tử tế thì đai lưng đã bị Tiểu Ngũ kéo lại, Tiểu Ngũ nghịch ngợm muốn chết, mới sáng sớm đã chơi trò cướp đai lưng với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đại khái là sợ đánh thức Triển Chiêu, động tác rất nhẹ, nhìn Tiểu Ngũ ngậm đai lưng lăn lộn khắp sàn, tỏ ra rất bất đắc dĩ.
Triển Chiêu lại cảm giác có người đẩy mình, khó hiểu... vừa quay đầu lại... liền thấy cửa sổ bên giường của mình đã mở ra, thân mình của Yêu Yêu không vào được nhưng cái đầu lớn chui vào được, đang dùng đầu đụng đụng hắn, giống như mèo con đang làm nũng.
Triển Chiêu ngáp một cái, đưa tay xoa đầu Yêu Yêu, quan sát sắc trời một chút, hẳn là trời chỉ mới vừa sáng đi...
"Tỉnh?"
Bạch Ngọc Đường rốt cục giật lại được đai lưng, hỏi Triển Chiêu.
"Ừm...." Triển Chiêu ngồi dậy, còn khó hiểu sao trước khi tỉnh giấc mình lại có giấc mộng kỳ lạ như vậy, nhưng đến khi hoàn toàn thanh tỉnh, hắn lại phát hiện tiếng "hò" kéo thuyền kia vẫn còn... dường như là từ ngoài sân truyền vào.
"Âm thanh gì vậy?" Vẻ mặt Triển Chiêu mờ mịt, "Có người kéo thuyền?"
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, "Ta cũng bị đánh thức vì vậy, mới sáng sớm ai đã kéo thuyền?"
"Gần đây có sông sao?" Triển Chiêu nói xong vọt ra ngoài...
Ngũ gia yên lặng gật đầu, con mèo này, từ trên giường vọt ra cửa sổ thẳng đến nóc nhà đối diện, chỉ cần một cú nhảy...
Triển Chiêu đáp xuống nóc nhà đối diện nhìn thoáng qua, liền bịt miệng.
Bạch Ngọc Đường ở trong phòng nhìn thấy Triển Chiêu bịt miệng, dường như đang nhịn cười, vừa quay đầu ngoắc ngoắc hắn.
Ngũ gia đẩy cửa ra ngoài, cũng lên nóc nhà, đứng bên cạnh Triển Chiêu nhìn ra xa xa, nháy mắt không biết nói gì.
Chỉ thấy trên sườn núi Thất Tinh Đàm có không ít cây trà, lúc này đang có người hái lá trà.
Nếu nói đến khu vực trồng trà trên núi ở Trung Nguyên, đại cô nương tiểu tức phụ nhi đeo gùi hái lá trà là chuyện thường tình, các cô nương bình thường còn vừa hái lá trà vừa hát tiểu khúc gì đó. Cuồng Thạch Thành bên này hiển nhiên cũng có truyền thống này, chẳng qua là.... tiểu cô nương hái lá trà biến thành đại lão gia hái lá trà.
"Hoắc!"
Bạch Ngọc Đường nghe bên cạnh có người tán thán một tiếng, xoay mặt, liền thấy không biết Thiên Tôn đã lại đây từ khi nào, gật đầu, "Cái này lợi hại!"
Triển Chiêu nhịn cười đến vất vả, khung cảnh này quá thú vị, toàn là đại hán vạm vỡ khắp núi, lưng đeo cái gùi nhỏ, vừa hái lá trà vừa ca hát, giọng hát kia chẳng khác nào đang hò kéo thuyền, rung trời động đất, hát ngược lại rất đều.
Đang xém náo nhiệt, cánh cửa một căn phòng nhỏ hé mở, Tiểu Tứ Tử chạy ra.
Tiểu Tứ Tử còn đeo một cái sọt nhỏ, mới vừa ra khỏi cửa đã bị Yêu Yêu nằm vắt vẻo trên cây tha lên.
Thiên Tôn xuống khỏi nóc nhà, nhìn Tiểu Tứ Tử bị Yêu Yêu ngậm sọt nhỏ lắc qua lắc lại. "Tiểu Tứ Tử, ngươi cũng theo bọn họ đi hái lá trà à?"
"Tôn Tôn sớm ~" Tiểu Tứ Tử hai tay ôm lấy cái sọt nhỏ, hai chân lắc qua lắc lại, chào hỏi Thiên Tôn. "Con cùng phụ thân đi hái thuốc."
"Hái thuốc?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhảy xuống.
Lúc này, Triệu Phổ ở trong phòng của Công Tôn biếng nhác duỗi thắt lưng đi ra, phía sau là Công Tôn cầm theo sọt thuốc.
"Núi Côn Lôn đều là thảo dược trân quý, hôm qua ta hỏi thăm Tiền lão gia tử một chút, trong khu rừng nhỏ bên sườn núi có Kim Thiền Hoa."
"Kim Thiền Hoa là cái gì?" Triển Chiêu tò mò.
"Miêu Miêu, nhộng ve ở dưới đất không phá kén, chôn mấy năm sau sẽ nở hoa, cái đó gọi là Kim Thiền Hoa." Tiểu Tứ Tử được Bạch Ngọc Đường bế xuống từ trên cây giải thích.
"Giống Đông Trùng Hạ Thảo sao?" Triển Chiêu tò mò. "Là ngọn núi nào? Hay là nơi xuất hiện sương mù Khiếu Lâm?"
"Ừ." Công Tôn gật đầu, thấy Triển Chiêu dường như có chút lo lắng, liền nói, "Không sao đâu, ngay tại cửa rừng, không vào núi. Ta hỏi Tiền lão gia tử, sương mù thật sự dâng lên cũng phải mất một ngày, chúng ta nhìn thấy không ổn thì chạy ra là được."
"A..." Triển Chiêu gật đầu yên tâm, chạy vào phòng thay y phục.
Lúc này Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương cũng đã dậy.
Hỏa Phượng đang ngoáy lỗ tai, "Ai nha, các vị mỹ nhân giai lệ của Cuồng Thạch Thành này đúng là rất biết giày vò người khác, chỉ hái trà mà cũng hát đầy khí thế như vậy..."
Mọi người lại bị hắn chọc cười.
Ăn điểm tâm xong, Triệu Phổ mang theo Trâu Lương cùng Tiểu Lương Tử vừa luyện công trở về quay về Cuồng Thạch Thành trước, còn một số việc quân vụ phải xử lý. Trước khi đi Triệu Phổ nhờ Triển Chiêu bọn họ hỗ trợ trông chừng hai phụ tử Công Tôn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa lúc cũng muốn vào rừng khi chưa có sương mù xem thử, bảo Triệu Phổ an tâm, họ sẽ đi cùng.
Triệu Phổ vội vàng đi rồi, những người còn lại thì chia làm hai đường, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa và hai phụ tử Công Tôn, Tiểu Tứ Tử cùng nhau vào rừng hái thảo dược; Tiền Thiêm Tinh mang Ân Hậu và Thiên Tôn đến Vọng Tinh Lâu uống trà nói chuyện phiếm, ngắm bình minh.
Tại Thất Tinh Đàm, dưới sườn núi có một mảnh đất phẳng nghiêng thoai thoải ở hướng bắc, có một mảnh thạch lâm nhỏ, đá ở nơi này không có quy mô lớn bằng chỗ lối vào Cuồng Thạch Thành mà phân bố rải rác, cây trong thạch lâm tươi tốt, trong rừng có không ít hoa cỏ kỳ dị.
Lúc này khoảng không phía trên rừng cây bao trùm một lớp sương mù mỏng manh, ánh mặt trời rải rác xuyên qua màn sương mỏng, để lại những vệt sáng lốm đốm khắp cả mảng rừng.
Trên khoảnh đất trống ngoài bìa rừng, Tiểu Ngũ đuổi theo một con bướm chạy tới chạy lui.
Lâm Dạ Hỏa chỉ vào Triển Chiêu đứng một bên cười đến không thẳng thắt lưng lên được.
Hỏa Phượng vì sao lại cười? Bởi vì Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vốn đang yên đang lành đứng bên bìa rừng ngắm phong cảnh, không biết từ chỗ nào có mấy con báo tuyết con nhảy nhót chạy đến, lập tức liền bao vây lấy Triển Chiêu.
Càng lúc vây càng nhiều, có mấy con báo hơi trưởng thành một chút thì chạy vào rừng bắt thỏ, để bầy báo tuyết con lại cho Triển Chiêu trông.
Chẳng mấy chốc, Triển Chiêu bất đắc dĩ chắp tay sau lưng mà đứng, ủ rũ nhìn bảy tám con báo nhỏ xíu vây quanh cọ cọ chân hắn.
Bạch Ngọc Đường tỏ ra rất hứng thú quan sát một chút xem có con nào muốn rời nhà đi không để mang về nuôi.
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử phát hiện rất nhiều Kim Thiền Hoa, hai phụ tử cầm hai cái xẻng nhỏ, ngồi xổm trên đất chuyên tâm hái thảo dược.
Lâm Dạ Hỏa cười no rồi, liền tán gẫu với Triển Chiêu về mỹ thực ở Cuồng Thạch Thành.
Bạch Ngọc Đường đi vào rừng, quan sát Kim Thiền Hoa trong giỏ trúc của Công Tôn, nhịn không được nhíu mày —— quả nhiên đáng ghét y như trong tưởng tượng, một đống sâu béo mọc mầm.
Công Tôn đang đào, bỗng nhặt lên một thứ gì đó, cầm miếng vải bố cọ cọ rồi đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia vươn tay nhận lấy thì thấy là một thứ đồ kim khí tựa như mũi thương bằng đồng, bên trên còn khắc văn tự Tây Vực.
"Đây không phải là văn tự của man tộc." Bạch Ngọc Đường cẩn thận nghiên cứu một chút.
"Ừ." Công Tôn cũng nhận thấy thế. "Cũng không phải là văn tự của Cuồng Thạch Thành."
"Chứng tỏ trước kia có binh mã khác từng ra vào nơi này?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Cảm giác không đơn giản là chỉ ra vào." Công Tôn lại nhặt lên một mảnh đá dài dài, đen đen đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vươn tay nhận lấy, khó hiểu hỏi, "Đây là thứ gì? Mảnh đá?"
Công Tôn lắc đầu, "Xương quai xanh của con người."
Ngũ gia vội vàng ném đi, lấy khăn chà tay không nói gì mà nhìn Công Tôn.
Lúc này Tiểu Tứ Tử ôm cái sọt nhỏ của bé chạy đến, đem Kim Thiền Hoa trong sọt đều trút vào trong giỏ của Công Tôn.
"Phụ thân, bên kia còn có thiệt nhiều." Tiểu Tứ Tử giơ tay chỉ.
"Con đừng chạy xa, chỉ hái ở đây thôi." Công Tôn chỉ chỉ bên cạnh.
"Ở cách đây không xa." Tiểu Tứ Tử lại giơ tay ra.
Bạch Ngọc Đường nói, "Để ta đưa nó đi."
Công Tôn gật đầu.
Bạch Ngọc Đường đi cùng Tiểu Tứ Tử vào trong rừng mấy bước, Tiểu Tứ Tử ngồi xổm xuống tiếp tục hái, Ngũ gia dựa vào một thân cây nhìn bé bận rộn.
Công Tôn hái thuốc một lúc, ngẩng đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, lại tiếp tục làm việc.
Lúc này, chợt thấy Triển Chiêu chạy đến, một tay ôm một con báo con tròn vo, một tay cầm một cây nấm. "Công Tôn, ta nhặt được."
Công Tôn chớp mắt mấy cái, vươn tay nhận lấy cây nấm không biết được hái từ đâu, không hiểu nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái với hắn, "Linh chi đó!"
Công Tôn không biết nói gì, "Đây là nấm mộc."
Triển Chiêu há hốc miệng, kinh ngạc, Lâm Dạ Hỏa tiếp tục ở một bên ôm bụng cười.
Công Tôn ném cây nấm vào trong giỏ, "Cái này rửa sạch có thể pha trà, uống rất ngon, còn nữa không?"
"Bên kia còn." Triển Chiêu vươn tay chỉ...
Đúng lúc này, con báo nhỏ trong lòng Triển Chiêu đột nhiên giãy dụa, Triển Chiêu vừa buông tay thì báo con liền nhảy xuống.
Đồng thời, mấy con báo trưởng thành vừa nãy chạy vào rừng đột nhiên chạy ra, vội vã như bị thứ gì dọa sợ.
Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều nhìn vào chỗ sâu trong rừng...
Lúc này một cơn gió nhẹ từ trong rừng thổi ra, thoáng mang theo chút hàn ý.
Phía bên Tiểu Tứ Tử, vừa rồi một con báo tuyết đột nhiên xông ra khiến cho Tiểu Tứ Tử hoảng sợ, cái sọt bên tay cũng bị con báo cuống cuồng sợ hãi bỏ chạy đụng ngã, chỗ Kim Thiền Hoa cũng đổ hết ra đất.
Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ vạt áo đứng lên, nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong rừng.
Bạch Ngọc Đường xoay người, giúp bé nhặt chỗ dược liệu rơi ra đất, thả lại vào trong sọt, mới vừa nhấc đầu thì đã thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên đi vào trong rừng.
"Tiểu Tứ Tử."
Bạch Ngọc Đường vội tiến lên duỗi tay ra kéo bé lại.
Ngay trong nháy mắt khi tay Bạch Ngọc Đường túm lấy Tiểu Tứ Tử... bỗng nhiên một luồng sương mù dày đặc ập đến nhanh như gió, "vùn vụt" quét qua.
Bên ngoài rừng truyền đến một tiếng hổ gầm khiến cho mọi người chú ý.
Thiên Tôn và Ân Hậu đang ngồi trên Thất Tinh Lâu uống trà xoay mặt nhìn sang, đều sửng sốt...
Tiền Thiêm Tinh cũng "hoắc" một tiếng đứng bật dậy.
Chỉ thấy rừng cây phía xa xa trong nháy mắt đã bị sương mù dày đặc bao phủ.
Trong rừng, Triển Chiêu mắt thấy đám sương mù dày đặc kia bao trùm lấy Bạch Ngọc Đường lẫn Tiểu Tứ Tử, liền phi thân vọt qua hướng đó.
"Tiểu Tứ Tử!"
Công Tôn hét lên chạy vào trong rừng,
Lâm Dạ Hỏa giữ hắn lại, kéo hắn chạy ra ngoài rừng.
Công Tôn nôn nóng, Lâm Dạ Hỏa dặn hắn đứng ngoài rừng đừng di chuyển, xoay người vọt ngược về trong rừng.
Nhất thời, trước mắt đã không còn cánh rừng vừa rồi, chỉ còn một màn sương mù dày đặc, sương mù như khói như mây, dày đến mức nếu vươn tay vào trong liền không thể nhìn thấy được năm ngón tay.
Công Tôn đưa tay chạm thử vào lớp sương mù kia một chút rồi thu về, sương mù màu trắng cư nhiên kéo theo trên tay tựa như vệt mây, tay có cảm giác ướt lạnh.
Tiểu Tứ Tử, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa không rõ tung tích, bên ngoài căn bản không thể quan sát được tình huống trong rừng, Công Tôn gọi mấy tiếng mà không ai đáp lại, hắn cũng muốn đi vào. Chỉ là vừa mới bước một bước, vạt áo đã bị túm lấy.
Công Tôn nhìn lại, Tiểu Ngũ ở ngay sau hắn, gắt gao kéo vạt áo không cho hắn vào trong rừng.
Công Tôn càng nôn nóng, Tiểu Ngũ có phản ứng lớn như vậy chứng tỏ bên trong có nguy hiểm.
Công Tôn nhất thời hoang mang lo sợ, ở bên ngoài rừng sốt ruột đến độ đi lòng vòng, chỉ trách bản thân mình đến hái thảo dược làm gì.
Đang miên man suy nghĩ, Thiên Tôn và Ân Hậu đã đến.
Tiền Thiêm Tinh rất hoang mang, "Sương mù sao lại tới đột ngột như vậy... từ trước đến nay không phải như thế này."
Công Tôn hướng mắt trông mong nhìn Thiên Tôn và Ân Hậu.
Ân Hậu vươn tay chạm vào màn sương kia, thu tay về, vẫn mang theo một chút sương mù như cũ.
Thiên Tôn gọi một tiếng, "Ngọc Đường."
Trong rừng không có ai đáp lại.
Thiên Tôn cau mày, "Kỳ quái..."
Chính lúc này, nhị lão đột nhiên lui về phía sau một bước, Ân Hậu nói, "Cái gì đi ra..."
Vừa mới dứt lời liền thấy sương mù phía trước hơi tản ra một chút về hai bên, lộ ra một khe hở, Tiểu Tứ Tử kéo Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu đi ra.
Mọi người kinh hỉ, Tiểu Tứ Tử lại quay người lại chạy vào trong màn sương.
Công Tôn mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hai người đều khoát tay với hắn, chẳng mấy chốc, Tiểu Tứ Tử kéo Lâm Dạ Hỏa chạy ra, trên đầu Hỏa Phượng toàn là lá cây, vừa đi vừa lắc đầu, "Phi thân lên trên không được, thiếu chút nữa là bị cành cây đâm chết rồi."
Ân Hậu và Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhau.
Tiền Thiêm Tinh cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Tứ Tử kéo ba người lớn hoàn hảo không tổn hao gì từ trong màn sương mù dày đặc ra, chỉ thấy tiểu tử kia lại chạy vào, đem hai sọt thuốc nhặt ra, đặt bên chân Công Tôn.
Công Tôn sửng sốt một lúc, khôi phục lại tinh thần, vội vàng kéo Tiểu Tứ Tử lại ôm lấy, vừa ngẩng đầu mờ mịt nhìn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa —— đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Dạ Hỏa vừa phủi tóc vừa nghiêng đầu, "Ta đi vào rồi thì chẳng thấy gì cả, định phi thân lên trên nhưng cánh rừng sương mù kia như có quỷ vậy, không phân biệt được cao thấp, hơn nữa không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì! Ta đang nhảy tại chỗ thì đột nhiên sương mù tách ra, sau đó Tiểu Tứ Tử chạy đến kéo ta đi ra."
Triển Chiêu cũng gật đầu, "Sau khi đi vào ta không tìm thấy Tiểu Tứ Tử và Ngọc Đường, đang lo lắng thì đột nhiên sương mù cũng tách ra, Tiểu Tứ Tử kéo Ngọc Đường đến rồi kéo ta đi ra, giống như..."
Nói đoạn, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử.
Ân Hậu hỏi, "Giống như cái gì?"
"Giống như sương mù kia đang sống." Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, vừa nói vừa nhìn Tiểu Tứ Tử, "Tiểu Tứ Tử đi đến đâu thì sương mù liền tách ra."
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cũng gật đầu —— đúng là cảm giác này.
Công Tôn nhìn nhi tử, hỏi, "Tiểu Tứ Tử, vừa rồi vì sao con lại chạy vào rừng?"
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh rừng đã bị sương mù dày đặc bao trùm, gãi đầu, "Ưm..."
Công Tôn híp mắt, vỗ mông bé. "Nói nha."
Tiểu Tứ Tử liền vươn tay chỉ vào rừng, nói, "Con nghe thấy có người gọi con."
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường lẫn Lâm Dạ Hỏa —— vừa rồi có nghe thấy âm thanh gì không?
Lâm Dạ Hỏa nhún vai —— không có.
Bạch Ngọc Đường vừa rồi đứng bên cạnh Tiểu Tứ Tử, quả thật không nghe thấy âm thanh gì.
"Khụ khụ."
Lúc này, một tiếng ho khan truyền đến.
Mọi người quay đầu lại nhìn, cách họ khoảng chừng năm bước, Tiền Thiêm Tinh vẫy tay với họ, ý là —— tới đây đi.
Đi đến bên cạnh Tiền Thiêm Tinh, chỉ thấy lão gia tử vươn một ngón tay, mọi người vừa quay đầu lại thì đều kinh ngạc đến không nói nên lời...
Chỉ thấy phía trước họ là một tòa quan ải nguy nga đứng sừng sững, quy mô cửa thành lâu kia so với đại môn Hắc Phong Thành không nhỏ hơn là bao, trên thành lâu có ba chữ lớn —— Khiếu Lâm Quan.
Giữa màn sương mù dày đặc, tòa quan ải nằm giữa rừng cây tùng cao ngất được mây mù bao phủ, lúc này tùng bách đang hơi đong đưa theo gió, cảm giác cực kỳ chân thật.
Mà quỷ dị hơn chính là bên trong núi rừng văng vẳng tiếng gió gào thét, bên trong màn sương mù dày đặc tựa như che giấu thứ gì, gió núi thổi từng cơn mang theo giá buốt.
Tai nghe truyền thuyết cùng tận mắt thấy khác nhau rất lớn, cảm giác chân thực đến gần trong gang tấc, khác hoàn toàn với thứ cảm giác như gặp ảo ảnh.
Mọi người đang ngưỡng mặt chiêm ngưỡng tòa quan ải giữa sương mù, Tiểu Tứ Tử được Công Tôn ôm trong lòng đột nhiên giơ tay lên vẫy vẫy tay về hướng thành lâu quan ải.
Công Tôn nhìn nhìn nhi tử.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn thành lâu... Trên thành lâu không có một bóng người.
Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại nhìn Tiểu Tứ Tử chằm chằm, hỏi, "Tiểu Tứ Tử, cháu đang vẫy tay với ai vậy?"
Tiểu Tứ Tử chỉ về hướng lầu hai trên thành lâu, "Có người nha."
Công Tôn hít một ngụm khí lạnh.
Ân Hậu cau mày ngẩng đầu nhìn kỹ, Thiên Tôn còn hỏi, "Lão quỷ, có phải mắt ta kém rồi không? Trên lầu có người?"
Ân Hậu lắc đầu, ý là —— không có!
Mọi người lại nhìn sang Tiền Thiêm Tinh, lúc này vẻ mặt lão gia tử khiếp sợ không thua gì mọi người, liên tục lắc đầu —— nhìn cả trăm năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy trên đó có người.
Lúc này, Tiểu Tứ Tử nói với Công Tôn, "Phụ thân, bọn họ cho chúng ta đi vào, chúng ta vào nha?"
Công Tôn mở to hai mắt, sau một lúc sửng sốt, liền ôm Tiểu Tứ Tử xoay người bỏ chạy.
Lâm Dạ Hỏa đi theo phía sau, vừa chạy vừa ồn ào, "A a a a! Gặp quỷ rồi?"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nghi hoặc mà nhìn tòa Khiếu Lâm Quan —— là có người mà chỉ có Tiểu Tứ Tử có thể nhìn có thể nghe thấy thôi sao? Đây là tình huống gì?
Ân Hậu nhìn nhìn Thiên Tôn, nhướng mày một cái.
Thiên Tôn vuốt cằm suy nghĩ một chốc, liền nhào qua ôm lấy cánh tay đồ đệ, "A a a a! Ngọc Đường a! Có phải có quỷ không?! Vi sư hơi sợ!"
Ngũ gia không nói gì nhìn Thiên Tôn đầy mặt hưng phấn, "Người sợ mà còn cười cái gì?!"
Triển Chiêu cũng dở khóc dở cười, Thiên Tôn phỏng chừng sống cả trăm năm cái gì mà chưa nghe qua thấy qua, lúc này coi như đã gặp được luôn cả quỷ.
Ân Hậu hỏi Tiền Thiêm Tinh, "Ngươi thấy thế nào?"
Lão gia tử ôm cánh tay quay đầu lại nhìn Tiểu Tứ Tử đã bị Công Tôn ôm chạy xa, nhíu mày, "Dựa theo thời gian Quỷ Môn Tinh xuất hiện mà tính thì sương mù Khiếu Lâm này nguyên bản hẳn là hai ba ngày nữa mới xuất hiện. Hơn nữa mỗi lần sương mù Khiếu Lâm xuất hiện đều rất chậm, sương mù nuốt hết cả rừng thì đại khái cần ít nhất một ngày, nhưng lần này..."
"Sương mù dâng lên quá nhanh." Ân Hậu cũng cảm thấy kỳ quái, "Hơn nữa sương mù này dường như còn biết nhận người nữa phải không?"
Tiền Thiêm Tinh bị Ân Hậu chọc cho bật cười, lão gia tử thở dài vươn tay gãi đầu, cảm thấy khó hiểu —— vì sao gặp Tiểu Tứ Tử, sương mù lại tự động tách ra?
--------
Ru: Chắc tác giả là fan film The Mist ha -v-