Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vào Thái Nhiên Cư, nhìn bốn “nghi phạm” bị tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn cùng Hồng Tề Thiên bắt được, vẫn còn cảm thấy không thật cho lắm.

Thẳng đến khi đi lên lầu hai, nhìn hơn phân nửa sàn gác bị lật tung, Ngũ gia mới gật đầu, an tâm rồi...

Thiên Tôn ngồi chờ trên lầu ba, chưởng quỹ Vương Duệ lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn, được Lâm Tiêu bọn họ giúp đỡ ngồi xuống một cái ghế trên lầu ba, vỗ ngực mà thở.

Bàng Dục và Bao Duyên nhìn kỹ sắc mặt của Vương Duệ, so với vừa rồi đã tốt hơn rất nhiều, tuy vẫn trắng xanh nhưng ít nhất vẻ thảm đạm khi nãy không còn.

Mà những người khác vẫn còn đang vây xem bức “tượng băng” kia.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều kề sát lại cẩn thận quan sát... bên trong hình người đóng băng, làn khói màu đen không ngừng lưu động, cảm giác như vật còn sống, cực kỳ quỷ dị.

Ngồi được một chốc, hô hấp của Vương Duệ dần ổn định, Bao Duyên bèn hỏi hắn, “Chưởng quỹ, ngươi vừa mới nói thứ đồ chơi đó là gì? Tà linh à?”

Một câu của Bao Duyên liền thu hút sự chú ý của Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu đi qua hỏi, “Tà linh gì?”

Bạch Ngọc Đường lại là khó hiểu mà nhìn Thiên Tôn ngồi bên cửa sổ —— Tà linh? Dựa theo những gì lúc trước sư phụ từng kể cho hắn, thứ gọi là “Tà linh” hẳn là nội lực của người bị hại, nói cách khác nếu thứ khói đen kia thực sự là Tà linh thì Vương Duệ hẳn là đã chết!

“Tà... Tà linh?” Vương Duệ liền lau mồ hôi, “Nào... nào có, ta nói là, tà... tà! Đây không phải là tà môn sao?”

Cả đám học sinh trường Thái Học lẫn tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn đều liếc mắt trừng hắn —— sao ngươi có thể mở to mắt nói dối vậy chứ?! Vừa rồi rõ ràng nói là Tà linh mà!

Hồng Tề Thiên ở một bên quan sát Vương Duệ, người này vừa rồi xém chút thì đã mất mạng, vậy mà bây giờ vẫn còn muốn giấu diếm, có thể thấy được không phải là chuyện tốt gì.

Triển Chiêu hỏi thăm Trình Bình bọn họ toàn bộ những việc vừa xảy ra, gật đầu, trước không tính đến Vương Duệ mà là đi tới trước mặt bốn kẻ bị bắt kia.

Bốn người này đều ăn mặc như thương nhân thông thường, tuổi đều trên dưới năm mươi, nhìn diện mạo thì ba người hẳn là ngoại tộc, một người là người Trung Nguyên.

Triển Chiêu quan sát người Trung Nguyên kia một chút, bộ dạng bình thường, như một đại thúc trung niên thường thấy trên đường... khiến cho Triển Chiêu chú ý chính là trên y phục của hắn dính chút vỏ đậu phộng màu đen.

Triển Chiêu sờ cằm, hỏi. “Ngươi ăn đậu phộng suốt một đường từ ngoài thành cho đến đây?”

Người nọ ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu, sau đó cười lạnh hỏi lại, “Sao nào? Ăn đậu phộng ở Hắc Phong Thành cũng có tội?”

Ba người ngoại tộc sau lưng hắn cũng lưu loát dùng tiếng Hán mà kháng nghị, “Đúng vậy! Chúng ta bất quá chỉ là thực khách bình thường, vì sao lại bắt chúng ta?!”

“Khách bình thường thì các ngươi chạy làm gì?” Phong Khiếu Thiên trừng mắt.

“Các ngươi đánh nhau! Sàn gác đều bay mất mà chúng ta còn không chạy sao?” Miệng lưỡi của mấy người đó vẫn rất ngoan cố.

Mọi người ngược lại cũng nghĩ đến, hình như quả thật là không có bằng chứng, bọn họ bắt người chỉ vì Thiên Tôn muốn họ bắt người... Đương nhiên! Dựa theo tình hình lúc đó mà phán đoán thì nhất định mấy người kia có quan hệ với bóng đen này!

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người quay sang nhìn Thiên Tôn.

Mà lúc này, Thiên Tôn đang ngồi bên cửa sổ, ôm Tiểu Tứ Tử, hai vị này đã lâu không gặp nên đang bận rộn “tâm sự”, trò chuyện đến hăng hái.

Triển Chiêu chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng một bên đỡ trán, có chút khó hiểu, Tiểu Tứ Tử và Thiên Tôn dính nhau cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ là vừa xoay mặt lại thì Triển hộ vệ lập tức hiểu được tâm tình của Ngũ gia —— chỉ thấy lúc này cả đám tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn có người cắn tay áo có người cào bàn giậm chân, như là rất ngứa ngáy, miệng lẩm bẩm không ngừng...

“Thật quá đẹp!”

“Sư tôn ôm hài tử!”

“A! Ta chịu không được!”

“Sư tôn chọc bé mập, bé mập mềm mềm!”

Tất cả mọi người trường Thái Học mờ mịt mà nhìn vẻ hoa si của các tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn, ngược lại Triệu Lan kéo đường muội Triệu Viện của mình mà lắc tay áo, “Ta hiểu! Lúc trước trong trường Thái Học nhìn thấy Thiên Tôn, Ân Hậu ôm Tiểu Tứ Tử cũng nổ tung!”

Triển Chiêu nghi hoặc mà xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia cũng bất đắc dĩ, bất quá nghe Trình Bình bọn họ miêu tả lại quá trình vừa rồi, khi sư phụ hắn bắt bóng đen kia hẳn là cực kỳ soái.

Bốn người kia đánh chết cũng không nhận mình có dính líu đến chuyện này, mọi người đành phải cắt ngang cuộc “tâm sự” của Thiên Tôn và Tiểu Tứ Tử.

Thiên Tôn một tay chống cằm, một tay như nựng mèo mà nhè nhẹ vỗ đầu Tiểu Tứ Tử, cuối cùng ngẩng đầu nhìn sang đây.

Những người kia ngẩng đầu, nhìn thấy Thiên Tôn cũng đang nhìn họ chằm chằm, không biết thế nào mà con ngươi dại ra, mấy lời giảo biện khi nãy cũng không còn.

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thiên Tôn dùng công phu gì thế? Nhiếp Hồn Thuật sao?”

Ngũ gia bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu —— sư phụ ta sao biết sử dụng công phu phức tạp như Nhiếp Hồn Thuật?

Triển Chiêu không hiểu, “Vậy xảy ra chuyện gì? Nội lực đè ép sao?”

Ngũ gia lắc đầu —— ngươi có cảm giác được nội lực gì không?

Triển Chiêu cảm nhận một chút, quả thật là không có nội lực gì, khó hiểu, “Vậy đám người kia sao lại ngốc ra như thế?”

Ngũ gia thờ ơ nhướng mày —— nhìn soái đến phát ngốc chứ sao?

Triển Chiêu thiếu chút nữa bị Bạch Ngọc Đường chọc cười —— ngươi nên nói mấy lời này trước mặt Thiên Tôn mới đúng.

Ngũ gia khẽ thở dài một cái, ý bảo Triển Chiêu nhìn đám tiểu đồ đệ hoa si Phái Thiên Sơn, mấy ngày nay số lời ca ngợi mà sư phụ hắn nghe đủ để chất đầy mấy sọt, không cần hắn phải nói thêm.

Triển Chiêu rất hứng thú mà nhìn Bạch Ngọc Đường chằm chằm —— ngươi đang ăn dấm?

Ngũ gia xoay mặt nhìn chỗ khác, hiếm khi tỏ ra mất tự nhiên.

Triển Chiêu nở nụ cười —— một đường này Thiên Tôn mang theo đám tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn ầm ĩ, Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn ra ngoài đại khái là muốn dành thời gian riêng với sư phụ mình, lúc này lại xuất hiện một đám người cùng chia sẻ sư phụ, Bạch Ngọc Đường lớn thế này rồi cư nhiên lại ghen tỵ! Thiên Tôn khó lường nha.

Thiên Tôn đương nhiên là không biết Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mắt đi mày lại giao lưu cái gì, hai hài tử này mắt đi mày lại cũng không phải ngày một ngày hai.

Lúc này lão gia tử đang nhìn chằm chằm mấy... hung phạm kia mà ngẩn người, không biết đang nghĩ gì.

Cứ như vậy an tĩnh một lát, đột nhiên Thiên Tôn mở miệng, “Ngọc Đường, đánh vỡ người băng kia ra!”

Nghe thấy lời này của Thiên Tôn, mấy hung phạm kia liền cả kinh, ngẩng đầu nhìn Thiên Tôn.

Mọi người ở đây đang còn sửng sốt thì Ngũ gia không cần suy nghĩ, đưa tay tung một chưởng vào người băng kia.

Cùng với tiếng băng nứt vỡ truyền đến... chỉ thấy từ những vết nứt trên mặt băng, thứ khói đen kia liền tuôn ra.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm luồng khói đen kia dần dần khuyếch tán, khói đen đã không còn giữ hình người nữa.

Thiên Tôn chậm rãi đưa tay tựa như đang vẫy vẫy tay với làn khói đen đó.

Làn khói đen kia nhẹ nhàng trôi về phía Thiên Tôn.

Thiên Tôn phất tay áo thu đám khói đen kia lại.

Đến khi Thiên Tôn mở tay ra một lần nữa... trong tay liền có một viên thuốc màu đen cỡ bằng quả nho.

Tất cả mọi người tò mò mà nhìn khối cầu nhỏ trong lòng bàn tay Thiên Tôn, chẳng lẽ là thứ khói đen vừa rồi biến thành?

“Thứ này là một loại độc dược.” Thiên Tôn chậm rãi nói, “Đủ thời gian thì không độc, khi dùng nội lực đánh tan thành sương khói cũng không có độc, loại sương khói này có thể sử dụng nội lực để khống chế, tương tự như khống chế nước hay băng, không quá khó.”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Nhưng thứ này gặp nhiệt sẽ có độc.” Thiên Tôn ném viên thuốc màu đen kia vào trong một cái chén không, Tiểu Tứ Tử tò mò mà rướn người qua nhìn.

“Ở trong dạng độc dược có thể mang theo bên người, đến gần người cần tập kích thì dùng nội lực đánh tan viên thuốc, lại dùng chưởng phong đẩy sương khói tới trên thân người muốn giết, loại khói độc sẽ bám vào trên người của người đó. Trên cơ thể người luôn có độ ấm, độc tính sẽ dần dần phát tác. Đại khái khoảng hai ba ngày, độc tố sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của người bị hại khiến cho nội tạng bị hoại tử, biến thành màu đen. Tính tình của người trúng độc sẽ thay đổi rất lớn, cuối cùng sinh ra ảo giác, đi đời nhà ma. Khi người chết rất đột ngột, có phản ứng kịch liệt, độc tố lưu lại cũng sẽ rời khỏi lúc này, hình thành cảnh giả là có tà linh màu đen thoát khỏi thân thể. Năm đó là có người nghiên cứu tạo ra, chuyên để hãm hại Dư Khiếu Nguyên.”

Thiên Tôn chỉ chỉ người nọ, “Không phải cần chứng cứ sao? Lục soát trên người hắn xem còn thứ thuốc độc này không là ra.”

Phong Khiếu Thiên lập tức đến lục soát người nọ, quả nhiên từ túi trong tay áo lấy ra được mấy viên thuốc khác.

Triển Chiêu nhìn hắn, “Chẳng trách ăn đậu phộng mấy ngày nay, thì ra là lần trước hạ độc sẵn tiện bốc theo một nắm, ở trong rừng Hắc Phong nhìn Lý Khiếu chết rồi lại chạy đến đây xem Vương Duệ có chết không? Sở dĩ Lý Khiếu sợ hãi chạy lung tung, hóa ra là vì nhìn thấy ảo giác!”

“Các ngươi đào phần mộ nhà ai mà tìm ra được thứ dược hoàn này?” Thiên Tôn rất hứng thú hỏi đám người tập kích đang mặt xám như tro tàn, “Nước trong Hắc Thủy Cung sâu như vậy mà các ngươi cũng dám vượt qua? Đúng là chưa nhìn thấy quỷ thì chưa biết trời có bao nhiêu tối!”

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, đi qua kéo tay áo bên trái của bốn người kia lên, quả nhiên, —— trên cánh tay của cả bốn người đều có dấu ấn của Ác Đế Thành.

Tất cả mọi người đều tỏ ra chán ghét —— lại nữa? Ác Đế Thành này tác oai tác quái quả nhiên không bao giờ biết điểm dừng!

Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn.

Lão gia tử khẽ nhíu mày, lại tựa như có chút thất vọng. “Trước kia ta còn tưởng kẻ đứng đầu Ác Đế Thành là nhân vật rất lợi hại... xem ra cũng chẳng hơn gì thế này.”

Tất cả mọi người không rõ những lời này của Thiên Tôn là có ý gì, chỉ là cảm thấy Thiên Tôn thỉnh thoảng “trở nên nghiêm túc” thật sự rất là đẹp trai.

Các tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn vừa nghĩ đến Bạch Ngọc Đường từ nhỏ đến lớn đều là được Thiên Tôn nuôi lớn như vậy, liền hâm mộ như gì.

Ngũ gia thì lại rất mất tự nhiên, ai cần sư phụ hắn bận lòng về mấy việc này! Người này là ai vậy? Mau đem vị sư phụ mù đường kiêm chuyên gia gặp rắc rối của nhà gia trả về đây!

Triển Chiêu vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vai Bạch Ngọc Đường, ý bảo hắn thả lòng một chút.

Triển Chiêu hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Bạch Ngọc Đường lúc này! Thiên Tôn khi nghiêm túc rất khó có thể thấy được, cảm giác rất xa, giống như không thể chạm tới. Thiên Tôn khi mơ hồ lại rất bình dị, cảm giác rất gần gũi, vui tươi hớn hở như ngay tại bên cạnh. Thiên Tôn không ngây ngô trở nên đặc biệt cô độc, cảm giác như người không cần bất kỳ ai trên thế giới này. Mà Thiên Tôn ngây ngô tạo cảm giác khiến cho đồ nhi không có biện pháp nào... Ngọc Đường nhà hắn thà rằng Thiên Tôn phá sụp toàn bộ nhà cửa trong thiên hạ, Ngọc Đường đều có thể bồi thường cho từng nhà một, chứ không muốn nhìn thấy dáng vẻ Thiên Tôn nghiêm trang chững chạc, bất luận dáng vẻ này có đẹp đến đâu...

Ngũ gia lại thở dài, lúc này chợt thấy Thiên Tôn tỏ ra không còn hứng thú với mấy hung phạm kia nữa, ôm Tiểu Tứ Tử đến bên cạnh Vương Duệ, chọt chọt hắn “Nè! Ta đã cứu mạng của ngươi đó! Cho ta hoa sơn trà!”

“Ớ...” Vương Duệ há miệng nhìn Thiên Tôn, dường như rất đau lòng.

Thiên Tôn híp mắt, giơ ngón tay chọc lên trán hắn, “Vật kia vốn không phải của ngươi, thứ quý giá đó đặt ngay bên cạnh, không sợ gây họa tới đời con cháu sao?”

Vương Duệ run bắn, vội vàng gật đầu, “Ta... ta sẽ đi lấy ngay!”

Triển Chiêu bọn họ còn chưa hiểu ra sao! Vụ án thì sao? Hoa sơn trà gì cơ? Vương Duệ thiếu chút nữa bị giết như Lý Khiếu, Nghiêm Tứ Cuồng, hiển nhiên giữa bọn họ có điểm chung gì đó! Đây chính là mấu chốt để phá án!

...

Vương Duệ mang theo Thiên Tôn đi lấy “Hoa sơn trà”, mọi người vội vàng chạy theo.

Hồng Tề Thiên và Phong Khiếu Thiên thì dẫn người mang bốn tên hung phạm đến quân doanh của Triệu Phổ, thuận tiện nói cho Triệu Phổ kết quả điều tra.

...

Hậu viện Thái Nhiên Cư chính là nơi ở của Vương Duệ, hắn chạy vào thư phòng, dịch chuyển giá sách một chút, giá sách liền dời đi.

Phía sau giá sách có một cửa đá được giấu kín, Vương Duệ dùng chìa khóa mở ra, mọi người theo hắn vào trong thì phát hiện đây là một “kho tàng” nhỏ.

Vương Duệ nhiều năm cất chứa các loại tranh chữ đồ cổ, đồ vật đáng giá trong nhà quả thật không ít, nhưng Ngũ gia và Bàng Dục đều là người trong nghề, nhìn thoáng qua thì thấy không có bảo bối đặc biệt, chỉ là một kho giấu hàng bình thường mà thôi.

Vương Duệ đi vào trong kho hàng, ở bên tường sờ soạng một lúc, rất nhanh đè xuống một viên gạch có thể chuyển động... trên tường liền hiện ra một vách ngầm.

Vương Duệ lấy từ trong vách ra một cái hòm đại khái cao đến ba thước, được dùng vải đen bao bọc.

Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, “Bảo bối gì?”

Ngũ gia nhìn chằm chằm cái hòm kia, thấp giọng nói, “Bên trong có bảo bối gì thì không biết, nhưng thứ kia làm bằng lụa...”

“Oa!”

Không đợi Ngũ gia nói xong, tiểu Hầu gia bước một bước dài vọt tới, vươn tay bọc tấm lụa dùng để bọc cái hòm. “Đây là Mặc Tàm Ngân Cẩm đó! Chưởng quỹ, ngươi đúng là có bảo bối!”

Thuần Hoa bọn họ không hiểu, tò mò hỏi. “Miếng vải này rất quý sao?”

“Quý?” Giọng của tiểu Hầu gia liền cao vống lên, “Tỷ phu của ta còn chưa có được một bộ y phục được may bằng chất vải này! Chỉ một tấm vải này còn quý hơn tất cả những thứ trong kho tàng này cộng lại!”

Nói xong, tiểu Hầu gia còn hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đúng không?”

Ngũ gia gật đầu, “Đúng vậy.”

Triển Chiêu liền xích qua nhìn thử.

Tiểu Bao Duyên ở một bên khoe chữ, “Mặc Tàm Ngân Cẩm rất nổi tiếng! Nhưng mà kỹ thuật đã thất truyền, loại tằm nhả được tơ này vốn có màu đen, tơ do tằm nhả ra cũng là màu đen nên loại vải này không phải được nhuộm màu mà là màu sắc tự nhiên. Màu đen tự nhiên sẽ không đều nhau, loại tơ màu đen không đều này sau khi dệt thành tấm vải hoàn chỉnh sẽ có hoa văn ẩn màu ánh bạc, ở dưới ánh mặt trời sẽ trở nên rất rõ ràng, vì thế mới có cái tên đó!”

Vương Duệ gật đầu, “Đúng vậy, tiểu tài tử rất có kiến thức.”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm tấm vải kia đến phát ngốc, nhịn không được nói, “Ta... nhớ hình như đã từng nhìn thấy loại vải này rất nhiều!”

Ngoại trừ Thiên Tôn, Bạch Ngọc Đường và Bàng Dục ra, những người khác đều quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu có chút không chắc chắn mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia ngược lại rất bình tĩnh mà gật đầu, “Quả thật rất hay thấy, những bộ y phục màu đen bình thường Hắc Thủy Bà Bà hay mặc đều làm từ loại vải này!”

Mọi người kinh ngạc.

Bao Duyên cũng hỏi Bàng Dục, “Bà Bà có tiền như vậy á?”

Tiểu Hầu gia ôm cánh tay. “Ta đã nói với ngươi từ đầu là nhất định Bà Bà sinh trong nhà phú quý, ngươi còn không tin!”

Thiên Tôn vươn tay nhấc tấm lụa kia lên, thản nhiên nói. “Mặc Tàm vốn được nuôi trong Hắc Thủy Cung, Dư Khiếu Nguyên cưng chiều Hắc Thủy như vậy, trên người bà ấy làm gì có thứ không đáng giá?!”

Tiểu Tứ Tử đứng một bên, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rút trong tiểu hà bao của mình ra một cái khăn màu đen, đưa cho Bàng Dục xem, hỏi, “Tiểu Tiểu Bàn, cái này cũng vậy sao?”

Bàng Dục nhận lấy nhìn thoáng qua, miệng há to cả buổi không khép lại, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ai đưa cho đệ vậy Tiểu Tứ Tử?”

Tiểu Tứ Tử phồng má, “Bà Bà cho ta nha!”

Tiểu Lương Tử lấy xem thử, “Miếng vải tối đen như mực này rất quý giá sao?”

Tiểu Hầu gia chỉ vào Tiểu Lương Tử, ngón tay run run.

Bạch Ngọc Đường nhận lấy cái khăn nhìn thoáng qua, chỉ thấy chính giữa khăn có một đóa hoa mẫu đơn màu bạc, hơn nữa chuyển động cái khăn, góc nhìn thay đổi, hình dạng của hoa mẫu đơn cũng thay đổi.

“Hoa văn này được hình thành tự nhiên, kỹ thuật dệt lụa hạng nhất, hơn nữa còn có niên đại!” Bạch Ngọc Đường mìm cười trả khăn lại cho Tiểu Tứ Tử, nhẹ nhàng xoa đầu bảo bối, “Sau này nếu Mãn Mộ Hoa mang bảo bối gì ra khoe khoang trước mặt cháu, cứ lấy chiếc khăn này ra vung lên mặt hắn là được!”

Tiểu Tứ Tử hạnh phúc thu về, tất cả mọi người còn lại đều tỏ ra hâm mộ.

Triển Chiêu khoanh tay nghiêng đầu —— tất cả những thứ trong phòng của Hắc Thủy Bà Bà ở Ma Cung, thảm đệm chăn gì cũng đều là loại vải này hết... còn cả cái rương y phục màu đen ánh hoa nữa, rốt cuộc là đáng giá bao nhiêu?

“Nói như vậy Hắc Thủy Cung năm xưa rất có tiền?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Hỏi xong cảm thấy bản thân rất buồn cười, hỏi Bạch Ngọc Đường có ích gì, chuột nhà hắn đã bao giờ đến đó đâu.

“Đối với Hắc Thủy Cung mà nói, tiền gì đó căn bản không có ý nghĩa.”

Một bên, Thiên Tôn xốc tấm lụa lên, đang mở cái hộp gấm ra chậm rãi buông một câu, “Có rất nhiều thứ thật sự chính là hi thế trân bảo, dù cho có tiền cũng không mua nổi!”

Nói xong, Thiên Tôn mở rộng nắp, để lộ ra thứ đồ bên trong hộp, cùng với đó là tiếng kinh hô vang lên từ xung quanh.

Tiểu Hầu gia ôm tim, “May mà cha ta không có ở đây, không thì không hôn mê mới lạ...”

Chỉ thấy bên trong hộp gấm là một bồn hoa sơn trà chạm ngọc tinh mỹ, bồn hoa này có tổng cộng tám đóa hoa sơn trà, hình thái khác nhau nhưng chất liệu đều giống hệt như đóa hoa sơn trà Hắc Thủy Bà Bà cài trên vành tai.

Thiên Tôn đưa tay nhẹ nhàng dùng nội lực quét qua bồn qua kia, nháy mắt hoa sơn trà màu đen biến thành màu u lan, giống như ngọn lửa lại xanh như biển cả, lộ ra một vẻ đẹp yêu dị.

“Thiếu một đóa.” Ngũ gia chỉ chỉ một cành trống trong bồn hoa, “Chắc là đóa hoa của Thái Di Bà hay đeo, gắn vào liền hoàn mỹ!”

Thiên Tôn nhẹ nhàng ngắt xuống một đóa hoa sơn trà khiến cho các đại tài tử trường Thái Học kinh hoảng đến giậm chân. “Ngắt ra tiếc quá!”

Nhưng nhìn kỹ mới phát hiện tất cả hoa sơn trà đều có thể hái xuống được.

Ở đây còn có mấy nữ hài nhi, Triệu Lan, Triệu Viện tốt xấu gì cũng là lá ngọc cành vàng, Liễu Cẩm Lân cũng là thiên kim tiểu thư đại hộ nhân gia, liếc mắt một cái đều nhìn ra đây không phải là bồn cảnh! Mà là giá đựng đồ trang sức làm thành hình bồn hoa, những bông hoa sơn trà kia là trâm hoa!

Triệu Lan che miệng. “Này... trong tay của tất cả các đời Hoàng hậu đều không có được trâm hoa như vậy... đây là đồ của Hắc Thủy Cung sao?”

Thiên Tôn mỉm cười gắn lại đóa hoa kia, đáp. “Khi ta và lão quỷ còn bé từng nhìn thấy bồn hoa này trong Hắc Thủy Cung, để trong phòng của Dư Khiếu Nguyên.”

Nói xong, Thiên Tôn đóng hộp lại, lại gói kỹ hộp, vươn tay nhấc lên đưa cho Triển Chiêu ôm. “Lấy về đưa cho Hắc Thủy, coi như vật về với chủ cũ!”

Triển Chiêu ôm hộp gấm cảm kích mà nhìn Thiên Tôn, lão gia tử thật thương người! Thái di bà ắt hẳn rất cao hứng!

Ngũ gia ở một bên lặng lẽ gật đầu —— Đúng vậy! Dư Khiếu Nguyên cùng với tất cả các bà bà đều sẽ rất cao hứng... các bà bà không chừng còn mở tiệc chúc mừng nữa cơ...

Thưởng thức bảo bối xong rồi, tất cả mọi người mới nhớ đến chuyện nghiêm túc.

Tiểu Lương Tử vươn tay chọc chọc Vương Duệ, “Ta nói này chưởng quỹ, sao ngươi lại có được bảo bối của Hắc Thủy Cung?”

“Đúng vậy!” Trình Bình bọn họ đều nhìn hắn, “Có phải vì thứ bảo bối này mới mang đến họa sát thân không?”

“Đừng nói ngươi đi đào mộ nhé?”

“Trộm được phải không?”

Vương Duệ liên tục xua tay trước sự chỉ trích của mọi người, cuối cùng thở dài, đáp, “Tai bay vạ gió mà! Chúng ta, cũng chỉ là những kẻ chết thay mà thôi...”

...

Mà lúc này, trong quân trướng của Triệu Phổ.

Bốn hung phạm đều bị trói chặt, ống tay áo trái được vén lên, hình xăm dấu ấn của Ác Đế Thành có chút nhức mắt.

Hồng Tề Thiên đem chuyện đã xảy ra nói cho Triệu Phổ.

Lâm Dạ Hỏa cau mày tỉ mỉ xem xét thứ độc dược kia, “Thứ đồ chơi này thật tà tính!”

Mà Công Tôn lại nhìn chằm chằm hình xăm trên cánh tay của bốn người kia, nhíu mày.

Công Tôn tiên sinh luôn cảm thấy chương văn này dường như có ý nghĩa gì đó, hắn chạy đến bên bàn, mở ngăn kéo lấy ra một bức tranh vẽ dấu hiệu của Ác Đế Thành, đi đến so sánh với hình xăm của bốn người kia.

So một lúc lâu, Công Tôn ngẩng đầu, nghiêm túc nói với mọi người, “Hình xăm này là giả! Không giống!”

Cửu vương gia chau mày, liếc mắt quét qua bốn người kia, “Các ngươi không phải là người của Ác Đế Thành?”

Hỏa Phượng cũng cảm thấy khó hiểu, “Không phải thì mắc gì đi giả mạo? Ăn no rỗi việc?”