Thiên Tôn cảnh cáo các cao thủ Cuồng Nhai, để những người võ lâm Tây Vực từng có ân oán với Ma Cung đừng có ý đồ gì với Triển Chiêu.

Lão gia tử hiếm khi mới đi hù dọa người ta, khiến cho đám cao thủ Tây Vực kia sợ tới mức quay lưng bỏ chạy không dám quay đầu.

Nhâm Cuồng mấy năm trước bởi vì Ân Hậu không chịu thu nhận lão vào Ma Cung, có chút ghi hận lão gia tử, lần này đích thực là muốn lợi dụng xui xẻo của Triển Chiêu mà trút giận, ai ngờ nửa đường lại đụng trúng Thiên Tôn.

Những người trẻ tuổi thế hệ này như Triển Chiêu có thể cảm thấy Thiên Tôn rất dễ ở chung, hơi nhị một chút còn rất khả ái, nhưng nếu hỏi thử những cao thủ lớn tuổi, giữa Thiên Tôn và Ân Hậu sợ ai hơn, họ không cần phải nghĩ cũng sẽ nói sợ Thiên Tôn hơn. Có đôi khi Ân Hậu còn nói vài phần tình cảm với ngươi, hơn nữa Ân Hậu sớm đã ẩn cư trong Ma Cung, rất ít khi lộ diện.

Nhưng Thiên Tôn có gần cả trăm năm rảnh rỗi chờ đồ đệ sinh ra, bởi vậy thường hay lang thang khắp nơi, lão gia tử đi khắp đại giang nam bắc, nhìn thấy kẻ phạm pháp liền tiện tay trừng trị một trận, đúng là thật sự tiện tay, cứ như vừa rồi vung tay áo lên, người xấu liền chết rồi... như vậy ai mà không sợ?

Lão gia tử cũng không dễ lừa dối, Nhâm Cuồng biết vị trước mặt này mềm cứng đều không thể thực hiện được, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai xin tha.

Triển Chiêu an an tâm tâm lột đậu phộng xem náo nhiệt.

Minh Tây mở miệng hỏi Nhâm Cuồng, “Võ lâm Tây Vực các ngươi nhiều người như vậy chạy đến Hắc Phong Thành để làm gì?”

Nhâm Cuồng lấy một tấm thiệp mời trong lòng ngực đưa ra cho Thiên Tôn xem.

Thiên Tôn liếc một cái, hỏi, “Ở đây còn có bao nhiêu người vì tấm thiệp mời này mà chạy đến?”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người trong lâu đều giơ tay lên.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi cũng nhận được?”

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Lục Phong.

Lục Phong lấy tấm thiệp kia ra cho Triển Chiêu xem.

Triển Chiêu lại nhìn mấy người Đường Tứ Đao, Dụ Mộ Trì, ai nấy cũng đều lấy thiệp mời ra.

Triển Chiêu buông thiệp mời suy nghĩ một chút, không hiểu, “Các ngươi đều rảnh rỗi vậy sao? Chỉ vì một tấm thiệp mời không rõ ràng mà các ngươi đều chạy đến Tây Vực hết à?”

Đường Tiểu Muội giơ tay, “Chúng ta là vì cha nương bảo chúng ta đi xem thử có chuyện gì.”

Dụ Mộ Trì cũng giơ tay, “Ta thì sư phụ bảo ta đến.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Hắc Thủy Bà Bà và Đường Môn lão thái thái cùng lão tẩu Hạc Đồng đều có giao tình, để họ đến xem có việc gì cần giúp đỡ không có thể hiểu được.

Triển Chiêu lại nhìn Minh Tây và mấy vị cao tăng Thiếu Lâm.

Minh Tây chậm rãi nói, “Ta theo hậu bối đến xem một chút cho biết mà thôi.”

Triển Chiêu lại nhìn cao tăng Thiếu Lâm —— mấy vị lão hòa thượng các người cũng đến xem cho biết à?

Huyền Minh “A Di Đà Phật” một tiếng, Huyền Ninh thẳng thắn đáp, “Chưởng môn sư huynh xem thiệp mời xong thì bảo sắp xảy ra hỗn loạn, để chúng ta đến Hắc Phong Thành hỗ trợ, biên thùy Tây Bắc không thể loạn, liên quan đến thiên hạ thương sinh gì gì đó... Nếu chúng ta đã đến đây, tiểu hiền đệ, dứt khoát cứ nghe ngươi sai phái đi.”

Triển Chiêu đã sớm cười đến tít mắt, chạy đến bên cạnh mấy vị hòa thượng ca ca, vươn tay giật râu mấy lão hòa thượng, ngay cả Huyền Hối luôn nghiêm túc cũng cười ha ha nhìn Triển Chiêu.

Toàn thể người giang hồ lại cảm khái một lần nữa —— nhân duyên của vị này thật tốt.

Nhâm Cuồng đứng có chút xấu hổ.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Tiền bối cũng đến để tham gia náo nhiệt?”

Mặt Nhâm Cuồng đỏ bừng, một tiếng “tiền bối” mà Bạch Ngọc Đường gọi lão nghe có chút châm chọc.

“Khụ khụ... Gần đây Tây Vực có không ít người chết vì nội lực của Hắc Thủy Cung, cho nên...”

“Cho nên các ngươi chạy đến Hắc Phong Thành để làm gì?” Thiên Tôn hỏi, “Hắc Thủy Cung ban đầu đâu phải là ở Hắc Phong Thành.”

“Vì... những người biết vị trí trước kia của Hắc Thủy Cung, đều ở Hắc Phong Thành...” Nhâm Cuồng trông có vẻ rất ủy khuất.

Thiên Tôn nở nụ cười, “Vậy nên ngươi định hỏi ai?”

Nhâm Cuồng thở dài nhìn Thiên Tôn, ý là —— lão gia tử, ta biết sai rồi, xin người tha cho ta đi!

“Nếu môn hạ của ngươi đã chết ở Hắc Phong Thành, như vậy cứ dựa theo luật lệ của Đại Tống để điều tra.” Thiên Tôn nói xong, lại nhìn lướt qua Lôi Thiết Môn cùng Ngô Gia Trại ngồi đối diện.

Mấy vị đương gia của Ngô Gia Trại tái mặt, không dám nhúc nhích, một mình Bạch Ngọc Đường đã khiến cho họ đứng ngồi không yên, lần này cư nhiên lại đụng trúng cả Thiên Tôn.

Lôi Nhạc càng thêm xấu hổ, hắn vừa mới khiêu khích Thiên Tôn lẫn Ân Hậu, bây giờ ngẫm lại, vừa rồi hắn còn tưởng người ta là một đồ đệ rất nhị của Phái Thiên Sơn, thật muốn tìm cái lỗ mà chui vào.

Vì vậy lúc này, toàn bộ Cung Phúc Lâu đều có chút bối rối.

Bạch Ngọc Đường thấy cơm đã ăn xong rồi, liền trả tiền cơm rồi mang mèo chạy lấy người!

...

Các vị đại sư Thiếu Lâm cùng Đường Môn đều đi theo, Nhâm Cuồng cũng bị mang đi.

Khi mọi người trở về quân doanh Hắc Phong Thành, Âu Dương Thiếu Chinh đã phái người vận chuyển thi thể của Nghiêm Tứ Cuồng về.

Trong một trướng bồng riêng tại quân doanh, Công Tôn đang ngẩn người nhìn thi thể.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường về tới nơi thì trước tiên đến soái trướng gặp Triệu Phổ một chút.

Về chuyện bóng đen của Hắc Thủy Cung, Bạch Ngọc Đường không biết nên nói với Triển Chiêu như thế nào, đặc biệt việc Hắc Thủy Bà Bà thật ra là rất nhiều bà bà, không biết Triển Chiêu có rõ hay không, nếu Triển Chiêu không biết, vậy hắn có nên nói ra không? Hay là đợi Bà Bà đích thân nói với Triển Chiêu? Nếu lão nhân gia không muốn nói, bản thân dường như không nên lắm miệng.

Lúc này Triệu Phổ rất đau đầu, “Không phải vẫn luôn chết ở  Tây Vực sao, sao lại chết đến tận Hắc Phong Thành rồi? Không lẽ hung thủ kia đã theo đến Hắc Phong Thành?”

Cửu Vương gia rất muốn đuổi hết đám người kia về Tây Vực, kéo Hạ Nhất Hàng thương lượng biện pháp đối phó.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì ra khỏi soái trướng, đến lều trại nghiệm thi tìm Công Tôn.

Đi chưa được mấy bước, Bạch Ngọc Đường chợt nghe phía sau vang lên tiếng bước chân, Ngũ gia cười khẽ, vừa dừng bước quay đầu lại thì Tiểu Tứ Tử liền nhào tới, “Bạch Bạch!”

Bạch Ngọc Đường vươn tay bế bảo bối lên, mấy ngày không gặp, trong quân doanh ngoại trừ Triển Chiêu ra thì bé mập này là người mà hắn quan tâm nhất.

“Tôn Tôn đâu?” Tiểu Tứ Tử ôm Bạch Ngọc Đường, mở miệng liền hỏi.

Bạch Ngọc Đường không biết Thiên Tôn đi đâu, vừa mới vào quân doanh đã bị một đám tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn kéo đi rồi.

Đi theo Tiểu Tứ Tử đến còn có Tiểu Lương Tử, ôm một hòm thuốc nhỏ trong tay, phỏng chừng là mang cho Công Tôn.

Mọi người đi qua mấy căn lều, đụng phải Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng hẳn là đang tìm họ, gặp mặt liền hỏi, “Hung thủ kia đã chạy đến Hắc Phong Thành rồi?”

Triển Chiêu gật đầu, đem chuyện giữa đường gặp phải Nghiêm Tứ Cuồng bị giết kể lại.

Lâm Dạ Hỏa cũng nhíu mày, “Túc Thanh nói, đại khái Tây Vực đã chết hơn hai mươi cao thủ.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều cau mày, “Nhiều như vậy?”

“Nếu không thì các ngươi nghĩ bọn họ mắc gì lại chạy đến Hắc Phong Thành?” Hỏa Phượng cười xấu xa, “Là tới tị nạn chứ sao.”

“Nói đến võ lâm Tây Vực.” Triển Chiêu có chút lo lắng, “Hỏa Phượng Đường và Lang Vương Bảo không xảy ra việc gì chứ?”

Lâm Dạ Hỏa lắc đầu, “Lang Vương Bảo chắc chắn không xảy ra việc gì, dù sao nơi đó không phải là môn phái võ lâm. Về phần Hỏa Phượng Đường của ta, hiện tại không có việc gì, bởi vì các cao thủ Tây Vực bị giết đều có điểm giống nhau.”

“Điểm giống nhau gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tò mò.

“Đều tương tự như Nghiêm Tứ Cuồng, tuổi trên dưới năm mươi, công phu cơ bản cũng cùng cấp bậc với hắn.” Lâm Dạ Hỏa nhún vai, “Hỏa Phượng Đường của ta chỗ nào có cao thủ kém như vậy, hơn nữa Liễu đại gia và can nương tuổi đã cao, Túc Thanh bọn họ thì lại chưa quá ba mươi tuổi, không phù hợp.”

“Người chết đều cùng một độ tuổi?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, “Những người này còn có điểm chung nào chăng?”

“Cái này sao, không chừng.” Hỏa Phượng bất đắc dĩ, “Võ lâm Tây Vực không giống như võ lâm Trung Nguyên có một số đại môn phái có quyền quyết định. Nếu võ lâm Trung Nguyên xảy ra chuyện, Thiên Sơn, Thiếu Lâm gì đó sẽ đứng ra mở đại hội tìm đối sách. Võ lâm Tây Vực chia năm xẻ bảy, còn có rất nhiều môn phái lại thuộc về quan gia,  chẳng ai quan tâm đến ai.”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Hơn nữa rất nhiều cao thủ Tây Vực đều từ Trung Nguyên tới, mai danh ẩn tích, phần lớn còn mang theo bí mật.”

Triển Chiêu vuốt cằm cân nhắc, “Tra thử xem họ từng có điểm chung nào trong quá khứ không?”

Ba người trò chuyện, liền tới trước cửa lều nghiệm thi của Công Tôn.

Ngoài cửa, người của Cuồng Nhai đang ngồi chung một chỗ, Nhâm Cuồng, Bằng Phong cùng Lâm Thủy Nghi, sắc mặt ba người đều trầm như nước.

Triển Chiêu mỉm cười, quen thuộc chạy tới khách sáo mấy câu.

Tiểu Lương Tử cầm hòm thuốc nhỏ vào trong lều.

Bên trong lều, Lê Yên cũng có mặt, đang cùng Công Tôn quan sát cỗ thi thể kia.

Lâm Dạ Hỏa và Bạch Ngọc Đường cũng đi vào nhìn thoáng qua, hai người bọn họ đều là lần đầu nhìn thấy, nhịn không được liền nhíu mày... cả người Nghiêm Tứ Cuồng như bị phủ một lớp mạng nhện màu đen, thi thể nhìn rất thê thảm, chết rất đáng sợ.

Bạch Ngọc Đường nhớ đến lời Thiên Tôn nói, Tà linh màu đen kia cùng loại với “nguyên thần” của con người, liền cảm thấy tình trạng chết của Nghiêm Tứ Cuồng càng thêm quỷ dị.

Công Tôn nhận lấy hòm thuốc từ Tiểu Lương Tử lấy ra một con dao mỏng như cánh ve, rạch mấy đường trên ngực Nghiêm Tứ Cuồng, liền có chất lỏng màu đen chảy ra.

Ngũ gia cau mày, liền ôm Tiểu Tứ Tử ra ngoài.

Tiểu Tứ Tử còn mở to hai mắt nhìn, tò mò, “Vì sao máu lại biến thành màu đen? Trúng độc sao?”

Cao thủ Cuồng Nhai trước cửa vừa vặn nghe thấy được, đều thở dài.

Triển Chiêu hỏi, “Các vị tiền bối, có đối tượng tình nghi nào không?”

Ba vị cao thủ Cuồng Nhai đều ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu hết nói, “Trừ ta ra!”

Nhâm Cuồng do dự một chút, nói, “Kỳ thật, lần này đến Hắc Phong Thành, là do lão tứ đề nghị.”

“Hắn đoán trước là mình sẽ gặp nguy hiểm?” Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh Triển Chiêu ngồi xuống, hỏi.

“Mới vừa nghe xảy ra án mạng, lão tứ liền rất bất bình thường, đợi nhận được thiệp mời rồi, hắn liền đứng ngồi không yên, tính cách trở nên buồn vui bất chợt, thường xuyên đột nhiên nổi cáu.” Bằng Phong nói, “Giống như vừa rồi đánh nhau với Lý Khiếu cũng rất khó hiểu.”

“Vụ tranh chấp này là do ai khơi mào?” Triển Chiêu hỏi.

“Là lão tứ khơi mào, Lý Khiếu vốn đã định đi rồi nhưng đột nhiên lão tứ lại nói hắn là chó săn triều đình gì đó...”

Triển Chiêu dùng vẻ mặt bội phục mà nhìn mấy người Cuồng Nhai, ý là —— nhà mấy người chỉ biết một câu mắng chửi người vậy thôi?

“Lại nói, Lý Khiếu bao nhiêu tuổi?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.

“Chắc hơn bốn mươi, nhìn trẻ hơn Nghiêm Tứ Cuồng.” Triển Chiêu nói.

“Lý Khiếu chừng năm mươi tuổi.” Lâm Thủy Nghi lại lắc đầu, “Đệ tử quý tộc bình thường sống an nhàn sung sướng nên vẻ ngoài nhìn trẻ hơn mà thôi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu sao liền có chút lo lắng —— vị này đừng nói cũng sẽ gặp phải nguy hiểm gì chứ?

“Khi Nghiêm Tứ Cuồng còn trẻ, có kẻ thù nào không?” Triển Chiêu lại hỏi.

Nhâm Cuồng cười khổ, “Người giang hồ, ai lại không có vài kẻ thù chứ?”

“Những cao thủ Tây Vực đã chết kia có điểm nào giống hắn không?” Triển Chiêu luôn cảm thấy những người bị hại có liên hệ gì đó. “Hoặc là nói, trước kia biết nhau?”

“Cái này sao...”

Lâm Thủy Nghi đột nhiên nói, “Lão tứ trước kia... từng làm lính.”

“Tham gia quân ngũ?” Triển Chiêu giật mình, “Ở đâu?”

“Tây Hạ đi.” Nhâm Cuồng dường như không chắc lắm.

“Nhưng hắn rõ ràng là người Hán mà.”

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa cũng đi ra, “Trên cơ thể binh sĩ Tây Hạ đều có hình xăm, hắn cũng không có.”

“Là đội quân được xây dựng tạm thời, dùng tiền thuê, tụm bảy tụm tám lại thành đội quân không chính quy. Hình như là nhận việc hộ tống hay dò đường linh tinh gì đó, ta chỉ nghe hắn thuận miệng nhắc qua một câu.” Lâm Thủy Nghi nhớ lại. “Hắn nhắc đến việc này còn tỏ ra rất tức giận bất bình, hình như là bị lừa, bởi vậy lão tứ rất ghét quan binh.”

Triển Chiêu cảm thấy đây có khả năng chính là manh mối của vụ án, đáng để Thiên Dực điều tra thử.

“Hắn nhập ngũ, là chuyện khi nào?”

Từ trong lều, Lê Yên cũng đi ra hỏi ba vị đương gia Cuồng Nhai.

“Hơn hai mươi năm trước đi.” Nhâm Cuồng trả lời.

Lê Yên tìm một chiếc ghế ngồi xuống, cau mày, “Ta đại khái biết là chuyện gì rồi.”

Tất cả mọi người tò mò nhìn vị nữ tướng quân tuổi không lớn lắm này —— việc này cũng biết?

Lê Yên bất đắc dĩ, “Đừng quên phụ thân và huynh trưởng của ta đều tham gia quân ngũ chứ?”

Mọi người hiểu ra —— đúng ha.

“Hơn hai mươi năm trước là lúc các nước Tây Vực thịnh vượng cũng như hỗn loạn nhất. Lúc ấy Liêu quốc và Tây Hạ đều như hổ rình mồi muốn xâm lấm Trung Nguyên.” Lê Yên kể, “Nghe nói, đích thực là Tây Hạ từng chiêu mộ một số kỳ nhân dị sĩ tạo thành một đội binh mã tạm thời, mục đích chỉ có một.”

Tất cả mọi người tò mò —— là mục đích gì?

“Để phát động chiến tranh thì cần phải làm công tác chuẩn bị gì?” Lê Yên nhắc nhở.

Nhâm Cuồng hỏi, “Chiêu binh mãi mã?”

Lê Yên lắc đầu.

Không đợi những người khác trả lời, chợt nghe một thanh âm truyền đến, “Là kiếm quân phí đi.”

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng cùng đi tới.

Hạ Nhất Hàng đi đến bên cạnh Triển Chiêu bọn họ ngồi xuống, Triệu Phổ lại tiến vào trong lều xem Công Tôn nghiệm thi.

Cửu Vương gia liếc nhìn thi thể một cái, kêu lên, “Cả lồng ngực đều là thứ gì vậy?”

Công Tôn cầm dao trong tay, cau mày nhìn chằm chằm nội tạng của thi thể đã hóa thành hắc thủy mà ngẩn người, miệng lẩm bẩm, “Toàn bộ huyết dịch đều biến thành màu đen, từ trước tới giờ chưa bao giờ gặp qua tình huống này.”

...

Mọi người bên ngoài vẫn tiếp tục trao đổi về vụ án.

Hạ Nhất Hàng giải thích, “Đánh trận rất tốn kém, có tiền mới có thể đánh trận, từ xưa vùng Tây Vực vốn hoang vu cằn cỗi, đoạt đến cướp đi chỉ có ít ngựa bò dê, muốn kiếm được một số tiền lớn thì chỉ có một phương pháp.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều có cùng suy nghĩ —— tìm bảo!

“Tức là năm đó Tây Hạ thuê một nhóm lớn nhân sĩ võ lâm tạo thành một đội quân chuyên tìm bảo vật?” Lâm Dạ Hỏa lắc đầu, “Kho báu ở Tây Vực này không thể so sánh với kho báu ở Trung Nguyên, có chút bản lĩnh đào trúng mộ phần nào đó thì có thể lấy được, chỉ có điều bảo bối dưới lớp cát vàng tại nơi này đầy tà tính!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, chuyện khác chưa nói, chỉ cần ngẫm lại vụ “Trầm Tinh Điện” mới rồi, cái đó đừng nói một đội quân nhỏ, thiên quân vạn mã đến đó cũng chỉ có đi không về.

“Chuyện lần này lại có quan hệ với Hắc Thủy Cung... hay là những người này năm đó tìm bảo vật ở Hắc Thủy Cung?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Hắc Thủy Cung.” Triển Chiêu tò mò, “Không phải Hắc Thủy Cung chỉ là một môn phái võ lâm sao? Bên trong có bảo vật?”

Lời này mới vừa hỏi ra khỏi miệng thì chợt nghe thấy bên bàn truyền đến một tiếng trả lời sâu kín, “Có nha.”

Mọi người giật mình, chỉ thấy không biết từ khi nào có một tiểu nha đầu tóc bạc nhỏ xinh đứng cạnh bàn.

Liếc mắt một cái nhìn thấy đóa hoa sơn trà màu đen cài trên tóc, ba vị đương gia Cuồng Nhai đều giật mình đứng dậy.

Nhâm Cuồng dường như có quen biết Hắc Thủy Bà Bà, há hốc miệng nói lắp bắp nửa ngày chỉ phát ra được mỗi chữ “Hắc”.

Hắc Thủy Bà Bà dùng đôi mắt màu ngọc hồng lựu như mắt rắn chậm rãi quét qua ba người.

Lê Yên dọn cho Bà Bà một chiếc ghế đặt giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Bạch Ngọc Đường giơ lên quả cam, “Bà Bà ăn cam ạ?”

Hắc Thủy Bà Bà gật gật đầu, “phiêu” đến trên ghế ngồi xuống, tay nâng chén trà Triển Chiêu rót cho, trong tay áo, Tinh Bạch Liên thò đầu ra, ngáp một cái rồi lại rụt lại quấn quanh cánh tay của Bà Bà, tiếp tục ngủ.

Hắc Thủy Bà Bà quay sang, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang quan sát mình, ánh mắt hai người chạm nhau, Ngũ gia vội vàng bưng chén lên uống trà.

Bà Bà liền híp mắt nhìn hắn, “Sao không gọi người?”

Ngũ gia há miệng thở dốc, nghẹn nửa ngày mới thả ra một câu, “Thái... di bà.”

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều khó hiểu mà nhìn Bạch Ngọc Đường —— ngươi mà cũng có lúc nói lắp á?

Thái di bà cũng nghiêng đầu, không hiểu mà nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, vươn tay chọc chọc quai hàm của hắn, “Ai nha, sao vậy? Lạnh đến ngốc rồi?”

Ngũ gia định thần, thầm khuyên nhủ bản thân, không có gì là không thể! Mặc kệ bà ấy là rất nhiều bà bà hay chỉ là một bà bà...

Đang rối rắm thì thấy Hắc Thủy Bà Bà bỗng nhiên cầm quả cam ngưỡng mặt lên, ý vị thâm trường mà nhìn Bạch Ngọc Đường, chậm rì rì hỏi, “Tiểu Du nói bậy gì về ta hả?”

Ngũ gia sửng sốt, luôn cảm thấy ánh mắt này dường như không giống bình thường, vội lắc đầu.

“Thái di bà.” Triển Chiêu rất tò mò về Hắc Thủy Cung, hỏi, “Trong Hắc Thủy Cung có bảo vật gì ạ?”

Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Vàng bạc tài bảo?”

Hắc Thủy Bà Bà lắc đầu.

“Bí tịch võ lâm?”

Hắc Thủy Bà Bà tiếp tục lắc đầu.

“Bản đồ kho báu?”

Vẫn lắc đầu.

Hỏa Phượng nâng cằm, “Thần khí quỷ khí linh tinh trong truyền thuyết gì đó?”

Hắc Thủy Bà Bà vẫn lắc đầu.

Tất cả mọi người không hiểu, hỏi, “Vậy trong Hắc Thủy Cung có cái gì?”

Hắc Thủy Bà Bà đột nhiên nở một nụ cười không rõ ý nghĩa, sau đó bất động, dường như lại bắt đầu ngẩn người.

Triển Chiêu đã quen, những người khác khó hiểu, lão thái thái phản ứng chậm? Mà Ngũ gia lại rất rõ, phỏng chừng các vị bà bà đã đến giờ họp...

...

Mọi người nguyên bản đang tán gẫu rất náo nhiệt, đột nhiên liền an tĩnh, ai nấy đều chờ phản ứng của Hắc Thủy Bà Bà.

Đúng lúc này, Giả Ảnh chạy đến nói với Hạ Nhất Hàng, “Phó soái, Lý Khiếu đến đây, nói là muốn gặp người.”

Hạ Nhất Hàng khó hiểu, “Hắn muốn gặp ai? Gặp Nguyên soái?”

Giả Ảnh lắc đầu, dường như cũng rất hoang mang, nhìn Bạch Ngọc Đường, nói, “Hắn nói muốn gặp Thiên Tôn.”