Sáng sớm hôm sau, Vinh Kính tức dậy rửa mặt tập thể dục buổi sáng, hành động hôm nay tương đối vụn vặt, lát nữa đi gặp Triệu Duệ, không biết có thể lấy được đầu mối đột phá không. Nếu như không có gì thay đổi, buổi chiều anh chuẩn bị đến phụ cận câu lạc bộ thăm dò.

Tạ Lê Thần cũng tỉnh cùng lúc với Vinh Kính, không chịu dậy, duỗi người trên giường, nhìn Vinh Kính vận động, lười biếng giơ tay mở TV.

Trong tin tức, đang phát một lễ truy điệu, rất nhiều nhân viên cảnh sát đến dự, bầu không khí rất trang nghiêm.

"Ở đâu gặp chuyện không may sao?" Vinh Kính hỏi."Có thể, gần đây tai nạn khá nhiều." Tạ Lê Thần chống cằm, đột nhiên hỏi, "Đúng rồi, thỏ, cậu trước đây đã từng đi lính trong quân đội phải không?"

"Ừ." Vinh Kính nhướn nhướn mày, "Cảnh sát, quân đội, bộ đội bí mật tôi đều đã từng làm."

"Có bạn bè tốt nào bên cạnh mất mạng chưa?" Tạ Lê Thần hỏi.

Vinh Kính nhíu mày, "Làm gì sáng sớm đã nói những thứ này?!"

Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính mất hứng, ngược lại cười cười, "Thực sự có a?"

Vinh Kính dừng lại đạp máy, dùng khăn mặt lau mồ hôi, hỏi ngược, "Anh thì sao? Có bạn bè tốt nào chết trước mặt anh chưa?"

Tạ Lê Thần lắc đầu, "Chưa."

Vinh Kính lườm y một cái, "Vừa nghĩ đã biết là không, nếu có anh sẽ không hỏi nhẹ nhàng được như vậy!"

Tạ Lê Thần cảm thấy rất hứng thú nói, "Tôi chỉ là muốn hiểu cậu hơn."

Vinh Kính sửng sốt, lại lau mồ hôi, tiếp tục đạp máy tập, "Làm gì vậy..."

"Chúng ta hiện tại đang hợp tác." Tạ Lê Thần từ trong chăn bơi ra, tới cuối giường, nâng cằm nhìn Vinh Kính, "Quá khứ của tôi rất đơn giản, đại thể mọi chuyện cậu cũng biết rồi, nhưng quá khứ của cậu hình như rất đặc sắc, tôi lại cái gì cũng không biết."

"Tôi vẫn luôn vì nước trừ bạo an dân bắt biến thái đánh quái thú, anh không phải đã biết rồi sao." Vinh Kính định lấp liếm quá khứ, nhưng Tạ Lê Thần nhìn chằm chằm không bị anh qua mặt, "Muốn nghe cậu kể."

"Muốn nghe tôi kể cái gì." Vinh Kính nhíu mày liếc y.

"Chuyện khó khăn nhất cậu từng trải qua." Tạ Lê Thần nghiêm túc nói, "Tốt nhất là kiểu thương tâm muốn chết ấy."

"Tâm lý biến thái sao anh." Vinh Kính đứng lên, chuẩn bị đi tắm.

"Bằng không tôi kể cho cậu một chuyện, sau đó cậu kể lại cho tôi biết một chuyện, trao đổi a?" Tạ Lê Thần đề nghị.

Vinh Kính ngẩn người, quay đầu lại nhìn y, "Anh không phải đã nói, không có bạn bè tốt mất mạng đó sao?"

"Này... Cậu đừng có yêu cầu cao như vậy được không a?" Tạ Lê Thần cười, "Tôi là người thường lớn lên trong cảnh thái bình thịnh thế mà, mặc dù khá giàu cũng chưa gặp phải sóng gió gì, đào đâu ra kiểu trải nghiệm ra sống vào chết cho cậu, bất quá ai mà không có một vài chuyện thương tâm a, đúng không?"

Vinh Kính giống như đang nghiêm túc suy nghĩ xem giao dịch này có lợi không, đứng ở cửa phòng tắm nghĩ.

Tạ Lê Thần nhịn không được nhoẻn khóe miệng——loại thần sắc này của Vinh Kính, chứng tỏ cậu ấy cảm thấy hứng thú với bí mật của mình.

Chỉ khi cảm thấy hứng thú với ai, mới đi tìm tòi nghiên cứu, muốn biết bí mật của người đó... Bằng không, với tính cách khủng của Vinh Kính sợ sớm đã quăng lại một câu "Không hứng thú" rồi đi mất rồi.

Suy nghĩ khoảng 3 phút, Vinh Kính trở lại xe tập ngồi xuống tiếp tục đạp, "Tôi luyện thêm một lúc nữa là được rồi, anh nói xem."Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, giống như đang nuôi cảm xúc, "Con chó tôi nuôi rất nhiều năm, tên là Hachiko nhỏ..."

Vinh Kính lập tức nheo lại mắt, "Không thích nghe!"

Tạ Lê Thần mí mắt giật giật, "Rất cảm động đó."

Vinh Kính lườm y một cái, "Chú chó Hachiko trung thành sao, tôi xem rồi!"

(Chú chó Hachiko là một bộ phim dựa theo chuyện có thật. Hachiko đến nhà ga đón chủ mình đi làm về vào mỗi ngày. Đến một ngày người chủ đột quỵ và qua đời, không thể trở về được nữa. Hachiko vẫn đúng giờ đến ga đứng chờ chủ của mình. Chờ mãi cho đến mùa đông, Hachiko không chịu nổi nữa và chết ở nơi đứng chờ đó. Trước khi chết, Hachiko nhìn thấy ảo ảnh cửa nhà ga mở và người chủ bước ra đi về phía mình như ngày xưa)

"Vậy một con chó khác của tôi, tên tiểu Q."

"Chú chó dẫn dường cho người mù tiểu Q!"

(Chú chó tiểu Q là câu chuyện về chú chó bị bệnh bạch cầu, sinh ra trên người đã có một cái bớt hình đôi cánh thiên thần. Vì cái bớt đó mà tiểu Q được đưa đi làm chó dẫn dường cho người mù, cái tên tiểu Q cũng từ đó mà ra. Sau mấy đời chủ, cùng thời gian huấn luyện khắc khổ, tiểu Q được đưa về nhà cũ. Lúc này bệnh tình bộc phát, chú trút hơi thở cuối cùng trong nãm nguyện vì chú không cô đơn, chú đã có thứ quan trọng nhất đời – tình yêu)

"Cậu không phải không xem phim sao?!" Tạ Lê Thần khó chịu.

Vinh Kính hừ hừ một tiếng, "Biết người biết ta, bách chiến bách thắng!"

Tạ Lê Thần há há miệng không thể nói, thấy Vinh Kính đắc ý nhướn mày, "Trao đổi đồng giá có biết không? Trên đời không có vụ cơm trưa miễn phí đâu!"

"Biết." Tạ Lê Thần gật đầu, chống cằm nghĩ, xem mình có chuyện thương tâm đặc biệt trọng đại gì không, bất quá có vẻ thật đúng là không nghĩ ra, đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vụn vặt.

"Anh không thực sự hạnh phúc đến độ chưa từng có chuyện gì thương tâm đấy chứ?" Vinh Kính hỏi.

Tạ Lê Thần thở dài, "Ừ..."

"Quả thực không có a." Vinh Kính hiểu rõ khẽ thở dài một tiếng.

"Chắc chắn thế?" Tạ Lê Thần không cam lòng, vắt óc nghĩ muốn tìm ra chút thảm liệt, nhưng bất luận chuyện gì đem ra so sánh với quá khứ của Vinh Kính, đại khái đều như mấy thứ lẻ tẻ không đáng nhắc tới.

Vinh Kính rất bình tĩnh, chậm rì rì nói, "Người tôi thường tiếp xúc, bất luận là bạn bè kẻ thù, đại thể đều là mang thâm cừu đại hận hoặc đã trải qua sinh tử, người như vậy, không hề có ánh mắt đường hoàng như anh vậy."

Tạ Lê Thần chọc chọc cằm, "Tôi cũng không tính là thuận buồm xuôi gió, cũng đã từng nếm không ít khổ."

"Đều là trong phạm vi năng lực của anh có thể giải quyết." Vinh Kính nhẹ nhàng nhún vai, "Cho dù không có chuyện thương tâm cũng không có gì ghê gớm a, đại đa số mọi người đều là bình ổn một đời như thế, tối đa cũng chỉ là một chút trầm bổng. Phải biết rằng, chỉ một ngày nào đó tất cả mọi người đều không còn chuyện lên trời xuống đất nữa, đó mới là thế giới hoà bình chân chính.""Vậy trong những người đã từng cùng cậu, tôi chẳng phải là quá bình thường?" Tạ Lê Thần không hiểu sao có chút tự ti, nghĩ không mốn đăng hộ đối, nếu nói Vinh Kính là một thiếu gia cao quý thì mình chính là một cô nhà quê, nói Vinh Kính là quý tộc thì mình chỉ là thằng nghèo kéo xe... Càng nghĩ càng mất hi vọng.

Vinh Kính thấy y hình như rất thất lạc, cũng không biết bị làm sao, mở miệng nói, "Ừm... Kể cho anh nghe một chuyện."

Tạ Lê Thần ngẩng đầu nhìn, ánh mắt có chút giống con chó lớn phát hiện một thứ ngạc nhiên vui mừng... Trong đầu Vinh Kính bị móng mèo cào mấy cái.

"Tôi nhớ" Vinh Kính vừa vận động vừa chậm rãi nói, "Tôi không nói chuyện nhiều với cậu ấy, bất quá mỗi ngày sáng sớm đều có thể thấy nhau, đây đó đều liếc mắt nhìn nhau, thế nhưng tôi nhìn ra được, trong mắt cậu ấy không có ác ý, cậu ấy cũng nhất định nghĩ tôi không có ác ý."

"Nhỏ như vậy đã liếc mắt đưa tình a?" Tạ Lê Thần chua lè nói.

"Đừng ngắt lời." Vinh Kính nói tiếp, "Tôi lúc đó ở trên một hòn đảo, người ở nào, từng ai cũng cầm trong tay súng hoặc vũ khí, bởi vì chỗ đó không có pháp luật cũng không có cảnh sát, chỉ có vũ khí trong tay mới có thể bảo vệ an toàn cho mình."

"Cậu vì sao lại đến nơi như thế?" Tạ Lê Thần không hiểu.

"À, theo ba tôi đến xử lý một vụ án." Vinh Kính nói, "Phải ở hơn một tháng."

Tạ Lê Thần gật đầu, "Sau đó?"

"Có một ngày, tôi vẫn theo thói quen, sáng sớm mở cửa sổ, nhưng cậu bé sát vách kia không xuất hiện." Vinh Kính nói, chống cằm nhẹ nhàng gõ, "Buổi trưa, cậu ấy vẫn không xuất hiện, tôi liền đến sát vách gõ cửa. Thấy cửa nhà cậu ấy không khóa... Ba người của nhà đó đều đã chết ở bên trong, cậu ấy cũng ngã giữa vũng máu."

"Sao lại như vậy?" Tạ Lê Thần nhíu mày.

"Đã nói rồi, nơi đó không có pháp luật, cá lớn nuốt cá bé, có thể là cướp đoạt, cũng có thể là trả thù." Vinh Kính nhún nhún vai, "Nơi như thế này tôi đã thấy không ít, thế giới này đáng sợ nhất không phải là không tiền không thế, mà là không quy tắc không trật tự. Nếu tất cả đều không có thứ tự, con người rất nhanh sẽ biến thành động vật."

"Vậy rồi sao?" Tạ Lê Thần nhịn không được khó hiểu, trẻ như vậy đã trải qua chuyện như thế, Vinh Kính vì sao còn có thể có tính cách như bây giờ? So với đại đa số người, Vinh Kính vừa đơn giản vừa thành thật, theo lý cậu ấy hẳn phải là một người từng trải mới đúng a.

"Sau đó tôi về nhà hỏi ba tôi, ông nói đêm qua đúng là có nghe được tiếng súng ." Vinh Kính dừng vận động, cầm khăn mặt lau mồ hôi, "Tôi rất tức giận hỏi, vì sao nghe thấy động tĩnh lại không đi cứu người ở sát vách."

"A." Tạ Lê Thần cười, "Ông ta không biết cậu có biết đứa trẻ kia?"

"Lúc đó ba tôi cũng nói như vậy." Vinh Kính có chút thất lạc.

"Rồi sao?" Tạ Lê Thần hiếu kỳ tính cách cổ quái như An Minh Nghĩa kia sẽ xảy ra chuyện gì?

"Ông nói thật đáng tiếc, thế nên nhớ kỹ, trước khi con không có năng lực bảo hộ người mình yêu mến, dừng đi yêu mến ai cả, dù cho chỉ là một người bạn, cũng tận lực không nên có, chịu thương tâm chính là bản thân con." Vinh Kính trả lời nói, "Sau này rất nhiều chuyện đã chứng minh, ông ấy vô cùng chính xác .""Kiểu giáo dục như thế mà chính xác?!" Tạ Lê Thần kinh ngạc nhìn Vinh Kính, "Quá máu lạnh!"

Vinh Kính cũng lắc đầu, "Tôi có một người bạn đã từng làm trong bộ đội bí mật, có người yêu, nhưng một lần nhiệm vụ thất bại, bại lộ thân phận bạn gái, thế nên người bạn gái mất mạng." Vinh Kính hỏi ngược Tạ Lê Thần, "Nếu như cậu ta không kết giao với người bạn gái ấy, có thể bớt hại một mạng người, còn có thể khiến mình bớt áy náy dằn vặt. Thế nên tôi nghĩ cách ba tôi nói là tuyệt đối chính xác."

"A."

Ngoài Vinh Kính dự liệu, Tạ Lê Thần không những không lĩnh ngộ, trái lại là vô cùng khinh thường cười.

"Anh cười cái gì?" Vinh Kính không thoả mãn, "Cục đồ ăn!"

Tạ Lê Thần lắc lắc đầu, "Vậy tôi hỏi cậu, thế giới này cậu có phải mạnh nhất không?"

Vinh Kính nhăn mặt nhíu mày, "Đương nhiên không phải."

"Ý của cậu là, chừng nào cậu chưa trở thành mạnh nhất, thì chưng đó sẽ không yêu mến ai cả?" Tạ Lê Thần bật cười, "Thế giới này số một vĩnh viễn chỉ có một, dựa theo logic của cậu, chẳng phải là trên đời chỉ có một người có tư cách hưởng thụ cuộc sống, yêu đương kết giao bạn bè... Thế thì nhân loại làm thế nào sinh sôi nảy nở cho tới nay được?"

Vinh Kính ngẩn người, nghiêng đầu ..., nghĩ vấn đề này đáng nghiên cứu một chút, luận chứng ngược.

"Kính Kính." Tạ Lê Thần đột nhiên rất cảm khái nói, "EQ của cậu thật thấp." (EQ: chỉ số tình cảm)

Vinh Kính bất mãn, "Tôi đã làm trắc nghiệm, EQ bình thường!"

"Cái loại trắc nghiệm đó thì có thể trắc ra cái gì được?" Tạ Lê Thần buồn cười, "Nếu như cậu nói, sau này tất cả mọi người không nên yêu đương nữa, điền trắc nghiệm mà phối luôn đi cho rồi?"

Vinh Kính không nói lời nào, lau khô mồ hôi quyết định đi tắm.

"Chờ một chút!"

Tạ Lê Thần gọi anh một tiếng.

Vinh Kính quay đầu lại nhìn y.

"Nếu như tôi là người yêu của người kia, nhất định sẽ không hối hận." Tạ Lê Thần đứng lên mặc quần áo, "Con người là động vật quần cư, một người cô độc không có cách nào tự hạnh phúc, nhất định phải tìm được một người khác mình muốn, dù cho chỉ có thể ở cùng nhau một ngày, cũng đáng."

Vinh Kính trừng mắt nhìn, "Không có trách nhiệm."

Tạ Lê Thần nở nụ cười, "Là rất có trách nhiệm!"

"Không thực tế!"

"Là lãng mạn ấm áp!"

Vinh Kính nghĩ nói thêm gì đi nữa cũng là đàn gảy tai trâu, đơn giản vào WC đóng cửa tắm.

Tạ Lê Thần mặc quần áo từ trên giường xuống, vọt đến cửa phòng tắm, hét vào bên trong, "Cậu có biết tôi thích nhất làm gì không?"

"Đừng quấy rây tôi tắm!" Vinh Kính đóng cửa phòng tắm rồi, bất mãn vò tóc, không biết có phải nước nóng hay là vừa nãy vận động quá lượng, đầu nóng hừng hực, không thể bình tĩnh tự hỏi.

"Tôi thích nhất là chỉ dẫn cho tên ngốc." Tạ Lê Thần quay về phía cửa nói với Vinh Kính đang tâm phiền ý loạn, "Như cậu khi còn bé, nếu lần đầu tiên gặp cậu bé hàng xóm kia thì cười một cái với cậu ta, hai người có thể đã sớm trở thành bạn bè. Thành bạn bè, thì có lý do đi bảo vệ cũng có lý do đi báo thù... Vậy thì khúc mắc của cậu cũng sẽ còn. Tôi nghĩ cậu kỳ thực đã xuyên tạc cách nghĩ và cách làm của ba cậu."

Vinh Kính đứng dưới vòi hoa sen vẫn không nhúc nhích, tùy ý để nước nóng gột rửa, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái.

Chỉ tiếc Vinh Kính thoáng bình tĩnh một chút đã bị quấy rầy, Tạ Lê Thần tiếp tục nói, "Như vậy bất luận cậu ta đêm đó có chết hay không, đều có thêm một người bạn. Cậu cũng nói rồi, nơi như thế, cậu ta có khả năng từ khi sinh ra đến chết đi cũng không có được một người bạn, cậu vốn có thể trở thành người bạn duy nhất của cậu ta, lấy danh nghĩa bạn bè vì cậu ta báo thù rửa hận."

"Anh đáng ghét!" Vinh Kính ở bên trong mắng một tiếng.

Tạ Lê Thần ở ngoài nghe được tiếng mắng kia, cảm thấy cả người sảng khoái lên tinh thần gấp trăm lần, nhún vai đi đánh răng, ồn ào, "Thỏ Vinh, thiếu EQ quá, sau này hơi động tâm thì cứ thành thật mà nói a, tôi phán đoán cho cậu."

"Động tâm cái đầu anh!" Vinh Kính căm giận mở lớn vòi nước, nước nóng ào ào xối lên người, nhưng trùng không vui lý na không hiểu tích tụ —— cục đồ ăn chết tiệt, đặc biệt đặc biệt đáng ghét!

Tạ Lê Thần ở bên ngoài, ngậm bàn chải đánh răng đi quanh, lật hành lý và ngăn tủ của Vinh Kính. Y quyết định, từ hôm nay trở đi, phải quen với tất cả của con thỏ kia, sửa cho đúng toàn bộ nhân sinh quan, giá trị quan đã bị bẻ cong của cậu ấy! Từ một con thỏ bạo lực không hiểu phong tình, biến thành con thỏ lưu manh lãng mạn.