Mạc Doãn Nhi nét mặt vừa kinh ngạc vừa sợ sệt vừa vô tội: “Nghê Già cậu nói gì vậy? Mình không hiểu, tại sao cậu lại muốn đổ oan cho mình, cậu hiểu lầm với mình sâu đến thế sao?”

Vừa hay Trương Lan nhìn thấy Nghê Lạc và Nghê Già, cũng xin phép bạn bè, đi tới chỗ hai người, vừa nghe được đoạn đối thoại đó, càng kinh ngạc: “Các con nói gì vậy? Bắt cóc gì cơ? Già Già bị sốt, có sao không?”

Nghê Già còn chưa kịp nói, đã nghe Tưởng Na cười không có ý tốt: “Nghê Già nói nhiều chuyện kì lạ như vậy, có lẽ là vì sốt cao còn chưa khỏe, không nên xuất viện sớm thế này.”

Nghê Già nhìn bà ta lạnh lùng, sau bao nhiêu chuyện ở Macao, cô và bà ta chắc chắn là kẻ thù, cũng chẳng cần thiết phải khách khí ngoài mặt. Hơn nữa bọn họ đang đứng ở một góc, mọi người đều đang bận nói chuyện của mình, không ai sẽ chú ý đến, nên càng không cần tránh. Cô cười nhẹ:

“Bác Tưởng cũng không nên xuất viện sớm như thế, những việc như để con gái mình bỏ thuốc tôi, tác hợp tôi và con trai bác, chắc đầu người bình thường không nghĩ ra được đâu? Kết quả, quay lại bác liền sắm vai mẹ chồng hiền con dâu thảo với Mạc Doãn Nhi, bệnh này của bác so với tôi, đúng là không hề nhẹ đâu!”

Một con nhóc mà dám chửi bà ta có bệnh tâm thần?

Tưởng Na đã khi nào chịu bậc con cháu khinh khi như vậy? Suýt chút nữa thì bà ta bùng nổ, nhưng dù sao bà ta không phải người bình thường, nên sẽ không giống Mạc Mặc vừa động vào thì làm loạn lên, bà ta kiềm chế mặt mình không nhăn lại, mà vẫn mỉm cười rất thanh lịch:

“Nghê Già có phải cháu bị chứng hoang tưởng bị hại không? Tôi nghĩ đến tác hợp cháu với Cẩm Niên khi nào? Nhìn bộ dạng cháu bây giờ, sao tôi lại để ý đến mà chọn làm con dâu nhà họ Ninh?”

“Bác Tưởng thật am hiểu đạo lý khẩu Phật tâm xà, đương nhiên không vừa mắt tôi.” Nghê Già cười tươi như hoa nịnh bợ,

“Người ta nói vật họp theo loài, mẹ chồng âm hiểm giả dối như bác đây, con trai đạo mạo giả tạo như Ninh Cẩm Niên, đương nhiên chỉ có loại người trong ngoài không đồng nhất như Mạc Doãn Nhi mới hợp làm người một nhà thôi.”

Tưởng Na tức giận cô miệng độc mà bà ta lại không thể nào phát hỏa với người ít tuổi, tức giận đến gần như muốn ngất đi: “Nghê Già, cô lớn lên là ai dạy vậy? Không có quy củ gì hết.”

Nghê Già liếc lướt qua chỗ Mạc Mặc: “Mẹ Mạc Mặc, bác Tưởng đang mắng mẹ đấy.”

Tưởng Na nghẹn họng.

Mạc Mặc vốn không về phe Nghê Già, thấy cô còn gây xích mích quan hệ thông gia của bà ta với Tưởng Na, bật người dậy tức giận, ra vẻ người lớn dạy bảo: “Nghê Già sao con ăn nói độc miệng thế?”

Nghê Già nhìn vẻ mặt thờ ơ của bà ta, lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi nói năng có độc, cũng thua bà tâm địa ác độc.”

Mạc Mặc cắn răng, cố kỵ chỗ nhiều người, thấp giọng răn dạy: “Nghê Già con nói thế là thế nào? Dù sao mẹ cũng nuôi con 18 năm, con bất hiếu như thế không sợ Thiên Lôi hỏi tội sao?”

Nghê Già cười nhạt: “Lời này của bà mới thật là Thiên Lôi hỏi tội với tôi đấy, nói về mức độ ác độc, ba người các người mới thật đúng là người một nhà. Tiểu thư Mạc Mặc, thật mừng hôm nay bà ở đây. Hôm nay cuối cùng tôi cũng có thể cho mọi người, cũng như mẹ và em trai tôi thấy, các người còn độc ác, đáng ghê tởm hơn tưởng tượng của họ hàng tỉ hàng triệu lần.”

Mạc Mặc ngẩn ra, nhìn thái độ bình thản của Nghê Già, cảm giác lạnh buốt sống lưng, bà ta không biết cô định làm gì, một giây sau, chỉ thấy Nghê Già cúi đầu, di chuyển ngón tay trên màn hình điện thoại.

Lập tức, tiếng chuông báo của rất nhiều loại điện thoại vang lên liên tiếp, reng reng, tinh tinh, keng keng, như thể tấu nhạc. Vì thời gian mọi người mở điện thoại người trước người sau, tiếng động đó giống như tiếng vang trong khe núi, kéo dài văng vẳng, giống như đồng ca.

Tiêu Lâm rất hứng thú: “Lại nói tiếp, hai đứa con của cô, đúng là ví dụ tốt cho tâm lý học.”

Mạc Mặc tức giận: “Cô đừng nói mát, Doãn Nhi với tôi cứ lúc nóng lúc lạnh, thật sự tôi không chịu được.”

Tiêu Lâm thở dài: “Ai bảo cô lúc bỏ đi lại chạy đến nhà họ Nghê nói cô là mẹ của nó? Một đứa trẻ con có thể chịu nổi sao? Dù sau đó cô biến mất, lời nói không đáng tin nữa, nhưng có lẽ trong lòng nó vẫn ám ảnh. Từ từ là đến, tóm lại cũng là con gái, rồi sẽ tốt.”

Mạc Mặc nghiến răng: “Thì chẳng qua lúc đó tôi sợ Trương Lan gặp Nghê Già lại thấy có cảm giác thân thiết mẫu tử liên tâm gì đấy, mới phải bỏ đi. Đi vội vàng, cứ nghĩ tới sẽ không được gặp con tôi nữa, lòng khó chịu nên kích động.”

Tiêu Lâm: “Có điều phải nói, con bé Nghê Già thật ấy, lớn đến chừng này trên lý thuyết tâm lý chắc có vấn đề.”

Mạc Mặc chua ngoa: “Có vấn đề càng tốt, tính Trương Lan thẳng đuột không biết thương ai, làm thế cho mẹ con họ ầm ĩ đi. Nghĩ, nhà bọn họ có nhiều tiền vậy, nếu Nghê Già có thể thân với tôi như trước thì tốt. Chỉ là trước đó giới thiệu con bé đi khách, cãi nhau một trận, tình cảm cũng không bằng được trước.”

Tiêu Lâm: “Do cô quá kiêu ngạo. Dù biết nó không phải con cô cũng không thể làm quá rõ ràng thế được. Hơn nữa, trước đó cô cố ý lén đổi con, con mình thì sống sung sướng ở nhà người ta, ít ra cô cũng phải đối xử với con người ta khá một chút. Ngược đãi nó bao nhiêu năm vậy, giờ đổi lại rồi, cũng nên đến lấy lòng nó một chút.”

Mạc Mặc oán giận: “Trước đây tôi cứ nhìn thấy nó là tức, Trương Lan xuất thân cũng như tôi, dựa vào đâu mà được sung sướng hơn tôi chứ? Mà con gái bảo bối của tôi, lại phải gọi bà ta là mẹ. Mà bây giờ, cô không biết Nghê Già biến thành gì đâu, chỗ nào cũng đâm chọc phá bĩnh Mạc Doãn Nhi nhà tôi. Thật hối hận ngày trước không bán đứt nó đi, càng xa càng tốt.”

Tiêu Lâm cười khẽ: “Theo tôi biết, con bé cũng xem như ô sin cho cô còn gì, nấu cơm quét dọn giặt quần áo, có việc gì không phải nó làm? Có điều lại nói tiếp, hồi ấy không phải Nghê Khả nghi ngờ Tống Minh và cô có con ngoài giá thú, cho người bám theo cô rõ lâu sao? Nghe nói suýt thì bán Nghê Già lên núi. Không ngờ con gái ngoài giá thú bà ta đuổi bắt bao nhiêu năm, lại là cháu gái ruột. Cô thật đúng là…”

Mạc Mặc châm biếm: “Cao tay?”

Mạc Doãn Nhi: (đẩy cửa) “Chuyện trước kia, hai người còn bàn luận cái gì? Không phải bảo không được nói ra sao?”

Tiếng động từ hơn mấy chục chiếc điện thoại phát video dần dần tán đi, màn che hạ xuống, xung quanh chìm trong im lặng. Nhưng âm mưu độc ác bẩn thỉu bậc nhất đã bị lộ ra cũng không thể che đậy được nữa.

Ngoài trường có những người làm truyền thông, trong trường là các giáo viên và bạn học, tất cả đều yên lặng.

Sau cái tin Mạc Mặc là người thứ ba chen vào nhà họ Tống, Mạc Doãn Nhi là con gái của một tiểu tam, lại một tin tức động trời khác xuất hiện.

Năm nó Mạc Mặc đã đổi con gái mình với con nhà họ Nghê.

Những cái trước chỉ là đạo đức suy đồi, còn điều này đã hoàn toàn là không đạo đức, không nhân tính, thậm chí là một tội ác.

Cướp con, tráo con, hành hạ con người ta, thật đáng sợ, thật độc ác.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Mạc Mặc, biểu lộ sự miệt thị và ghê tởm không thể tả bằng lời, còn có sự căm hận sâu sắc.

Tay cầm di động Mạc Doãn Nhi không ngừng run rẩy, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: “Tôi không biết gì hết, tôi không biết gì hết.”

Tưởng Na vì đứng với Mạc Mặc, nên cũng ảnh hưởng bởi ánh mắt phê phán đồng loạt của mọi người, đổi sắc mặt, phải biết, nhưng người có mặt ở đây đều là những người nổi tiếng trong ngành truyền thông giải trí.

Còn Trương Lan và Nghê Lạc thì hoàn toàn khiếp sợ. Nếu nói lúc đầu Nghê Già làm khó dễ còn khiến họ khó xử, thì sau khi xem đoạn video này trong họ chỉ có sự đau lòng, đau lòng đến phẫn nộ.

Dù ngày thường Trương Lan có rộng lượng đến ngu ngốc cỡ nào, thì lúc này, giới hạn cũng đã tan tành, bà cũng hoàn toàn vứt bỏ toàn bộ lễ nghi xã giao cả đời.

Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, bà xông lên phía trước, giơ tay vung một phát tát, thẳng lên mặt Mạc Mặc.

Như dùng hết một đời khí lực, một tiếng “bốp” vang lên giòn giã, cứng rắn và kiên quyết, vang vọng trông hội trường yên tĩnh.

Tất cả mọi người chỉ chống mắt mà xem, gần như đồng thời hừ một tiếng: Cứ tưởng người ác đến thế chỉ có trong phim ảnh, ai ngờ, đáng đánh!

Mạc Mặc bị tát mạnh đến ngơ ngẩn, bà ta chưa từng nghĩ tới Trương Lan áo cơm không lo đến nỗi nhu nhược vô dụng trong ấn tượng của mình lại đột nhiên bạo phát, bà ta còn chưa kịp phản ứng, Trương Lan tức đến run người, một cái tát còn ít, lật tay lại thêm một phát tát mạnh.

“Bốp!”

Nháy mắt hai má Mạc Mặc đỏ lựng lên, hai dấu tay đỏ như máu.

“Đê tiện! Vô liêm sỉ!” Trương Lan ngực phập phồng dữ dội, giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Tôi mù rồi mới làm bạn cô nửa quãng đời. Cô tính kế tôi như vậy sao? Trộm con tôi, còn ngược đãi nó, không coi nó là con người, cô…. cô là đồ đàn bà độc ác, tôi…”

Trương Lan nói đến đó, tim đau thắt lại, nước mắt lập tức trào lên.

Bà sống quá thuận lợi, giống như công chúa trong nhà kính, cả đời bà chưa từng đánh nhau, cũng chưa từng mắng chửi ai, thậm chí còn chưa từng cãi nhau với ai. Dù bây giờ trong lòng bà tràn đậy sự phẫn nộ và thống hận, nhưng bà lại không tìm ra nổi từ nào thích hợp để phát tiết, lời ác cũng không biết phải nói thế nào.

Từ đáy lòng bà, sự thông suốt và oán hận với Mạc Mặc, sự thương tiếc và hối hận với Nghê Già, sự xấu hổ và khinh bỉ với sự ngu xuẩn của bản thân, trong tích tắc xông lên đầu, như thể đắp thêm sự dằn vặt và đau khổ cả đời này chưa từng thấy.

Nghê Già mặt không biểu cảm, thực ra Trương Lan phản ứng như vậy là tốt. Tức giận đến cực hạn, nhưng lời nói ra lại không có câu chửi bới oán độc gì không hợp quy củ hoặc làm mất thể diện thân phận.

Từ góc độ của người ngoài mà xem, xử sự lễ độ và sự ai oán thương cảm khi bị ức hiếp của bà càng làm người ngoài thông cảm cho bà nhiều hơn, và càng thêm ghét bỏ khinh thường hành vi tiểu nhân âm hiểm của Mạc Mặc.

Nói tóm lại, người mẹ của cô về phương diện xử lý tình huống, mặc dù không phải cố ý, nhưng đáng đánh giá cao hơn Mạc Mặc.

Tiếp đó, Trương Lan đột nhiên thấp giọng, chỉ để cho mấy người họ nghe thấy, hung ác và liều lĩnh: “Mạc Mặc, để đánh trả cô, tôi sẽ tận hết sức!”

Mạc Mặc lập tức ngơ ra.

Trái ngược với không khí nặng nề sắc bén trong góc phòng, trước mặt mọi người, Nghê Già đã thu lại biểu cảm của mình, vẻ mặt nhàn nhạt đau thương, lộ ra một chút bất đắc dĩ phó mặc số phận, thở dài:

“Quên đi, mẹ, mẹ Mạc Mặc coi như cũng cho con vài bát cơm ăn. Như mẹ với Mạc Doãn Nhi vậy, vẫn có ơn nuôi dưỡng.”

Những lời này nghe mới thật làm người ta suy nghĩ.

Tưởng Na mặt trầm xuống, con bé đó đúng là không thể xem nhẹ; Mạc Doãn Nhi cũng cảm giác thấy điều không ổn, Nghê Già quá âm hiểm…

Lúc này Trương Lan đang tức giận vì Mạc Mặc đến mức đó, lửa giận vốn nổi mà không phát ra được rất khó chịu, lại nghe một câu nhắc nhở của Nghê Già, không phải là nói với bà, bà có một cách rất tốt để đối phó Mạc Mặc sao?

Chính là con gái của Mạc Mặc, Mạc Doãn Nhi đó.

Bà tìm được một chỗ để trút, sao lại buông ra được?

Quả nhiên, ngay lập tức, Trương Lan liền hướng mũi dùi về phía Mạc Doãn Nhi, ánh mắt bà nhìn cô ta, không có chút nào giống nhìn con gái cưng nuôi 18 năm, mà là nhìn kẻ thù không đội trời chung:

“Mạc Doãn Nhi, tôi và mẹ cô thế bất lưỡng lập, sau này cô không được phép gọi tôi là mẹ nữa, không cần phải liên lạc với tôi, cũng không cho phép cô bước vào cửa nhà chúng tôi.”

Mạc Doãn Nhi nước mắt lưng tròng: “Cho dù mẹ con có lỗi lầm gì, nhưng con vô tội mà?”

Nếu như bình thường có lẽ Trương Lan sẽ bị nước mắt của cô ta làm động lòng, nhưng lúc này, bà đã tức giận đến mất lý trí, cũng không muốn đứng đây cho người ta xem trò cười nữa, chỉ quăng lại một câu: “Muốn trách thì trách mẹ ruột cô không biết xấu hổ ấy!”

Dứt lời, liền kéo Nghê Già đi.

Mạc Doãn Nhi đứng trong những tiếng châm chọc chê cười của mọi người, tay nắm chặt, nhưng vừa quay mặt, đã hiện vẻ đau khổ vô hạn, cô ta nắm cánh tay Nghê Lạc, khóc như hoa lê gặp mưa:

“Nghê Lạc, mẹ chị có sai, nhưng chị đâu biết gì đâu. Lúc đó chị chỉ là trẻ con mà, chị đâu hiểu lời bà ấy nói gì đâu?”

Nghê Lạc sắc mặt tối tăm, cố hết sức rút tay cô ta ra, không nói câu nào, xoay người bỏ đi.

Mạc Doãn Nhi nhìn theo bóng lưng cậu, thu nước mắt, cắn chặt răng. Họ chỉ tức giận Mạc Mặc nhất thời thôi, không liên quan đến cô ta. Cô ta cũng không tin cô ta bám chặt chết không buông làm nũng kiên trì mà lại không hiệu quả. Lần này dù liều mạng cũng phải làm mẹ và Nghê Lạc hồi tâm chuyển ý.

***

Nghê Già đứng ở bãi đỗ xe, dựa vào xe Mạc Doãn Nhi. Lúc nãy cô lấy cớ có việc, để Trương Lan về trước.

Đợi không đến mươi phút, đã thấy Mạc Doãn Nhi vội vội vàng vàng đi tới.

Bãi đỗ xe trống trai, chỉ có tiếng cộp cộp của giày cao gót đạp trên mặt xi măng, nghe ra được sự nôn nóng, vội vàng muốn tránh cái gì.

Nghê Già quay đầu lại liếc nhìn cô ta, đứng thẳng người, bình thản lạnh nhạt chờ cô ta đi tới.

Mạc Doãn Nhi bước thật nhanh đi tới chuẩn bị lái xe mau chóng rời cái chỗ nhiều chuyện này, đạo diễn Trương đã ước định miệng với cô ta đột nhiên lại không chịu nữa, mà tất cả mọi người trong trường đang bàn tán mẹ của cô ta âm hiểm ác độc ra sao, làm cô ta vừa thẹn vừa phẫn nộ, còn rất oán.

Nhưng mới đi đến xe, lại phát hiện Nghê Già đang đứng một bên, giống như đang đợi cô ta, lại giống như đến để chế giễu cô ta.

Tất cả chuyện hôm nay đều là Nghê Già làm hại, Mạc Doãn Nhi vốn đã hận, giờ thấy cô lại càng giận, xung quanh không có ai, cô ta cũng chẳng cần mặt nạ nữa, rống to:

“Tao thực sự hối hận, thực sự là hối hận! Hối hận lúc tao giam giữ mày ở Macao, không bắn một phát đạn chết mày luôn đi! Không, tao hối hận nhất là lúc đó còn nhiều lời với mày, không che mắt mày sớm hơn gọi bọn đàn ông đó làm mày đi! Mày thích phát video thế chứ gì, đáng lẽ tao phải quay lại một cái mày bị bọn đàn ông đó làm đến chết rồi phát đi, cho mày đời này không còn làm người được nữa!”

Nghê Già chờ cô ta chửi mắng một hồi, rồi chậm rãi nói:

“Tôi chỉ học theo cô thôi. Trước đây cô gạt tôi đi Thượng Hải, bỏ thuốc mê tôi rồi đưa đến sex party, may mà tôi trốn thoát được. Sau đó cô lại lấy ảnh phát lên vào tiệc sinh nhật của tôi. Là cô ra tay trước, tôi mới đánh trả.” Cô bình thản như không nói, “Là cô âm mưu hủy hoại tôi trước.”

“Tao muốn hủy hoại mày đấy!” Mạc Doãn Nhi nháy mắt trở nên hung ác điên cuồng gào thét với Nghê Già, “Từ lần đầu tiên nhìn thấy mày đã ghét mày rồi, mà mày còn đổi thân phận với tao, dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà tất cả của tao phải dâng cho mày, phải bị mày cướp đi?”

“Cô nói ngược rồi,” Nghê Già lạnh lùng nhìn cô ta, “Là cô chiếm vị trí của tôi 18 năm, tất cả của cô, vốn dĩ đều là của tôi.”

Mạc Doãn Nhi nghe xong, lại bật cười thành tiếng, như đã phát điên.

“Của mày? Nghê Già lẽ nào mày không thấy rõ? Tất cả những thứ đó, đến bây giờ vẫn không phải là của mày. Mẹ không phải của mày, em trai cũng không phải của mày. Mày cho là để người khác biết mẹ tao cố ý tráo con thì tao sẽ sống không nổi? A, bà ta tráo thế nào thì tráo, liên quan gì đến tao? Mày không biết có câu trẻ con vô tội sao? Lúc đó tao chỉ là một đứa trẻ thôi.”

“Có một câu là, giấu đầu hở đuôi,” Nghê Già mắt trống rỗng, như thể căn bản không hề nhìn vào cô ta, “Tiêu Lâm đã nói rồi, năm ấy Mạc Mặc rời thành phố này đã từng không khống chế được đi tìm cô, nói bà ta là mẹ cô.”

Mạc Doãn Nhi mi co quắp: “Khi đó bà ta là bạn của mẹ Trương Lan, nói một câu nói đùa ai biết là thật hay giả? Nói một lần thì biến mất không thấy đâu. Thế nào, mày chỉ dựa vào một cái này mà nói tao đã biết mẹ ruột tao là bà ta từ lâu? Đùa gì vậy?”

Điều này đúng là Nghê Già không thể dùng làm chứng cứ, bạn bè họ hàng gặp trẻ con là đùa “gọi bố đi” “gọi mẹ đi” không phải là một chuyện ít gặp.

Có điều, khi ấy Mạc Doãn Nhi lại nhớ kỹ trong lòng. Vì bạn bè thân thuộc luôn nói cô ta không giống bố mẹ hay em trai chỗ nào, rất hay đùa cô ta là nhặt được ở đâu về. Kiểu đùa “nhặt được” này cũng quá bình thường, người nhà không hề để ý, nhưng Mạc Doãn Nhi trong lòng vẫn khó chịu, nhất là lúc nhìn thấy Mạc Mặc. Có một sự thân cận kỳ quái làm cô ta vô cùng bài xích, cô ta ghét người bạn nghèo túng này của mẹ Trương Lan, rồi lại không hiểu vì sao nghĩ đến sự quan tâm của bà ta với cô ta mà cảm thấy vô cùng thân thiết.

Dần dần cô ta thích dì Mạc Mặc này, cho dù thỉnh thoảng thấy Mạc Mặc ăn trộm tiền, trang sức trong phòng Trương Lan, cô ta cũng không mách Trương Lan.

Nhưng sau đó Mạc Mặc biến mất.

Cho đến tận rất lâu về sau, Mạc Doãn Nhi nhìn thấy trên danh sách thông tin sinh viên khóa học quân sự, trong ô họ tên mẹ của Nghê Già (lúc ấy còn là Mạc Doãn Nhi) là cái tên “Mạc Mặc”, mà nhìn thấy Nghê Già ngoài đời thực, bóng ma in lại vì câu nói của Mạc Mặc “Mẹ mới là mẹ con, mau gọi mẹ đi” suốt bao nhiêu năm lại một lần nữa bùng lên.

Cô gái mặc đồ quân sự, nụ cười mê người như đóa hướng dương kia, căn bản là đúc ra cùng một khuôn với Nghê Lạc, chỉ là một đẹp trai anh tuấn, một xinh đẹp rực rỡ.

Đừng nói giống Nghê Lạc, cô ấy cũng giống người cha mất sớm, thậm chí giống với cô Nghê Khả.

Từ đó Mạc Doãn Nhi sợ hãi, tìm mọi cách làm khó dễ cô ấy, khắp nơi đối nghịch với cô ấy.

Nhưng không ngờ rằng, chuyện cô ta sợ nhất, vẫn thành sự thật.

Mạc Doãn Nhi lửa giận át lý trí, cả khuôn mặt vặn vèo, đầy thù hận: “Nghê Già mày tưởng mày thắng? Mày tin không, chỉ cần tao khóc lóc tỏ vẻ đáng thương trước mặt mẹ và Nghê Lạc, họ rồi sẽ tin tưởng tao. Mày cho ta một cú âm hiểm như thế không sợ bọn họ đi ngược mày sao? Mày thật sự tưởng đó là nhà mày sao?”

Nghê Già vẫn giữ nguyên biểu cảm bình thản không gợn sóng như cũ, thản nhiên nhìn cô ta, nói: “Trước đây, tôi tin cô có thể làm được vậy; nhưng bây giờ, tôi không tin đâu!”

Mạc Doãn Nhi sửng sốt, lòng càng tức tốt, vì sao Nghê Già yếu ớt hèn nhát trước kia thay đổi nhiều vậy, đứng trước mặt cô ta vĩnh viễn đều là bộ dáng thong dong tự cao tự đại, không để cô ta vào mắt.

Mỗi lần chạm trán với cô, đều giống như đấm vào bị bông, không thể bớt giận được chút nào, trái lại càng bị ức chế hơn.

Cô ta chẳng thà Nghê Già phát điên đánh nhau to một trận, thà Nghê Già táo tợn ương ngạnh ra vẻ ta đây gì gì đó, cũng không mong như bây giờ, dù nói gì mắng gì cô cũng chỉ cười nhạt một tiếng, thản nhiên như không, chẳng coi ai ra gì.

Sự coi thường toát ra từ sâu bên trong của Nghê Già làm Mạc Doãn Nhi càng thêm khó chịu, hận không thể nghĩ ra tất cả những cách có thể chọc giận cô, như thể làm vậy cô ta mới lấy lại cân bằng, cảm thấy dễ chịu trở lại.

Cô ta tức giận đến đầu óc không còn rõ ràng, Nghê Già cũng không định dong dài với cô ta, thản nhiên nói: “Tôi tìm cô là để lấy điện thoại. Tôi vừa thấy trong túi của cô. Trộm điện thoại của tôi mà còn mang theo người, không sợ tôi báo cảnh sát sao?”

Nếu là bình thường, chắc chắn Mạc Doãn Nhi sẽ phủ nhận, nhưng bây giờ cô ta đang tức điên lên, chỉ nghĩ sao cho Nghê Già mặt phải đổi sắc, dù chỉ một chút:

“Tao trộm điện thoại của mày đấy, còn quang minh chính đại mang theo người đấy. Mày làm gì được tao? Báo cảnh sát, nói cho người khác xem có ai tin không? Nghê Già, tất cả mọi người đều biết tạo là tiểu thư được lớn lên ở nhà họ Nghê, còn mày thì chỉ từ đống rác bước ra thôi. Ai sẽ tin mày chứ?”

Cô ta nhìn chằm chằm Nghê Già, trong lòng trông đợi cô tức giận, nhưng Nghê Già vẫn giữ sự bình thản từ đầu đến cuối, lại còn cười nhạt, nói:

“Trong chiếc di động đó, có một đoạn video Liễu Phi Phi quay với Nghê Lạc. Để lộ ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt. Tôi khuyên cô trả lại cho tôi đi!”

Mạc Doãn Nhi hơi sửng sốt. Video?

Trong điện thoại Nghê Già có một file đặt mật khẩu, cô ta cũng chưa xem. Vậy xem ra, trong tay cô ta có một thứ rất quan trọng có thể uy hiếp được cô? Chỉ cần tìm một nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp phá khóa, nhất định có thể lấy được đoạn video đó ra.

Mạc Doãn Nhi cuối cùng cảm giác được mình chiếm thượng phong, sung sướng nở nụ cười: “Mày cầu xin tao đi, nếu mày cầu xin tao, tao có thể suy nghĩ một chút.”

Nghê Già không biểu cảm gì liếc nhìn cô ta một cái, chỉ là buồn cười mà cong khóe môi:

“Cho dù tôi có cầu xin cô, cô cũng sẽ không cho tôi. Nhưng tôi muốn, cô nể tình cảm chị em 19 năm với Nghê Lạc mà đừng công bố đoạn video đó. Nó thân với cô như vậy, xin cô,” Cô nhấn mạnh, “Đừng tổn thương nó.”

“Tao không tổn thương nó, mà là mày tổn thương nó!” Mạc Doãn Nhi chuyển đôi mắt âm hiểm, “Điện thoại là của mày, đương nhiên tao sẽ lấy danh của mày để phát. Nhìn ra được, mày quan tâm Nghê Lạc nhỉ, mày nói xem, nếu vì thế mà nó thành thù với mày, mày có đau lòng không? Thật ra thì tao rất muốn nhìn xem, mày mà cô độc không ai thèm giúp, chật vật nghèo túng thì sẽ thế nào nhỉ?”

Nghê Già bình tĩnh nhìn cô ta, nháy mắt, đôi mắt đen thăm thẳm mà trống rỗng, chẳng biết đang nghĩ gì. Đó là một ánh mắt không lộ ra chút cảm xúc nào.

Cô vẫn kiên trì với câu nói kia: “Nghê Lạc cũng là em trai của cô, nếu cô muốn hại tôi, không cần phải trả cái giá lớn này, làm nó đau lòng.”

“Mạc Doãn Nhi, Nghê Lạc đã trưởng thành, phải tiếp quản Hoa thị. Nó sẽ thành tinh anh trên thương trường, một người đàn ông xuất sắc thực sự. Nó còn phải bước vào xã hội, đừng để nó bị hủy hoại trong tay cô.”

“Mày quan tâm nó như vậy, nên tao làm vậy mày sẽ càng chịu khổ nhiều hơn một chút chứ?” Mạc Doãn Nhi khoát tay, cười lạnh, “ Mày nghĩ là mày lấy Nghê Lạc ra thì tao sẽ trả video cho mày? Trước đây mày vẫn bảo vệ nó, cắt đứt quan hệ của nó và tao, không phải là vì sợ tao xuống tay với nó? Hừ, hôm nay tao nói cho mày biết, mày đoán đúng lắm, tao muốn cướp lại nhà họ Nghê, tất nhiên phải bắt đầu từ Nghê Lạc. Chờ tao phát cái video này lên, hại Nghê Lạc mang tiếng xấu, tao xem mày còn sống ở nhà họ Nghê thế nào được nữa! Tao xem mày còn che chở em trai yêu dấu của mày thế nào! Nó không xem mày là kẻ thù là tốt lắm rồi!”

Nghê Già bình tĩnh, trên mặt hiện ra một nét khổ sở, không biết trong lòng đau đến mức nào:

“Trong video đó còn có Liễu Phi Phi, lần trước bị con bé đánh, còn chưa đủ sao? Lần này muốn trêu vào cả anh của nó nữa. Mạc Doãn Nhi, cô giận quá mất khôn rồi sao?”

“Đây là điện thoại của mày, đến lúc đó hai anh em họ Liễu điên khùng đó sẽ tìm mày, không phải tao!” Mạc Doãn Nhi nhớ tới nỗi nhục Liễu Phi Phi từng làm với cô ta, càng oán độc, “Nghê Già, lúc Liễu Phi Phi đánh tao, mày xem chắc sung sướng lắm? Không bao lâu nữa mày cũng phải cảm nhận sự vô sỉ của anh em nhà đó rồi.”

Vừa nghĩ tới lúc video bị phát tán, không chỉ có nhà họ Nghê không tha cho Nghê Già, mà ngay cả nhà họ Liễu cũng coi Nghê Già là thù địch, đại hạn bi thảm như vậy, Mạc Doãn Nhi nghĩ mà cả người run lên vì hưng phấn, mặt cũng vì kích động mà lóe ra tia đó kì dị.

Cô ta đúng là điên rồi.

Nghê Già không tiếng động nhìn cô ta một lát, chỉ ra một điểm, làm Mạc Doãn Nhi đang mừng như điên trong thắng lợi nháy mắt thương tích đầy mình:

“Lúc Liễu Phi Phi đánh cô, cô không nhìn ra xung quanh tất cả mọi người đều hả hê sao? Trong lòng bọn họ, cô và mẹ cô đều đúng như lời Liễu Phi Phi đó, bám đàn ông mà leo lên cao, còn leo mãi cũng không biết đủ!”

“Tiện nhân!” Mạc Doãn Nhi cũng không nhịn được nữa, giận đến không thể kìm nổi, bước lên vung tay tát.

Nghê Già không tránh, một cái tát nổ giòn hạ xuống trên mặt, tiếng vang rõ ràng vọng lại trong bãi đỗ xe trống trải, vô cùng bất ngờ, đau đến nổi cô nổi đom đóm mắt.

Một cái tát giải tỏa rất lớn cho Mạc Doãn Nhi, cô ta không nể gì cất tiếng cười sảng khoái. Cô ta muốn xem, bị cô ta tát một cái như thế, Nghê Già có thể nào mất khống chế lao lên đánh nhau gào thét với cô ta, cô ta phải xem cô đanh đá, thô lỗ sẽ thế nào.

Nhưng, Nghê Già trước mắt, chỉ hơi nghiêng đầu, gò mã trắng nõn, dù có năm ngón tay rõ mồn một, nhưng vẫn lạnh lùng khó tưởng nổi như cũ.

Mà đôi môi đỏ, lại hơi nhếch lên.

Cô, lại còn cười?

Nụ cười này, không phải điềm báo cho cơn giận dữ, mà là nụ cười hả hê không che giấu, hình như bao nhiêu oan khuất và đau khổ tích tụ rất nhiều năm, cuối cùng cũng được giải oan, cuối cùng cũng được phát ra.

Như thể thời khắc này cô đã chờ rất lâu, cuối cùng cũng tới.

Nhưng nhìn kĩ lại, nụ cười đó lại nhuộm màu đau khổ, đau đến trong tim.

Mạc Doãn Nhi bị nụ cười không rõ ý nghĩa của cô làm cho bất an.

Ngay tiếp theo, Nghê Già lẳng lặng lên tiếng:

“Em thấy rõ không?”

Cô đang nói với ai?

Mạc Doãn Nhi sửng sốt, nhìn sang xung quanh, chợt cảm thấy khí lạnh bùng lên, bao trùm toàn thân.

Một bóng người bước ra từ sau cây cột, ánh mắt lạnh âm u, tỏa ra hơi lạnh. Phẫn nộ, thất vọng, oán hận, tất cả tâm trạng tiêu cực, đều chiếu thẳng đến người cô ta.

Mạc Doãn Nhi cả người run lên, lập tức chảy nước mắt:

“Nghê Lạc, không phải vậy…”

__________________________

Chư vị hảo hán đi ngang qua tiện thể để lại cho tại hạ cái com soát chính tả với mấy lỗi ngữ pháp linh tinh. Nội bộ dạo này nhiều việc chẳng on được bao nhiêu