Dịch: Dã Lam

Sau khi Dịch Dao sống lại, nàng đã hiểu rõ chuyện gì mới quan trọng. Cuộc đời thoáng mấy chục năm, ăn no mặc ấm, người thân bình yên khỏe mạnh mới là chuyện quan trọng.

Thị hiếu đương thời ở kinh thành lấy trắng, gầy, trẻ là tiêu chuẩn của cái đẹp, nữ tử càng mảnh mai thì càng được quan lớn, người quyền chức yêu quý. Thái tử cũng thích những nữ tử eo lưng thon thả, dáng người yểu điệu.

Trước đây Dịch Dao muốn mình phù hợp với gu thẩm mỹ của thái tử nên không ăn cơm tối, không chạm thức ăn mặn, cách xa đồ ăn vặt, chỉ vì muốn thái tử thích nàng hơn một chút.

Bây giờ khác rồi, Dịch Dao bỏ hết mấy điều kiêng kỵ ấy đi, ăn cơm tối như cũ, không kị món mặn, bên đầu giường còn bày mứt kẹo thơm ngọt ngon miệng.

Ánh trắng ngoài cửa sổ rất sáng, Dịch Dao tựa vào đầu giường, trong miệng ngậm mứt, lật xem sách tranh chữ trong tay, cảm khái hầu hết kẻ bạc tình đều là người đọc sách, nữ khờ dại hay oán giận đều là ngốc bạch ngọt, nếu nữ tử mà không tin mấy lời âu yếm của nam tử thì đâu phải chịu đau khổ của tình yêu.

*Ngốc bạch ngọt: một người đơn thuần, hiền lành, vẻ ngoài thanh tú trắng trẻo, ngọt ngào.

Ánh nến bên giường khẽ động, bỗng vụt tắt.

"Nhẫn Đông! Đèn tắt rồi."

Dịch Dao đặt quyển sách xuống, cất tiếng gọi Nhẫn Đông nhưng không thấy ai đáp lại.

Bỗng dưng bên tai nàng truyền đến hơi thở khiến nàng ngứa ngáy, trên cổ cũng có thêm cái gì đó lạnh lẽo.

Đặt ngang cổ nàng... Chắc là một con dao.

Nàng phản ứng lại rất nhanh, thức thời im lặng.

Giọng người kia rất nhẹ nhàng, hệt như ngọn gió phả vào qua cửa sổ ban đêm: "Ngươi có vải sạch không?"

Tí tách... Tí tách... Dịch Dao ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, đêm rồi mà người này bắt nàng, còn đòi vải sạch, ắt hẳn là trên người có vết thương.

"Ở đầu giường của ta có một cái khăn sạch."

Ánh nến đã tắt được một lúc, đôi mắt Dịch Dao dần thích ứng với bóng tối, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, nàng có thể loáng thoáng nhìn thấy động tác của người kia ở bên giường.

Người đó mặc bộ đồ đen, che kín mặt, vóc dáng rất cao, thân hình thon gầy nhưng eo nhỏ, không có cái bụng phệ của các thúc thúc, bá bá đã đứng tuổi, hẳn là một nam tử trẻ tuổi? Trong lòng Dịch Dao có rất nhiều suy đoán.

Nam tử dùng khăn băng bó vết thương nhưng không đủ, ngồi xuống cạnh giường, ấn nhẹ một cái vào huyệt vị của nàng, nàng mệt oặt ngả xuống giường.

Nam tử xé tay áo nàng tiếp tục băng bó vết thương hở ở bụng.

Dịch Dao vẫn cảm nhận được, nhưng vì bị điểm huyệt nên không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện, đành phải trợn trừng đôi mắt hoa đào lên nhìn nam tử bên giường với vẻ xấu hổ.

Hắn băng bó xong thì không đi ngay mà nhìn đông ngó tây khắp phòng nàng.

Cuối cùng giường trĩu xuống, Dịch Dao thấy hắn cầm mứt lên ăn như không có ai ở cạnh.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng có ánh đèn sáng lên, tiếng bước chân ầm ĩ truyền đến, nàng nghe thấy tiếng nói chuyện của phụ thân và người khác.

"Có thích khách vào cung ám sát thái tử, cấm vệ quân của bọn ta đuổi theo thấy hắn ta nhảy vào phủ tướng quân, xin Dịch tướng quân cho bọn ta vào truy tìm thích khách."

Dịch Trường Phong cau mày nói: "Phía trước là khuê phòng của con gái nhà ta, nhiều nam tử thế này đi vào, nếu như ảnh hưởng tới danh dự của con gái ta thì phải làm sao? Để con gái ta thay y phục trước đã rồi các ngươi mới vào."

Sau đó nàng nghe Dịch Trường Phong gọi Nhẫn Đông, Dịch Dao cố gắng duỗi mũi chân ra, muốn đạp đổ chân nến cạnh giường, phát ra tiếng động để cảnh báo với phụ thân.

Nhưng nàng bị điểm huyệt, mũi chân mới dịch chuyển về bên phải một tấc đã khiến nàng đổ đầy mồ hôi. Mũi chân vừa chạm vào chân nến thì nam nhân nắm chặt lấy cái chân trắng mịn tinh tế của nàng.

Lần đầu tiên trong đời Dịch Dao bị nam nhân nắm chân, gò má bỗng nóng bừng, may có bóng tối che giấu biểu cảm của nàng, cũng không nhìn thấy vệt ửng hồng trên má.

Dịch Trường Phong ở bên ngoài gọi mấy tiếng Nhẫn Đông mà không thấy ai đáp lại, trong lòng ông bỗng hoảng hốt, trực tiếp đá văng cánh cửa chạm trổ hoa văn.

Ông đạp cửa đi vào, chỉ thấy đằng sau tấm bình phong thủy tinh khắc chim khổng tước chợt hiện một bóng đen cao lớn cường tráng nhảy khỏi cửa sổ, trong lồng nguc còn ôm con gái ngoan của ông.

"Đứng lại! Thả con gái ta ra!" Dịch Trường Phong hét lên, nhảy qua cửa sổ đuổi theo sát phía sau.

Người áo đen ôm Dịch Dao, băng qua tường cao của phủ tướng quân, nhảy lên nóc nhà sát vách. Hắn giống như con mèo đen nhẹ bước trên nóc nhà buổi đêm, linh hoạt chạy nhảy qua các nóc nhà.

Lúc Dịch Dao cảm thấy mình sắp ói đến nơi thì người áo đen ôm nàng lộn vòng vào một gian nhà.

Dịch Dao ngửi thấy mùi son phấn vô cùng nồng nặc, không giống mùn son phấn thoang thoảng như các nữ tử quyền quý ở kinh thành mà là mùi son phấn thô tuc rẻ tiền sặc sụa.

Nàng biết đây là đâu rất nhanh.

Nghi Xuân viện, nơi chơi bời phóng túng của nam nhân trong kinh thành, nghe nói bên trong có một nhóm ca cơ, vũ cơ, ngày thường hát hí khúc, múa Phong hoa tuyết nguyệt, có rất nhiều khách quý, quyền thần đều thích tới đây vui thú.

Người áo đen hất nàng về phía góc tường, giật một tấm rèm giường bằng lụa mỏng, trói hai chân nàng, còn bịt kín hai mắt nàng lại.

Sau đó hắn quay người đi vào bên trong.

Qua lớp vải, Dịch Dao chìm trong sự tối tăm, chẳng nhìn thấy gì cả. Nàng nghe thấy bên trong phòng vang lên tiếng hét chói tai của một nữ nhân, một lát sau yên tĩnh lại, sau đó một bóng đen xẹt qua trước mắt nàng, nhảy ra khỏi cửa sổ bên phải.

Người áo đen đó cứ thế mà bỏ lại nàng hả?

Khoảng một nén hương sau, "Đùng..." cửa lớn vang ầm lên, mở ra, dọa Dịch Dao giật mình một cái.

"Dịch tiểu thư..." Bỗng nhiên có một nam nhân gọi nàng, giọng nói này vô cùng dễ nghe.

Trước mắt xuất hiện một bóng người, Dịch Dao nhớ giọng nói này... Là Dung Huân.

Bóng đen nửa ngồi nửa quỳ xuống, cởi trói cho nàng: "Dịch tiểu thư, thích khách đâu?"

Tầm mắt Dịch Dao sáng trở lại, Dung Huân mặc áo choàng đen huyền, cầm một chân nến, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nàng, ánh nến chiếu rọi gương mặt góc cạnh của hắn.

Dịch Dao muốn nói chuyện nhưng nàng bị điểm huyệt, chỉ có thể ngạc nhiên nhìn chằm chằm Dung Huân.

Cuối cùng Dung Huân cũng nhận ra nàng không ổn, tỏ vẻ có lỗi: "Ta không biết giải huyệt, đưa nàng về tướng quân phủ trước."

Hắn cởi áo choàng ra, phủ lên người Dịch Dao.

Dịch Dao để mặc hắn ôm mình đi ra ngoài, chợt nhớ tới kiếp trước, trong ký ức của nàng thì Dung Huân là một văn thần, không biết võ công, năm ấy hắn vẫn đang ở Đại Lý Tự, giữ chức Đại Lý Tự thiếu khanh.

Chẳng trách hắn lại xuất hiện ở đây, chắc là người của cấm vệ quân thông báo cho Đại Lý Tự.

Dung Huân cưỡi ngựa, Dịch Dao mềm mại tựa vào vai hắn, chóp mũi truyền đến mùi mứt hoa quả quen thuộc, còn lẫn cả mùi máu tanh như có như không.

Dịch Dao hơi hoảng hốt, so sánh Dung Huân trước mặt với người áo đen xông vào phòng nàng, trong lòng đột nhiên có chút nghi ngờ.

Thích khách ám sát thái tử... Không phải Dung Huân đó chứ? Hắn xuất hiện ở Nghi Xuân viện đúng lúc như vậy, quả thực có gì đó không đúng cho lắm.

Lúc hai người đến phủ tướng quân, cửa lớn tụ tập không ít người đến xem náo nhiệt, nhìn thấy Dung đại nhân ôm một nữ tử quần áo xốc xếch cưỡi ngựa trở về thì dồn dập nhỏ giọng bàn tán.

"Nghe nói có thích khách xông vào phủ tướng quân bắt Dịch tiểu thư đi mất!"

"Vừa nãy có người thấy Dung đại nhân ôm Dịch Dao đi ra từ Nghi Xuân viện, ta thấy đến tám phần mười Dịch tiểu thư bị thích khách lăng nhục rồi, chậc chậc chậc."

"Dịch Dao là đệ nhất mỹ nhân kinh thành đó, danh tiết bị phá hủy như thế, sau này sợ là không ai dám lấy nàng!"

"..."

Ninh thị thấy Dung Huân thì sững sờ, gọi nha đầu đón Dịch Dao từ trong lòng Dung Huân, sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn Dung Huân: "Dung đại nhân, mời vào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Quấy rầy rồi." Dung Huân bước qua bậc cửa phủ tướng quân: "Lúc ta tìm thấy Dịch tiểu thư thì nàng ấy bị điểm huyệt, thích khách đã chạy mất, nhưng Dung mỗ đã cho người đi tìm thích khách ở khu vực xung quanh rồi."

Dịch Trường Phong trên đường trở về phủ tướng quân rất hối hận, ông võ nghệ đầy mình mà lại mất dấu thích khách, cúi đầu ủ rũ đi vào cổng phủ tướng quân, tên đầy tớ xông lên kích động nói: "Dung, Dung đại nhân đưa tiểu thư bình an trở về."

"Dung đại nhân?" Dịch Trường Phong vọt vào phủ tướng quân như cơn gió mạnh, thấy sảnh lớn đèn đuốc sáng trưng, Dung Huân đang ngồi đó uống trà.

Dung Huân thấy Dịch Trường Phong thì đứng dậy vái chào: "Dịch tướng quân."

"Con gái ngoan của ta đâu rồi?"

Ninh thị nhấc váy đi vào sảnh, nói với Dịch Trường Phong: "Trên người con gái không có vế thương nào, chỉ hơi hoảng sợ một chút, người không sao hết, nhưng mà..."

Bà liếc nhìn Dung Huân, Dung Huân lập tức hiểu ý, nói xin lỗi Ninh thị: "Dung mỗ còn phải về Đại Lý Tự bẩm báo tình hình cụ thể, không quấy rầy hai vị nữa."

Chờ hắn đi khỏi, Ninh thị thở một hơi thật dài: "Khi trở về, con gái bị điểm huyệt, quần áo xốc xếch, sợ là, chỉ sợ danh tiết khó giữ."

"Người trở về là tốt rồi, lo gì mấy thứ bỏ đi đó chứ?" Dịch Trường Phong đập bàn liên tục: "Đều do tài nghệ của lão tử không bằng người ta, học khinh công suốt cả đời người mà lại không theo kịp tên gian tặc đó!"

Dịch Trường Phong nhanh chân đi vào phòng con gái mình, đang định an ủi nàng phải chịu hoảng sợ thì thấy con gái ngồi yên trên giường, đối diện với khay mứt cười khanh khách.

"Con gái ngoan?"

Dịch Dao ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt hổ thẹn và lo lắng của phụ thân thì nhoẻn miệng cười: "Cha, con muốn ăn mứt."

Dịch Trường Phong buồn bực khó hiểu, nghe phu nhân nói con gái khó giữ nổi danh tiết cơ mà, sao giờ vẻ mặt phơi phới thế kia?

Dịch Trường Phong nhíu mày chặt hơn, suy nghĩ đầu tiên hiện lên là con gái bị dọa sợ thành kẻ ngốc luôn rồi.

"Con gái ngoan à, con không sao chứ?"

Dịch Dao lắc đầu một cái: "Cha, con không sao, thích khách kia không chạm vào con, hắn bỏ con ở Nghi Xuân viện rồi bỏ đi."

Dịch Trường Phong ồ một tiếng, vẻ mặt hoài nghi: "Thích khách kia cố ý chạy tới phủ tướng quân, bắt con đi lại không làm gì con cả, hắn là đồ ngốc hả?" Dao Dao nhà ông là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành đó.

Dịch Dao giơ ngón trỏ lên, lắc lắc: "Con cảm thấy hắn ta cố ý muốn con khó giữ danh tiết, như vậy thì thái tử không thể cưới con được."

Dịch Trường Phong bỗng hiểu ra, thái tử là người cao quý cỡ nào, đương nhiên sẽ không cười một nữ tử khó bảo đảm danh tiết làm thái tử phi, nhưng mà... Hy sinh của con gái ông hơi lớn rồi thì phải, việc này mà truyền ra thì e là toàn bộ nam tử ở kinh thành đều không tới phủ tướng quân xin cưới nữa.

Nhưng ông lại nghĩ, không cưới thì đã sao? Đâu phải phủ tướng quân không nuôi nổi Dao Dao, cùng lắm thì cả đời không gả nữa, cứ để Dao Dao vĩnh viễn sống sung sướng ở phủ tướng quân.

"Con gái ngoan, nghỉ sớm một chút đi nhé." Dịch Trường Phong bùi ngùi nói: "Cha nhắc nhở con, có lẽ ngày mai kinh thành sẽ dấy lên một số lời bóng gió gì đó, nhưng mà đừng sợ, nếu con ở kinh thành mà không vui thì chúng ta trở về sa mạc ở biên cương tìm ca ca con."

"Cha..." Dịch Dao nghe vậy thì viền mắt ửng đỏ, nhớ tới phụ thân chết thảm trong đại lao ở kiếp trước, quyết tâm báo thù càng kiên định hơn.

"Đừng sợ, đừng sợ." Dịch Trường Phong tưởng con gái sợ, vội vã an ủi: "Nếu như con muốn xuất giá thì ta đến quân doanh trói một tiểu tử tới ở rể là được ngay."

Dịch Dao tựa vào vai Dịch Trường Phong, bị ông chọc bật cười.

Nhưng mà liên quan đến chuyện xuất giá này ấy à, nàng có dự tính riêng rồi.