Nhẫn Đông nghe tên đầy tớ nói vậy thì trong lòng nảy lên, quay đầu nhìn sắc mặt của quận chúa nhà mình, thấy nàng vẫn bình tĩnh như thường, không có vẻ tức giận.

"Về phủ." Dịch Dao buông rèm xuống.

Không ít nam tử kinh thành nuôi tình nhân bên ngoài, trong lòng nàng cũng hiểu rõ.

Huống chi là nam tử xuất chúng như Dung Huân, không biết có bao nhiêu thiếu nữ muốn bò lên giường của hắn nữa.

Nàng hiểu, nam nhân có một, hai hồng nhan tri kỉ bên ngoài là điều rất bình thường.

Nàng không tức giận.

Không giận.

Có gì đáng tức giận chứ, nàng và Dung Huân chỉ là quan hệ hợp tác, không có chút xíu tình cảm nào.

Bầu không khí trong xe ngựa lạnh lẽo nặng nề, Dịch Dao nhắm mắt không nói một lời, Nhẫn Đông cũng không dám lên tiếng.

Lúc ăn cơm tối, phu thê Dung gia nhận ra con gái không ổn.

Món ăn trên bàn đều là mấy món bình thường Dịch Dao thích ăn, vậy mà hôm nay nàng chẳng gắp miếng nào, chọc đũa ở bát cơm trắng.

"Con gái ngoan, con có chỗ nào không thoải mái sao?" Dịch Trường Phong im lặng một lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.

"Cạnh..." một tiếng, Dịch Dao đập đũa xuống bàn, cảm xúc thất thường: "Con no rồi, cha nương cứ từ từ ăn, con về phòng trước đây.

"Ơ, thế, thế này..."

"Còn chẳng ăn miếng nào."

Hai người nhìn nhau một lúc, không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu óc mơ hồ.

Dịch Dao về phòng, vén chăn lên, đầu óc rối bời nằm xuống giường. Trong đầu nàng toàn là dáng vẻ mỉm cười của Dung Huân.

Vô liêm sỉ.

Nhẫn Đông vén rèm cửa bước vào, hơi do dự: "Quận chúa, Dung đại nhân tặng một đôi khuyên tai ngọc hoa hồng."

"Để qua một bên đi." Dịch Dao không ngẩng đầu lên.

Nàng chẳng thèm.

"Quận chúa, Dung đại nhân hẹn người ngày mai đi du hồ."

"Không đi, ai thích đi thì đi." Dịch Dao vươn tay ra khỏi chăn vẫy mấy cái.

Nhẫn Đông thở dài một hơi, đặt cái hộp nạm vàng lên bàn trang điểm, không nói gì nữa, yên lặng đi ra ngoài.

Lăng Nhược đang chờ ngoài sảnh, thấy Nhẫn Đông mặt ủ mày chau đi ra thì trong lòng hoảng hốt.

Xong rồi, xem ánh mắt này, quận chúa không thích sao?

Hắn ta về báo cáo lại với chủ nhân thế nào đây?

Nhẫn Đông nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Lăng Nhược thì nói một câu đầy hàm ý: "Quận chúa bọn ta không khỏe, có lẽ ngày mai không thể đi du hồ với Dung đại nhân được."

Nội tâm Lăng Nhược lành lạnh.

Hắn ta quay lại phủ, trung thực báo lại với Dung Huân về từng chi tiết ở phủ tướng quân.

"Nàng không muốn đi." Dung Huân cầm bút lông, mực nhỏ xuống tờ giấy trắng từ ngòi bút, nhuộm thành một điểm đen khó coi, "Vì sao?"

Lăng Nhược gục đầu xuống.

Hắn ta đâu hiểu nổi tâm tư nữ tử.

"Nàng không thích khuyên tai ta tặng sao?" Dung Huân giương mắt lên, ánh mắt lạnh lừng, đặt bút lông xuống.

Lăng Nhược nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, nói: "Cái này thì không nghe nha hoàn của quận chúa nhắc đến."

Dung Huân đứng dậy, áo choàng màu trăng xanh sượt qua tay vịn của ghế phát ra tiếng ma sát của miếng vải: "Lập tức đến phủ tướng quân."

Lăng Nhược đi theo, thầm cảm thán chủ tử quả là thật lòng, còn muốn tự mình đến mời quận chúa.

Nhìn khắp ra kinh thành cũng chẳng thấy có nữ tử nào khiến chủ tử để tâm như vậy.

Sẩm tối, Dịch Trường Phong còn đang hoạt động xương cốt ở phủ tướng quân, nghe tên đầy tờ tới báo Dung đại nhân đến. Mí mắt ông giần giật, vác khuôn mặt hổ của nhạc phụ đi ra sảnh ngoài.

Dung Huân ngồi trên ghế, trong tay là chén trà xanh, biểu cảm bình tĩnh.

Nhìn thấy Dịch Trường Phong, hắn đứng dậy chắp tay: "Dịch tướng quân, vô cùng xin lỗi đã muộn thế này rồi mà lại đến quấy rầy các vị."

"Hộ vệ của ngươi vừa ghé qua, ngươi chạy đến làm gì nữa?" Dịch Trường Phong lườm Dung Huân.

Không thể không nói, từ khi tên nhóc này đánh bại Cảnh Chiến, giành được hạng nhất ở cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung thì cảm nhận của Dịch Trường Phong về Dung Huân bỗng trở nên mâu thuẫn.

Tên nhóc này vóc người cao lớn, khuôn mặt đoan chính, giơ tay nhấc chân không khiến người ta thấy ghét như đám cắc ké ngoài kia, ăn nói cũng rất lễ phép.

Mới nhìn một lúc trong lòng Dịch Trường Phong đã đưa ra mười ưu điểm của Dung Huân.

Ông hoảng hốt, dùng sức xua tan ý nghĩ trong đầu. Mới có mấy ngày mà ấn tượng của ông đối với Dung Huân đã thay đổi nhiều đến thế sao?

Không được, không được, ông phải khảo sát Dung Huân thật cẩn thận giúp con gái ngoan.

"Tại hạ muốn mời quận chúa ngày mai đi du hồ." Dung Huân nói thẳng luôn mục đích mình đến.

Dịch Trường Phong đang định từ chối thay con gái thì thấy Ninh thị mỉm cười rạng rỡ đi vào: "Được đó, ngày mai ngươi dẫn Dao Dao ra ngoài giải sầu đi, mấy ngày nay tâm trạng con bé không tốt, chắc là vì chuyện của Vân Yên quận chúa, ngươi phải dẫn con bé đi chơi thật vui đó."

Dung Huân gật đầu đáp: "Cảm ơn bá mẫu, tại hạ hiểu rõ."

Đợi đến khi hắn đi về, Dịch Trường Phong cau mày nhìn Ninh thị: "Sao nàng lại đồng ý cho con gái ngoan ra ngoài với Dung Huân vậy?"

Ngộ nhỡ... Hắn giống đám háo sắc bên ngoài, bắt nạt Dao Dao thì phải làm sao?

Ninh thị liếc mắt nhìn ông, vịn ghế ngồi xuống: "Dù sao hắn cũng là phu quân tương lai của Dao Dao, để hai đứa ở bên nhau nhiều hơn có gì không được, hơn nữa, thiếp thấy hắn đối xử tốt với Dao Dao lắm."

"Sao nàng biết hắn thật lòng tốt với Dao Dao?" Dịch Trường Phong dựng thẳng lưng lên, sự không phục lộ rõ trên mặt: "Nếu hắn giống Cảnh Chiến, chỉ giả bộ thì sao?"

Nhắc đến Cảnh Chiến là ông lại tức.

Con gái ngoan bị kẻ xấu bắt đi, hắn ta bày ra cái vẻ chê đồ bẩn. Cái tên đấy còn có cố ý bắn con gái ngoan của ông bị thương ở trong khu rừng săn bắn của hoàng gia,

Hừ, nếu không phải vì Cảnh Chiến là người hoàng tộc thì ông đã xách trường thương đánh cho Cảnh Chiến một trận rồi. Nghe tin Cảnh Chiến đã bị phế truất khỏi vị trí thái tử, ông vui chết đi được.

So sánh họ với nhau thì Dịch Trường Phong càng vừa mắt Dung Huân hơn.

Mới sáng ra Ninh thị đã chuẩn bị váy áo lượt là và trang sức đẹp dẽ cho Dịch Dao, giục nàng mau đi trang điểm.

"Nương, con không muốn đi du hồ với hắn." Dịch Dao vô cùng không tình nguyện đeo đôi khuyên hoa hồng kia, phiền ra mặt, "Tối qua con ngủ không ngon."

Nàng nằm mơ cả đêm, mơ thấy kiếp trước Cảnh Uyên lên ngôi hoàng đế, tình tình thay đổi hoàn toàn, trong cung thì dày vò phi tần, trên triều thì hành hạ triều thần, còn xây dựng rầm rộ, tăng thu thuế má, có ý khởi binh thôn tính nước nhỏ xung quanh.

Chậc, để Cảnh Uyên làm hoàng đế cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

"Con làm sao thế, ta thấy Dung Huân rất tốt với con, tính tình ôn hòa khiêm tốn, nghe nói cha nuôi hắn là thái phó đã đến Thanh Long Tự xuất gia, con gả qua đó thì không cần hầu hạ hiếu thảo với cha mẹ chồng, ta thấy mối hôn sự này rất tốt." Ninh thị quẹt son, tô lên đôi môi mềm mại của nàng, "Thời đại này, muốn tìm một vị phu quân đàng hoàng tử tế, con phải biết thế nào là đủ."

Dịch Dao nhìn mỹ nhân với gương mặt xinh đẹp tuyệt trần trong gương đồng: "Nhưng hắn không bằng phụ thân thì sao ạ?"

Ninh thị ngẩn người, nhận ra biểu cảm trên mặt con gái ngoan khác thường: "Con phát hiện Dung Huân có người bên ngoài?"

Dịch Dao không nói tiếp, thầm trả lời Ninh thị trong lòng.

Nói chung là... Nghi ngờ có.

Ninh thị thở dài một hơi: "Con gái ngoan, nương từng phiền muộn về vấn đề này, nếu phụ thân con thích người khác thì phải làm sao, nhưng đời là thế, con người ấy à... Không thể bất biến, thà trách số mệnh luôn thay đổi, chi bằng giữ một trái tim giản dị, chấp nhận số mệnh thôi."

Dịch Dao nghiền ngẫm lời mẫu thân nói, đúng là rất có lý.

Nàng cần gì buồn lo vô cớ vì chuyện chưa xảy ra chứ?

Nghĩ tới đây, tâm trạng rối bời của nàng như sau cơn mưa trời lại sáng, thanh thản hơn rất nhiều.

Ngoại thành kinh đô có hồ Tây Tử, bên hồ trông rất nhiều cây phong, đến cuối thu, lá đỏ hết cả, nhìn tử xa tán lá trập trùng, đung đưa xào xạc, quả là vẻ đẹp trôi theo năm tháng.

Có một cái du thuyền đậu ở bên hồ, Nhẫn Đông đỡ Dịch Dao, bước lên boong thuyền hơi lắc, vén rèm đi vào trong gian phòng tao nhã.

Trong đó có một cái bàn trà thấp, trên mặt bàn là dụng cụ uống trà, cửa sổ bên trái, phải đều mở rộng, có thể nhìn thấy núi sông tươi đẹp bên ngoài.

Lăng Nhược đứng ngoài cửa, xin lỗi: "Quận chúa, chủ nhân bọn ta tạm thời vướng phải một vụ án ở Đại Lý Tự, lát nữa mới qua đây được, chi bằng bảo người lái thuyền chèo đi trước, ngài có thể thăm thú cảnh đẹp trước rồi lát nữa chúng ta quay lại bờ đón chủ nhân."

"Ừ."

Trên hồ có không ít du thuyền, trôi nổi trên mặt hồ, nhìn từ xa hệt như từng chiếc lá rơi rụng.

"Thời tiết thật đẹp." Dao Dao hít sâu một hơi, trên hồ còn vương sương mù, phong cảnh đẹp thế này đúng là khiến lòng người thoải mái hơn.

"Hoa Âm quận chúa!"

Đột nhiên có tiếng nam tử từ con thuyền bên cạnh truyền đến.

Dịch Dao liếc mắt nhìn sang, chiếc thuyền kia chậm rãi trôi qua bên này, một nam tử áo tím mỉm cười vẫy tay với nàng.

Nàng híp mắt nhìn.

Khá quen.

Thuyền kia đến gần, nam tử nhảy qua, chưa mở miệng nói chuyện đã bị Lăng Nhược đặt thanh kiếm lên ngang cổ.

"Không phải, không phải... Chờ chút đã, ta quen quận chúa, ta là biểu cả của quận chúa, Ninh Vụ."

Dịch Dao hơi nghểnh mặt lên.

Biểu cả Ninh Vụ?

Nàng có chút ấn tượng, nam tử trước mắt là con thứ hai của cậu Tứ bên nhà ngoại của nương nàng, lúc bé nàng hay qua nhà bà ngoại chơi, từng gặp bị biểu ca này.

"Lăng Nhược, hắn nói thật, cho hắn vào đi." Dịch Dao vén rèm lên, liếc mắt nhìn Ninh Vụ.

Lăng Nhược thu kiếm về, mặt không cảm xúc nói: "Nam nữ khác biệt, ngươi có lời gì muốn nói với quận chúa thì cứ đứng ngoài này nói đi."

Ninh Vụ: "..."

"Biểu ca có việc gì gấp vậy?" Dịch Dao thấy Lăng Nhược hệt như La Sát dưới địa ngục thì đỡ giúp Ninh Vụ, mở miệng hỏi.

Ninh Vụ nhìn Dịch Dao, gương mặt trắng nõn bỗng ửng đỏ, lắp bắp nói: "Quận chúa... Nàng thật sự không nhớ sao?"

Dịch Dao mờ mịt: "Nhớ gì?"

Ninh Vụ ngượng nghịu miết tay, muốn nói lại thôi, khóe mắt hắn nhìn qua dáng vẻ như muốn chém người tới nơi của Lăng Nhược, lời đến bên môi mà chẳng dám nói ra.

Thấy hắn mãi không nói gì, kiên nhẫn của Dịch Dao có hạn: "Nếu không có chuyện gì thì Lăng Nhược, tiễn khách đi."

Lăng Nhược vươn tay lấy lệ: "Mời."

Ninh Vụ bỗng sửng sốt, trong lồng nguc như có một nguồn sức mạnh dâng trào lên, mặt đỏ bừng nói: "Quận chúa, lúc nàng bảy tuổi, nói nàng muốn gả cho ta, lời này... Có tính nữa không?"

Trên hồ bỗng nổi cơn gió, thổi qua mũi thuyền.

Con thuyền hơi lắc, người trên thuyền đều lặng im.

Nói thật thì Dịch Dao có chút bối rối. Nàng nhìn Ninh Vụ, than thở: "Ta từng nói thế ư?"

Ninh Vụ bị lời của nàng làm nghẹn giọng, mãi không nói lên lời, trên trán đầy mồ hôi, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi: "Nàng và ta tình cảm sâu nặng, vậy mà quận chúa lại quên sạch sành sanh?"

Lăng Nhược nghe đến đây thì nhăn mặt lại.

May là chủ nhân không có mặt ở đây, nếu không chỉ sợ lúc này cái người này xuống hồ nuôi cá luôn rồi.