Nguyên chủ suýt nữa chết đuối, sau khi trở về nổi giận lôi đình, nàng không thể trút giận lên người Lục điện hạ và Trạng Nguyên được vì thế chỉ có thể trút giận lên Đạm Đài Tẫn. 

Nàng bắt Đạm Đài Tẫn quỳ dưới mặt băng trên hồ, khi nào nàng tha thứ cho hắn thì mới được đứng lên. 

Hình thức trừng phạt này còn chưa kịp thực thi thì nguyên chủ đã bị cảm lạnh, tổ mẫu dẫn nàng cùng Đạm Đài Tẫn đến chùa dâng hương cầu phúc. Ai ngờ trên đường nàng lại bị sơn tặc bắt cóc. 

Hiện tại đã trở về thì đương nhiên sẽ chấp hành trừng phạt. .

Tô Tô xoa ngực, nghĩ đến tình trạng thiếu niên Ma Vương kia bị phạt quỳ. 

Đây nhất định là phúc lợi khi nàng xuyên vào 500 năm trước. 

Nếu có tụ ảnh châu ở đây, nàng sẽ thu lại hình ảnh này cho sư thúc sư bá xem, giới Tu Tiên bọn họ nhất định sẽ mở mày mở mặt. 

***

Đạm Đài Tẫn quỳ gối trên mặt băng. 

Hai ngày trước trở về, quản gia phủ tướng quân cười nói : " Hy vọng điện hạ nhớ rõ lời Tam tiểu thư nói."

Hắn không nói gì, rũ mắt, qua chỗ mặt băng hồ quỳ xuống. 

Năm nay mùa đông so với trước lạnh hơn, mấy nha hoàn đi qua hồ, khe khẽ nói:" Tam tiểu thư lại trừng phạt điện hạ sao?"

“ Sao từ chùa trở về, tam tiểu thư lại phạt điện hạ, lần này là vì cái gì?”

 

“ Nhỏ giọng một chút, ngươi không sợ Tam tiểu thư nghe thấy ư?”

 

Sau khi Tam tiểu thư cùng điện hạ thành thân, màn này mỗi tháng trình diễn mấy lần.

 

Ai cũng biết, Tam tiểu thư ái mộ Lục hoàng tử, nếu không phải vì gièm pha, nàng còn lâu mới thành thân với điện hạ.

Tam tiểu thư là nữ nhi của Diệp tướng quân thương yêu nhất, mà Đạm Đài Tẫn là người mà hoàng đế Chu quốc căm ghét nhất.

 

Đạm Đài Tẫn ở Hạ Quốc nhiều năm như vậy, đến nô bộc còn có thể khinh thường hắn, huống chi là Tam tiểu thư kim chi ngọc diệp.

 

Không thích một người, theo tâm tình tùy ý tra tấn?

 

Ánh mắt bọn họ nhìn Đạm Đài Tẫn, có đồng tình cũng có vui sướng khi người khác gặp họa.

 

Rốt cuộc trong phủ chuyện xấu không ít, nhưng hầu như là chuyện dơ bẩn sau lưng. Đem thể diện nhà phu quân đặt ở bên ngoài giẫm đạp, chuyện này chỉ có Tam tiểu thư ương ngạnh mới làm ra được.

 

Diệp đại tướng quân cũng biết việc này, nhưng nhiều lắm chỉ giáo huấn nữ nhi của mình hai câu, cũng chẳng giải quyết được gì.

 

Dần dà, bọn hạ nhân nhìn nhiều cũng thành thói quen.

 

Có đôi khi điện hạ bị phạt quỳ, cũng có đôi khi sẽ bị quất roi.

 

Đạm Đài Tẫn nhìn tuyết rơi lớn ở nơi xa, trong lòng không bị gợn sóng.

 

Nhớ hai ngày trước, hắn cứu Tam tiểu thư từ sơn tặc trở về, Diệp gia lão phu nhân mặt đều lạnh.

 

“ Chuyện này không ai được phép nói ra, nếu ta biết được có kẻ nào dám truyền ra, nhất định ta sẽ không buông tha cho hắn.”

 

Lão phu nhân thần sắc sắc bén, trong mắt lộ ra ý uy hiếp.

 

Kẻ theo sau lão phu nhân trấn an nhìn hắn : “ Trong phủ đã được ma ma kiểm tra qua, quần áo trên người Tịch Vụ đều hoàn hảo, không có chuyện gì phát sinh, thật xin lỗi ngươi.”

 

Hắn lúc đấy trả lời như thế nào?

 

“ Tổ mẫu không cần lo lắng, ta tin tưởng Tịch Vụ.”

 

Lão phu nhân liếc hắn một cái, hài lòng gật đầu.

 

Đạm Đài Tẫn liếc mắt lên mặt băng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, bóng người mơ hồ, thấy không rõ thần sắc.

 

Sự việc Diệp tiểu thư bị sơn tặc bắt đi, cứ như vậy bị giấu diếm một cách bí ẩn, lão phu nhân lại như cũ điều tra. Rốt cuộc đội bảo vệ của Diệp gia, bao nhiêu năm rồi chưa bao giờ để chuyện ngoài ý muốn như vậy xảy ra.

 

Lão phu nhân vô cùng hoài nghi, sơn tặc tại sao lại theo dõi Tam tiểu thư nhà họ? Chuyện này nghĩ thế nào cũng không thích hợp.

 

Đám kia là một đám bình thường, hoàn toàn không có khả năng bắt Diệp Tịch Vụ một cách dễ dàng.

 

Mặc kệ lão phu nhân điều tra như thế nào, đều không có kết quả, chuyện này chỉ có thể quy ra là ngoài ý muốn.

 

Tô Tô đến bên hồ liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

 

Thiếu niên đang quỳ thẳng tắp trên mặt băng.

 

Trên mặt hắn không có vẻ gì là bị làm nhục xấu hổ, quá mức bình tĩnh.

 

Sắc mặt hắn tái nhợt, môi hơi thâm đen.

 

Cảm nhận được có người đang nhìn mình, thiếu niên nâng mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tô Tô.

 

Hai người cách một mặt hồ xa xa, không khí đột nhiên an tĩnh lại.

 

Bên người Tô Tô là Xuân Đào, nhịn không được nhỏ giọng nói : “ Tiểu Thư, yêu cầu điện hạ đứng lên không ạ ? “

 

Tô Tô phản ứng lại, nhấp môi lắc đầu, không vui nói : “ Ai nói muốn cho hắn đứng lên? Cho hắn quỳ thêm chút nữa, dạy dỗ thêm chút.”

 

Tô Tô trong lòng rối rắm, nàng bây giờ là Diệp Tịch Vụ, Diệp Tịch Vụ trời sinh tính tình tàn nhẫn, lấy thống khổ của người khác làm thú vui, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng tha thứ cho ai.

 

Thế giới này cùng quỷ thần tồn tại, nếu làm mất một sự việc như vậy tồn tại, tuy rằng nhân gian ít người biết nhưng không phải không ai biết.

Thân phận của Diệp Tịch Vụ, Tô Tô không thể làm người khác nhìn ra sự khác nhau, ít nhất trong một đêm tính cách không thể biến đổi lớn.

 

Nàng liếc mắt nhìn Đạm Đài Tẫn, cái gì cũng không nói, phất tay áo xoay người.

 

Đạm Đài Tẫn sớm biết như thế, lãnh đạm mà thu hồi tầm mắt.

 

....

 

Tô Tô đến sân của lão phu nhân.

 

Lão phu nhân mới ngủ trưa, bởi vì theo Phật nên trong phòng khói hương lượn lờ.

 

Lúc Tô Tô đi vào thấy một cô nương mặc áo xanh.

 

Cô nương áo xanh đang niết bả vai của Lão phu nhân, thấy Tô Tô đi vào liền ngừng tay.

 

Tô Tô không nhận ra người này cũng không có lên tiếng, cô nương kia chủ động gật đầu với nàng, nhẹ giọng nói : “ Tam muội muội."

 

Thì ra là nhị tiểu thư con vợ lẽ của Diệp gia, Diệp Lam Âm

 

Tô Tô gật đầu, chào hỏi nói : “ Nhị tỷ.”

 

Diệp Lam Âm không nghĩ là Tô Tô sẽ đáp lại lời của mình, trong lòng nàng kinh ngạc, co quắp nhìn Tô Tô liếc mắt một cái, hành lễ với lão phu nhân :"Tổ mẫu, ngày mai Lam Âm lại đến cùng người lễ Phật.”

 

Lãp phu nhân vỗ tay nàng, gật đầu nói.

 

Tô Tô nhìn hiểu, ở Diệp gia nguyên thân như một tiểu bá vương.

 

Nàng tới, Diệp Lam Âm phải thoái vị.

 

Chính mình gọi Diệp Lam Âm một tiếng Nhị tỷ, đều làm nhân gia kinh sợ, thấp thỏm bất an.

 

Cho nên nguyên chủ ngày thường có bao nhiêu khủng bố?

 

Diệp Lam Âm vừa đi, vẻ mặt của lão phu nhân có vẻ khoan dung không ít : “ Tam nha đầu, lại đây tổ mẫu nhìn xem, thân thể tốt chưa?”

 

Tô Tô đi qua, cười nói : “ Đa tạ Tổ mẫu quan tâm, thân thể của Tịch Vụ không sao, đã làm tổ mẫu lo lắng.”

 

Lão phu nhân điểm trán nàng : “ Tổ mẫu tuổi đã cao, không biết còn sống được mấy năm nữa, nha đầu này khiến cho tổ mẫu an tâm chút đi.”

 

Tô Tô ôm lão phu nhân, mềm mạui làm nũng : : Tổ mẫu thân thể khỏe mạnh, nếu không biết còn tưởng là nương con, cả đời che chở Tịch Vụ.”

“ Nói hươu nói vượn cái gì?” Lão phu nhân quở mắng, nhưng ý cười trong mắt đều không lấn lát được.

Vợ cả của Diệp tướng quân, vừa sinh nguyên chủ đã qua đời, Diệp tướng quân không có cưới vợ lẽ, cho nên lão phu nhân tự mình nuôi lớn nguyên chủ.

 

Là đứa trẻ mà chính mình nuôi lớn, thật là ngậm trong miệng còn sợ hỏng, thiên vị đến sợ.

 

Nguyên chủ ương ngạnh như vậy, tổ mẫu sủng ái đó chính là nhân tố lớn. Ngyên chủ cũng khôn khéo, ngày thường thì ác độc, nhưng lấy lòng trưởng bối rất cao tay.

 

Cũng may trước kia cũng được tiên môn sủng ái, ứng phó với lão phu nhân thuận buồm xuôi gió.

 

Hạ Quốc thi hành hiếu đạo, Diệp tướng quân nổi tiếng là người có hiếu, liên quan đến Diệp tướng quân cũng yêu thương đích nữ duy nhất này.

 

“ Chuyện ở chùa, tổ mẫy đã hạ lệnh bịt miệng hạ nhân, sẽ không có người nói. Cô nương gia lấy danh tiếng làm trọng....” DỪng một chút, lão phu nhân lại nói : “ Con cũng nên hiểu một chút, thê tử phát sinh ra loại chuyện này, trong lòng mỗi nam nhân đều khó tránh khỏi khúc mắc.”

 

Tô Tô nhớ hai ngày trước, thiếu niên bình tĩnh dưới tuyết.

 

Đàm Đài Tẫn làm gì có bộ dáng nào là lo lắng?

 

Chỉ sợ lúc nàng chạy ra, mặt hắn không đổi sắc mà mang nàng về.

 

Nhưng đối mặt với lão phu nhân, nàng không thể nói như vậy, chỉ không tình nguyện gật đầu : “ Tịch Vụ đã biết.”

Lão phu nhân gật đầu.

 

“ Tổ mẫu, tìm được Ngân Kiều rồi sao?”

 

Lão phu nhân cười nói : “ Nha đầu kia khi tìm về không bị thương, tổ mẫu đưa nàng đến thôn trang. Ngân Kiều đã sớm tới tuổi hôn phối, lần này nàng dũng cảm bảo vệ chủ, cũng không thể trì hoãn nàng ở trong phủ.”

 

Tô Tô nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ rõ ý cười : “ Vậy là tốt rồi.”

 

“ Khoảng thời gian trước, sự việc ở cung yến, tổ mẫu chưa nói với con. Đại tỷ con đã xuất giá, con khó xử nàng làm gì? Còn cùng con rơi xuống nước.”

 

“ Tổ mẫu biết, con trước kia để ý Lục hoàng tử, hiện tại tỷ con là trắc phi của Lục hoàng tử, con cũng đã gả cho Đạm Đài Tẫn, nghe tổ mẫu nói, về sau cách xa Lục hoàng tử một chút”

 

Tô Tô khóe miệng trùng xuống.

 

Trong lòng nàng vô cùng tuyệt vọng, nguyên thân không chỉ có vấn đề về tính cách mà còn thích nam nhân của tỷ tỷ mình. Đã thành hôn rồi còn chưa tử bỏ ý định, khó dễ hãm hại, giống như

 

Mà Đạm Đài Tẫn lại thích tỷ tỷ của nàng.

 

Quan hệ lợi hại như thế nào, bọn họ là phu thê, chia ly hai phu thê cầu mà không được.

 

Lão phu nhân thấy nàng không hé răng, cho rằng nàng chưa nghĩ thông, chỉ tiếc rèn sắt không thènh chép mà chụp mu bàn tay nàng : “ Trả lời tổ mẫu.”

“ Tịch Vụ đã biết. Về sau nhất định sẽ cách xa Lục hoàng tử.”Nàng nghĩ đến gì đó, còn cười nói : “ Cùng điện hạ sinh hoạt tốt.”

Tô Tô trả lời quá mức thẳng thắn, lão phu nhân sinh ra ngờ vực. Tịch Vụ thích Lục hoàng tử, đến bước này vô cùng đau khổ, sao có thể dễ dàng buông tay?

 

“ Tiểu nha đầu này, đừng có mà lừa tổ mẫu.”

Tô Tô cười : “ Đương nhiên sẽ không."

 

Lão phu nhân nói : “ Chứng minh cho phụ mẫu xem nào, đừng phạt Chí Tử nữa, tổ mẫu nghe nói, con phạt hắn quỳ dưới mặt băng, bên ngoài trời lạnh như vậy, đây là việc mà một tiểu cô nương làm ra ư? Làm tổn hại đến danh tiếng của con.’

“ Thân phận hắn không tốt, nhưng giờ đã thành phu quân của con. Sau này nhận ra rồi, an phận qua ngày, đó mới là chính sự.”

Tô Tô xem lão phu nhân kiên trì dạy bảo mình, không thể không gật đầu.

Nàng than thở một tiếng.

“ Vâng ạ.”

......

Diệp Lam Âm đi ra từ phủ của Lão phu nhân.

 

Nha hoàn Xảo Nhi vội vàng ra chào đón : “ Nhị tiểu thư, hôm nay sao người về sớm thế?”

“ Tam muội muội tới.”

 

Xảo Nhi hiểu rõ, nói : : Lão phu nhân cũng thật bất công.”

Thấp Diệp Lam Âm không ngăn cản, xảo Nhi tiếp tục nói : “ Tam tiểu thư làm trò trước mặt Lục hoàng tử, đẩy đại tiểu thư xuống nước, lão phu nhân cũng đè ép chuyện này.”

 

“ Nếu không phải xảy ra việc gièm pha kia, không chừng Tam tiểu thư sẽ thành chính phi của Lục hoàng tử.”

 

Diệp Lam Âm ánh mắt giật giật.

 

Ba tháng trước, Diệp Tịch Vụ ở trên giường của Chí Tử điện hạ tỉnh lại. Nàng khóc lạ, nói mình bị hạ dược, hai người cái gì cũng chưa phát sinh.

 

Nhưng chuyện này thật nhanh chóng truyền ra ngoài, trong sạch của Diệp Tịch Vụ bị tổn hại, Diệp gia không thể không để Chí Tử điện hạ cưới Diệp Tịch Vụ.

 

Sau đó, Lục hoàng tử cầu hôn thứ trưởng nữ Diệp gia Diệp Băng Thường.

 

Đổi lại đích nữ tam tiểu thư trong phủ, phỏng chừng sẽ thành chính phu.

 

Nhưng khi đó Diệp Lam Âm từ xa thấy, trong mắt Lục hoàng tử đối với Đại tỷ đều là tình yêu.

 

Nghĩ đến chuyện này, nàng hung hăng nắm chặt khăn.

 

Đều là thứ nữ, dựa vào cái gì Diệp Băng Thường có thể được hoàng tử ngưỡng mộ, mà mình phải đi lấy lòng lão phu nhân, để hy vọng tương lai lão phu nhân cho thể gả mình cho một gia đình tốt.

Diệp Lam Âm nghẹn muốn chết, khi thấy theieus niên bị phạt quỳ, thần sắc của nàng mới hòa hoãn đi chút ít.

 

Trên mặt Xảo Nhi, đều lộ ra ý cười vui sướng khi người khác gặp họa.

 

Tam Tiểu thư là đích nữ duy nhất của Diệp tướng quân, gả cho một người đê tiện như vậy, nửa đời sau còn có cái gì là vinh quang?

 

Đều biết, Đạm Đài tẫn sáu tuổi đến Hạ Quốc, vẫn luôn bị vây trong cung.

Nghe nói, hắn đã rửa chân cho thái giám, đồ ăn của chó cũng đã ăn qua.

 

Người ti tiện như vậy, có lẽ ngay cả chữ lớn còn không biết, có chỗ nào so được nửa phần với văn thao võ lược Lục hoàng tử.

 

Tháng thử nhất gả cho hắn, Tam muội muội khóc hồi lâu, khi giận lại chửi rủa.

 

Tháng thứu hai tốt hơn một chút, nhưng cũng không để người khác xem Đàm Đài Tẫn.

 

Cũng không phải vì Diệp Tịch Vụ một tiểu thư kim tôn ngọc quý mười sáu năm cuối cùng lại gả cho một người như vậy.

 

Diệp Lam Âm dùng khăn che môi, che lại ý cười trên miệng.

 

Đại Hạ quốc thi hành võ đạo, nghe nói Đạm Đài Tẫn từu khỏ căn cốt đã bị hủy, hiện tại tay trói gà không chặt.

 

Một thiếu niên gầy yếu, đặt ở phía trước, không ai bì nổi Tam muội muội, sợ là một cái cũng không thèm xem.

 

Lúc Tổ mẫu qua đời, một người đến cung điện còn không có, đến lúc đó có cái gì cho Diệp Tịch Vụ.

 

Diệp Tịch Vụ đời này không phải mệnh tra tấn sao?

 

Xảo nhi nói : “ Nghe nói Chí Tử điện hạ đã quỳ ở băng hai ngày, nô tì xem sắc mặt hắn, chỉ sợ không kiên trì được. Nhị tiểu thư có cần cho hắn một chiếc áo choàng không?”

 

Ngày thường, Diệp lam Âm rất thích bố thí cho hạ nhân, danh tiếng trong phủ rất tốt.

Thanh danh ôn nhu thiện lương, có thể so với Tam tiểu thư tốt hơn nhiều.....

Diệp Lam Âm ý động một chút, nàng nhìn về Đạm Đài Tẫn.

 

Nếu không bàn về thân phận thì gương mặt kia thật sự không tồi, so với nữ tử cũng rất tinh xảo.

 

Diệp lam Âm gật đầu, đồng ý cho Xảo Nhi làm chuyện này.

Nàng đứng phía trên hướng về điện hạ ôn nhu gật đầu.

 

Đạm Đài Tẫn cũng thấy nhị cô nương trong phủ.

Xảo Nhi cầm một chiếc áo choàng tuyết trắng, cẩn thận dẫm lên mặt băng, mang đến chỗ hắn.

 

Tô Tô trở về từ chỗ tổ mẫu liền thấy một màn này.

Nhị tỷ của nàng đang đối với thiếu niên Ma Vương vẻ nịnh bợ.

 

Tô Tô vốn cảm thấy quỳ dưới mặt băng không tốt, nhưng nhân thiết của nàng kông cho phép nàng buông tha hắn. Nghĩ làm ra vẻ không phát hiện, quay đầu coi như không có việc gì xảy ra.

 

Nhưng không nghĩ tới, Đạm Đài Tẫn đã thấy nàng, hơn nữa còn ngước mắt lên nhìn nàng.

 

Tô Tô cực kì đau đầu.

 

Nàng nghiền ngẫm nhân thiết của nguyên chủ một chút, lập tức hùng hổ qua.

 

“ Diệp Lam Âm, tỷ đang làm gì?”

Diệp Lam Âm bị dọa nhảy dựng, không nghĩ tới Tô Tô ra nhanh như vậy, vội vàng thanh minh.

 

Nàng vội vàng nói : “ Tam muội, muội đừng hiểu lầm, ta nghĩ thời tiết lạnh như vậy, điện hạ quỳ gối dưới băng vạn nhất ảnh hưởng đến mạng người, vì thế sai Xảo nhi đưa cho hắn một chiếc áo choàng.”

 

“ Đàm Đài tẫn yêu cầu ngươi quan tâm?”

 

Sắc mặt Diệp Lam Âm trắng nhợt, không dám nói tiếp

 

....

Tô Tô mếu máo, nàng nhìn Đạm Đài Tẫn đang quỳ trên băng, gọi : “ Diệp Lam Âm cho ngươi áo choàng, ngươi có muốn không?” Tô Tô cười lạnh.

Cũng may nàng đang mặc váy, khômg ai thấy khi nàng bộc lộ vẻ mặt hung ác, chân bên dưới đang lặng lẽ run.

 

Đạm Đài Tẫn trả lời Diệp Lam Âm :” Đa tạ Nhị tiểu thư, tại hạ không lạnh.”

 

Đây là từ chối.

Diệp Lam Âm có vài phần xấu hổ.

 

“ Nếu đã như thế, không quấy rầy Tam muội cùng điện hạ.” Nàng cũng không đi xuống, dẫn Xảo Nhi rời đi.

 

Tô Tô nhẹ nhàng thở ra, nàng thật sự sợ Đạm Đài Tẫn.

 

Nàng liếc mắt nhìn Đạm Đài Tẫn một cái, vênh váo tự đắc nói :” Tính ngươi thức thời, quỳ đến giờ Dậu, ngươi đứng dậy cút trở về đi.”

 

Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm nàng, khoong nói chuyện.

Tô Tô dẫn Xuân Đào rời đi, cả người đều phiêu.

 

Cha, các sư huynh, Tô Tô hiện tại không đến được, thế nhưng đối với Ma Vương nói “ Cút.”

 

Chuyện này về sau nàng có thể nói đến trăm năm.

 

Nếu nàng còn sống đến khi đó.

 

Buổi tối Diệp tướng quân không hồi phủ, lão phu nhân lớn tuổi, không có tinh thần, mọi người đều dùng cơm tối ở sân sau.

 

Sau khi Tô Tô tắm gội xong, Xuân Đào hầu hạ nàng ngủ.

 

Xuân Đào thấy nàng dưới ánh đèn mày mặt ngoan ngoãn đáng yêu, nhịn không được khen nói : “ Tam tiểu thư, tóc của người thật mềm.”

 

Sau khi khen xong thì cả kinh, sợ Tam tiểu thư nổi giận nói nàng không quy củ. Không nghĩ tới Tam tiểu thư ánh mắt cười cong cong : “ Tóc ngươi cũng đẹp.”

 

Một tiểu nha đầu Hỉ Hỉ chạy vào, hướng đến Tô Tô, thanh như ruồi muỗi nói : “ Chí Tử điện hạ tới.”

 

Tô Tô giương mắt, quả nhiên thấy Đạm Đài Tẫn đi vào trong phòng. Khi tràng hắn ủ dột, cùng tất cả mọi người không giống nhau.

 

Giống như một người không được ưa thích, hoàn cảnh đang vui vẻ, hắn vừa tiến đến, mọi người đột nhiên không cười, không khí đột nhiên đông cứng lại.

 

Đạm Đài Tẫn là tồn tại như vậy.

 

Hăn mang theo gió tuyết lạnh bên ngoài, nhấp môi nhìn Tô Tô.

 

Hiện tại không sai biệt lắm đó chính là giờ Dậu, bởi vì trời lạnh, trời mau tối, bên ngoài đã đen nhánh một mảnh.

 

Đón lại ánh mắt của hắn, Tô Tô thân thể cứng đờ.

 

Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ vội vàng nói : “ Tam tiểu thư, bọn nô tỳ cáo lui.”

 

Tay áo Xuân Đào bị nắm lấy.

 

Nàng cúi đầu, thấy Tam tiểu thư nhìn nàng nháy mắt điên cuồng.

 

Xuân Đào nghi hoặc nói : “ Tam tiểu thư?”

 

Không cần để một người gió lạnh bên cạnh ta.

 

Tô Tô vẻ mặt đau khổ, dùng hết ý nghĩ, thu hồi ngón tay : “ Không có việc gì, các ngươi đi thôi.”

 

Xuân Đào và Hỉ Hỉ khép cửa.

 

Giọng nói Tô Tô thanh thanh, nhìn về phía Đạm Đài tẫn, nàng cố gắng điều chỉnh thần sắc thành cao quý vẻ mặt không thể xâm phạm.

 

Đạm Đài Tẫn tiếng nói khàn khàn, hỏi : “ Tam tiểu thư hết giận rồi sao?”

 

Tô Tô lắp bắp nói : “ Không có.”

 

Thiếu niên bình tĩnh gật đầu.

 

“ Ngày mai ta còn phải tiếp tục quỳ không?”

“ Không cần, không cần.” Nàng theo bản năng nói xong liền sợ hãi, hận không thể tát cho mình một cái.

KHẩu khí cũng không chịu thua kém.

 

Lấy ra một chút tà ác và xảo quyệt của nguyên thân.

 

Đạm Đài Tẫn đứng phía trước tấm bình phong, đợi một lúc lâu sau, cũng không thấy bên kia có động tĩnh.

 

Hắn nhíu mày, lấy chăn dư thừa ở trong phòng, bắt đầu ngủ dưới đất.

 

Thiếu nữ rúc vào đầu giường, đôi mắt sáng ngời ẩm ướt, sáng ngời có thần nhìn hắn.

 

Đạm Đài Tẫn rũ mắt, che khuất cảm xúc, chẳng lẽ Diệp Tịch Vụ khi bị sơn tặc bắt đã bị dọa đến mất trí nhớ?

 

 

......