Trong phủ Tuyên vương, Tiêu Lẫm ôm nữ tử áo tím váy lụa, hỏi sụp: “Thường Nhi thế nào rồi?

 

Nam tử mặc bạch y cười tủm tỉm nói: “Tình huống tự nhiên không ổn, ta nói này sư huynh, Tuyên vương đủ xui xẻo, mới dời phủ, đầu tiên là ong Xích Viêm vây công, sau thì trắc phi bị yểm ma, vận số năm nay không may mắn.”

 

Tiêu Lẫm không tức giận, ôn hoà nói: “Ngu Khanh, ta cùng ngươi nói chính sự, như thế nào đem chuyện Thường Nhi bị bóng đè lôi ra?”

 

Ngu Khanh: “Sư huynh, ngươi cũng quá đánh giá cao ta, phải biết rằng, năm đó ở chiếu sơn, ngươi học kiếm đạo, ta học trừ yêu, kiếm đạo của ngươi kế thừa tinh tuý của lão nhân , ta trừ yêu lại học không được. Lần này trong phủ Triệu Vương, chính là   nguy hiểm đến tính mạng để giúp ngươi.”Triệu Vương chỉ sợ không thể tưởng tượng được, tòa thượng tân môn khách mà hắn tôn sùng là sư đệ của Tuyên vương Tiêu Lẫm.

 

Tiêu Lẫm thở dài một tiếng: “Sư phụ đưa ngọc cho ngươi.”

 

Ngu Khanh vội nói: “Thật?”

 

Tiêu Lẫm cũng không nói lời vô nghĩa, bên hông gỡ xuống một khối ngọc thoạt nhìn bình thường ném cho Ngu Khanh. Ngu Khanh luống cuống tay chân tiếp được, vui vẻ ra mặt nói: “Ai nha, thê tử sư huynh xảy ra chuyện, Ngu Khanh giúp đỡ là đạo nghĩa không thể chối từ.”

 

Dứt lời, Ngu Khanh cất ngọc,  vui đùa nói: “Yểm ma không giống với tiểu yêu vật, ta hiện tại thậm chí không tìm thấy nó nấp ở đâu. Đạo hạnh của ta, vô pháp thu phục loại tà vật này, nhưng muốn đánh thức Trắc phi không phải không có cách.”

 

“Trắc phi sở dĩ vẫn chưa tỉnh lại, là bởi vì bị lạc ở trong mơ . Chỉ cần ở trong thời gian quy định, đánh thức nàng sẽ không sao.”

 

“Nhưng tiến vào cảnh trong mơ của yểm ma, đầu tiên khám phá cảnh trong mơ, mới có thể cứu vớt người khác. Nếu không đánh thức nàng, tiến vào cảnh trong mơ giả, cũng sẽ chết ở trong mộng. Như thế nào, sư huynh nguyện thử một lần không?”

 

Tiêu Lẫm không chút do dự gật đầu: “Được.”

 

 

Ngu Khanh đánh giá Tiêu Lẫm liếc mắt một cái: “Ngươi thật thích vị trắc phi này? Thế nhưng đem chí bảo của lão nhân cho ta, còn nguyện ý mạo hiểm cứu nàng. Lại nói, ngươi trời sinh chính nghĩa cùng trách nhiệm, hôm nay mặc kệ là ai thay đổi, ngươi đều nguyện ý cứu.”

 

 

Tiêu Lẫm nghiêm túc suy tư Ngu Khanh nói, nói: “Không phải có thời gian hạn sao? Ít nói lời vô nghĩa.”

 

Ngu Khanh cười ha ha: “Thì ra ngươi cũng sẽ tức giận, nhan sắc Trắc phi xác thật không tồi, khó trách ôn hòa như Ngọc sư huynh sẽ động lòng trắc ẩn. Hơn nữa, ngươi thật sự chán ghét Diệp gia tam tiểu thư? Ta nhìn cô nương rất thú vị, ngươi không thấy được, nàng lần trước dám can đảm đánh Triệu Vương.”

 

Vui đùa thì vui đùa, Ngu Khanh được bảo vật, bắt đầu nhanh chóng bày trận.

 

“Trên cổ Trắc phi có tơ hồng, chờ tơ hồng chuyển sau tai, đến lúc đi cứu. Cho nên ngươi muốn tơ hồng lan tràn phía trước, đánh thức nàng.” Ngu Khanh trầm giọng dặn dò nói, “Nhớ lấy, trong yểm ma bóng đè, đều là từ nội tâm sợ hãi nhất khát vọng đồ vật mà tạo thành.”

 

“Bất luận phát sinh cái gì, sư huynh đều phải thủ vững bản tâm, đi ra cảnh trong mơ của chính mình, mới có thể tiến vào cảnh trong mơ của Trắc phi rồi cứu nàng.”

 

Tiêu Lẫm nắm kiếm, nghiêm nghị gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

 

Ngu Khanh đôi tay bay nhanh kết ấn, nhắm mắt niệm quyết, trên trán chảy ra tầng mồ hôi mỏng.

 

Quạt xếp trên không mở

 

“Tiến!”

 

*

Cùng lúc đó, vùng ngoại ô cách Tuyên vương phủ mười dặm, một hắc y thiếu niên đi vào trong rừng cây.

 

Rừng cây sương đen vờn quanh, thiếu niên đạp lên tuyết đọng, vang răng rắc.

 

Hắn vươn tay, đầu ngón tay tái nhợt, đã bị sương đen bao vây. Hắn nắm lấy phiến sương đen, sương đen ở hắn trong tay giãy giụa.

 

Đạm Đài Tẫn liếm liếm môi, một loại khát cảm, từ dạ dày dâng lên.

 

Sương đen tựa hồ cảm thấy được cái gì, phía sau từ đầu ngón tay hắn chạy đi. Sâu trong rừng cây, một đôi mắt so đèn lồng còn lớn hơn xuất hiện, trong không khí quanh quẩn thanh âm.

 

“Buồn cười!”

 

Kẻ hèn phàm nhân, thế nhưng mưu toan cắn nuốt nó ma khí.

 

Đạm Đài Tẫn đáng tiếc mà nhìn ma khí biến mất, hắn đối diện với cặp mắt đáng sợ kia, nhàn nhạt nói: “Thả nàng ra.”

 

Yểm ma lành lạnh nói: “Ngươi cùng ta nói điều kiện? Ngươi lấy cái gì đổi?”

 

Âm thanh nó hồn hậu, tuyên truyền giác ngộ. Đôi mắt màu đỏ sẫm, đánh giá thiếu niên trước mặt nhìn qua gầy yếu bất kham.

 

Trên người nam tử trước mắt, có một loại hơi thở mà nó thèm nhỏ dãi, bóng đè từ khe hở Hoang Uyên chạy ra, vốn bụng đói đã kêu vang, nếu không phải bởi vì nó chỉ có thể ở cảnh trong mơ giết người, đã sớm nhào qua cắn nuốt Đạm Đài Tẫn.

 

Đạm Đài Tẫn nghiêng đầu: “Điều kiện? Ngươi cho rằng ta sẽ cùng ngươi ra điều kiện?” Hắn che  nửa bên mặt, nghe được tiếng chê cười, thấp giọng cười rộ lên.

 

Yểm ma thèm nhỏ dãi mà nói: “Đem linh hồn ngươi cho ta, ta sẽ thả nữ nhân kia.”

 

Đạm Đài Tẫn cong môi, nhẹ giọng nói: “Được, tới lấy đi.”

 

Sương mù của Yểm ma đảo mắt bao bọc lấy hắn.

 

Tô Tô chạy tới, vừa vặn thấy một màn này, da đầu căng ra, nhào lên túm chặt hắn.

 

“Đạm Đài Tẫn!”

 

Đạm Đài Tẫn đứng ở trong sương đen quay đầu lại.

 

Hắn không kiên nhẫn nói: “Buông ra.”

 

Tô Tô bắt lấy hắn: “Ngươi điên rồi? Tiến vào trong mộng quái vật, ngươi làm sao ra được!”

 

Trong sách Tàng Thư Các có ghi lại, yểm ma từ dục vọng cùng chấp niệm mà sinh,  khe rãnh dục vọng trong lòng càng sâu, càng khó ra cảnh trong mơ.

 

Chỉ có nội tâm thuần khiết không tì vết, tâm kiên định, mới có thể không bị yểm ma dụ hoặc.

 

Đạm Đài Tẫn là Ma Vương, Ma Vương sao có thể vô dục vô cầu? Hành vi này Đạm Đài Tẫn nói tốt chút thì là vì mỹ nhân khom lưng, nói khó nghe chính là tìm chết.

 

Chủ yếu là hắn chết thì chết, có bản lĩnh thì đừng sống lại, yểm ma căn bản không cắn nuốt được tà cốt, thân thể Đạm Đài Tẫn, nếu thật sự táng thân ở cảnh trong mơ, tam giới chúng sinh sẽ xong mất.

 

 

Đạm Đài Tẫn nhìn đôi tay đang bắt lấy chính mình.

 

Tô Tô một mặt tránh sương mù, một mặt túm hắn rangoài.

 

Mặt nàng nghẹn đến mức đỏ bừng, thấy Đạm Đài Tẫn trong mắt đạm mạc, nhịn không được nổi giận mắng: “Ngươi tinh trùng lên não sao? Diệp Băng Thường xinh đẹp thì cũng là thê tử của người khác. Ngươi bị bệnh tâm thần à!”

 

Đạm Đài Tẫn lạnh giọng nói: “Nàng là của ta.”

 

“*mm” Tô Tô hận không thể một kiếm chọc chết hắn cho xong hết mọi chuyện.

 

Đạm Đài Tẫn rũ mắt nhìn Tô Tô, nàng trước sau không muốn buông tay, sương đen cọ qua thiếu nữ da thịt non mịn của thiếu nữ,  sắc mặt nàng càng ngày càng trắng.

 

Hắn nhìn nàng cùng chính mình gắt gao tương nắm cái tay kia, mềm mại lại cứng cỏi. Dừng ở trong mắt hắn, chướng mắt cực kỳ.

 

Thấy yểm ma quyết tâm muốn cắn tương lai chủ tử của nó, Tô Tô động hỏa khí.

 

“Trọng linh khai quang, tím ý huyền lôi, lên!” Trong tay áo bay ra một lá bùa.

 

Hoàng phù vụt ra một cái cánh tay thô màu tím lôi điện bổ về hướng yểm ma.

 

Yểm ma không thể cắn nuốt Đạm Đài Tẫn, thực bực bội, bị một phàm nhân phá rối.

 

Tím sét đánh tan sương mù, yểm ma hết sức tức giận, một lát sau, lại nhanh chóng đoàn tụ, khặc khặc cười nói: “Đều đi vào giấc mộng đi.”

 

Đạm Đài Tẫn nhìn Tô Tô, tay nhỏ ngọc bạch, như cũ nắm lấy ngón tay của chính mình.

 

Mắt nàng mở to, môi cơ hồ cắn ra mâu, trừng mắt hắn, bộ dáng bị hắn làm cho tức tức chết.

 

Mắng chửi người đều có tinh thần phấn chấn.

 

Đạm Đài Tẫn đột nhiên thực bực bội

 

Hắc khí ăn mòn Tô Tô trước, hắn lạnh giọng nói: “Cút.”

 

Hắn bẻ tay nàng ra.

 

Tô Tô bị sương đen đẩy ra, nàng ngã ngồi trên mặt đất, bị Đạm Đài Tẫn  bẻ ra ngón tay đau muốn ch.ế.t . Đạm Đài Tẫn có thật là không để bụng có thể bẻ gãy tay nàng.

 

Đôi mắt Yểm ma bỗng nhiên tiến đến trước mặt nàng.

 

“Tới vừa lúc, tất cả không được đi.” Nó ngửi ngửi cổ Tô Tô, tham lam mà than thở.

Hắc khí che trời lấp đất , đảo mắt vây quanh Tô Tô.

 

*

Tô Tô tỉnh lại, một nam nhân mặc thanh y sắc mặt trầm trọng mà nhìn nàng.

 

Nàng kinh ngạc nói: “Cha?”

 

Thanh y Tiên Tôn gật đầu: “Tô Tô, Đạm Đài Tẫn chết ở trong bóng đè , nhiệm vụ con thất bại, Câu Ngọc đưa con về 500 năm sau, Ma thần đã là thức tỉnh.”

 

“Sao có thể……” Tô Tô lẩm bẩm nói.

 

Tiên Tôn thở dài: “Có lẽ là thiên mệnh như thế đi.” Hắn trong mắt xẹt qua một tia bi thương, nâng Tô Tô dậy.

 

“Ma thần ra tay, đã vây quanh Hành Dương tiên sơn. Tô Tô, con theo Phù Nhai đi.”

 

“Cha, vậy còn cha?”

 

Tiên Tôn sờ sờ tóc nàng,  nói: “Cha và Hành Dương cùng nhau tồn tại.”

 

Vừa dứt lời, một người đệ tử máu tươi xông tới, khóc đến bi thiết: “Chưởng môn, Phù Nhai sư huynh…… Hắn…… Hắn……”

 

Tô Tô nâng đôi mắt, tông môn ở ngoài, một thiếu niên áo bào trắng, tiên kiếm thật sâu cắm vào đại địa, hắn nhắm mắt lại, lấy tư thái bảo vệ ngồi xếp bằng ở tông môn , thân thể bắt đầu tấc tấc tiêu tán.

 

Tô Tô nghiêng ngả lảo đảo đến bên hắn: “Phù Nhai!”

 

Thân thể Phù Nhai biến mất , dung nhập đại trận thủ sơn, gia cố kết giới Hành Dương tông.

 

Nàng nước mắt bất tri bất giác chảy đầy mặt.

 

Đồng môn bên cạnh nói: “Đều do Lê sư muội, duy nhất cơ hội cho nàng, nàng lại làm tông môn biến thành như vậy. Phù Nhai sư đệ vì giúp nàng tạ tội, thế nhưng lấy thân ……”

 

“Đáng chết chính là nàng.”

 

“Đúng vậy, nên là nàng! Không nên là Phù Nhai sư đệ!”

 

Tô Tô không thể ôm lấy thân thể tiêu tán kia.

 

Hoảng hốt , thiếu niên còn chưa hoàn toàn tiêu tán linh hồn tựa hồ mở mắt ra, tái nhợt hướng nàng mà cười cười.

 

“Sư tỷ, còn có thể thấy tỷ…… Thật tốt……”

 

Không, không nên như này.

 

Đồng môn nói không sai, là nàng không thể nắm chắc cơ hội cuối cùng, người chết không nên là Phù Nhai, hẳn là mình.

 

Tam giới huỷ hoại, Phù Nhai đã chết, cha cũng sẽ vì Hành Dương tông tuẫn đạo……

Tô Tô nhặt kiếm của Phù Nhai.

 

Kiếm khí như hồng, chiếu rọi ra mặt như hoa như ngọc của thiếu nưc, nàng đầy mặt nước mắt, chu sa sáng quắc.

 

Có người ở nàng bên tai thở dài nói: Được , cũng như Phù Nhai giống nhau, cùng nhau vì đạo mà hi sinh

 

Ít nhất có thể cho Hành Dương tông  tồn tại lâu một lát.

 

Nàng nâng lên kiếm lạnh băng, hướng tới chính mình……

Kiếm tránh thân thể Tô Tô, đâm vào sương đen phía sau, Tô Tô quát lên: “Ta có quỷ mới tin ngươi!”

 

Sương đen hét lên ——

 

“Không có khả năng! Không có khả năng!”

 

Sương đen bị kiếm khí cắt qua, biến mất trong giây lát.

 

Tô Tô lau khô nước mắt trên gương mặt.

 

Linh hồn của nàng ta là một con linh điểu đỏ lửa, kiêu ngạo mà kêu một tiếng.

 

Ảo cảnh tan biến trong khoảnh khắc.

 

Tô Tô nhẹ nhàng thở ra.

 

Đại đạo chí thuần, vô dục tắc cương, không sợ trong sáng.

 

Nhưng mà, hiện tại đi đâu tìm Đạm Đài Tẫn cùng Diệp Băng Thường đây?

 

Mới vừa nghĩ như vậy, thân thể bỗng nhiên bị  đẩy một chút.

 

“Diêu y nữ, ngươi còn đang ngẩn người nghĩ gì! Nương nương mau sinh, bà mụ bảo ngươi chuẩn bị kéo cùng nước ấm ?” Một phi y nha hoàn, hung hăng trừng mắt Tô Tô.

 

Tô Tô nhìn về phía tay chính mình, tay thiếu nữ không thấy, thay thế là tay mang nếp uốn.

 

Nàng thế nhưng biến thành một phụ nhân trung niên, vẫn là một người y nữ!

 

Mắt thấy nha hoàn sắc mặt càng ngày càng kém, Tô Tô theo bản năng nói: “Chờ một lát, ta lập tức đưa qua.”

 

Nha hoàn nói: “Ngươi tâm tư hoảng hốt như vậy, nếu Nhu phi nương nương hoặc là tiểu điện hạ xảy ra chuyện, Hoàng Thượng định sẽ không bỏ qua ngươi!”

 

Tô Tô nói: “Vâng vâng”

 

Không biết khi nào, bên tay trái Tô Tô, xuất hiện một chậu nước ấm cùng kéo.

 

Nàng trong lòng tuy rằng nghi hoặc, lại nhanh nhẹn mà cầm đồ vật, đi theo nha hoàn .

 

Nha hoàn vỗ tay: “Ông trời phù hộ, nương nương nhất định phải thuận lợi sinh hạ một tiểu hoàng tử!”

 

Bầu trời tiếng sấm nổ vang, vòm trời chấn đến ầm ầm vang lên.

 

Tô Tô ngẩng đầu, thấy chân trời mây đen tụ tập, giống một đoàn huy chi không tiêu tan tà khí, nơi nơi quanh quẩn hơi thở mang điểm xấu.

 

Chim én dưới mái hiên bị doạ sợ mà bay tới bay lui.

 

Phía trên cung điện, vòm trời nhan sắc giống như đang sắp chuyển thành màu đen như mực

 

Một nam nhân mặc minh hoàng sắc long bào, sắc mặt nôn nóng mà chờ ở bên ngoài.

 

Tô Tô ôm nước ấm, hãi hùng khiếp vía.

 

Này rốt cuộc là tình huống gì?