Sau khi Bloom Evans ra về, Giản Lục tựa vào lan can bằng gỗ bóng, hưởng thụ những làn gió biển nhẹ nhàng, khép hờ mắt lại, mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi.

Đây không phải đại lục Olaven, không có phép thuật và đấu khí thần kỳ, không cần phải liên tục giữ cảnh giác cao độ, không sợ bị thế giới phát hiện cậu là bug rồi tiêu diệt; không cần lo bị Thần điện Ánh Sáng phế truất thân phận Thánh tử Ánh Sáng; cũng không cần lo nữ chủ bước lên con đường hủy diệt thế giới, khiến mình thất bại trong gang tấc; lại càng chẳng cần lo Hynes bản tính khó dời, thuận theo tham vọng hợp tác với nữ chính hủy diệt thế giới…

Thế giới này vô cùng an toàn, có cả người nhà, nên cậu có thể thả lỏng để ngủ một giấc ngon lành.

Và còn có người trong ngực nữa…

Trong lúc mơ màng, cậu cảm nhận thấy người nọ đột nhiên bật dậy, rồi mặt cậu được một bàn tay dịu dàng vuốt ve, một nụ hôn ấm áp chóng theo đó đặt xuống khóe môi, mà đối phương hình như chưa thỏa mãn, lập tức cạy mở đôi môi cậu, đầu lưỡi ấm áp mạnh mẽ vươn ra, hút tất cả những gì thuộc về cậu, hơi thở quấn quýt bên nhau, sợi chỉ bạc chảy ra từ khóe miệng mau chóng bị đối phương liếm sạch…

Giản Lục từ từ mở mắt, đôi mắt màu hổ phách nhạt không còn sáng trong bình lặng mà như phủ hơi sương, ngấn nước khiến cậu thoạt trông có vẻ ngơ ngác và nhập tâm vào cuộc tình ái này.

Dưới bầu trời xanh, nước biển từ từ vỗ vào khung gỗ nhân tạo, một chân Giản Lục vươn ra ngoài lan can chạm vào làn nước biển được ánh mặt trời sưởi ấm, dòng nước mát rửa sạch những ngón chân đầy đặn trắng trẻo của cậu. Chân còn lại gác lên khuỷu tay của chàng trai, rồi được ôm lên ngồi vào lòng y, cơ thể hai người thân mật kết hợp với nhau.

“Giản…”

Giọng nói khàn khàn và hơi thở nóng rực lướt qua cổ cậu, yết hầu yếu ớt bị đối phương ngậm cắn, những đợt tiến công dưới thân nối tiếp nhau dữ dội, khoái cảm tột đỉnh khiến ngón chân cậu cuộn tròn.

Sau khi tiết ra, Hynes vẫn chưa chịu đặt thanh niên xuống mà ôm cậu nằm ra sàn nhà gỗ mát lạnh, cơ thể họ vẫn gắn kết khăng khít với nhau như mấy tháng vừa qua. Dường như chỉ làm tình điên cuồng mới xua đi phần nào bóng tối trong y, song hiệu quả cũng không tốt mấy.

Ôm người trong lòng, tiến vào cơ thể cậu chỉ đem lại cho y một thoáng bình yên, ru ngủ bóng đêm trong mình.

Giản Lục nằm dài trong lòng y, ngáp một cái, úp mặt vào cổ y, hơi thở nam tính cuồng nhiệt nguy hiểm bao phủ xung quanh, như muốn khẳng định sự tồn tại của mình ở mọi nơi. Bình thường Hynes thích làm nũng, nằm trong lòng cậu, chỉ những lúc thế này mới thể hiện sức mạnh của mình, chủ đạo cuộc hoan ái điên cuồng với nhiệt huyết cháy bỏng, khiến người điềm tĩnh đến đâu cũng điên cuồng theo y.

Không phải cậu không có tình cảm, chỉ là quen ẩn giấu, quen không để lộ ra mặt, quen bị động trong tình cảm. Bị một thứ tình cảm cuồng dại như vậy truy đuổi, bắt giữ, nâng niu hết lòng, nói không xao động là nói dối, nếu không xao động đã chẳng để y ép sát từng bước một, nếu không có tình cảm đã chẳng cam chịu nằm dưới một chàng trai mà không muốn trốn thoát.

Tới bây giờ cậu vẫn không cho rằng mình thích con trai đâu.

Chỉ đơn giản chàng trai đó là Hynes mà thôi.

Giữa lúc mơ màng, giọng y vang lên, khẽ như không thể nghe thấy mà len lỏi vào trong đầu.

“Giản Lục, Jane Gruffudd, anh từng nói muốn thành Thần với em, có thật không?”.

||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||

Giản Lục không đáp, vậy là bị véo cằm, mặt đối mặt với y. Khuôn mặt cậu vẫn còn dư vị của cuộc yêu đương, khóe mắt ươn ướt, trong sự lạnh lùng toát lên sắc thái diễm lệ, khiến thứ nằm trong người cậu lại bắt đầu phình ra.

Cảm nhận được sự thay đổi đó của đối phương, mặt cậu đỏ bừng, song nét mặt thì vẫn y nguyên, như thể không chút để tâm, coi mọi thứ chỉ là phản ứng sinh lí. Cậu nói bằng giọng khàn khàn nhưng rất rõ: “Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thành Thần, lúc đầu mục đích là trở lại thế giới này…” Cậu hơi híp mắt, khóe mắt vốn chỉ hoe đỏ càng đỏ hơn, tạo nên vẻ quyến rũ.

Hynes nhìn cậu không chớp mắt, tim nổi trống, không thể kiềm chế mình đè chặt cậu, rút ngắn thêm khoảng cách giữa hai người.

“Ban đầu, chỉ cần anh sống ở thế giới Olaven cho đến khi cuộc đời kết thúc là có thể trở lại thế giới này.” Cậu nhẹ nhàng nói.

Sương mù cuồng loạn thoáng hiện trong đôi mắt thẳm xanh, Hynes huyệt thái dương phình to, trán nổi gân xanh, suýt nữa để mất tự chủ bóp chết thanh niên trong lòng. Dù rằng y biết rõ người này đã lên hết kế hoạch ngay từ đầu, vậy mà khi phát hiện bí mật của Thần trong cung điện của Nữ thần Annabis, y vẫn mơ mộng cùng cậu thành Thần, ngốc nghếch hy vọng hai người ở bên nhau mãi mãi.

Người này thật sự chưa từng muốn thành Thần, mặc dù cậu cũng có tham vọng, nhưng bản chất vẫn là một người bình thường đến từ thế giới công nghệ, chỉ mong cuộc đời có điểm dừng. Đồng thọ cùng trời đất rất khó khăn, nhưng chết già lại vô cùng đơn giản, chỉ cần cậu dừng việc tu luyện, rồi sẽ có ngày sinh mệnh chấm dứt, vậy là có thể thoát khỏi thế giới Olaven.

Còn tham vọng của Hynes Stuttgart không cho phép y ngừng hướng tới Thần giới rộng lớn và kỳ diệu khi đã phát hiện cơ hội thành Thần. Từ khi thức tỉnh, trở thành rồng Hoàng Kim, y đã xác định mình phải thành Thần, đến quy tắc của thế giới cũng không thể ngăn y thành Thần.

Nhưng người y muốn cùng nhau thành Thần, vĩnh viễn ở bên nhau lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thành Thần, thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện ở bên y vĩnh viễn.

“… Sau đó anh nhận ra rằng anh cần phải trở lại thế giới này nếu muốn thành Thần. Nơi này có chấp niệm của anh, nếu không giải quyết, nó sẽ trở thành tâm ma trên con đường tu luyện, thành rào cản vĩnh viễn không thể vượt qua, cả đời chỉ có thể dừng chân ở cấp Thánh, không thoát khỏi một chữ “chết”.

Giọng nói của thanh niên vẫn điềm nhiên, song đã giúp y bình tĩnh lại, nén cơn giận điên cuồng xuống, đè lên người cậu một lần nữa, mạnh mẽ tiến vào người cậu, thấy cậu nhăn mày vì khó chịu thì cười hả hê.

“Anh thay đổi kế hoạch ban đầu vì em khiến em rất hạnh phúc.” Y vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của thanh niên dưới thân, nói những lời hung dữ: “Em không cần biết thứ gì giúp anh mở hành lang không gian tới thế giới này, sớm hay muộn cũng có một ngày em sẽ tách nó ra khỏi linh hồn anh! Thân thể anh, trái tim anh, linh hồn anh, ý chí của anh chỉ em mới có thể chạm vào, chỉ được mang dấu tích của em!”

Con ngươi Giản Lục hơi co lại, chỉ giây lát sau lí trí đã bị động tác hung hăng của y làm cho điên đảo, không thể không vươn tay ôm chặt bờ vai cường tráng khỏe khoắn của chàng trai, miệng mấp máy nhưng không thốt nên lời.

Đó là do thuật cấm ngôn của Thần giới.

Để phòng trường hợp quy tắc của thế giới Olaven phát hiện lai lịch và tiêu diệt cậu, cậu đã bị cấm ngôn từ lúc bắt đầu.

Nhưng dù thế Hynes vẫn phát hiện bí mật của cậu, hiểu ngầm trong bụng rằng bí mật này chính y cũng không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể âm thầm suy đoán, bí mật quan sát.

Khi được ôm về phòng ngủ, tay chân mềm oặt nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, Hynes lại chui vào lòng cậu, cậu cũng khẽ khàng vuốt ve mái tóc vàng của y theo thói quen, lòng cậu bỗng thấy nhẹ nhõm đi ít chút.

Đến khi thanh niên đã ngủ mê man Hynes mới mở mắt, duỗi một ngón tay ra ấn vào giữa trán cậu, một tia sáng vàng đâm vào trán, khi rút tay về, khuôn mặt y càng thêm tăm tối, ánh mắt lạnh lùng, chui vào lòng cậu, ôm hông cậu, thấy cậu vô thức choàng tay ôm mình, mặt mày mới tươi tỉnh lên một chút.

Trời vừa sáng Giản Lục đã bị một hồi chuông di động đánh thức.

Cậu huơ tay tìm theo thói quen, nhưng có người nhanh tay cầm di động lên nghe trước cậu.

“Anh đang ở đâu thế? Bao giờ mới về nhà?” Một giọng nữ đầy lo lắng bất an truyền đến từ đầu kia của di động.

Chàng trai tóc vàng nhìn di động với nét mặt khó đoán, rồi chuyển lại cho thanh niên vừa tỉnh.

Giản Lục ngồi dậy, vừa cầm di động đã nghe thấy em gái ở đầu kia cao giọng vì một lúc lâu không nhận được phản hồi: “Anh, sao anh không nói gì thế? Có phải gặp vấn đề gì không?”

“Anh không sao, tại mới tỉnh ngủ.” Giản Lục trấn an em gái, vẻ mặt thêm phần dịu dàng, đang nói chuyện bỗng chàng trai bên cạnh thò tay sang ôm cậu vào lòng, bàn tay vuốt ve lung tung trên người cậu, lần theo sống lưng trượt xuống khe mông, nâng một chân của cậu lên cắn một cái vào đùi trong vốn đã dọc ngang dấu vết, đôi mắt ngước nhìn lên cậu, khuôn mặt tuấn tú chứa đầy hormone quyến rũ khiến người ta không thể làm ngơ.

Giản Lục suýt thì đánh rơi di động, phải đẩy y ra, không cho y gây chuyện, bởi vừa gọi điện thoại cho người thân vừa bị con trai đè mất mặt quá, cậu khó mà chấp nhận được. Chuyện này đã diễn ra nhiều lần rồi, cậu thì cần gọi điện báo bình an cho người nhà, còn tên này dám nâng chân cậu lên xông thẳng vào, cứ nghĩ tới chuyện suýt thì bật ra tiếng rên rỉ để người thân đầu bên kia nghe thấy là cậu rùng mình.

“Anh, bao giờ anh mới về? Anh đi nửa năm rồi đấy.” Giản Khiết hỏi đầy lo âu, nếu không liên lạc thường xuyên, cô có cảm tưởng như anh trai bị bắt cóc giam cầm nửa năm nay.

Đâu phải ảo giác, mà bị giam trong phòng tối nửa năm thật.

Giản Lục quay sang nhìn Hynes, Hynes chớp cơ hội nhào lên hôn.

Cậu ngoảnh mặt đi, mặc cho nụ hôn của y đáp xuống khóe môi, cố gắng sao cho giọng nói của mình thật bình thường: “Mấy ngày nữa anh về, anh sẽ dẫn bạn theo.”

“Ôi…” Giản Khiết tất nhiên rất bất ngờ, song cô mau chóng trả lời: “Em biết rồi, mọi người chờ anh về.”

Hai anh em còn nói thêm mấy câu, đến khi đôi chân thon dài bị đẩy xuống giường cậu mới vội vàng cúp máy, thế rồi chiếc di động bị hất xuống đất không chút thương tiếc.

Hynes vừa tổng tiến công, vừa chăm chú nhìn khuôn mặt nhẫn nhịn của cậu, bỗng nói: “Giản, em không muốn thấy anh nhẫn nhịn.” Người này nhịn quá giỏi, nhiều lúc khiến y có cảm giác cậu chẳng hề để tâm, nên lần nào cũng phải làm đến khi cậu quay cuồng không chịu nổi mới thôi.

Giản Lục chợt cứng đờ người, nhìn y bằng đôi mắt mơ màng loang loáng nước, rồi lặng lẽ ngoảnh mặt đi vùi đầu vào gối.

Làm tình với nam giới đã quá mất mặt, tuy vẫn chấp nhận được, nhưng thời điểm hiện tại cậu không thể hoàn toàn buông thả bản thân, rên rỉ vì khoái lạc như một người phụ nữ.

Hynes sầm mặt, nghiến răng, chỉ có thể gia tăng cường độ công chiếm, đến khi lí trí cậu sụp đổ, khóc thút thít mới thôi, song muốn cậu mở miệng xin tha là hoàn toàn không  thể. Nhưng không sao, y có thời gian dài vô tận, sớm muộn gì rồi cũng sẽ khiến cậu thuận theo lòng mình phát ra những thanh âm y thích nghe mà thôi.

Việc này kéo dài từ sáng sớm đến tận trưa, hai người đều ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn quấn chặt lấy nhau.

“Về Trung Quốc với anh.” Giản Lục xoa mái đầu vàng của Hynes: “Em không muốn gặp người nhà của anh sao?”

“Không muốn!” Hynes đứng phắt dậy, lạnh lùng nhìn cậu, chỉ mới nghĩ tới việc những người đó đã trở thành chấp niệm của cậu, để rồi cậu chấp nhận bỏ rơi y để quay về đây là y đã muốn giết họ rồi.

Dù không biết lực lượng thần kỳ nào đã giúp cậu mở hành lang không gian, nhưng hai thế giới vốn không phải vị diện cùng cấp, cậu có thể làm chuyện mà Thần cũng không thể, Hynes ít nhiều cũng lo sợ. Y cũng có thể đoán ra rằng nếu không nhờ vào năng lượng của tinh thạch ảo ảnh trong mộ thần Andorhal, không ai mở được hành lang không gian giữa hai thế giới không đồng cấp, hoặc sau khi mở ra sẽ bị lạc trong dòng chảy không gian giống như y.

Vậy có nghĩa là khi bắt đầu, Giản Lục không chắc chắn có về được hay không, dù về được, cậu cũng không chắc chắn có về đến thế giới Olaven hay không. Dừng chân ở thế giới không có phép thuật và đấu khí này càng lâu, năng lượng không thuộc về thế giới này sẽ khiến quy tắc của thế giới chú ý, cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt.

Cứ nghĩ tới đây là y lại khó nén lửa giận ngùn ngụt, chỉ muốn hủy diệt thế giới này nhân lúc quy tắc của thế giới chưa phát hiện.

Giản Lục nhìn y, thì thầm: “Nhưng anh muốn em gặp họ.”

Hynes vẫn nhìn cậu với vẻ mặt u ám lạnh lùng.

Một lát sau, Giản Lục đặt tay lên vai y, cơ thể trần trụi không mảnh vải che thân quỳ thẳng lưng trước mặt y, cậu cúi xuống hôn lên khóe môi, rồi ôm mặt y và tiến sát lại, đưa lưỡi vào miệng y cho nụ hôn sâu thêm.

Cuối cùng Hynes không thể kìm chế ôm cậu thật chặt, trái tim đập liên hồi vì sự chủ động của cậu. Đây là chuyện y đã ao ước cả đời, mỗi lần cậu chủ động đều khiến y kích động phát điên, giống như y đã điên cuồng khi nhìn thấy cậu sau một trăm năm đờ đẫn phiêu bạt trong dòng chảy không gian.

Giản Lục khóa môi y hôn một lát, rồi ngăn không cho y nhào lên, nói một cách nghiêm túc: “Về nhà với anh nhé.”

“… Vâng.”