Mới sáng sớm Túy Lạc đã xuất hiện bên ngoài sơn động.

Sự im lặng bên trong làm hắn cảm thấy lo lắng. Bước nhanh vào trong, trên đống cỏ khô đã không còn bóng dáng thân ảnh màu trắng.

Một cỗ lửa giận dâng lên, Túy Lạc tức giận nở một nụ cười hung tợn. Tốt lắm, muốn chơi trốn tìm sao? Hồ ly ta đây đối với trò chơi này không hề thấy mới lạ đâu. Hắn tức giận xoay người vọt vào rừng cây.

Tìm thứ gì đó trong một cánh rừng dày đặc không hề dễ dàng. Bất quá dù sao nơi này cũng là địa bàn của Túy Lạc. Bò hai ba cái lên cái cây cao nhất trong rừng, đứng ở trên ngọn cây, ngó nghiêng bốn phía không bao lâu đã thấy một thân ảnh màu trắng.

Nơi này là hạ lưu thác nước, nước chảy hơi xiết nhưng cũng rất trong.

Bạch lang đang uống nước cảm nhận được gì đó, vội vàng né sang một bên rồi biến hình thành người, chuẩn bị chống đỡ công kích bất thình lình.

Túy Lạc không nghĩ tới hắn phản ứng nhanh chóng như thế, trọng tâm không vững theo đà ngã xuống, thiếu niên không kịp ngăn cản chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn kéo mình cùng song hành ngã xuống nước.

“Ô a!” Vẫn là Túy Lạc kêu lên thảm thiết trước. Đầu tiên định cho y một cước bay vào trong nước không ngờ kết quả là mình cũng xui xẻo ngã theo.

Thiếu niên ướt sũng từ đầu đến chân nhô lên khỏi mặt nước, dùng đôi mắt lợi hại nhìn hắn, hiển nhiên là phi thường bất mãn.

Mặc dù đầu trò là mình nhưng Túy Lạc vẫn không chịu nhận sai: “Trừng cái gì! Tên ngốc! Không được lén chuồn đi như thế chứ, ta giáo huấn ngươi một chút không được sao!”

“… Ngu thì chết.” Đôi môi đẹp đẽ, thanh âm dễ nghe lại phun ra những lời như vậy.

Hồ ly mở to mắt. Những giọt nước trong suốt không ngừng xuôi theo mái tóc ướt sũng rơi vào không trung. Nửa ngày sau hắn mới như bị người ta nắm đuôi lấy lại được tinh thần, thoáng cái thẹn quá hóa giận tung cho đối phương một quyền, không nghĩ đối phương lại dễ dàng tránh được.

Xem ra bạch lang ngày hôm qua vốn vừa lạnh vừa đói, hôm nay ăn ngủ no đủ thì động tác rõ ràng linh hoạt hơn rất nhiều.

“Ngươi nói ai ngu?” Xem ra mình hầu hạ quá mức chu đáo làm cho tiểu tử này muốn ngồi lên đầu mình đây! Ha ha… Buồn cười!

“Không ngu ngốc thì sao chúng ta lại ra cái dạng này?” Thiếu niên tức giận lau nước trên mặt mình đi, chỉ ra sự thật. Nếu không tại người này thì sao mình lại bị ướt? Hơn nữa muốn đánh cũng phải xem nơi chốn một chút chứ! Nơi này là trong nước chứ không phải trên bờ!

“Hôm nay ngươi nói nhiều thật.” Túy Lạc nghiến răng nghiến lợi cười.

“Ta không phải câm điếc.” Chẳng muốn giải thích với hắn.

“Nói, ngươi là ai?” Nói nhiều phải trả lời vài vấn đề.

“Bạch lang của Bạch Lang tộc.”

“… Nói nhảm!”

“Ta sợ ngươi không rõ.” Thiếu niên bắt đầu nở nụ cười khiêu khích.

Người này không đáng để hắn cứu! “Bạch Lang tộc không có tên vong ơn phụ nghĩa như ngươi!” Túy Lạc cười lạnh đưa ra cánh tay quấn băng vải của mình: “Đây là vì cứu ngươi mà bị thương, ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng mình như vậy hả?”

Thiếu niên lúc này mới thu liễm thần sắc, chỉ có ánh mắt lợi hại vẫn không thay đổi: “Ta không cầu ngươi cứu ta.”

“…” Lúc giận dữ người ta sẽ mất đi tỉnh táo. Túy Lạc chỉ vào thác nước không xa, tự tiếu phi tiếu: “Đã như vậy thì chúng ta tái hiện lại tình cảnh hôm qua đi? Lúc ngươi nhảy xuống ta sẽ nhớ kỹ không cứu ngươi.”

Thiếu niên đưa mắt nhìn theo hướng hắn chỉ: “Đừng quên là ngươi bức bách ta mới té xuống đấy.”

“Ít nói nhảm! Ngươi hãy chịu chết đi!” Túy Lạc tức giận đến nỗi mất đi khống chế bắt đầu mạnh mẽ công kích thiếu niên. Cho dù thân mình dính nước làm cho động tác có chút chậm chạp nhưng đòn ra sắc bén không hề có ý đùa giỡn.

Thiếu niên cũng không yếu thế, nhất nhất hóa giải thế công của hắn, bắt đầu ra chiêu phản kháng con hồ ly vô lý thích nháo này.

Trên mặt nước bọt nước văng tung tóe, chim chóc xung quanh cũng sợ hãi bay tán loạn.

Túy Lạc dần dần phát hiện kẻ trước mắt so với mình không hề thua kém chút nào. Thậm chí còn có thể tài giỏi hơn.

Từ đó hắn mơ hồ đoán được thân phận người này.

“Ngươi không phải là bị bạch lang khác đuổi giết đến đây chứ?” Nói thẳng ra phỏng đoán bản thân không thèm vòng vo khéo léo, hồ ly quả nhiên được chứng kiến thần sắc dao động của đối phương.

Hắc hắc. Cái này không phải ta thắng đi? Trong nháy mắt kẻ kia thất thần, Túy Lạc mạnh mẽ công kích hắn, định một cước giành chiến thắng, không thể ngờ đối phương lại bắt được cổ tay hắn, bàn tay quật xuống một cái, hồ ly còn chưa kịp phản ứng đã bị ngã thẳng vào trong nước! “Đừng!” Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, vừa mở mắt ra đã thấy bàn tay thiếu niên đặt trên cần cổ mình, ánh mắt băng lãnh chăm chú nhìn mình — tựa như dã thú nhìn chằm chằm con mồi.

Cưỡng chế sự sợ hãi bắt nguồn từ bản năng, Túy Lạc không quên rống to: “Ngươi rốt cuộc là ai? Nói ra tên của ngươi!”

Thiếu niên mím chặt môi, dường như không có ý định trả lời.

Nước trượt qua tai, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước. Túy Lạc không cam lòng, nhưng chỉ có thể liều mạng suy nghĩ phương pháp làm thế nào để tiếp tục chọc giận hắn nhằm moi được câu trả lời, cũng không đoán được một khắc sau, đối phương lại buông lỏng tay ra, chỉ trừng mắt nhìn hắn, không cam lòng phun ra một đáp án: “Cửu Cữu.”

Túy Lạc chớp mắt mấy cái.

Cửu Cữu?… Tên? Chú ngữ? Mắng?

Nhưng lại nhìn thần sắc không cam lòng của tên kia, hình như đó là tên của hắn.

Vì vậy không nhịn được nở một nụ cười đắc ý. Tên kia thẹn quá hóa giận, đường đường thiếu chủ hồ tộc bị y dìm vào trong nước, chết khiếp uống một bụng đầy.

Chật vật bò từ trong nước ra thì thấy Cửu Cữu xoay người rời khỏi, vội vàng ôm lấy tay hắn. “Ngươi muốn đi đâu?” Một bên ho khan, một bên chất vấn. Bộ dáng chật vật như một hài tử giận dữ làm người ta không hề đề phòng.

“Rời đi.” Cửu Cữu cũng chẳng muốn giấu giếm, nhìn thẳng vào mắt hắn, thu tay lại.

“Rời khỏi đâu?”

“….Địa bàn Hắc Hồ tộc.”

“Sách, bị người ta đuổi giết đến tận đây, ngươi còn định trốn đi đâu?” Người này sao phải quật cường như vậy?

“Ta sẽ không trốn.” Cửu Cữu trừng mắt nhìn hắn, sửa lại cho đúng.

“Không trốn, sau đó chịu chết?” Túy Lạc hừ lạnh.

“Báo thù.” Ném ra hai chữ lạnh như băng, Cửu Cữu tiếp tục đi về phía trước.

“Thúi lắm! Ngay cả ta ngươi đánh còn không lại, báo thù cái gì chứ?” Túy Lạc đứng phía sau y rống giận.

Thiếu niên vẫn không thèm dừng lại. “Trước đây ngươi đứng trên trời thì lúc này đã rơi xuống đất rồi, không nhận thấy sự chênh lệch sao mà còn không biết tự lượng sức mình!” Túy Lạc không đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ rống giận.

Lúc này thân ảnh màu trắng mới dừng lại.

“Ngươi bây giờ chỉ là một cái cây mất gốc, kẻ nào muốn bẻ gãy ngươi không phải quá dễ dàng sao?” Mặc dù không biết y từng trải qua điều gì nhưng Túy Lạc lại biết bạch lang trước mắt cũng từng giống mình, từng có địa vị cao cao tại thượng, từng có hết thảy dễ như trở bàn tay. Bởi vì ánh mắt y như vậy, ánh mắt vừa cao ngạo vừa quật cường, rõ ràng tương tự như hắn.

Bởi vì cùng đứng một nơi như nhau mới biết được nỗi sợ hãi như nhau.

Mặc dù tuổi nhỏ nhưng đã biết bản thân đứng rất cao, rất cao, cho dù khuất phục cũng không biết mình sẽ rơi xuống hoàn cảnh thảm hại như thế nào.

Cửu Cữu quay đầu lại, gắt gao trừng hắn. Như nhìn kẻ thù hoặc như phẫn hận.

Nhưng Túy Lạc biết, cái nhìn này của y không phải dành cho mình mà dành cho những kẻ được nói đến kia.

“Lưu lại, ta sẽ giúp ngươi.” Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn nói ra một câu như vậy. Nhưng nghĩ cũng đúng. Nếu như người này sau này có thể kế thừa tước vị Lang Vương, nếu như bây giờ hắn trợ giúp y, tương lai sau khi y thống lĩnh Bạch Lang tộc sẽ nhớ tới ân tình xưa mà giao hảo với Hắc Hồ tộc.

“Ngươi muốn có được sức mạnh, ta sẽ giúp ngươi ra tăng sức mạnh. Bởi vì ta tương lai cũng sẽ là Hồ Vương.”

Thẳng thắn thông báo thân phận bản thân là vì muốn liên minh.

Không phải kết giao mà là liên minh.

Cửu Cữu dõi mắt nhìn hắn lâu thật lâu mới đi tới, một câu cũng không nói, chỉ cắn rách ngón tay mình sau đó duỗi đến trước mặt Túy Lạc.

Túy Lạc trong lòng hít một hơi thật sâu. Hòa huyết liên minh. Vì vậy cũng cắn rách ngón tay mình cho máu hai người hòa chung một chỗ.

“Định như vậy đi.”

Cũng không biết những lời này thế nhưng lại quyết định cuộc đời hai người sau này.