Hắc Điếm Thần Cấp

Chương 7: Lúc bác chơi bóng nhóc còn là chất lỏng

 

Sân vận động.

 

Vòng thứ nhất

 

Vòng thứ nhất giai bóng rổ nghiệp dư Giang Thành thị, đội bóng rổ Giáo viên trung học Giang Thành thị 2 đấu với đội bóng rổ Tập đoàn khoáng vụ Giang Thành sắp bắt đầu ra sân.

 

Thu Dược Tiến đã thay đồng phục đang làm nóng người bên sân, qua một thời gian quen thuộc ông dần thích ứng cảm giác chân nhẹ nhàng, lòng càng mong chờ trận đấu sắp tới.

 

Từ Quảng Khánh tá trưởng trung học 2 cũng có mặt bên sân, cố ý tới đây cổ vũ cho đội bóng:

 

“Hôm nay trạng thái của lão Thu tốt nhỉ.”

 

Thu Dược Tiến nhe răng cười:

 

“Đúng là khá tốt.”

 

Từ Quảng Khánh giơ bàn tay thô to vỗ vai Thu Dược Tiến:

 

“Vậ hãy dạy cho đám nhãi kia một bài học nhớ đời, để chúng biết gừng càng già càng cay!”

 

Thu Dược Tiến chỉnh bao tay đang đeo, cười tự tin nói:

 

“Ừ, tôi sẽ cố gắng!”

 

Thu Dược Tiến không biết vì sao trạng thái thân thể hôm nay khác lạ như vậy, nhưng đây là chuyện tốt cho trận so tài trước mắt.

 

Toét!

 

Trọng tài chính thổi còi, trận đấu chính thức bắt đầu. Tập đoàn khoáng vvật Giang Thành có tài lực hùng hậu, đội viên thi đấu đại biểu tập đoàn toàn là cao thủ đường phố dược thuê đến, tuổi trung bình của đội bóng là hai mươi lăm. Đội viên bên trung học 2 thì tuổi trung bình cao tới ba mươi tám tuổi, cá nhân Thu Dược Tiến đã lớn hơn mấy tuổi, tính tổng thể thì tuổi bên trung học 2 lớn hơn đối phương nhiều, đây đúng là đội chú già.

 

Thực lực hai bên nhìn thoáng qua là rõ, nên khán giả xem trận đấu đã có phán đoán cơ bản thắng thua trận này.

 

Quả nhiên mới bắt đầu trận đấu, Tập Đoàn Khoáng Vật phô bày ra tuổi trẻ sức sống, đầu tiên là nhảy cướp bóng chiếm tiên cơ, sau đó người khoác áo số một tổ chức hậu vệ phát động tổng tấn công. Bóng rổ chuyền nhanh qua tay mấy đội viên, cuối cùng cầu thủ số năm tìm đúng vị trí trống ném bóng, nhưng bóng không vào, đập trúng vành rổ bay ra ngoài.

 

Đội viên hai bên rất có ăn ý hét to:

 

“Giành bóng!!!”

 

“Của tôi!”

 

Cầu thủ số bốn của Tập Đoàn Khoáng Vật cao hơn một mét chín mươi lăm, là đại trung phong cấp bậc ‘siêu khổng lồ’ trong giải nghiệp dư. Thấy bóng rổ bay hướng mình, gã nhẹ nhàng nhảy lên, vươn đôi tay dài, trái bóng như đã vào túi gã.

 

Nhưng khi hai tay cầu thủ số bốn sắp đụng vào bóng rổ đang bay thì một bàn tay ‘từ trên trời giáng xuống’ hất bóng ra ngoài, trùng hợp rơi vào tay đội viên số bảy của thành viên trung học 2.

 

Số bốn của Tập Đoàn Khoáng Vật tay không rơi xuống đất, hét lên:

 

“Bà nội nó, là thằng nào!?”

 

Số bốn liếc hướng người ‘giành thịt trong miệng cọp’, khi thấy đối phương là ‘ông già’ năm mươi tuổi thì xoe tròn mắt.

 

Lúc làm nóng người Thu Dược Tiến phát hiện sức bật của mình còn kinh khủng hơn ngày xưa luyện nhảy cao, chờ vào sân thực chiến càng chứng minh điều này, trong lòng ông vừa giật mình vừa mừng rỡ.

 

Thành viên trường học 2 phản kích, đồng đội lướt nhanh qua Thu Dược Tiến không quên giơ ngón tay cái khen:

 

“Đường bóng đẹp lắm lão Thu!”

 

Thu Dược Tiến hít sâu, thầm nghĩ là mơ hay ảo giác đều được, hôm nay cha mài chơi một trận ra trò đã!

 

Vèo!

 

Bóng rổ mấy lần chuyền qua lại sau cùng đưa vào tay Thu Dược Tiến, người chặn ông là cầu thủ số một của Tập Đoàn Khoáng Vật, thoạt trông hai mươi ba, bốn tuổi, cao một mét tám, người đầy cơ bắp, đầu thắt bím.

 

Đầu thắt bím vẻ mặt coi thường khiêu khích:

 

“Ông già về nhà bồng cháu đi, sân bóng không thích hợp ông!”

 

Thu Dược Tiến cười nói:

 

“Chàng trai, lúc bác đây chơi bóng thì nhóc còn là chất lỏng!”

 

Đầu thắt bím hung tợn giơ ngón giữa:

 

“Tía mài! Điêu!”

 

Thu Dược Tiến thấy thế thì mừng, quay đầu nhìn hướng trọng tài bên sân ra hiệu động tác của đối phương không thân thiện.

 

Toét!

 

Trọng tài thổi còi ngừng trận đấu:

 

“Cầu thủ số một của Tập Đoàn Khoáng Vật phạm quy kỹ thuật, phạt hai quả!”

 

Trong đấu bóng rổ chĩa ngón giữa vào cầu thủ đội kia là động tác bị nghiêm cấm, đương nhiên trừ một người.

 

Thu Dược Tiến cười với đầu thắt bím:

 

“Nhóc con, tưởng mình là Mục Thác Mỗ Bác sao?”

 

Thu Dược Tiến đi hướng vạch phạt bóng.

 

Đầu thắt bím không biết nên nói cái gì”

 

“Bà nội nó, quỷ già đó!”

 

Thu Dược Tiến đứng trước vạch phạt bóng cả người thả lỏng vững vàng ném trúng hai quả.

 

2: 0!

 

Thành viên trường trung học 2 dẫn đầu vượt lên trước.

 

Sau khi phạt bóng vẫn là thành viên trung học 2 dẫn bóng, chuyền bóng mấy lần lại đến tay Thu Dược Tiến.

 

Đầu thắt bím giang hai tay phòng thủ sát người:

 

“Quỷ già, tôi bảo đảm đợt phạt bóng vừa rồi là lần cuối ông được điểm!“

 

Thu Dược Tiến vừa chậm rãi đập bóng vừa nói:

 

“Người trẻ tuổi, nói chuyện đừng quá trọn vẹn.”

 

Đầu thắt bím tiếp tục khiêu khích:

 

“Quỷ già cứ tới đây thử xem, đến lúc đó đừng nói là tôi ăn hiếp người già.”

 

Đầu thắt bím cố gắng khiêu khích, đây xem như một loại văn hóa trong sân bóng, dùng ngôn ngữ nhiễu loạn suy nghĩ tiến công của đối phương, có khi sẽ lấy được hiệu quả không ngờ.

 

Nhưng khiêu khích thấp kém cỡ nào không ảnh hưởng được gừng gài Thu Dược Tiến, có điều hôm nay ông như được thần giúp, không so đo dạy dỗ hậu bối không hiểu chuyện.

 

“Thử thì thử!”

 

Thu Dược Tiến tăng tốc độ đập bóng, một động tác giả lắc qua sau đó nhảy lên tại chỗ ném ba điểm.

 

Thu Dược Tiến làm một bộ động tác này rất giống siêu sao bóng rổ NBA hiện nay. Tư Đế Phân Khố Lý, động tác gọn gàng mà đẹp mắt.

 

Đầu thắt bím hừ lạnh một tiếng:

 

“Bà nội nó, quỷ già bị điên sao dám lấy ba điểm trước mặt ông đây?”

 

Đầu thắt bím nhảy lên cao chặn đường Thu Dược Tiến ném rổ, nhưng khi gã bay lên mới phát hiện vươn tay ra không cách nào quấy nhiễu đối phương.

 

Vèo!

 

Trái bóng vạch đường cong gần như hoàn mỹ trên không trung chui vào lưới.

 

Trúng ngay ba điểm!

 

5: 0!

 

Thành viên trung học 2 không được xem trọng thế nhưng mới mở màn đã dấy lên cao trào nhỏ.

 

“Ôi mợ ơi!”

 

“Trời!?”

 

“Cái gì!?”

 

Đám cầu thủ Tập Đoàn Khoáng Vật không nhịn được chửi thề, biểu tình giật mình.

 

Đầu thắt bím cũng tràn ngập khó tin. Một ông già hơn năm mươi tuổi và chống lại phòng thủ của gã thành công lấy ba điểm, quá mất mặt, sau này gã làm sao lăn lộn trong giới bóng rổ nữa?

 

Đám đồng đội lùi về phòng thủ, chạy lại khen Thu Dược Tiến:

 

“Lão Thu oách quá!”

 

“Ném đẹp lắm!”

 

“Lão Thu hôm nay ăn thuốc kích thích!”

 

Thu Dược Tiến ngoác mồm cười, ẩn sâu công và danh.

 

Tiếp theo Tập Đoàn Khoáng Vật tấn công, đầu thắt bím cầm bóng, vượt qua nửa sân chạy thẳng đến chỗ Thu Dược Tiến.

 

“Quỷ già đừng đắc ý quá, hãy xem ông đây đập bẹp lão!”

 

Đầu thắt bím dứt lời liên tục làm mấy động tác luồn bóng dưới chân hoa mỹ rồi nhắm trúng thời cơ nhảy lên, cũng làm động tác ném bóng từ xa. Đầu thắt bím muốn đáp lễ lấy lại mặt mũi.

 

Bóng rời tay, quỹ tích đẹp.

 

Nhưng một bàn tay to chắn trước quỹ tích bóng rổ bay.

 

Bốp!

 

Bàn tay đập bóng bay trên cao bay ra ngoài như đang đập ruồi.