Trong khi Giang Nam rủa thầm, con chó bỗng sủa hướng hắn như muốn hấp dẫn hắn chú ý:

 

“Grao!”

 

Giang Nam nghe tiếng nhìn qua, con chó to đang trợn đôi mắt nhìn hắn sau đó nhẹ gật đầu chó.

 

Giang Nam câm nín thầm nghĩ:

 

“Là sao? Đang ra dấu bằng mắt với mình?”

 

Giang Nam vẫy tay ra hiệu con chó tới gần mình.

 

Con chó lắc đầu, khuỵu bốn chân nằm sấp dưới chân Đinh Đinh Đinh.

 

Giang Nam cau mày, rõ ràng con chó hiểu ý của hắn nhưng không chịu lại đây.

 

Tổ cha nó rốt cuộc mài là thần thú giữ tiệm của ai!?

 

Mặt Giang Nam tối sầm trừng con chó, nạt:

 

"Lại đây!"

 

Dường như cảm nhận dao động cảm xúc của Giang Nam, con chó ngước đầu nhìn hắn, không tình nguyện đứng lên từ từ đi hướng hắn.

 

Vẻ mặt Đinh Đinh Đinh ngạc nhiên nhìn chó to đi hướng Giang Nam:

 

“A, hình như nó nghe hiểu anh nói gì.”

 

Giang Nam xòe tay:

 

“Có lẽ.”

 

Đinh Đinh Đinh chớp mắt to nghiêm túc suy nghĩ:

 

“Chúng ta nên đặt tên cho nó, gọi là gì đây?”

 

Đinh Linh Lung đang coi phim thuận miệng nói:

 

“Đã nuôi trong tiệm thì gọi là Vượng Tài đi, lấy hên.

 

Đinh Đinh Đinh lắc đầu nói:

 

“Không được, quê mùa. Giờ mười con chó có bảy tên Vượng Tài.”

 

Đinh Linh Lung bổ sung:

 

“Vậy đặt là Chiêu Tài.”

 

Đinh Đinh Đinh trợn trắng mắt:

 

“Nó không phải mèo!”

 

Đinh Linh Lung không kiên nhãn nói:

 

“Thôi thì kêu Lai Tài, được chưa?”

 

“. . .”

 

Trán Đinh Đinh Đinh nổi gân xanh, chị gái rớt trong hũ tiền không ra được.

 

Đinh Đinh Đinh tự nghĩ tên:

 

“Nó ngoan như vậy hay kêu là Đại Quai đi.”

 

“Grao!”

 

Không đợi những người khác tỏ thái độ con chó đã sủa, sau đó lắc đầu chó.

 

Đinh Đinh Đinh nhíu mày nói:

 

“Ý mày là không muốn?”

 

Con chó gật đầu.

 

Đinh Đinh Đinh ngạc nhiên há hốc mồm, biểu tình không tin được:

 

“Trời ạ, mày nghe hiểu? Mày thông minh quá mức đi?”

 

Con chó từ sau khi vào tiệm đã biểu hiện ra chỉ số thông minh siêu cao, lúc này không chỉ mình Đinh Đinh Đinh kích động, Dương Uẩn Ngọc và Đinh Linh Lung cũng ngạc nhiên nhìn con chó.

 

Đinh Linh Lung nhỏ giọng nói:

 

“Chó lang thang ngày nay thông minh vậy sao?”

 

Dương Uẩn Ngọc thì mười ngón lướt nhanh trên bàn phím, tra tìm tin tức con chó từ trên mạng, muốn biết thuộc chủng loại gì. Tiếc rằng Dương Uẩn Ngọc tìm nửa ngày không phát hiện được gì.

 

Con chó này hình như là chó nhà Trung Hoa thuần chủng, nhưng bình thường chó nhà sẽ không thông minh đến vậy, Dương Uẩn Ngọc càng tò mò với con chó hơn.

 

Con chó nằm sấp dưới chân Giang Nam, mắt to đen láy nhìn Đinh Đinh Đinh ở gần đó, rất là lưu luyến.

 

Giang Nam ngồi xổm xuốn vỗ đầu chó:

 

"Từ hôm nay trở đi mày tên Thập Ức.”

 

Chó to lắc đầu sủa:

 

“Grao!”

 

Giang Nam trừng nó:

 

“Muốn sửa tên thì chờ tao kiếm đủ Thập Ức rồi tính!”

 

Con chó sủa một tiếng dường như phản đối:

 

“Grao!”

 

Giang Nam trừng con chó, vỗ đầu nó một cái:

 

“Được rồi, quyết định vậy đi!

 

Con chó không ra tiếng, nằm sấp dưới đất, bộ dạng ủ rũ. Hiển nhiên nó không vừa lòng cái tên Giang Nam đặt ra nhưng bất lực.

 

Đinh Đinh Đinh nhìn con chó nằm bẹp dưới đất, nói:

 

“Hình như nó mặc nhận bị kêu Thập Ức.”

 

Đinh Linh Lung gật đầu nói:

 

“Thập Ức, tên này rất hợp khẩu vị của tôi.”

 

Dương Uẩn Ngọc nhìn con chó lại xem Giang Nam, chân mày cau lại. Dương Uẩn Ngọc cảm thấy quan hệ một người một chó này không đơn giản.

 

Ngô Bán Tiên luôn núp sau quầy nghe cái tên Thập Ức thì cười phá lên:

 

“Thập Ức? Ha ha, Giang Nam, chú em đặt tên quá hay!”

 

Giang Nam cười nói:

 

“Tôi cũng thấy tốt.”

 

Sau đó Giang Nam nghiêm túc nói:

 

“Ưm, chờ tôi kiếm đủ mười ức sẽ sửa tên của nó là Bách Ức.”

 

Nghe câu này Đinh Linh Lung đang kiếm phim coi chế nhạo:

 

“Trăm tỉ? Anh lo hoàn thành mục tiêu nhỏ trăm triệu trước đi đã.”

 

Giang Nam xòe tay:

 

“Sẽ được.”

 

Đinh Linh Lung dời mắt khỏi màn hình vi tính nhìn hướng Giang Nam:

 

“Sẽ được? Ai cho anh tự tin? Là đội nhạc số không”

 

Giang Nam không giận, cười gật đầu nói:

 

“Tin tưởng vào mình sẽ không sai.”

 

Đinh Linh Lung hừ lạnh:

 

“Anh lo bán hết mặt nạ dỏm và cái thứ kia đi, hừ, nếu Ngọc Ngọc không phải muốn chơi chú Ngô một vố thì anh sẽ bán được một hộp mặt nạ sao?”

 

Giang Nam nghiêm túc gật đầu đồng ý:

 

“Ừ, cô nói đúng.”

 

Đinh Linh Lung nhắc nhở hắn nhiệm vụ bán đồ đã bắt đầu, nếu không thể bán hết thương phẩm trên kệ hàng trong thời gian quy định thì dưa chuột của hắn sẽ bị cắt xuống ngâm rượu, đây là chuyện lớn bằng trời.

 

Giang Nam lại vào trang mặt hệ thống, lần này trang chủ thay đổi một chút so với trước.

 

Tên cửa hàng: Cửa Hàng Đen.

 

Cấp bậc cửa hàng: 1.

 

Thương phẩm có thể bán: 2.

 

Thần thú giữ tiệm: Thập Ức (chó Tinh La đến từ tinh hệ Tiên Nữ.)

 

Đẳng cấp thần thú: 0.

 

Thương phẩm đang bán: Mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết, áo mưa hiệu Kiệt Lục Tư.

 

Định giá thương phẩm: Mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết 5000 / hộp, áo mưa hiệu Kiệt Lục Tư 10000 / hộp.

 

Số lượng thương phẩm còn lại: Chín hộp mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết, mười hộp áo mưa hiệu Kiệt Lục Tư

 

Nhiệm vụ tiêu thụ: . . .

 

***

 

Nhiệm vụ, trừng phạt gì đó không thay đổi, nhưng trang mặt hệ thống có thêm tin tức về thần thú giữ tiệm. Vì Dương Uẩn Ngọc mua một hộp mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết nên số dư thương phẩm có thay đổi nhỏ, từ mười hộp thành chín hộp.

 

Đinh đinh!

 

Trong khi Giang Nam nghiêng cứu trang mặt hệ thống thay đổi thì di động vang lên, có người phát tin vi tín.

 

Giang Nam mở vi tín ra, hơi ngạc nhiên vì người gửi tin là Thu Nguyệt Bạch.

 

Sau khi lão Thu mua hết miếng lót giày thì quan hệ giữa Giang Nam và Thu Nguyệt Bạch trở lại bình thường, ít nhất cô không xem hắn là lừa đảo nữa, hai người lần nữa thêm vi tín.

 

Thu Nguyệt Bạch chỉ phát ba chữ: Có đây không.

 

Đây là kiểu tin tức Giang Nam ghét nhìn nhất, vì sẽ không biết đối phương muốn làm gì, đằng sau hai chữ rất có thể là mượn tiền hoặc bắt đầu tỏ tình.

 

Nếu là mượn tiền thì giả bộ không ở là được, nhưng nếu được tỏ tình mà giả bộ vắng mặt thì bỏ lỡ.

 

Nên mỗi lần nhìn hai chữ này sẽ làm Giang Nam rối rắm một lúc mới đáp lại.