Giang Nam nhíu mày nói:

 

“Chạy lõa thể? Hơi mất lịch sự.”

 

Vẻ mặt Ngô Bán Tiên khinh thường nói:

 

“Nói giống như chú em có thể bán được vậy.”

 

Giang Nam cười nói:

 

"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ có mỹ nữ nào thật sự mua mặt nạ của tôi thì sao?”

 

Ngô Bán Tiên hừ lạnh một tiếng, nói mát:

 

“Bỏ ra năm ngàn khối mua một hộp mặt nạ chưa từng nghe tên, trừ phi người đó bị điên. Nếu thật sự có người chịu bỏ tiền uổng phí thì bần đạo chạy lõa một vòng chẳng sao.”

 

Giang Nam nhún vai không tiếp lời, hắn cũng không tự tin có thể bán mặt nạ không.

 

Lúc này mỹ nữ tóc ngắn ngồi sau quầy sửa đồ đứng dậy đi tới trước mặt Giang Nam, đặt di động của mình trên quầy.

 

Mỹ nữ tóc ngắn mặt không biểu tình nói:

 

“Thêm vi tín.”

 

Giang Nam ngây ra, thộn mặt nhìn ‘khách không mời’ lại ngó di động trên quầy, màn hình đang hiện nhị duy mã vi tín.

 

“Được rồi.”

 

Tuy không biết tại sao mỹ nữ tóc ngắn muốn thêm vi tín của mình nhưng cùng là hàng xóm Giang Nam sẽ không từ chối, hắn thêm nhị duy mã đối phương cung cấp vào bạn tốt.

 

[Đinh!

 

Bạn đã tăng thêm A Ngọc, giờ có thể bắt đầu trò chuyện.]

 

[Đinh!

 

A Ngọc chuyển khoản cho bạn, xin xác nhận thu tiền.]

 

Giang Nam ngây người:

 

”A?”

 

Giang Nam mở khuông đối thoại với A Ngọc, phát hiện đối phương chuyển năm ngàn khối.

 

Vẻ mặt Giang Nam hoang mang:

 

“Cái này là . . .?”

 

A Ngọc thản nhiên nói:

 

"Mua một hộp mặt nạ.”

 

Giang Nam ngây người, hạnh phúc đến quá đột ngột:

 

“A?”

 

Ngô Bán Tiên mới rồi còn nói mát giờ xoe tròn mắt, há hốc mồm có thể nhét quả táo.

 

Ngô Bán Tiên ngoác mồm khó tin hỏi:

 

"Tiểu Ngọc, Ngọc Ngọc, em . . . bị điên sao?”

 

A Ngọc liếc xéo Ngô Bán Tiên, chỉ vào Giang Nam:

 

“Giờ có người mua mặt nạ của cậu ta rồi, ông có thể đi ra ngoài lõa chạy.”

 

“Hả!?”

 

A Ngọc thốt lời, không chỉ riêng Ngô Bán Tiên, Giang Nam cũng bị ngạc nhiên, thì ra mỹ nữ bỏ năm ngàn khối mua một hộp mặt nạ là vì chơi khăm Ngô Bán Tiên.

 

A Ngọc hừ lạnh:

 

"Như thế nào? Vừa mới nói ra đã quên nhanh vậy? Nếu không thể phụ trách lời đã nói thì xứng là đàn ông không?”

 

Mặt già của Ngô Bán Tiên nhăn nhúm, gã không thể ngờ Dương Uẩn Ngọc chơi chiêu này, chiêu ‘Thất Thương Quyền’ bị thương địch một ngàn tự hại tám trăm.

 

Ngô Bán Tiên cười nịnh:

 

“Tiểu Ngọc, anh thấy em nên bình tĩnh chút, bỏ ra năm ngàn khối mua một hộp mặt nạ là rất khinh suất.”

 

Ngô Bán Tiên nháy mắt với Giang Nam:

 

“Chú em mau trả tiền cho Tiểu Ngọc, cô ấy đang giận dỗi chứ không thật lòng muốn mua mặt nạ của chú.”

 

Giang Nam nhún vai phớt lờ Ngô Bán Tiên, mỉm cười hỏi Dương Uẩn Ngọc:

 

“Mỹ nữ không phải đang đùa đúng không?

 

Dương Uẩn Ngọc sắc mặt âm trầm hỏi ngược lại:

 

“Anh nói xem?”

 

Giang Nam nhe răng cười, dứt khoát nhận năm ngàn khối tiền Dương Uẩn Ngọc chuyển đến:

 

“Chắc chắn là không!”

 

Giang Nam đưa một hộp mặt nạ ra:

 

“Mặt nạ của mỹ nữ đây.

 

“Ừm.”

 

Dương Uẩn Ngọc nhận mặt nạ, liếc hướng Ngô Bán Tiên, lạnh nhạt nói:

 

“Dù sao ông chỉ là thần côn miệng như xe lửa chạy, nói không giữ lời cũng bình thường.”

 

Mặt Ngô Bán Tiên như đưa đám ủ rũ nói:

 

"Tiểu Ngọc cần gì làm như vậy.”

 

Ánh mắt Dương Uẩn Ngọc sắc bén liếc Ngô Bán Tiên, không mang chút tình cảm:

 

“Giờ đã biết tôi ghét ông nhiều thế nào chưa?”

 

Dương Uẩn Ngọc thật sự bị Ngô Bán Tiên mặt dày bám riết không chịu nổi.

 

Ngô Bán Tiên buồn bã gật đầu:

 

“Ừ, biết . . .”

 

Ngô Bán Tiên như bóng xì hơi nằm bẹp sau quầy.

 

Đinh Đinh Đinh ngồi cùng Đinh Linh Lung xem phim sau quầy chú ý tình hình trong tiệm, nhẹ giọng nói:

 

“Chú Ngô bị thất tình.”

 

Đinh Linh Lung bĩu môi:

 

“Ông ta đã yêu bao giờ mà mất.”

 

Đinh Đinh Đinh hát đệm:

 

“Đúng rồi, chú ấy chỉ đơn phương.”

 

Đinh Linh Lung khinh thường chu môi:

 

“Là tự mình đâm đầu vào, nói trắng ra là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, lọt vào mắt xanh của Ngọc Ngọc mới là lạ.”

 

Đinh Đinh Đinh hùa theo:

 

“Đúng rồi, bộ dạng của chú Ngô hơi đặc biệt.”

 

Đinh Linh Lung sửa đúng:

 

“Đó gọi là xấu”

 

“Ừ nhỉ.”

 

“Tiếng Đông Bắc của họ nghe cũng nghèo . . .”

 

Hai chỉ em chém dao liên tục.

 

Ngô Bán Tiên ngồi tê liệt tại chỗ nửa ngày bỗng đứng bật dậy, vẻ mặt kiên quyết nói:

 

“Là đàn ông một lời nói ra bốn ngựa khó theo! Lõa chạy một vòng trên Thất Bảo Nhai chứ có gì, không thành vấn đề, đi thì đi!”

 

Ngô Bán Tiên cởi áo đạo rách rưới trên người xuống, xương sườn kiếm quang.

 

Dương Uẩn Ngọc khẽ hừ.

 

Giang Nam nói:

 

“Ông anh, giờ đang buổi trưa, trời nắng gắt, ông anh ra ngoài chạy sẽ bị cảm nắng.”

 

Ngô Bán Tiên xua tay, biểu tình kiên cường nói:

 

“Không sao! Lời đã nói ra thì phải thực hiện, bần đạo không muốn khiến Ngọc Ngọc xem thường!”

 

Giang Nam giơ ngón cái khen:

 

“Ông anh đúng là một lời hứa đáng giá ngàn vàng. Nhưng thời tiết quá nóng, trên đường không có bóng người, hay chờ buổi chiều . . .:

 

Ngô Bán Tiên bị cảm động:

 

“Ôi, không ngờ chỉ có chú em là thông cảm cho bần đạo.”

 

Giang Nam gãi đầu:

 

“À không, tôi muốn nói là chờ buổi chiều mới náo nhiệt.”

 

Mặt già đen thui:

 

“. . .”

 

Thì ra tiểu tử này muốn chọn lúc náo nhiệt.

 

Ngô Bán Tiên thở dài đẩy cửa ra:

 

“Bần đạo đi đây.”

 

Vương Đại Hải ngồi trước cửa bán bánh vẻ mặt khó hiểu hỏi:

 

“A chú Ngô làm gì vậy? Sao cởi áo đạo ra?”

 

Ngô Bán Tiên đáp:

 

“Chạy hai vòng vận động.”

 

Vương Đại Hải giật mình:

 

“Hả? Vận động ngay giữa trưa?”

 

Ngô Bán Tiên bày ra bộ dáng cao nhân:

 

“Chú thì biết gì, có câu hè luyện ba phục, đông luyện ba cửu, bây giờ là lúc luyện công tốt nhất.”

 

Vương Đại Hải gật gù:

 

“Có nghe câu này.”

 

Cửa tiệm mở rộng, Giang Nam, Dương Uẩn Ngọc, Đinh Linh Lung, Đinh Đinh Đinh đi ra.

 

Vương Đại Hải cười nói:

 

“Bốn người cũng muốn luyện hả?”

 

Giang Nam nói:

 

“Bọn tôi cổ vũ cho chú Ngô.”

 

Vương Đại Hải cau mày:

 

“Cổ vũ?”

 

Vương Đại Hải nhìn lại Ngô Bán Tiên, thầm nghĩ chuyện này không đơn giản.

 

Ngô Bán Tiên duỗi lưng, nhìn Dương Uẩn Ngọc:

 

“Ngọc Ngọc xem kỹ nhé, anh sắp bắt đầu.”

 

Dương Uẩn Ngọc khẽ hừ không nói chuyện.

 

Đinh Đinh Đinh chợt hỏi Đinh Linh Lung:

 

“Không phải nói chú Ngô sẽ lõa chạy sao?

 

Đinh Linh Lung nói:

 

“Ông ta còn lâu mới dám làm.”

 

“Ừ nhỉ, nhưng vậy là nuốt lời.”

 

“Đã nói chuyện giữ lời bao giờ?”

 

“Cũng đúng.”

 

“Ừ, nói theo kiểu Đông Bắc là xạo ke.”

 

Hai chị em lại cầm dao chém.

 

Ngô Bán Tiên nghe câu này mặt già không chịu nổi:

 

“Lõa chạy chứ có gì! Bần đạo lõa cho các người xem!”

 

Dứt lời Ngô Bán Tiên cởi quần cộc thêu logo Adidas hàng giả xuống, trên người gã chỉ còn quần đùi màu đỏ lấy hên.

 

Ngô Bán Tiên giơ tay định cởi tiếp nhưng bị Giang Nam ngăn lại, hắn đẩy nhẹ lưng gã:

 

“Chạy nhanh đi anh em!”