Hắc Điếm Thần Cấp

Chương 18: Cứ yêu đi, không có gì ngoài ý muốn

Đinh Linh Lung sửng sốt:

 

“Bảo vệ bản thân?”

 

Vẻ mặt Giang Nam tiếc thương khẽ thở dài:

 

“Ài, con gái bây giờ không biết bảo vệ chính mình. Đúng vậy, mang áo mưa thì không quá thoải mái nhưng an toàn! Con gái luôn ôm tâm lý may mắn, mưa thường rơi khi không có dù . . .’

 

Đinh Linh Lung đã phản ứng lại, mặt lúc đỏ lúc đen:

 

“Anh . . . Anh nói cái gì vậy!”

 

Rõ ràng là Giang Nam hiểu sai ý. Đinh Linh Lung nói cô sinh hoạt không cần áo mưa ý là cô không làm chuyện đó. Giang Nam thì hiểu thành mỗi lần Đinh Linh Lung không cần dùng thứ kia, ngại dùng không thoải mái.

 

Giang Nam bản năng cho rằng Đinh Linh Lung đang giả ngu, hắn lại thở dài quay sang xếp hàng:

 

“Ài, tự giải quyết cho tốt đi."

 

Tự dưng bị chụp mũ sinh hoạt cá nhân phóng đãng, làm tình không mang áo mưa làm Đinh Linh Lung rất khó chịu, cô đập tay xuống quầy trước mặt Giang Nam:

 

“Không được, chúng ta phải nói chuyện!”

 

Giang Nam nhíu mày nói:

 

“Còn nói nữa? Chị gái, chị là chủ nhà hay chủ nhiệm giáo dục?”

 

Đinh Linh Lung liếc xéo Giang Nam:

 

“Kêu ai chị đó? Nhìn cái mặt anh đầy nếp gấp đi!”

 

“Được rồi, em gái già.”

 

“Kêu ai em đó? Làm thân cái gì!”

 

“Vậy thì mỹ nữ . . .”

 

Đinh Linh Lung hừ lạnh một tiếng:

 

“Nguyên Thất Bảo Nhi đều biết tôi là mỹ nữ, còn cần anh nói?”

 

Sự thật chứng minh khi phụ nữ tâm tình khó chịu thì bạn nói gì đều sai.

 

Giang Nam xòe tay, vẻ mặt sống không có gì vui.

 

Đinh Linh Lung cau mày chỉ vào áo mưa hiệu Kiệt Lục Tư đặt trong quầy của Giang Nam, cứng rắn nói:

 

“Lẽ ra anh thuê quầy, tôi không nên can thiệp, nhưng trong cửa hàng của tôi tuyệt đối không cho phép bán thứ này!”

 

Giang Nam gãi đầu, ra vẻ rất khó xử nói:

 

“Xin lỗi, tôi không nghe rõ, cô nói cái gì?”

 

Đinh Linh Lung trợn trắng mắt không kiên nhẫn lặp lại:

 

“Lỗ tai của anh là đồ trang trí sao? Lẽ ra anh thuê quầy, tôi không nên can thiệp . . .”

 

Giang Nam gật đầu như gà mổ thóc ngắt lời Đinh Linh Lung:

 

“Ừ ừ, vậy chúng ta nói theo lý đi.”

 

Đinh Linh Lung ngây người, mặt đen:

 

“Hả?”

 

Cái tên này không phải không nghe rõ mà là đào hố chờ cô nhảy!

 

Đinh Đinh Đinh ở một bên thấy những chuyện này thầm vui, kẻ địch của kẻ địch là bạn. Từ lúc Đinh Đinh Đinh nghỉ hè bị cha mẹ ‘gửi’ tới chỗ bà chị không đáng tin này là cô bé bắt đầu cuộc sống ‘lao động trẻ em’ tội nghiệp. Bà chị này mỗi ngày trừ ăn, ngủ ra là trang điểm, xem phim, hoàn mỹ thuyết minh cái gì là ‘mập ru rú trong nhà’. Làm người ta giận nhất là bà chị ăn no chờ chết nhưng mãi không thấy mập, dáng người vẫn thon thả, mỗi ngày vẫn có người gửi từng bó hoa hồng vào tiệm khóc cầu hẹn hò. Đinh Đinh Đinh cùng là gái, ăn nhiều chút sẽ thêm thịt, trong lòng cực kỳ không cân bằng.

 

Hơn nữa Đinh Linh Lung làm chị mà không có chút bộ dạng của chị, chưa bao giờ nhường nhịn Đinh Đinh Đinh. Đinh Linh Lung miệng lưỡi bén nhọn chuyện gì cũng có thể nói ra có lý có lẽ. Trước kia toàn là Đinh Linh Lung ăn hiếp người khác, hôm nay cô chịu thiệt vào tay Giang Nam, trong lòng Đinh Đinh Đinh thầm quyết định phải lôi kéo ‘minh hữu’ này.

 

Bày hàng xong Giang Nam chỉ vào máy in đặt trong góc cửa hàng, hỏi:

 

“Có thể hỗ trợ in mấy tờ quảng cáo không?”

 

Đinh Linh Lung ra vẻ giải quyết việc công:

 

“In một tấm một nguyên.”

 

Giang Nam cười nham nhở, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi nóng:

 

“Cùng là hàng xóm với nhau, có mấy tờ giấy không cần thu tiền đi?”

 

Đinh Linh Lung hừ lạnh nhấn mạnh ba chữ ‘theo lý’”

 

“Không thể được, tất cả phải làm theo lý.”

 

Giang Nam cười nói:

 

“Lý lẽ là một nhẽ, nhưng chúng ta không thể không nói đến tình cảm hàng xóm đúng không nào?”

 

Mặt Đinh Linh Lung tối sầm lườm Giang Nam, mới rồi nói theo lý là hắn, lúc này không dùng lý lẽ được thì nói tới tình cảm, đúng là đáng đánh.

 

Đinh Đinh Đinh tới gần Giang Nam, chớp mắt to hỏi:

 

“Này, anh muốn in cái gì? Em làm giúp cho.”

 

Giang Nam hoang mang nhìn Đinh Đinh Đinh:

 

“Hả?”

 

Mới nãy nói chuyện Giang Nam cảm giác rõ ràng bé gái này không có tình cảm gì với mình, nhưng bây giờ chủ động chạy tới hỗ trợ làm hắn không hiểu ra sao.

 

Không biết Đinh Đinh Đinh có động cơ gì nhưng không mất tiền là tốt rồi, Giang Nam lấy di động ra gõ chữ mình muốn in vào chỗ ghi chú hàng ngày:

 

“He he, vậy cảm ơn em gái trước.”

 

Các chữ gồm có ‘cửa hàng Đen’, ‘siêu đẹp trắng’, ‘siêu kéo dài’.

 

Đinh Đinh Đinh không nói nhiều, gật đầu đi tới máy in:

 

“Tốt.”

 

Đinh Linh Lung ở một bên ánh mắt như dao quét qua, Đinh Đinh Đinh vờ như không thấy.

 

Nửa phút sau, trên quầy của Giang Nam đã có biển hiệu và quảng cáo của mình.

 

Ba chữ to ‘cửa hàng Đen’ dán ngay giữa quầy, ‘siêu đẹp trắng’ dán bên trên mặt phải, ‘siêu kéo dài’ dán bên dưới mặt phải.

 

Ba chữ cửa hàng Đen là biển hiệu tiệm của Giang Nam, siêu đẹp trắng, siêu kéo dài là quảng cáo cho mặt nạ, Kiệt Lục Tư.

 

Dán xong mấy biểu ngữ, Giang Nam đi tới trước quầy nhìn. Sáu chữ siêu đẹp trắng, siêu kéo dài đặt trên và dưới rất hợp, cửa hàng Đen kẹp ở giữa càng toát ra khí thế rộng rãi.

 

Giang Nam gật gù vừa lòng:

 

"Không sai, không sai."

 

Đinh Linh Lung thầm bực, đặc biệt nhìn ba chữ ‘siêu kéo dài’ làm cô rất muốn kéo Giang Nam lại đánh bờm đầu. Tiệm tinh phẩm của cô vì quảng cáo của Giang Nam mà giống như tiệm chuyên bán đồ sex, thật sự là ‘chú có thể nhịn nhưng thím không nhịn được’!

 

Đinh Linh Lung tối sầm mặt chê bai:

 

“Có thể thay đổi từ quảng cáo được không? Cấp thấp chưa từng thấy.”

 

Giang Nam lắc đầu nói:

 

“Cấp thấp? Tôi thì thấy khá tốt, đánh thẳng tới điểm yếu, thông tục dễ hiểu!"

 

Mặt Đinh Linh Lung không biểu tình cứng rắn nói:

 

“Không được! Cho anh bán thứ đó trong tiệm của tôi đã chạm tới giới hạn, tôi tuyệt đối không cho phép có từ quảng cáo thế này!”

 

Giang Nam gãi đầu nói:

 

“Theo lý thì chủ nhà không được phép can thiệp tôi quảng cáo đi?”

 

Bộp!

 

Đinh Linh Lung đập tay xuống quầy, mắt như đao trừng Giang Nam:

 

“Anh tự xé hay tôi xé?”

 

“A . . . thôi để tôi xé.”

 

Dù sao mới đến, Giang Nam không muốn làm quan hệ với mỹ nữ chủ nhà quá căng thẳng, hắn tự tay xé ba chữ ‘siêu kéo dài.’

 

Giang Nam không cam lòng hỏi:

 

“Đổi từ quảng cao ẩn ý chút được không?”

 

Vẻ mặt Đinh Linh Lung cảnh giác hỏi:

 

“Ẩn tới mức nào?”

 

Giang Nam nói:

 

“Ẩn kín mít!”

 

Đinh Linh Lung do dự giây lát cuối cùng đồng ý:

 

“Vậy . . . dán coi thử, nếu vượt mức thì tự xé!”

 

Giang Nam nhe răng cười:

 

"Yên tâm đi, tuyệt đối không vượt mức.”

 

Giang Nam kêu Đinh Đinh Đinh lại, cho cô bé xem từ quảng cáo mình muốn in.

 

Động tác của bé gái rất nhanh, năm phút sau trên quầy của Giang Nam dán từ quảng cáo mới: Cứ yêu đi, không có gì ngoài ý muốn.