Khi nhìn thấy tờ giấy kia, tràn ngập các tội chứng của Tây vương công cùng Liêu Tể tướng và Liêu quý phi ,những tội chứng này có thể làm cho bọn chúng chết một cách không toàn thây.

Trong lúc nhất thời, trong phòng sắc mặt mọi người đều sáng lên.

Chỉ duy nhất nhị thúc của Phong Vân- Hách Liên Thành, trên mặt chợt lóe vẻ u sầu.

-“Ha ha,ông trời cũng giúp ta.” Hách Liên Chiến quá đỗi vui mừng.

Những chứng cứ này căn bản không cần hoài nghi là giả,vì nó đã trình bày một cách tỉ mỉ và chi tiết về tội chứng của bọn chúng.

Quá rõ ràng, thật sự là ghi lại quá rõ ràng .

-“Người tới a ……”

Ban đêm gió nhẹ nhàng thổi,toàn bộ phủ Hách Liên vương công được canh phòng một cách cẩn mật.

Nhưng bất luận kẻ nào cũng không nhìn thấy có một thân ảnh yên lặng tiến vào mà không gây ra một tiếng động gì , đột nhập vào nơi Phong Vân đang nằm hôn mê.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng,hạ nhân vẫn đang tập trung hầu hạ .Đáng lẽ ra Phong Vân cùng Mộc Hoàng hiện tại phải đang trong trạng thái hôn mê,nhưng bây giờ một người thì ngồi tựa trên giường, một người lại khoanh chân ngồi ở trên ghế.

-“Đưa cho hắn ?” Phong Vân ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lưu Vân, tay lại quơ quơ chân gà.

“Cho.” Vẻ mặt thanh tú giống như thư sinh của Lưu Vân rõ ràng là có chút ngạc nhiên.

-“Tốt lắm.” Phong Vân vừa lòng gật đầu.

-“Bên ngoài có tình huống gì không?”uống một ngụm rượu, Phong Vân hỏi qua loa.

-“Dư luận đã sớm nghiêng về phía chúng ta, chính là không biết quốc chủ sẽ ra hình phạt như thế nào đối với bọn người của Liêu tể tướng.” Lưu Vân nói xong, khóe miệng khẽ cười.

Phong Vân trúng độc, Mộc Hoàng bị đánh, tin tức này hắn đã cho người làm lộ ra bên ngoài.Dưới áp lực của dư luận,chỉ sợ quốc chủ cũng không dám bao che.

Phong Vân nghe vậy khẽ hừ một tiếng.Hoặc là không động thủ,nếu đã động,nàng sẽ trừ tận gốc.

-“Làm điều thừa.’’ Mộc Hoàng đang ngồi ăn ở bên cạnh, nghe hai người đối thoại,lại nhớ tới mấy truyện hắn đã phải trải qua, hơn nữa Phong Vân cũng không phân phó người giúp hắn, lập tức liền hiểu tất cả mọi chuyện ,liếc mắt quét qua Phong Vân một cái.

Đã sớm nắm rõ được mọi việc vậy mà chính mình lại bất động không làm gì,lại ném qua cho người khác xử lý.Đây là điển hình của việc mượn đao giết người.

Nếu là hắn, hẳn là trực tiếp giết, cần gì phải đùa chơi một hồi như thế này ?

Nghe Mộc Hoàng nói, Phong Vân nghiêng mắt nhìn Mộc Hoàng, toát ra một nụ cười tao nhã , chậm rãi nói:” Ta là người tốt, ta không sát sinh a .”

Nhưng đáp lại lời của nàng chính là một cái chân gà bay qua.Nàng là người tốt, nàng không sát sinh ? Tin nàng, thà hắn tự đâm đầu vào tường. Nàng rõ ràng chính là mượn đao giết người a.