Trong quân đội khát khe này, Tư Dịch Long không ngờ thế nhưng lại có một cô gái chưa trưởng thành này xuất hiện ở đây. Nhưng mà, không phải tuổi tác của cô hấp dẫn sự chú ý của anh mà là khí chất của cô. Khí chất của cô đều mang loại cao quý khác biệt, ánh mắt như băng cơ hồ lạnh thấu xương đáng sợ. Cô gái nhỏ này chỉ đứng đó thôi, nhưng người khác lại cảm giác như cô đang nhìn những người thấp bé, không có gì có thể vào mắt của cô. Khí chất này từ đâu mà cô gái nhỏ này có được?

Ánh mắt của Trần Ái Kỳ lần nữa nhìn Tư Dịch Long, giọng nói nhàn nhạt: "Tư thiếu gia." Giọng điệu của cô giống như không hề để tâm, coi người này là không khí.

Biết cô tính cách khác những lứa tuổi bằng mình, nhưng Lữ Đào không ngờ cô đối với Tư Dịch Long vẫn thản nhiên không để tâm, nếu là cô gái khác sẽ bị khí thế anh ta doạ cho sợ rồi.

Người ngoài không biết thế nào nhưng anh biết rất rõ, Tư Dịch Long cũng không phải người bình thường, với thân phận của anh đứng trước mặt phải hết sức nịnh nọt.

Nhà họ Tư xưa nay chưa bao giờ xuất đầu lộ diện chân thực ra ngoài, vẫn luôn bí mật, nhưng nếu chỉ cần đem danh tiếng của họ ra thôi đã đủ doạ sợ. Mà trong quân đội danh tiếng của họ cũng không phải tầm thường, không chỉ có danh tiếng trong quân đội, bạch đạo mà hắc đạo cũng có mặt, chỉ là từ trước vẫn luôn bí mật làm việc không muốn cạnh tranh bên ngoài.

Ngay cả Trần gia anh vẫn chưa bao giờ xem nhẹ, cả khu quân đội này chỉ sợ cũng không dám đôi co với Trần gia. Nếu bây giờ đem nhà họ Tư so sánh với Trần gia, Lữ Đào đảm bảo họ có thể khiến cả thế giới long trời lở đất.

Ánh mắt của Tư Dịch Long loé lên, nhưng cuối cùng cũng chỉ lạnh lùng gật đầu một câu cũng không nói. Trong lòng đột nhiên muốn biết cô gái nhỏ có thân phận thế nào, hoặc là con gái của ai đó trong quân đội?

Nhưng mà không thể phủ nhận Trần Ái Kỳ để lại ấn tượng không hề nhỏ trong lòng Tư Dịch Long.

Nói chuyện vài câu với Lữ Đào, lão Lạc đã đến tìm Trần Ái Kỳ, nói là ông Chu đến tìm cô nhưng cũng không phải riêng mình cô, mà cả Tư Dịch Long.

Thì ra là hôm nay ông Chu không chỉ mời riêng mình cô đến.

Hôm qua ông Chu nghe ngóng mới biết Tư Dịch Long trở về đây, cũng hay nhân tiện ông đã mời cô nên cũng mời anh đến. Coi như là đại nhân vật cùng gặp đại nhân vật, sau này đỡ ngượng ngùng không phải sao?

Trong lòng Tư Dịch Long hiểu, thì ra cô gái nhỏ này quen biết đến ông Chu.

Nói vài câu Lão Lạc dẫn đường đi, trên đường Tư Dịch Long nói gì đó với người đi theo, một chút anh ta liền đi khỏi.

Lữ Đào nhìn người đi xa dần, suy nghĩ không biết đã chục năm nay đột nhiên vì sao Tư Dịch Long quay lại đây. Bỏ đi, dù sao thì một người như anh không có tư cách quan tâm đến.

Một đường không khí có chút căng thẳng, lão Lạc thấy vậy lên tiếng phá vỡ bầu không khí: "Tư thiếu gia, Trần tiểu thư hai người có lẽ đã được Thượng uý Lữ giới thiệu biết nhau?"

Dứt lời đột nhiên điện thoại trong túi Tư Dịch Long vang lên, anh bình tĩnh cầm điện thoại lên nhìn sau đó nhìn lão Lạc nói một câu liền ra ngoài.

Bốn người giờ chỉ còn lại hai người để lại không khí có chút ngượng ngùng, tay Trần Ái Kỳ đút túi quần nhướng mày mặt không cảm xúc gì: "Anh ta có thân phận gì?"

Dường như cô thấy lão Lạc hơi bối rối, rồi ông bất giác thở dài: "Trần lão đại, thân phận anh ta không tầm thường, ngay cả tôi cũng không thể tuỳ tiện nói được, tôi chỉ biết anh ta có thân phận rất cao trong quân đội, không chỉ thế bên ngoài cũng không hề kém."

Biết lão Lạc cũng không biết nhiều, Trần Ái Kỳ nhíu mày, nói về xem sắc mặt thì cô biết lão Lạc không hề nói dối.

Từ trước đến nay chưa bao giờ cô tò mò về ai cả, người đàn ông này có cái gì khiến cô phải tò mò?

Lão Lạc hiểu cô tò mò về Tư Dịch Long, bên cạnh ông Chu ông cũng chỉ biết như vậy, giấu cái gì cũng không dám giấu, cho dù ông giấu cũng không thể qua mặt được cô.

"Trần lão đại, ông Chu và ông Trần đang chờ cô đến ăn trưa, mau đi thôi."

Trần Ái Kỳ gật đầu không nói gì.

Khi cô đến nơi thì ông Chu và ông nội vẫn đang nói chuyện rất vui, ngay cả cô đến cũng không hề biết.

Một lúc sau thì Tư Dịch Long cũng đến, bàn ăn đã được lão Lạc bày ra đầy đủ, nhưng anh không hề ở lại ăn trưa, mặc kệ ông Chu muốn anh ở lại, anh nói là có việc bận lần sau sẽ quay lại.

Chu Lâm Kinh thấy anh có vẻ thật sự bận, cũng không níu lại nữa. Buổi trưa bốn người chỉ còn lại ba người ăn, không khí lại rất vui vẻ.

"Tiểu Kỳ, cháu nên ăn nhiều vào nhìn sắc mặt cháu rất kém, dáng dấp gầy quá." Chu Lâm Kinh gắp một miếng thịt bỏ vào bát Trần Ái Kỳ, miệng lại còn không vui nói.

Nhìn miếng thịt trong bát mày Trần Ái Kỳ khó chịu nhíu lại.

Chu Lâm Kinh thấy biểu hiện của cô liền biết là không vui, ông bất đắc dĩ gọi lão Lạc: "Lão Lạc pha cho tiểu Kỳ một cốc coffe." Lúc này mới thấy mày cô dãn ra. Hiếm khi hôm nay có ngày vui như vậy, thế mà con bé này lại không nhượng bộ lão chút nào.

"Ông không nên ép con bé như vậy, nó không phải còn nhỏ đâu là Trần lão đại đấy." Trần Bá Phi thấy cháu gái mình không vui liền đánh vào tay Chu Lâm Kinh.

"Ôi cái lão già này." Kêu một tiếng bất mãn, nhưng Chu Lâm Kinh cũng không hề tức giận.

"Tiểu Kỳ cháu xem bao nhiêu năm như vậy lão già mới quay về, để cháu chịu nhiều cực khổ như vậy." Chu Lâm Kinh cầm cốc nước uống xong nói.

Động tác gắp thức ăn cho Trần Bá Phi hơi dừng lại, Trần Ái Kỳ không có biểu cảm gì nói: "Không sao, ông nội có thể quay về là tốt rồi."

Nói xong Trần Bá Phi rất vui cười to, khuôn mặt Chu Lâm Kinh khó coi, thức ăn trong miệng nuốt cũng không trôi, trong lòng thầm mắng hai người.

Cứ như vậy bữa trưa nhanh chóng trôi qua, Trần Ái Kỳ ở lại một chút liền xin phép, suy nghĩ cô để ông nội ở lại. Suốt ngày cô bận rộn công việc không có thời gian nói chuyện cùng ông, không bằng để ông ở lại đây, hai người vừa gặp lại nhau còn nhiều chuyện để nói.

Trần Ái Kỳ vừa ra đến bãi đỗ xe điện thoại trong người rung lên, cô cầm điện thoại nghe máy: "Chuyện gì?"

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói Hồng Ngọc, có vẻ rất là gấp gáp: "Lão đại, thuộc hạ vừa theo dõi được Dương Kiến đến gặp Dương Uyển Như ở khách sạn, hình như là cùng ăn trưa với nhau. Lão đại nhanh đến đây, là khách sạn năm sao ở đường S, tầng 3."

Bên kia vừa dứt lời Trần Ái Kỳ cúp máy, mở cửa xe bước vào khởi động nhanh chóng ra ngoài. Nhìn đồng hồ trên tay vẫn còn sớm, vào thời điểm ăn trưa không sai biệt lắm.

Vốn dĩ vào thời điểm này Dương Uyển Như phải ở trong trường, nếu vậy cô ta có hẹn nên đã nghỉ? Trần Ái Kỳ nhếch môi đỏ, thật đúng lúc.

Khách sạn kia chỉ cách quân đội vài km, chưa đến mười phút Trần Ái Kỳ đã đến. Vừa đỗ xe cô liền bước vào, khách sạn này có năm tầng, mỗi tầng đều có hai phòng vip, còn lại đều là bàn rộng, nếu đã nói là năm sao thì hẳn nơi này đều là người có địa vị, vào được phòng vip không tầm thường được.

Cô nhìn một lượt chỗ này rồi đến chỗ thang máy lên tầng ba, sắc mặt bình tĩnh đột nhiên lạnh lẽo ánh mắt như dao găm. Chờ bao nhiêu lâu rốt cuộc đến ngày này, khi đối diện liệu lão ta có nhận ra cô không đây?

Thang máy tầng ba mở ra, Trần Ái Kỳ sắc mặt bình tĩnh bước vào, nhìn một lượt thấy Dương Uyển Như ngồi một bàn cạnh cửa sổ, do cô ta ngồi quay lưng về phía cô nên không nhìn thấy, ngồi đối diện là một người đàn ông trung niên Dương Kiến, đằng sau có hai người đứng cạnh.

Cô nhíu mày, không đúng người như ông ta chắc chắn sẽ không ngồi ở nơi này mà ngồi phòng vip, có điều gì đó...

Ai cũng đều coi trọng thể diện, hơn nữa thân phận ông ta cũng không thể tuỳ tiện lộ mặt. Ngay cả hành động thường ngày cũng bí mật, thì ông ta không thể nào có lí do gì để ngồi đó, lộ diện trắng trợn thế này.

Mắt cô liếc liền thấy Hồng Ngọc ngồi một góc không xa, giống như thấy cô đã đến, Hồng Ngọc hơi gật đầu.

Trần Ái Kỳ không biểu hiện gì, nhìn xung quanh chỉ còn một bàn trống cuối cùng bước lại gần, phục vụ rất nhanh đến đây, mỉm cười: "Tiểu thư cô muốn dùng gì?"

"Một cốc coffe không đường." Mắt cô dõi theo, chậm rãi nói. Phục vụ kia lễ phép nói một câu liền ra ngoài.

Mắt Trần Ái Kỳ đột nhiên khựng lại,  Tư Dịch Long? Cô không ngờ anh ta cũng ở đây, nhưng lực chú ý cô cũng không đặt nhiều lên anh ta, một chút lại dời đi.

Sớm nhận ra là cô gái nhỏ ở quân đội, Tư Dịch Long cầm đôi đũa trên tay chỉ hơi khựng lại, nhưng một chút lại bình thường ăn.

Cách ăn uống của Tư Dịch Long rất nho nhã, khi ngồi vào bàn ăn chỉ chú ý đến ăn uống, cũng đặc biệt khó chịu những ai làm phiền.

Một lúc phục vụ đã đem một cốc coffe đến, nhìn trên bàn có một tờ báo cô cầm lên, ánh mắt giống như rất chăm chú đọc nhưng mọi hành động bên kia cô đều biết rõ. Ngay cả Tư Dịch Long chú ý cô cũng không hề phát hiện ra.

Tiếng ồn ào mọi người xung quanh che lấp mất những gì hai người kia nói, có điều cô vẫn có thể biết Dương Kiến nói gì qua cách nhìn khẩu hình miệng, chỉ là Dương Uyển Như ngồi quay lưng với cô nên cũng không rõ cô ta nói những gì, nhưng cuộc nói chuyện cũng không có gì ngoài hỏi thăm vớ vẩn, đại khái cô cũng đoán được phần nào.

Một lúc đột nhiên Dương Kiến kéo lại khoảng cách nói thầm với thuộc hạ bên cạnh, khi nói ánh mắt ông ta khẽ liếc về phía Hồng Ngọc, cô nhìn rõ miệng ông ta nói "Bắt lại".

Tay cô siết chặt lại. Không xong, là một cái bẫy. Ông ta sớm đã phát hiện ra Hồng Ngọc theo dõi, cho nên ông ta đến đây một phần là dụ dỗ người theo dõi lộ mặt, tiếp theo là một tay tóm gọn, với một người gian xảo như ông ta bắt Hồng Ngọc không phải khó, Hồng Ngọc không phải đối thủ.

Tên thuộc hạ gật đầu nhận lệnh, từ từ nhìn Hồng Ngọc tay nhanh như chớp rút súng ra.

"Pằng" Tiếng súng vừa nổ ra, Hồng Ngọc sớm biết đã bị phát hiện bật ngồi dậy, tay lật bàn lên che lấy người.