Bá Phi cảm thấy đầu óc hỗn loạn rồi, miệng mấp máy nhưng lại không nói ra câu nào, ông có thể tưởng tượng được bộ dạng mình không phải đâm vào cây ven đường thì rơi xuống vực chết như thế nào.

Sống nửa đời người đến bây giờ, điều ông hối hận nhất là không thể trả thù cho đứa con trai mình và con dâu, còn đứa cháu mà ông yêu thương nhất vẫn còn chưa hiểu sự đời mà đã không còn, khiến khi ông nghĩ đến mà đau xé lòng.

Ngay cả tâm huyết Trần gia mấy trăm năm nay cũng bị người khác cướp mất, đến hôm nay cuối cùng cũng bị chôn vùi vĩnh viễn không ai biết.

Phía sau những người đuối theo không phải người không có đầu óc, thấy khúc cua nguy hiểm lập tức giảm tốc độ. Cũng không lo người đi mất, nếu đi với tốc độ này khẳng định không chết cũng không thể sống nổi.

Đường cua gấp 90° đã đủ chết mà đường cua này còn gấp đôi.

Ái Kỳ nhìn sự hoảng loạn của ông nội, cô chỉ khẽ nhếch môi lên. Tay thuần thục gạt cần xe, nhìn khoảng cách khúc cua càng gần tốc độ không giảm.

Chân Ái Kỳ đặt trên phanh xe, tay lái xoay vòng 180° là lúc chân cô nhấn phanh xe. Trên không gian im ắng tiếng kít xe ma sát trên mặt đường trở nên bén nhọn.

Xe hoàn hảo xoay hai vòng trở về vị trí ban đầu cũng là lúc đi qua khúc cua, Bá Phi ngồi trên xe người lúc lao về đằng trước lúc lao về đằng sau, miệng khỏi chịu được suýt nữa hét to lên.

Một màn này diễn ra quá nhanh, những người phía sau không nghĩ tới xe phía trước sẽ thoát được, lại còn không nghĩ người nào kĩ thuật lái xe giỏi như vậy, một chút tổn hại cũng không có.

Ai đấy đều rối rít vừa hấp tấp mà vẫn phải cẩn thận đi qua khúc cua. Đến khi đi qua khúc cua đã không còn thấy xe đâu.

“Con mẹ nó, chạy thoát rồi.” Vừa rồi bọn họ đã mấy lần suýt không theo kịp, cho dù bây giờ có đuổi cũng không kịp.

Bá Phi từ từ ngẩng đầu lên nhìn tuyến đường không biết đã đi bao lâu, trái tim đập thình thịch: “Đã qua rồi, vẫn còn sống sao?” Sau đó người quay phắt ra sau đã không thấy người đuổi theo, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Ái Kỳ.

“Không thể nào? Làm sao có thể đi qua mà không tổn hại gì?” Khúc cua nguy hiểm như thế vậy mà cháu gái này đi với tốc độ như thế có thể qua, không dọa người được sao?

Chỉ là Ái Kỳ vẫn không nói gì, chăm chú lái xe. Nơi này cô đã như quen thuộc, con đường này là đường duy nhất về khu biệt thự sớm đã đi như cơm bữa.

Khoảng một lúc sau Ái Kỳ chưa có dấu hiệu dừng lại, Bá Phi lúc này đã bình tĩnh lại tâm trạng.

“Này cháu, chuyện hôm nay ta rất cảm ơn, nhưng có thể cho ta xuống được rồi. Chuyện hôm nay giúp ta sẽ nhớ rõ, sau này có gặp lại sẽ trả ân tình này.” Đuôi cũng đã cắt, Bá Phi thấy Ái Kỳ vẫn giữ nguyên tốc độ không hề dừng lại có chút khó hiểu.

Thế nhưng Ái Kỳ vẫn như là không nghe thấy, vẫn im lặng lái xe.

Hôm nay cô phải làm rõ mọi chuyện, vì sao bấy lâu nay ông nội vẫn còn sống? Là ai đã ám sát ông?

Đột nhiên Ái Kỳ giảm tốc độ lại đi chầm chậm, khiến Bá Phi tưởng cô dừng xe nên bắt đầu mở dây an toàn chuẩn bị xuống, nhưng lại nghe giọng nói lạnh lẽo của cô vang lên: “Ân tình thì không cần phải trả.”

Bá Phi dừng lại động tác trên mặt thoáng qua chút tái mặt, quả nhiên là cô gái này không thể xem nhẹ. Khí tức trên người này quá nguy hiểm, ông hít hơi ánh mắt có chút giảo hoạt cười nói: “Vậy cũng tốt nếu có thể ta mời cháu bữa trưa nay coi như là cảm ơn cháu, cháu thấy thế nào?”

Ông từng là lão đại Băng Long người người kính ngưỡng, có loại người nào mà chưa gặp qua. Đương nhiên biết rõ Ái Kỳ không đơn giản như vậy, muốn xem cô làm gì.

Huống hồ ông có cảm giác ở cạnh cô gái này sẽ không có nguy hiểm, tuyệt đối sẽ an toàn.

Ái Kỳ nhếch môi có chút buồn cười nhìn Bá Phi, mặt không thay đổi giọng thản nhiên lạnh nhạt nói: “Không cần, tiện đường như vậy đến nhà cháu làm khách cũng được.”

Bá Phi hơi híp đôi mắt giảo hoạt lại suy nghĩ, cô gái này nói những lời rất khôn khéo, phải cẩn thận hơn mới được, sau đó lập tức phản ứng bộ dáng nhếch nhác xua tay nói: “Vậy sao được! Ta như vậy thật là ngại.”

Huống hồ nơi này rất hoang vắng làm sao có ngôi nhà nào, chắc chắn có điều gì đó không đúng.

“Không vấn đề gì.” Ái Kỳ hơi nhướng mày, dừng lại một chút hơi dò xét nói: “Chả lẽ ông không có gia đình sao? Tại sao bị người ám sát?”

Thoáng chốc khuôn mặt Bá Phi trở nên không vui, giống như suy nghĩ lại chuyện cũ ánh mắt mang theo chút đau buồn. Người ta nói “Đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”, với ông quả không sai.

Hơn mười năm trời ông cố gắng quên đi chuyện đau buồn này, nhưng càng như vậy nó càng khắc sâu vào tâm trí ông.

Cuộc sống mười năm qua như bị giam cầm, một chút ánh sáng cũng không thể nhìn thấy. Ngay cả cơ hội trả thù cho người thân thương cũng không thể, khiến lòng ông day dứt suốt thời gian qua.

Nghĩ đến người vợ đã khuất khiến ông thấy xấu hổ, từng lời hứa hẹn đó giờ như mây trôi.

Lần này thoát được có thể nói là do may mắn hay là ông trời rủ lòng thương, cho ông một cơ hội?

Ái Kỳ liếc qua Bá Phi thu hết mọi biểu cảm trên mặt ông, ánh mắt tự trách day dứt kia kiến lòng cô một trận đau nhói.

Ông nội trên tay đã nhuốm đầy máu tươi, chưa bao giờ thương tiếc người nào phản bội. Nhưng trong gia đình ông luôn bị sự ấm áp yêu thương, chen lấn đi những việc làm tàn nhẫn ấy.

Bây giờ trong mắt ông luôn ẩn chứa sự hận thù, cùng pha chút đau buồn, tuyệt vọng.

Mấy năm qua cuộc sống ông nội cô cũng không thoải mái gì, ngày ngày chạy trốn như vậy nhìn ông càng gầy hơn, mái tóc cũng đã gần bạc cả đầu. Quần áo cũng như rách rưới mang chút mùi hôi tanh của máu.

Ngày ngày chạy trốn sự đuổi bắt ám sát của sát thủ, đến bữa ăn chỉ sợ cũng không được đầy đủ! Nghĩ thôi cô cũng cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

Trên tay có tiền đồ có quyền lực, vậy mà để ông nội lưu lạc ngày ngày…

Tiếng sóng biển sô vào bờ tạo nên những tiếng êm tai lập tức đánh thức hai người, Ái Kỳ khẽ thở dài nhận ra là đã đến nơi cũng chậm rãi dừng xe lại, rồi xuống xe.

Cô bỏ chiếc kính xuống lộ ra ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, bất cứ ai nhìn vào cũng không tự chủ được phải cúi đầu sợ hãi. Cô hít sâu một hơi để từng cơn gió nhẹ tạt vào mặt, mang theo cơn mát lạnh thoải mái.

Bá Phi xuống xe đứng cạnh Ái Kỳ đầu tiên là nhìn căn biệt thự to lớn trước mắt, ánh mắt không thoát khỏi sự ngạc nhiên tán thưởng.

Ông là người có danh tiếng trong hắc đạo người nghe người sợ, nên lập tức nhìn ra bên ngoài biệt thự được bảo vệ rất an toàn, một lớp tia tử ngoại chằng chịt gϊếŧ người trong vô hình.

Không phải là một cách bố trí bình thường, nó được lắp đặt rất tỉ mỉ và cặn kẽ. Ở một nơi vắng vẻ như vậy tất nhiên sẽ không cần thiết những thứ này, chỉ có những người luôn có kẻ thù hoặc gặp nguy hiểm.

Bên trong không thể nhìn thấy gì, tuy chỉ nhìn bên ngoài xa hoa cỡ nào, ông biết căn biệt thự này rất nguy hiểm, ẩn giấu những vũ khí gϊếŧ người. Thật sự lần này ông càng ngày càng thấy tò mò về thân phận của Ái Kỳ hơn.

Xung quanh ông cảm nhận được sự quan sát của camera từng mi-li-mét, có thể nói bao nhiêu sợi lông trên tay cũng có thể đếm được.

Đột nhiên cả người ông run rẩy hoảng hốt, ánh mắt khẽ đảo một vòng liếc Ái Kỳ đứng yên, suy nghĩ không biết tại sao cô lại đưa ông về đây?

Cho dù trong lòng kêu gào bao nhiêu câu hỏi, nhưng ông lại không có chút can đảm dò hỏi. Bởi vì khi ông vô tình lướt qua ánh mắt của cô, trong lòng nảy sinh ra một nỗi sợ hãi chưa từng có.

Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo ấy nó có thể gϊếŧ người.