Mày Tâm Mỹ chau lại, chân phải bước ra sau giậm mạnh xuống nền, đứng vững nhìn Dương Uyển Như đánh giá. Cô ta nhìn vô hại, lại không tồi. Xem ra không nhàm chán rồi.

Dương Uyển Như thầm đánh giá Tâm Mỹ, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên. Có thể nói lần đầu tiên cô gặp được đối thủ, ngang sức.

Khuôn mặt Ái Kỳ không thay đổi, chỉ là ánh mắt càng hiện lên tia hứng thú, nhìn Dương Uyển Như khóe môi cong nhẹ.

Đáy mắt Bạch Tử Dạ hơi nhướng lên, càng nhìn càng thú vị. Coi như nơi này cũng không đến nỗi nhàm chán.

Trong khi mọi người chìm vào suy nghĩ, Tâm Mỹ và Dương Uyển Như hai mắt chạm nhau. Hai người thoáng chốc cùng xông lên, đối phương ra chiêu rất nhanh, lực rất mạnh, nhưng tránh né đòn rất nhanh lẹ. Tay Uyển Như đánh vào cổ Tâm Mỹ, Tâm Mỹ nhanh chóng né, nhân lúc Tâm Mỹ không để ý, Uyển Như dùng chân đá Tâm Mỹ ra xa.

Bị đánh bất ngờ, Tâm Mỹ ôm bụng xoa xoa, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng, bình tĩnh đứng dậy. Đối thủ không ngờ lại khôn khéo, nhanh lẹ như vậy, không chừa một chút sơ hở. Chết tiệt!

Lưu Phong cùng Lưu Vũ khuôn mặt khó coi, nhìn nhau cùng xông lên, hai người một người hacker, một người siêu trộm, căn bản cũng chỉ biết vài chiêu tự vệ, đối với Dương Uyển Như phút chốc đã bị đánh thua.

Thấy tình tế xoay chuyển, Tâm Mỹ nhanh chóng xuất chiêu. Vừa rồi bị Dương Uyển Như đánh trúng, nên lực không bằng so với lúc đầu, tốc độ cũng chậm vài phần.

Dương Uyển Như tránh đòn, chân lại đá vào bụng Tâm Mỹ, tay lại đánh vào cổ. Chiêu này nhìn tốc độ nhanh lực lại không nhẹ, nếu bị trúng gãy cổ chết ngay không thể nghi ngờ.

Ái Kỳ nhíu mày lại, khuôn mặt trở nên lạnh băng, chứa chút tức giận mà điều này chính cô không biết tại sao. Hắc Long không cần nói nhiều, cảm nhận được xung quanh khác lại, liền hiểu ý, thoáng cái đã không thấy đâu.

Nhìn bàn tay giữa không trung, Dương Uyển Như nhíu mày quay đầu lại, đột nhiên ngẩn người ra.

Mà Hắc Long lạnh lùng nhìn Dương Uyển Như, không nhiều lời hất tay mạnh ra.

Lùi ra sau mấy bước, Dương Uyển Như xoa cổ tay bị bóp đến đỏ, cụp đôi mắt xuống. Lực người này rất mạnh, bản thân cô cũng không thể xác định đấu lại được không. Nhưng không lầm người này là người bên cạnh Ái Kỳ.

Khi Tâm Mỹ chưa ngã xuống hẳn, Hắc Long nhanh nhẹn đỡ lấy, tay siết chặt ôm lấy eo bé nhỏ. Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau trong lòng, Hắc Long lạnh lẽo nhìn Dương Uyển Như.

"Đau chết được." Tâm Mỹ không quan tâm Hắc Long đang ôm, xoa bụng lần thứ hai bị đá, miệng lầm bầm. Sức lực đúng là rất mạnh, nhưng Tâm Mỹ được huấn luyện nhiều năm, một chút bị thương này không ảnh hưởng gì. Quan trọng là con mẹ nó, đau thật chứ.

Không để Dương Uyển Như nói lời nào, Hắc Long liếc mắt sắc bén nhìn Dương Uyển Như, rồi ôm Tâm Mỹ xoay người đi.

Lưu Vũ, Lưu Phong là người thông minh, nhìn Dương Uyển Như một cái rồi xoay người đi theo.

Kiều Anh phản ứng nhanh, đứng dậy lớn tiếng: "Đứng lại, ai cho các người đi. Có đi thì để con đó lại."

"Một câu nữa, gϊếŧ." Hắc Long bước chân không dừng lại, giọng nói lạnh lẽo cảnh cáo.

Sau lưng Kiều Anh cảm giác lạnh buốt, rùng mình một cái cũng không dám nói nhiều. Sợ rằng nói một câu nữa, sẽ không giữ nổi mạng.

Dương Uyển Như đứng bất động, mắt dõi theo Hắc Long, rồi chuyển đến Ái Kỳ, chỉ là lơ đãng lướt qua, căn bản không dám nhìn thẳng.

"Mỹ Mỹ, cậu nói xem Ái Kỳ là người thế nào? Người hôm nay cứu cậu, rõ ràng là người của cô ấy." Lưu Vũ ngồi trên ghế, thở dài suy nghĩ nói. Sau khi mọi việc giải quyết ổn thỏa, Tâm Mỹ, Lưu Vũ, Lưu Phong liền trở về.

Ba người ngồi trên ghế nhìn nhau, rồi lại cúi đầu xuống. Tâm Mỹ nghịch đôi tay, không ngẩng đầu lên nói: "Haizz, mình làm sao biết được. Cũng là chưa kịp cảm ơn người ta kìa, thật là."

Khi anh ta ôm cô đến gần chỗ Ái Kỳ, không nói hai lời liền bị đẩy ra, nghênh ngang mở cửa xe cho Ái Kỳ rồi phóng đi mất, còn chưa để người ta cảm ơn gì cả. Đây là loại chuyện gì đây?

Lưu Vũ đang cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Lưu Phong, đầu óc cậu bị sao vậy? Mau mau đi điều tra đi."

"A, đúng rồi quên mất." Lưu Phong nghe Lưu Vũ nhảy dựng lên, suy nghĩ nhiều đâm ra quên mất, hấp tấp chạy nhanh đi lấy máy tính.

"Đúng là.." Tâm Mỹ lấy tay đỡ chán, có chút bất đắc dĩ nhìn hướng Lưu Phong đi.

Lưu Phong lấy máy tính ra, ngồi xuống nghiêm túc nghiên cứu. Bàn tay không ngừng bấm trên bàn phím, xâm nhập vào hệ thống. Màn hình máy tính không ngừng hiển thị những con chữ số, một lúc sau lập tức hiện ra một gương mặt cô gái. Người này là Dương Uyển Như.

Lưu Phong dừng tay lại, hơi ngạc nhiên nói "Dương Uyển Như thân phận rất đặc biệt, là tiểu thư của tổ chức sát thủ W. Hôm nay cô ta đánh thắng cậu, cũng không phải không ta."

Vừa dứt lời, Tâm Mỹ không nhịn được đập bàn đứng lên, không thể tin nói: "Sao cơ?"

Khi nào đụng phải lão già đó rồi? Chết tiệt, không được.

Lưu Vũ biết rõ Tâm Mỹ sẽ như vậy, vỗ vỗ bả vai Tâm Mỹ: "Được rồi, bình tĩnh lại ngồi xuống". Sau đó mím môi nhìn Lưu Phong: "Thật sự là như vậy? Xem ra chúng ta động vào sai người rồi."

Lưu Phong cũng vẻ mặt nghiêm túc, hai tay vò tóc nhức đầu nói: "Đúng vậy, tổ chức WS chúng ta còn không để vào mắt. Vừa rời khỏi tổ chức không lâu, chả lẽ ông trời muốn diệt ta.

Được rồi Tâm Mỹ biết bản thân cô rõ ràng không có lỗi, chỉ là nhất thời hứng thú thôi. Ngồi phịch xuống ghế nhíu mày nhìn Lưu Phong: "Nhưng Ái Kỳ thì sao?"

Lưu Phong nghe xong, nhìn màn hình máy tính. Cảm thấy thông minh của mình bị giảm, bất đắc dĩ lắc đầu: "Không thể điều tra ra được, thất bại ngay từ đầu."

"Cái gì? Làm sao không thể tra ra? Cậu, cậu mà không thể?" Tâm Mỹ kích động trợn mắt, cô biết rõ Lưu Phong có bản lĩnh thế nào, ngay cả lô hàng Trần lão đại cũng có thể phá. Bây giờ ngay cả một chút thông tin của học sinh bình thường, cũng không tìm được.

Mà bản thân cô đâu biết rằng, là do Ái Kỳ cố ý làm như vậy.

Lưu Phong nhún vai, tỏ vẻ bất lực: "Mình nói thật, chỉ e rằng Ái Kỳ không đơn giản như chúng ta nghĩ."

"Xem ra chúng ta đánh giá thấp Ái Kỳ rồi. Các cậu biết không, từ khi Tử Dạ đến, mình đã biết cậu ta là người thừa kế duy nhất của Bạch Thị." Lưu Vũ chắc chắn nói, một siêu trộm thì phải hiểu rõ các thế lực, mọi ngóc ngách.

"Đã nghe qua, đã nghe qua. Là một thiên tài kinh doanh, người ta còn nói anh ta là nam thần trong mắt bao cô gái, quả không sai. Hự, không ngờ là anh ta." Tâm Mỹ hai mắt lóe lên, thái đọi thay đổi 160°.