Hắc Ám Văn Minh

Quyển 8 - Chương 20: Lây nhiễm

Mọi người đều cả kinh, lòng bàn tay của Diệp Thần đã tràn ra mồ hôi lạnh, chăm chú nhìn nam tử mặc đồ vét, Bạch Long bên cạnh đã lên tiếng, kêu la nói:

-Ngươi tới làm gì vậy?

Nói xong, một cước đem bát cơm đá văng, muốn hấp dẫn ánh mắt của nam tử mặc đồ vét, miễn cho bị hắn trông thấy con chuột bên trên dây thừng. 

Nam tử mặc đồ vét nhìn mọi người, cười lạnh nói:

- chuột trong phòng này đã bị ta ăn sạch, vậy mà các ngươi thực có biện pháp, để cho chuột giúp các ngươi cắn mở dây thừng, hừ!

Nói xong, đem hắn liền cái chén vỡ vụn trên mặt đất nhặt lên, lấy một mảnh vụn phiến, rồi xem chuẩn con chuột bên trên dây thừng, ra sức đánh tới. 

ánh mắt Diệp Thần lóe lên, thân thể đột nhiên bắn ra, đem khóa sắt lắc lư, khiến cho sợi dây thừng kia có chút lay động.

PHỐC! 

Mảnh vỡ được nam tử mặc đồ vét dụng lực, vốn muốn bắn chết chú chuột, nhưng bất quá bởi vì sợi dây thừng lay động, lại đem sợi dây thừng cho xé mở. 

Không Xong!

Nam tử mặc đồ vét biến sắc, không ngờ rằng Diệp Thần lại đột nhiên run run khóa sắt, cái này chẳng khác nào hắn đã giúp bọn hắn một tay, hắn giận tím mặt, răng nanh nơi khóe miệng lộ ra ngoài, dữ tợn mà nhìn Diệp Thần, mặt mũi tràn đầy sát khí. 

Đã mất đi dây thừng níu giữ, xâu khóa sắt liền rơi xuống đất, tuy mọi người vẫn như trước hai tay bị trói buộc, bất quá vẫn có thể di động vị trí, Diệp Thần trông thấy cơ hội, quát to:

-Vây lên đi!

bọn người Bạch Long cũng phản ứng không chậm, hét lớn một tiếng, xông tới. 

Nhạc Hằng rống giận đá ra một cước, đạp xuống dưới bụng của tên nam tử mặc đồ vét kia, cái nam tử mặc đồ vét này hừ lạnh một tiếng, bàn tay vỗ, như cái búa vậy, gõ hướng chỗ đầu gối của Nhạc Hằng. 

Răng rắc! 

Đầu gối bị cong, ngạnh sanh sanh bị bẻ gẫy! Nhạc Hằng cắn chặt bờ môi, cơ bắp trên mặt không ngừng co gắp lại, lại đơn giản chỉ cần không rên một tiếng. Tại lúc đầu gối của hắn bị gõ đoạn, Diệp Thần ở bên cạnh đã đá hướng về phía nam tử mặc đồ vét, mũi chân điểm ra, dẫm nát phần eo của nam tử mặc đồ vét, đối với người bình thường thì vị trí này là một chỗ mềm, rất dễ dàng mất đi cân đối. 

Nam tử mặc đồ vét hừ lạnh, bàn tay niết hướng mắt cá chân của Diệp Thần, mắt thấy sắp bị hắn bắt lấy, mũi chân của Diệp Thần liền mượn lực dẫm nát phần eo của hắn, cái chân còn lại đá vào cổ của hắn. Một cước này đã dùng toàn bộ lực lượng của Diệp Thần, đem cổ của nam tử mặc đồ vét đánh lệch ra phát ra tiếng xương cốt vỡ vụn. 

-Đi chết đi!

Bạch Long bổ sung một cước nham hiểm xuống dưới háng của nam tử mặc đồ vét.

Tại hai đầu của khóa sắt cột Bower cùng cặp nam nữ kia, bọn hắn biết rõ một đường sinh tử, một khi lại bị chế trụ, hơn phân nửa sẽ mất đi mạng nhỏ, cho nên bắt đầu lập tức rống giận chạy vội... lấy bọn người Diệp Thần làm tâm điểm, như com-pa mà đem nam tử mặc đồ vét quấn ở bên trong. 

-Kéo!

Diệp Thần khẽ quát một tiếng. 

Bower cùng cặp nam nữ kia cùng cầm một đầu, tại hai bên của sợi khóa sắt lôi kéo, lực xé rách cường đại tập trung vào trên người của nam tử mặc đồ vét. Cái nam tử mặc đồ vét này mặt mũi vẫn tràn đầy dữ tợn, hắn mở rộng ra miệng lớn dính đầy máu mà hướng Diệp Thần cắn xé, bọn người Bạch Long tại phía sau hắn vội vàng kéo sợi khóa sắt lại, khiến cho thân thể của hắn không cách nào tùy ý nhúc nhích.

Diệp Thần cảm giác hai cái chân có chút đau nhức, phảng phất như bên trong bị đâm một cây châm, lại không kịp để ý tới, lớn tiếng nói:

-Đem hắn xé ra! 

nói xong, thân thể Diệp Thần nghiêng về phía sau, đem toàn bộ lực lượng dùng tại bên trên khóa sắt. Hiện tại, Diệp Thần cùng bọn người Bạch Long, tựa như đang kéo co mà điểm ở giữa lúc này chính là nam tử mặc đồ vét, hắn bị khóa sắt cuốn vào trên người có một mảnh vết máu dài hẹp, hoàn toàn không cách nào giãy giụa, cứ như một đầu khốn thú, liên tục gào thét. 

Hoa Tạch...! 

Đột nhiên, chỗ tiếp nổi của khóa sắt mạnh mẽ bị kéo căng, có chút bị biến dạng, rồi đứt ra thành vài đoạn, cái nam tử mặc đồ vét kia lập tức bị thoát khốn, đôi mắt của hắn huyết hồng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Thần, rồi gầm nhẹ lao đến.

trong mắt Diệp Thần lóe lên ánh sáng lạnh, hắn cũng không lui lại, mà ngược lại thân ảnh uốn éo, bàn tay mạnh mẽ chém đi

“Rầm Ào Ào '! 

hắn đem sơi khóa sắt buộc ở hai tay kéo đoạn, rồi dùng như roi mà đánh về phía đầu của nam tử mặc đồ vét. Lần này lại để cho nam tử mặc đồ vét bất ngờ, tuy hắn phản ứng cực nhanh, thế nhưng mà tốc độ của khóa sắt vẫn nhanh hơn, thoáng cái liền quét tại trên gương mặt của hắn, đánh ra một vết máu. 

-Chết đi!

bọn người Bạch Long từ đằng sau vọt tới, khóa sắt trong tay đã trở thành binh khí cường đại nhất, đang không ngừng đập xuống nam tử mặc đồ vét. 

-Rống!

trong cổ họng nam tử mặc đồ vét phát ra tiếng gào thét khàn đục, ánh mắt của hắn dữ tợn, bàn tay một trảo, đem khóa sắt cỉa Bạch Long thoáng một chút túm lại, rồi dùng sức lôi kéo, thân thể Bạch Long không khỏi nghiêng về phía trước, bị nam tử mặc đồ vét ôm vào trong lòng, hắn gầm thét cắn một ngụm lấy đầu vai của Bạch Long. 

-Không tốt!

Diệp Thần cùng bọn người Nhạc Hằng đều biến sắc, vội vàng xông tới. 

Bành!

Nam tử mặc đồ vét cắn một cái liền đem Bạch Long quăng đi, khóe miệng hắn mang theo máu tươi, tóc tai bù xù mà hướng vào mọi người nhìn chằm chằm, rồi đột nhiên hướng Diệp Thần đánh tới. 

ánh mắt của Diệp Thần trở nên sâm lãnh, khóa sắt trong tay quét ngang đi ra ngoài, thân thể của nam tử mặc đồ vét hơi cong, tránh khỏi, Diệp Thần cũng tại lúc khóa sắt vung ra, thân thể vừa sải bước về phía trước, chân trái đặt xuống, đá vào bên trên cái cằm của hắn.

thân thể của nam tử mặc đồ vét nghiêng một cái, suýt nữa ngã quỵ, chợt kinh sợ nhìn Diệp Thần, lần nữa gào thét lao đến.

Đúng lúc này, Chư Cát phàm ở bên cạnh, đột nhiên lao ra, mặt mũi thiếu niên này tràn đầy vẻ dữ tợn, quát ầm lên:

-Ah ah ah ah...

Rồi cứ như Man Thú mà một đầu đâm vào bên hông của nam tử mặc đồ vét. thân thể Nam tử mặc đồ vét lay động thoáng một chút, liền lùi lại vài bước, hắn nổi giận đánh ra một chưởng vào phía sau lưng của Chư Cát phà, thanh âm xương cốt vỡ vụn vang lên. 

Chư Cát phàm cắn chặt răng, máu tươi từ khóe miệng tràn ra, đột nhiên đá ra một cước, đạp hướng về phía chỗ đầu gối của nam tử mặc đồ vét, cái nam tử mặc đồ vét này không ngờ rằng hắn vẫn còn có một chiêu này, đầu gối bỗng nhiên bị đá, thoáng cái khom lại. 

-Mau giết hắn!

Nhạc Hằng ở bên cạnh quát lên một tiếng lớn, thân thể đột nhiên xông tới, từ phía sau lưng của nam tử mặc đồ vét đánh tới, hai tay bị trói buộc ở như một đạo nhẫn, đem nam tử mặc đồ vét ôm lấy, ghìm chặt lấy cổ của hắn. 

Nam tử mặc đồ vét nổi giận gầm lên một tiếng, đem một cước của Chư Cát phàm đá văng ra. Mắt thấy hắn muốn tránh khỏi trói buộc của Nhạc Hằng, Bower cùng cặp nam nữ kia liền gào thét lao đến, đá về phía ngực, dưới háng cùng đầu gối của nam tử mặc đồ vét. 

diện mục của nam tử mặc đồ vét dữ tợn, đem mắt cá chân của cô nàng kia bắt lấy, một quyền đánh tới, bàn chân của cô gái này ngạnh sanh bị chặt đứt, đau đến khiến nàng kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất hôn mê. 

Bower xem thấy tình huống không ổn, lập tức lui ra phía sau, nam tử kia chưa kịp né ra liền bị nam tử mặc đồ vét kéo cổ lại, nhấc lên, nặng nề vung hướng vách tường bên cạnh, nện đến một tiếng trầm đục. 

-Chết!

Diệp Thần đột nhiên từ bên cạnh lao đến, ánh mắt rét lạnh, dùng đầu đánh tới, liền bị nam tử mặc đồ vét thò tay ngăn lại, đột nhiên, bàn tay của hắn mở ra, tại giữa hai kẽ ngón tay có kẹp lấy một mảnh vỡ bát sứ bén nhọn, một trát này lập tức liền chọc thủng yết hầu của nam tử mặc đồ vét. 

-Lạc~, ách...

con mắt Nam tử mặc đồ vét trừng lớn, thật không ngờ trên tay của Diệp Thần sẽ có hung khí như vậy, hắn tự tay muốn rút ra mảnh vỡ bên trên yết hầu, Diệp Thần liền xem chuẩn cơ hội, liều chết hung hăng đẩy đi, mảnh vỡ đem bàn tay của hắn quẹt cho bị thương, máu tươi chảy tràn đầy tay. 

Nam tử mặc đồ vét kịch liệt vùng vẫy vài cái, mảnh vỡ lại cắm vào càng ngày càng sâu, đã hoàn toàn đâm đi vào, thân thể của hắn run rẩy hai cái liền cứng ngắc bất động, cúi thấp đầu. 

Một lát sau, Diệp Thần xác định hắn đã chết đi thì mới lui ra phía sau hai bước, miệng lớn thở dốc, đặt mông ngồi dưới đất, toàn thân bủn rủn vô lực. Mọi người thấy nam tử mặc đồ vét nằm trên mặt đất bất động, hoảng sợ trong mắt cũng dần dần biến mất, chợt liền cảm giác vết thương trên người tản ra đau đớn kịch liệt, nguyên một đám nhe răng trợn mắt, hít vào khí lạnh. 

Diệp Thần nỗ lực đứng lên, đi ra cửa phòng, ở bên ngoài trong phòng khách tìm kiếm trong chốc lát, rất nhanh, liền phát hiện ra được một khẩu súng, liền cầm lên, đi vào phòng ngủ, trước đem hai đầu Zombie trong lồng giam bị bừng tỉnh đánh chết, sau đó đi đến trước mặt Mạc Phong, nói:

-Thương thế của ngươi khá nhẹ, trước giúp ngươi mở khóa.

Mạc Phong không có nhiều lời, liền đem tay đưa cho hắn. Diệp Thần nhắm ngay phương hướng, bóp lấy cò súng.

Bành! 

Rầm Ào Ào! 

Khóa sắt liền đứt gãy, tán rơi xuống, cánh tay Diệp Thần bị phản xung lực chấn run lên, thần sắc càng thêm mỏi mệt, hắn liền đem súng giao cho mạc phong. Rất nhanh, khóa sắt trong tay mọi người đều được mở ra, một đoàn người ngồi trong phòng ngủ nghỉ ngơi. 

một chân của Nhạc Hằng lúc này đã bị bẻ gãy, đầu vai Bạch Long bị cắn đến huyết nhục mơ hồ, bàn chân của cô gái trong cặp tình nhân kia đã đứt gãy, còn về phần chàng trai kia xương đã gãy mất mấy cây, những người còn lại đều là vết thương nhẹ.

Diệp Thần ngồi ở trên mặt ghế nghỉ ngơi, đem giầy cởi ra, cắm ngón chân, khiến cho tụ huyết bên trong tam ra, nếu không sáng sớm ngày mai, hai cái chân sẽ sưng to lên. 

-Ta đi làm chút gì đấy ăn, cho mọi người bổ sung chút thể lực.

Mạc Phong nói xong, liền đi về phía phòng bếp.

Bạch Long cùng Nhạc Hằng liếc nhau, đều nhìn ra sợ hãi trong mắt đối phương. 

Diệp Thần nhìn thoáng qua miệng vết thương trên đầu vai của Bạch Long, mày nhăn lại, đối với Mạc Phong trong phòng bếp nói:

-Nhìn xem trong tủ lạnh có đá băng hay không, kiếm một chút tới!

Một lát sau, Mạc Phong bưng chén đĩa đi ra, bên trong có một ít vụn băng, hơn phân nửa là từ trong tủ lạnh cạo ra, hắn trực tiếp đi đến trước mặt Bạch Long, nói:

-Thoa thoáng một chút.

sắc mặt Bạch Long tái nhợt, cười khổ, sau đó liền cầm lấy vụn băng, thoa tại chỗ bị thương, nếu không thể kịp thời trị liệu, chỗ lây virus mà dùng nước nóng tẩy trừ thì chỉ sẽ tăng tốc độ huyết dịch tuần hoàn, ngược lại nhanh hơn tốc độ phát bệnh.

Diệp Thần nhìn qua ngoài cửa sổ, chậm rãi xoa ngón chân, đột nhiên bàn tay vừa sờ, tại chỗ mắt cá chân nhìn thấy dấu một ngón tay giáp ấn, xé ra chút da, có chút sưng đỏ. 

Diệp Thần nhíu mày, nhẹ nhàng che dấu nó đi, sau đó lập tức mang giầy vào, nói:

-Nghỉ ngơi một ngày, ngày mai đi chợ trung tâm.

Trải qua một ngày mỏi mệt chiến đấu, cho nên tất cả mọi người rất nhanh đều thiếp đi.

Ngày hôm sau, diệp trúc sớm rời giường, đem đồ ăn chuẩn bị tốt, mọi người sau khi ăn no xong liền đem hai cái thịt hộp còn thừa cất vào ba lô, rồi đem năm người sống sót cùng bị bắt trong phòng ngủ kia tới phóng thích, năm người này đều là người của thế giới nhiệm vụ này, cũng không phải như Diệp Thần là người tiếp nhận nhiệm vụ. 

Diệp Thần bớt thời giờ tra nhìn một chút, phát hiện điểm tích lũy có thay đổi: 182 điểm! 

Hệ thống ghi chép:

-Ngài đánh chết Zombie đẳng cấp cao, đạt được 100 điểm tích lũy.

Lúc này, từ bên trong năm cái người sống sót kia đi ra một cái thanh niên cường tráng, thần sắc tái nhợt, hắn đi đến trước mặt Diệp Thần, cảm kích nói:

-Cảm ơn ơn cứu mệnh của các ngươi

Bạch Long ở bên cạnh phiên dịch. 

Diệp Thần không thèm để ý, nói:

-Không có gì.

thanh niên cường tráng nhìn hắn nói:

-Chúng ta biết một cái lối đi, có thể nhanh chóng đi vào trong thành thị, các ngươi muốn đi không? Lối đi kia có rất ít người biết, cho nên bên trong sẽ không có Zombie gì. 

Diệp Thần ngơ ngác một chút, chợt nhanh chóng nói:

-Có thể!