Hắc Ám Văn Minh

Quyển 8 - Chương 18: Trở thành thức ăn gia súc

Cũng không lâu lắm, cái nam tử mặc đồ vét này liền bưng mấy cái sắc thuốc trứng, còn có một hộp đồ hộp, để ở trên bàn, sau đó lập tức quay người đi vào trong phòng ngủ, không có để ý đến bọn người của Diệp Thần. 

-Ngươi không ăn cơm sao?

Diệp trúc thấy nam tử này chủ động mang cho đồ ăn cho bọn hắn, trong nội tâm có chút cảm động, không khỏi hiếu kỳ hỏi.

-Không cần ngươi quan tâm!

nam tử mặc đồ vét lạnh lùng vứt xuống dưới một câu, liền đi vào phòng ngủ. 

Bạch Long cảm thán nói:

-Tính tình thối quá, so với Thần Thần còn kém xa!

Diệp Thần liếc xéo hắn một cái. 

bọn người Bower lúc này đã ngồi ở trên bàn cơm, đang chuẩn bị ăn, thì Nhạc Hằng nhìn thoáng qua cái đồ ăn kia, hồ nghi nói:

-Thứ này ở bên trong không có độc chứ?

Bạch Long đối với bọn người Bower cau mày nói:

-Đừng ăn, tâm địa độc ác chết.

thân thể Bower cứng đờ, trên mặt lúc trắng lúc xanh, xấu hổ buông xuống đôi đũa trong tay, Mạc Phong đem cái sắc thuốc trứng kia nhìn hai mắt, cắt xuống một chút, tại trong phòng bếp tìm lấy một chút nước, ném vào bên trong, một lát sau, đem chút nước kia uống vào một chút, hắn đợi cả buổi sau vẫn không có phát hiện thân thể có dị trạng, mới nói:

-Trong sắc thuốc trứng này không có độc, dù là có, cũng là loại chậm phát tác, chỉ cần chúng ta nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tời khỏi tràng cảnh nhiệm vụ này thì dù là trong cơ thể có độc thì cũng sẽ tự động biến mất.

Nửa câu sau được Bạch Long phiên dịch đi qua, bọn người Bower nghe xong liền liên tục gật đầu.

-Ồ?

lỗ tai Diệp trúc đột nhiên khẽ động, nói:

-Thanh âm gì?

Mọi người khẽ giật mình, chợt mặt sắc khẽ biến, Bạch Long đi đến nơi cửa, cau mày nói:

-Zombie tới rồi sao?

Diệp trúc lắc đầu, nói:

-Ta giống như nghe thấy được thanh âm cây trúc bị bẻ gẫy.

Bạch Long nhẹ nhàng thở ra, cười nói:

-Ngươi đa tưởng rồi.

-Có lẽ vậy.

Diệp trúc rất nhanh bình thường trở lại. 

Mạc Phong đi đến bên cạnh bàn ăn, nhìn một chút cái hộp đồ hộp kia, dùng đồng dạng phương pháp thí nghiệm để kiểm tra, xác nhận không có độc thì mới yên tâm lại. 

bọn người Bower không thể chờ đợi được nữa, bắt đầu tranh ăn..., nhiều ngày trôi qua như vậy, rất ít có cơ hội để t ăn được một bữa no bụng đấy, bụng sớm đã đói đến không chịu được. 

bọn người Bạch Long thoáng cẩn thận một ít, cũng không có ăn quá nhiều, xé rách một chút ăn, để cho trong bụng có hàng, liền không hề ăn nhiều. 

Cũng không lâu lắm, cái nam tử mặc đồ vét kia liền từ trong phòng đi ra, nhìn thoáng qua bàn ăn, trong đôi mắt giống như xẹt qua một đạo quang mang, lập tức đi đến phòng bếp. 

Mạc Phong bỗng nhiên tới gần Diệp Thần, nói:

-Ngươi có phát hiện hay không, trong gian phòng đó có mùi nấm mốc rất nặng?

Diệp Thần gật đầu, nhìn sâu một cái nam tử mặc đồ vét kia, hắn đã biết ý tứ của Mạc Phong, một cái chỗ trường kỳ có người ở, tuyệt sẽ không có mùi nấm mốc nặng như vậy, trừ phi cố ý làm, thế nhưng mà trong phòng rất sạch sẽ... Cái kia chỉ có thể nói rõ rằng ở tại bên trong đấy, không phải người! 

Diệp Thần trầm mặc thoáng một chút, chợt đối với Mạc Phong vẫy vẫy tay, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói mấy câu, Mạc Phong ngơ ngác một chút, chợt nhíu mày, sau một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu. 

-Ăn được rồi hả?

Lúc này, nam tử mặc đồ vét từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thoáng qua mọi người, lạnh lùng nói:

-Buổi tối không nên rời khỏi!

Nói xong, liền đi vào trong phòng ngủ. Diệp Thần nhìn theo bóng lưng nam tử này, chẳng biết tại sao, cảm giác, cảm thấy có chỗ nào không ổn, hắn cau mày, bỗng nhiên, muội muội diệp trúc đã đi tới, thấp giọng hiếu kỳ nói:

-Thật kỳ quái, trên người của người này, có thiệt nhiều bớt.

-Bớt?

Diệp Thần khẽ giật mình. 

Diệp trúc gật đầu nói:

-Hắn vừa rồi lúc đi ngang qua ta, ta nhìn thấy chỗ mu bàn tay của hắn cùng chỗ cổ, đều có bớt, một đại nam nhân tại sao lại có bớt nhiều như vậy.

Diệp Thần nhíu mày, Mạc Phong bên cạnh đột nhiên lên tiếng, trong mắt hiện ra hào quang khiếp người"

-Cái kia bớt là có màu gì?

Diệp trúc kỳ quái nhìn hắn một cái, thoáng một chút, nói:

-Màu đen nhánh, có chút vằn bộ trắng, cái bớt này cũng dài kỳ quái, không giống cái bớt bình thường có màu mạch sắc.

Nghe thấy diệp trúc nói..., Mạc Phong ngơ ngác một chút, trên mặt có một chút thất thần, chợt quay đầu nhìn về phía Diệp Thần, thanh âm có vài phần sợ hãi

-Cái đó đúng là... Thi ban!

Trái tim của Diệp Thần đập mạnh một cú, bọn người Bạch Long vốn đang nói chuyện phiếm, cũng đột nhiên ngừng lại, cả không gian trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có tử thi thì mới có thể có thi ban! Thế mà, cái nam tử mặc đồ vét kia rõ ràng là người sống, mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra kinh hãi trong mắt đối phương, cảm giác nhiệt độ của cả cái gian phòng tựa hồ bỗng nhiên hạ thấp xuống âm độ. 

(Mất text)

Có chút mơ hồ, toàn thân một mảnh lạnh buốt, giơ mắt lên nhìn, phát hiện ra đây là một cái gian phòng, cánh tay của mình đã bị khóa sắt trói chặt, không cách nào cử động, ở bên cạnh có mười cái thân ảnh, theo thứ tự là muội muội, Bạch Long, Mạc Phong cùng bọn người Bower, ngoài ra, còn có năm nam nhân trẻ tuổi. 

Thấy tất cả mọi người đều không có việc gì, đáy lòng Diệp Thần mới nhẹ nhàng thở ra, chợt ngẩng đầu hướng phía trước nhìn lại, lập tức đồng tử của hắn co rụt lại, chỉ thấy phía trước có một cái lao lung bằng sắt, bên trong ngồi hai thân ảnh, trong tay ôm một cánh tay người, máu chảy đầm đìa, bắt đầu gặm phệ. 

Zombie! 

Diệp Thần trong lòng kinh hãi, quay đầu nhìn lại, liền phát hiện bên trong năm người trẻ tuổi kia, có một nam tử, cánh tay của hắn đã biến mất không thấy gì nữa, bởi vì đổ máu quá nhiều, cho nên sắc mặt của nam tử này cực kỳ tái nhợt.

Cũng không lâu lắm, mọi người liền nhao nhao tỉnh lại, nhìn thấy một màn kinh hãi trước mặt. 

-Tại sao có thể như vậy!

Hỗn đản, súc sinh này có tốc độ quá là nhanh, lão tử còn không thấy rõ, liền bị đánh bất tỉnh rồi.

Bạch Long cùng Nhạc Hằng mặt mũi tràn đầy nộ khí, dùng sức vùng vẫy vài cái, lại rất nhanh phát hiện ra khóa sắt, nhìn trước mặt hai đầu Zombie bên trong lồng sắt, toàn thân bọn hắn mồ hôi lạnh ứa ra, nếu hai đầu Zombie này đi ra khỏi lồng giam thì mọi người chỉ sợ sẽ bị tươi sống ăn tươi, liền ngay cả cơ hội để tự sát cũng đều không được. 

Tạch...! 

Cửa phòng bị đẩy ra, cái nam tử mặc đồ vét kia mặt không biểu tình đi đến, trong tay bưng các loại đồ ăn như rau dưa, khoai tây, gạo, đưa cho bọn người Diệp Thần, nói:

-ăn đi!

Nói xong, cũng không để cho mọi người có cơ hội nói chuyện, liền quay đầu nhìn thoáng qua hai đầu Zombie trong lồng giam kia, rồi lập tức quay người ly khai. 

Nhạc Hằng nhìn đống đồ ăn, cả giận nói:

-Súc sinh này, lại muốn dùng chúng ta để nuôi Zombie

-Quản nhiều như vậy làm gì!