Theo mệnh lệnh của vệ binh đội trưởng, khôi lỗi ai nấy bộc lộ sát cơ mãnh liệt chỉ thiếu hét ra thành tiếng.

Mà trong Vương phủ lúc này cũng được chiêu ra hơn trăm đầu binh lính, khí thế như hồng thủy hướng về phía cổng thành mà đi.

Đại quân rầm rầm khí thế đi trên đường, cùng với đó là những đầu tuần vệ binh cũng được sát nhập vào.

Chớp mắt nhân số đã lên tới hai trăm, làm cho người dân bên trong thành trì ai nấy mục quang đều ngưng tụ.

Trường Nam ở trong đội quân đáy lòng cảnh giác không thôi, hắn không biết hiện tại mình bị đưa đi đâu, nghe mệnh lệnh của tên vệ binh đội trưởng dường như có liên quan đến ác ma.

Khí thế của đội quân lúc này làm cho người dân hò hét vang dội, bọn họ biết đây chính là những người bảo vệ an bình cho bọn họ, là những người tuyến đầu chém giết không cho ác ma xâm phạm, cũng là những người thập tử nhất sinh hơn bao giờ hết.

Nửa ngày sau, theo lấy cổng thành ầm ầm mở ra, đội quân hơn trăm đầu người tiến thẳng ra phía ngoài đi về hướng biên giới với khu rừng.

Tiến nhập khu rừng về sau, Nam Hoàng Vân ra hiệu đoàn quân di chuyển chậm lại, đi theo dấu hiệu đã vạch sẵn ở dưới đất tránh cho giẫm phải những thứ nguy hiểm không cần thiết.

Lúc này nương theo lấy bước chân của Nam Hoàng Vân, Trường Nam đã thấy phía trước loáng thoáng có một doanh trại.

Tới gần lấy doanh trại Trường Nam chỉ cảm thấy nơi đây chướng khí dày đặc, khói bụi mù mịt như đã từng trải qua chiến đấu.

Mà các lều vải này cũng tựa như mới được dựng lên cách đây không lâu.

Phía bên cạnh doanh trại lúc này có một cái hố to đã được đào sẵn, từ doanh trại đi ra hơn hai mươi tên tu sĩ đều mặc áo bào màu xám có chút rách nát và dính đầy máu tươi.

Trên tay những người này đều kéo theo thi thể, sau đó ném xuống hố, Trường Nam tiến nhập vào tới doanh trại, vì thân phận là khôi lỗi nên hắn chưa cần phải làm gì.

Còn những binh lính hay tuần vệ của thành trấn thì được phân công đem những thi thể kia ném vào hố.

Ngoại trừ đội khôi lỗi ra thì những người còn thần trí ai nấy đều tâm thần chấn động bởi một màn này.

Xác chết tựa hồ như quá nhiều, cho tới khi ném hết vào hố thi tính sơ sơ cũng phải hàng trăm đầu.

Xác chết được ném vào hố thi về sau có một tu sĩ tiến lên cầm trên tay ngọn đuốc ném thẳng xuống phía dưới.

Hố thi lửa cháy ầm ầm, khói đen từ đám lửa bốc lên mang theo oán khí, mang theo cái sự không cam lòng mà bay lên trên bầu trời.

Làm sự việc này xong ai nấy đều về lại trong thành trì trầm mặc, thần sắc còn có chút mệt mỏi.

Doanh trại kể từ lúc đám Trường Nam chưa tới còn sống chỉ có khoảng năm mươi người.

Trong đó một nửa là tu sĩ Khôi âm tông, một nửa thì là đám binh lính được chiêu mộ ở thành trì đợt đầu tiên.

Đám Trường Nam được coi là đợt hai, nhưng đợt hai này có thêm những tu sĩ khiến ai nấy cũng tiếp thêm được phần nào sự tự tin.

“Thì ra đây chính là công việc trấn thủ thành trì, thì ra đây là lí do vì sao mà bên trong thành trì lại yên bình đến thế.”

Lúc này, Trường Nam cùng những tu sĩ khác tựa như không có việc gì làm nên bọn chúng đều nhắm mắt lại tu hành.

Đạt tới Ngưng khí tầng một về sau, thính giác của Trường Nam đã tốt hơn không ít, trong quá trình thổ nạp hắn vẫn nghe được cuộc trò chuyện của binh lính đợt hai với binh lính đợt đầu.

Nguyên lai là không hiểu lý do tại sao, ác ma dạo gần đây xuất hiện ngày càng nhiều, bọn chúng điên cuồng hơn, bộ dáng chừng nào không công phá vào thành trì này bọn chúng sẽ không dừng lại.

Đám binh lính đều tuyệt vọng, bọn chúng biết cứ với tình hình này ngày đám ác ma phá được trận pháp tiến vào thành trì đã không còn xa.

Sở dĩ bọn chúng còn cố gắng bám víu lấy là bởi vì trông chờ Khôi âm tông tới cứu viện, cho đến khi đội viện binh thứ hai này đến đám người mới như được thắp lại chút hi vọng.

Trường Nam đang trong tu hành nhíu mày, hắn đại khái cũng đã nắm bắt được một chút tình hình nơi này, thế nhưng hắn lại vẫn có một chút mơ hồ.

Đám ác ma rốt cục lý do vì cái gì nhất quyết phải công phá thành trì này cho bằng được, ở Bắc địa này, hay nói nhỏ hơn là ở lãnh thổ của Khôi âm tông cũng đâu phải là chỉ có một thành trì.

“Thành trì này nhất định có vấn đề!”

Theo lấy Trường Nam tu hành được một thời gian, sắc trời lúc này cũng đã ngả về tà, bỗng nhiên tiếng bàn luận ngày một xôn xao lên.

Trường Nam mở mắt ra, chỉ thấy đám binh lính lúc này thu dọn hết những lều vải và dụng cụ cần thiết lại sau đó đứng lên ai nấy đều nghiêm nghị.

Vệ binh đội trưởng cũng là kết thúc tu hành đứng lên, đám khôi lỗi và cả Trường Nam cũng vậy.

Lúc này Nam Hoàng Vân tiến lên trước phất tay áo một cái, lập tức trên tay tu sĩ thì sẽ có một nhánh linh diệp thảo, còn trên tay binh lính thì có một chút ít khoai lang.

Nam Hoàng Vân nghiêm nghị hô to.

“Ăn đi, ăn lấy đi, hãy hưởng thụ lấy hương vị của nó, bởi vì đối với chúng ta mà nói mỗi bữa ăn đều sẽ là bữa cuối cùng.”

Trường Nam ngưng trọng đem nhánh linh diệp thảo nuốt xuống, hắn cũng đã nếm qua linh diệp thảo thế nhưng không có được cái cảm giác như hôm nay.

Mà trận chiến đêm nay cũng chính là trận chiến chính thức đầu tiên của hắn, trận chiến ở sa mạc không được tính là chân chính.

Trường Nam vuốt v e vòng cổ của mình sau đó lẩm bẩm.

“Đây là lễ trưởng thành của con, tổ tiên các người có linh thì phù hộ cho con thuận buồm xuôi gió.”

Một lúc lâu sau, gió trời im ắng, chỉ còn lại cái khí tức âm lãnh của màn đêm, bầu trời hôm nay mây không còn xám xịt nữa mà có chút đỏ tươi tựa như màu máu.

Nam Hoàng Vân đang nhắm mắt định thần lúc bỗng nhiên sói tru bắt đầu vang lên, tiếng kêu r3n ùng ục ùng ục, tiếng thở, tiếng rớt dãi chảy bắt đầu phát ra.

Nam Hoàng Vân mở mắt ra, hắn dơ tay chỉ về phía trước hét to.

“Bọn chúng hôm nay xuất hiện ở nơi đó, chúng ta toàn quân… chiến!”

Theo chữ chiến phát ra toàn bộ binh lính ai nấy đều gầm thét xông tới phía phát ra âm thanh.

Đội quân theo thứ tự đi đầu là Nam Hoàng Vân và tu sĩ của Khôi âm tông, sau đó là vệ binh đội trưởng và những khôi lỗi, cuối cùng mới là binh lính của thành trì.

Không lâu sau, Trường Nam thấy phía trước mặt đang là đoàn quân ác ma, có cả những đầu dã thú đang lao tới như thủy triều ào ào.

Khoảnh khắc hai bên sắp chạm mặt nhau Nam Hoàng Vân cầm tù và lên thổi một hơi dài sau đó rút kiếm gầm lên.

“Giết!”

Tu sĩ binh lính phía sau cũng đồng thanh kêu to rồi lao vào chém giết với ác ma.

Chỉ có đám khôi lỗi là yên lặng không nói một lời nhưng sát cơ cũng chẳng kém là bao.

Bọn chúng đều là những cỗ máy giết chóc, không hề biết đau và cũng chẳng hề biết cảm giác sợ hãi.

Lúc này Trường Nam không còn quan tâm đ ến hành động nữa, đã là lúc vào chiến trường loạn lạc hắn cũng chẳng cần phải diễn làm gì.

Trường Nam bước chân dừng lại, hắn không có điên cuồng lao vào chém giết với địch nhân mà thân ảnh như cô lang du nhập vào trong bóng tối.

Hắn thanh kiếm trên tay cứ một đầu rồi lại một đầu ác ma chém xuống.

Đây là kinh nghiệm của hắn rút ra được khi chiến đấu với ác ma, bọn chúng sẽ chẳng bị vấn đề gì khi cứ chém vào thân thể bọn chúng, để đạt tới hiệu quả tốt nhất chính là chém vào cổ của đối phương.

Thế nhưng số lượng ác mà và dã thú quá nhiều, bọn chúng tên nào tên nấy đều có bộ dáng rất kinh tởm, cái đầu trọc lốc trắng bệch, con mắt toàn là tơ máu, hàm răng thì vàng khè, hơi thở hôi thối.

Còn dã thú thì cũng chẳng kém, bọn chúng thậm chí còn mang bộ mặt của con người duy chỉ có thân hình là của động vật.

Bọn chúng thế mạnh chính là sự điên cuồng và số đông, cứ hai ba đầu ác ma lại bao vây lấy một đầu binh lính, không chém giết lại được thì lao vào cắn xe.

Có binh lính đã bị một ác ma cắn nát cổ họng, nó li3m li3m môi hưng phấn không ngừng moi ra nội tạng của đối phương.

Những tiếng hét dài truyền ra trong rừng rậm, mùi máu tươi tràn ngập khắp xung quanh, từ xa nhìn lại chiến trường này tràn ngập đầy là những tia tử khí.

Tuy nhiên phe tu sĩ cũng là không yếu thế, Nam Hoàng Vân lúc này gầm lên xuất ra rất nhiều đan dược ném về phía trước sau đó hắn niệm khẩu quyết.

“Bạo!”

Từng viên đan dược được ném ra lúc này nhất thời nổ tung làm cho rất nhiều ác ma tan xương nát thịt, huyết nhục văng tung tóe làm cho tốc độ tiến công của bọn chúng giảm lại.

Đám tu sĩ còn lại chỉ chờ có thế bọn chúng đều lao đến xuất ra đủ loại thần thông pháp bảo hướng đám ác ma mà chém giết.

Thế trận giằng co, đôi bên đều tử thương thảm trọng, số khôi lỗi cũng đã có người ngã xuống, nhưng hiển nhiên bọn chúng đang là những tên chém giết được nhiều ác ma nhất, bởi vì bọn chúng hoàn toàn không có cảm xúc.

Trường Nam lúc này cũng đang trong chém giết, hắn giết đến đỏ cả mắt, nơi hắn đi qua chỉ cần một kiếm lập tức ác ma, dã thú đầu một nơi thân một nơi.

Thế nhưng hắn trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng ở đám ác ma này, bọn chúng khi xuất hiện ở sa mạc tựa như còn có chút e dè biết khó mà lui.

Thế nhưng hiện tại đám ác ma này mặc dù đã tử vong không ít nhưng bọn chúng vẫn là điên cuồng.

Điều này làm cho đáy lòng của Trường Nam sinh ra một cỗ nguy cơ mãnh liệt, hắn không sao có thể xua tan đi cỗ nguy cơ trong lòng này.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v