Trong năm con quái vật, đã có bốn con chụp về phía bản thân, chỉ có một con bay về phía Diêu Tường, đến khi Sở Vân Thăng xé rách "tấm vải" nhảy ra, Diêu Tường cũng vừa vặn dùng chiêu chém vòng lửa của mình chém chết quái vật.

Sở Vân Thăng không kịp kiểm tra xem hai người có bị thương gì không, vội vàng kéo Diêu Tường nép sát bức tường sau lưng, phía trước còn có hơn trăm con mắt đỏ rực! Chính là hơn trăm con quái vật đó!

Tuy sức phòng ngự của loại quái vật này không quá mạnh, thế nhưng nó biết bay, lại còn bay rất nhanh, một khi để nó trùm lấy đầu, lập tức sẽ phun ra một loại khói mù kỳ quái, chẳng những vậy, sau một thời gian người đó sẽ bị ngạt thở, Sở Vân Thăng thậm chí còn cảm thấy, nếu không phải có Lục Giáp phù, con quái vật này có thể sẽ tiêm một thứ gì đó vào cơ thể mình!

Bị trên trăm con vây công là cảnh tượng thế nào? Dù mình không sợ bị biến thành máu loãng, thì cũng sẽ bị ngạt thở đến chết! Sở Vân Thăng không khỏi sợ run cả người, chỉ dám trốn sau bức tường, sống chết gì cũng không dám lộn xộn.

Cũng may đội ngũ của trung đoàn trưởng Đỗ đã hấp dẫn lấy những quái vật kia, Sở Vân Thăng không dám nhô đầu ra nhìn xung quanh, chỉ có thể nghe được tiếng súng mãnh liệt và những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

Không biết Đinh Nhan có gặp nguy hiểm hay không? Sở Vân Thăng cảm thấy chỉ cần y không tụt lại phía sau, Lục Giáp phù hẳn là có thể bảo vệ cho y một mạng.

Âm thanh dần dần đi xa, Sở Vân Thăng và Diêu Tường cùng khom lưng, cảnh giác quan sát hai bên một lượt, xác định không còn những con mắt đỏ kia nữa mới thở phào một hơi.

Sở Vân Thăng cũng không ngại Diêu Tường bên cạnh, khống chế Vật Nạp phù thu lấy xác chết nằm trên đất của những con quái vật kỳ quái này, hắn định bụng khi nào có thời gian thì phải nghiên cứu một chút, càng hiểu rõ những quái vật này, tỷ lệ thoát hiểm mới có thể càng cao.

Diêu Tường nhìn những cái xác quái vật trên mặt đất bỗng nhiên biến mất, miệng há thật to, bộ dạng muốn hỏi Sở Vân Thăng nhưng lại không dám hỏi, trông có vẻ hết sức khó chịu.

Sở Vân Thăng cũng không muốn giải thích, có một số việc càng nói càng loạn, nhanh chóng thu những quái vật này lại, đi đến phía trước, ẩn núp đi theo tuyến đường mà quân đội vừa thoát đi.

Trên đường thỉnh thoảng sẽ đụng phải xác chết của quái vật, nếu kịp lấy thì đều được Sở Vân Thăng thu vào Vật Nạp phù, còn những con không kịp thì cũng mặc xác chúng.

Ngoài xác chết của quái vật, còn gặp phải những xác chết chỉ còn một nửa của các binh lính, và một hai xác chết của đồng bọn gã mặt ngựa, xem ra đám người trung đoàn trưởng Đỗ tổn thất cũng không ít.

Bọn họ một phe thì mặc quân trang, một phe thì mặc quần áo của dân chúng bình thường, rất dễ phân biệt.

Cũng may là không gặp phải thi thể của Đinh Nhan, Sở Vân Thăng và Diêu Tường yên tâm không ít. Hai người họ không dám tiến lên quá gần, đội ngũ của Đỗ Kỳ Sơn sau khi chiến đấu sống mái với những quái vật này, dần dần biến mất trong màn sương mù, máy nhìn đêm của Sở Vân Thăng cũng không thấy nữa, chỉ có thể mò mẫm theo một phương hướng đại khái, chầm chậm tìm kiếm những ký hiệu đã thống nhất trước với Đinh Nhan.

Khi hắn lần nữa thấy được đoàn xe của trung đoàn trưởng Đỗ, Sở Vân Thăng mới hoảng sợ phát hiện, hắn và trung đoàn trưởng Đỗ đều đã lạc đường!

Trong cái khu rừng thành thị này, càng vào sâu, sương mù màu xanh lục sẽ càng dày đặc, tuy rằng rất nhiều thực vật có thể phát quang hết sức kỳ diệu, không đến nỗi tối đen như bên ngoài, thế nhưng trong sương mù gần như không thể phân biệt được phương hướng.

Con đường vốn có của thành phố đã bị thảm thực vật cày xới hỗn loạn, từng tòa nhà tựa như đơn độc mọc lên giữa sương mù, mặc dù Sở Vân Thăng đã lấy tấm bản đồ toàn quốc chuẩn bị từ thời đại Mặt Trời ra, thế nhưng vẫn không thể nào tìm được đường.

Trong lòng Sở Vân Thăng có chút hoảng hốt, nếu như ở Thân Thành, hắn còn có thể dựa vào sự quen thuộc đối với kiến trúc xung quanh để tìm được đường đi và phương hướng, thế nhưng nơi này là một thành phố xa lạ, hắn làm sao phân biệt được? Thậm chí còn không thể bình tâm lại để ghi chép tuyến đường đã đi qua, bởi vì lúc nào cũng phải đề phòng xung quanh có thể ẩn nấp một lượng lớn quái vật mắt đỏ.

Đỗ Kỳ Sơn phía trước hắn có lẽ cũng gặp phải vấn đề tương tự, hiện giờ đã hoàn toàn ngừng lại, không biết có phải là đang thương lượng tìm giải pháp hay không.

Diêu Tường cầm lấy tấm bản đồ mà Sở Vân Thăng đưa cho hắn, dùng bút khoanh tròn vào tên của tòa kiến trúc gần nhất: Chi nhánh Ngân hàng Công thương, đề nghị: "Anh Sở, em thấy chúng ta nên tìm một người dân bản xứ, vừa nãy khi mò mẫm theo họ, không phải đã thấy không ít người vẫn ẩn náu trong mấy tòa nhà sao?"

Điều này Sở Vân Thăng cũng từng nghĩ tới, chỉ là hắn nghĩ biên chế của trung đoàn trưởng Đỗ là thuộc bộ đội chủ lực, vốn tưởng bọn họ không đến nỗi đến đường đi cũng tìm không ra, huống chi trong xe thiết giáp vẫn có một số nhà khoa học, lẽ nào họ hoàn toàn không có chút hữu dụng nào sao?

Nhưng sự thật chứng minh, đám người trung đoàn trưởng Đỗ đúng là đã lạc đường, phỏng chừng lúc này còn suốt ruột hơn cả Sở Vân Thăng.

Giờ Diêu Tường nói ra, Sở Vân Thăng lại đột nhiên kinh hãi, bình thường chỉ cần quân đội đi ngang qua, mặc kệ thế nào, dân chúng cũng sẽ ào ạt chạt ra từ bốn phương tám hướng, đi theo sau bộ đội, mà bọn hắn vừa rồi cùng với trung đoàn trưởng Đỗ đã đi tròn vài vòng, thế mà chẳng hề thấy có ma nào mò mặt ra!

Nhưng rõ ràng bên trong các tòa nhà vẫn còn người, chuyện này là sao?

Trong đầu Sở Vân Thăng rối như tơ vò, trong cái thành phố sương mù này, có vẻ như còn quỷ dị và tà ác hơn so với thành phố khủng bố tràn ngập côn trùng kia ..

Thật sự phải tìm một người địa phương hỏi thăm một chút! Sở Vân Thăng sờ sờ bụng mình, hai người hớt ha hớt hải chạy theo trung đoàn trưởng Đỗ vài vòng, đã đói hết chịu nổi, lúc này thuận tiện tìm một chỗ ăn chút gì đó, đã có Đinh Nhan nên không cần lo lắng vô ích về việc mất dấu đoàn ngoài Đỗ Kỳ Sơn.

Sở Vân Thăng mang theo Diêu Tường lùi ngược ra sau vòng vo hai con đường, tìm đến một quán cà phê cao cấp, cẩn thận từng li từng tí dùng kiếm Thiên Ích nhẹ nhàng phá mở khóa cửa, vội vàng đi vào.

Bên trong quán cà phê cũng không quá hỗn loạn, trên bức tường bên trong còn mọc lên một loại cây dây leo to cỡ miệng bát, bám vào tường mà vươn lên, trên mấy nhánh cây hình cầu nhô ra còn mang theo một chút ánh sáng yếu ớt, khiến cả quán cà phê đều được bao phủ trong một màn sáng mờ mờ ảo ảo.

Sở Vân Thăng kiểm tra tầng trên tầng dưới một lượt, xác định không có nguy hiểm, mới ngồi xuống ghế sa lon với Diêu Tường, tranh thủ thời gian lấy ra một đống thức ăn.

Diêu Tường vừa cười vừa nói: "Em đã lâu chưa được ăn một bữa thịnh soạn thế này."

Sở Vân Thăng ngửa cổ uống cạn một chai nước, dặn dò: "Ăn xong thì cậu ngủ một giấc trước đi, sau đó đến lượt tôi, nửa tiếng sau chúng ta phải xuất phát, gấp rút tìm một người hỏi thăm tình huống."

Diêu Tường gật đầu nói: "Anh không nói còn đỡ, mới nói ra mà em đã cảm thấy mệt mỏi rồi."

Hai người trò chuyện vài câu bâng quơ, rồi Diêu Tường liền ngả người lên ghế sa lon mơ mơ màng màng làm một giấc.

Sở Vân Thăng ngồi ngẩn người một lúc, cảm thấy hơi nhàm chán, lại không có tâm tình để tu luyện, chợt nhớ đến con quái vật mắt đỏ kia. Hắn cẩn thận nhớ lại cảm giác khi con quái vật đó tấn công bản thân, hình như là nó có khả năng phá hư tầng phòng ngự năng lượng của Lục Giáp phù!

Nghĩ vậy, Sở Vân Thăng lập tức ngồi thẳng người lên, kiểm tra trạng thái của Lục Giáp phù, quả nhiên nguyên khí trong đó đã tiêu hao rất nhiều, xượt xa lượng nguyên khí tiêu hao bình thường!

Này rõ ràng đã chứng tỏ cái thứ khói mù kỳ lạ của con quái vật kia có chứa năng lực phá hủy nguyên khí bảo vệ!

Sở Vân Thăng chợt nghĩ đến, khi hắn lòng vòng theo sau trung đoàn trưởng Đỗ, chẵng những chưa từng gặp một con Xích Giáp Trùng nào, mà trái lại còn đụng phải rất nhiều thi thể Xích Giáp Trùng đã chết từ lâu, hắn còn nhặt lấy rất nhiều, chuẩn bị sau này sử dụng khi luyện lại chiến giáp.

Hắn lại lấy những thi thể Xích Giáp Trùng kia ra nghiên cứu tỉ mỉ một chút, nguyên nhân chết của Xích Giáp Trùng không phải là do năng lực hệ băng hoặc hỏa của con người, phần lớn đều là không có đầu, khoang bụng cũng bị hòa tan rất nhiều, ngẫm lại xung quanh nơi đó còn thấy được rất nhiều thi thể của quái vật mắt đỏ, chẳng lẽ là những con quái vật mắt đỏ đó quần công giết chết Xích Giáp Trùng?

Nếu suy luận như vậy, chẳng phải là thứ khói mù kỳ lạ kia của quái vật mắt đỏ có thể phá hủy tầng năng lượng phòng ngự của Xích Giáp Trùng sao?

Trái tim Sở Vân Thăng không kìm được nhảy lên, sở dĩ hắn không thể nào đối kháng với một lượng lớn Xích Giáp Trùng và quái vật xúc tu, có một nguyên nhân chủ yếu là do tầng năng lượng phòng ngự của chúng quá mạnh mẽ!

Hắn nghĩ tới đây, lập tức lấy thi thể của quái vật mắt đỏ ra, chuẩn bị thí nghiệm một phen.