Dạ Khê từ trong cơn đau đớn như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn giật mình tỉnh giấc, lúc này, lọt vào tầm mắt là gương mặt của một nam nhân xa lạ. Dạ Khê khẽ nhíu mày, gương mặt không còn chút máu, đôi môi khô nứt, nàng khẽ động đậy thân thể.

"Cô nương đã tỉnh?" Nam tử cười cười, tay rút đi mấy cây ngân châm trên mặt Dạ Khê, vui mừng nói, "Xem như cô nương mạng lớn, một lần tẩy kinh phục tủy, không phải bất cứ ai cũng có năng lực thừa nhận!" Nam tử cắm ngân châm vào trong bao.

Dạ Khê cau mày, quan sát hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt, ánh mắt trời chói mắt chiếu trên gương mặt, đôi con ngươi một trận hoảng hốt, nàng nhớ rõ trước khi hôn mê đã nhìn thấy nam nhân kia! Nhất định là nằm mơ, làm sao có thể? Dạ Khê cười nhạt trong lòng.

Két-- Một tiếng động vang lên, có người đến đây. Nam tử vừa quay đầu nhìn lại, lập tức buông việc đang làm, nghiêm trang đứng sang một bên, tư thế vô cùng tôn kính.

Dạ Khê nhướng mày, nhìn bóng người đứng giữa ánh dương quang, người đó bị ánh nắng che khuất, cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng vẫn khiến người ta cảm giác được khí phách mạnh mẽ không hề che dấu. Dạ Khê bỗng cảm thấy bắp thịt toàn thân căng cứng, cơ thể run lên từng cơn, nàng kêu lên một tiếng đầy đau đớn.

Người đó thấy vậy vội vàng lại gần, "Lâm!" Khẩu khí vô cùng không tốt, sát khí từ kẽ răng rít ra, ngón tay trắng nõn thon dài sờ tới sờ lui trên mặt Dạ Khê, giống như sờ mãi vẫn không đủ.

"Công tử yên tâm, tẩy kinh phục tủy đều phải trải qua một quá trình, từ từ sẽ ổn dần!" Nam tử liếc trắng mắt, vị cô nãi nãi này mà xuất hiện một chút gió thổi cỏ lay, vị tổ tông ngài liền một bộ dạng muốn giết người mới thôi, thời tiết thay đổi! Thực sự thời tiết thay đổi! Nam tử nghiêng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài cảm thán.

Nhìn hình dáng áo khoác da chồn tía quen thuộc, nhìn một gương mặt yêu mị câu nhân, Dạ Khê tạm thời vẫn không biết nên phản ứng như thế nào. Đôi con ngươi sâu thẳm, như muốn hút cả bản thân vào trong, cho dù có biết rõ chính là vực sâu vạn trượng không đáy đi chăng nữa. Dạ Khê nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang nơi khác, không muốn có thêm tiếp xúc gì với bàn tay đang đi chuyển tới lui trên mặt mình.

"Ngoan, Khê nhi! Nghe lời!" Thanh âm nam tử bình tĩnh lạ thường, nhưng mà lời vừa nói ra, thiếu chút nữa khiến người phía sau muốn thổ huyết, Lâm một bộ như nuốt phải con ruồi, mắt trợn to trừng nam tử trước mắt, khẩu khí này, vẻ mặt này, thái độ này, chậc chậc, chính là công tử bễ nghễ chúng sinh của bọn họ đây sao? Thật là nam nhân nắm giữ quyền lực chí tôn trong tay sao?

Ngón tay Dạ Khê giật giật, cảm thấy trên ngón cái lạnh lẽo, cắn răng đưa cánh tay lên trước ngực xem thử, nhìn chiếc nhẫn tím vốn đã vỡ nay trở về, lại thấy vật còn lại trong tay nam tử, Dạ Khê suýt cắn trúng đầu lưỡi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Dạ Khê hung dữ trừng nam nhân, muốn nghe một lời giải thích hợp lý.

Viêm nở nụ cười, khóe môi cong lên, đáy mắt tràn đầy ôn nhu, ngón tay vuốt ve nhẫn đeo trong tay Dạ Khê, "Là ý trời mà thôi!" Lời nói vân đạm phong khinh, chỉ vài chữ đã bao hàm rất nhiều ý tứ.

Lâm tròng mắt trợn to hết cỡ, nhìn chằm chằm vật ở tay Dạ Khê, hắn cho rằng chỉ là trùng hợp, cho rằng đó chỉ là một cái nhẫn bình thường mà thôi! Lâm run thân mình, đáy mắt lướt qua một đạo ánh sáng, suy đoán trong lòng cuối củng được chứng thực.

Viêm nhìn chăm chú vào mặt Dạ Khê, tuy rằng vẻ mặt vẫn không chút thay đổi như trước, nhưng ôn nhu trong mắt không cách nào che giấu.

"Tỷ tỷ!" Lúc này, vài người từ bên ngoài chạy vào, Đinh Đang nhảy lên, đi tới giường, tiểu thanh xà quấn trên cổ Đinh Đang, Nhuệ theo sát phía sau, Thần, Lộ khẽ nhíu mày. "Tỷ tỷ, người tỉnh rồi, người đã ngủ tận bảy ngày bảy đêm đó!" Thanh âm tiểu thanh xà non nớt hờn dỗi.

"Câm miệng!" Đinh Đang chụp móng vuốt vào đầu tiểu thanh xà, "Đâu khoa trương như vậy!" Nói xong nó lại bĩu môi, "Bọn họ không cho chúng ta vào cửa, chúng ta cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy tỷ tỷ! Bọn họ đều rất xấu!" Đinh Đang híp mắt trừng mắt Viêm, liếc mắt tố cáo Thần và Lộ.

Nhuệ đứng bên cạnh, nhìn người nằm trên giường, tâm buộc chặt như dây cung nhanh chóng giãn ra, "Tiểu thư tỉnh là tốt rồi!"

Dạ Khê nhìn người xung quanh, gật đầu, chỉ là thân thể vẫn còn suy yếu, không thể nói chuyện, Dạ Khê đối với sự yếu ớt của bản thân rất không hài lòng.

"Cơ thể sẽ tự phục hồi như trước, ngươi không được động đậy, bằng không, sẽ bán thân bất toại!" Lâm thấy trong mắt Dạ Khê có chấp nhất, nhàn nhạt nói. Đừng trách hắn không nói rõ ràng từ sớm, đến lúc xảy ra vấn đề, sẽ không liên quan tới hắn! Lâm âm thầm liếc mắt qua Viêm, thì thào nói thêm, "Như thế này là nhẹ lắm rồi!"

"Đều ra ngoài hết đi, Dạ Khê cần nghỉ ngơi!" Thần mở miệng, khẩu khí cứng rắn không thể thương lượng.

"Không được!" Tiểu thanh xà nghé con mới sinh không sợ hổ, kéo thân thể từ trên cổ Đinh Đang xuống, "Ta muốn ở cùng tỷ tỷ! Ta phải bảo vệ tỷ tỷ!"

Đinh Đang không nói một lời, cũng không ngăn cản, ngay lúc đó, Viêm đột nhiên cuối đầu liếc qua, ánh mắt lãnh khốc khiến tiểu thanh xà đang khóc nháo ầm ĩ im miệng ngay lập tức, thân rắn giật bắn, khẩn cấp bò lên người Đinh Đang, đầu áp sát vào đỉnh đầu Đinh Đang, "Thật đáng sợ, thật đáng sợ!"

Đinh Đang quay người nhảy xuống giường, hảo hán không ăn thiệt trước mắt, nó từ trước đến nay đều tuân thủ quy tắc này.

Nhuệ không muốn rời đi, nhưng vừa nhìn đến ánh mắt Viêm, cảm giác sợ hãi bất giác tràn lên, thân mình run lên một cái, hắn sợ người này! Nhuệ nhìn Dạ Khê nằm trên giường, không tình nguyện quay đầu rời khỏi, nhưng bọn họ không hề đi quá xa, chỉ đứng canh giữ ở cửa mà thôi.

"Nghỉ ngơi đi!" Viêm lấy tay che lên hai mắt Dạ Khê, lạnh nhạt nói, thanh âm tuy rằng băng lãnh nhưng lại cực kì có hiệu quả vỗ về, Dạ Khê nhanh chóng tiến vào giấc ngủ. Viêm ngồi cùng Dạ Khê hồi lâu, ngón tay lướt qua từng đường nét trên gương mặt nàng, "Có động tĩnh gì không?" Viêm đứng dậy, nhìn Lâm.

"Tất cả đều bình thường." Lâm xem lại thời gian, tới trước mặt Dạ Khê, ngân châm chính xác đâm vào huyệt vị trên mặt, cánh tay nàng. Lâm âm thầm quan sát khí sắc của Dạ Khê, tâm tư xoay chuyển, "Băng liên lúc trước công tử đoạt được, toàn bộ tinh túy đều bị cô nương này hấp thu!" Lâm dừng lại trong chốc lát, xoay người nhìn Viêm.

Lãng phí nhiều thời gian như vậy, vậy mà lại làm giá y(đồ cưới) cho người khác! Công tử không phải người lương thiện gì, nếu như là trước đây, tuyệt không làm loại chuyện phí sức không lợi ích như thế này, hơn nữa một khi phát hiện nhất định sẽ khiến đối phương sống không bằng chết, thế nhưng bây giờ không chỉ làm, mà còn là làm cam tâm tình nguyện!

"Làm tốt chuyện của ngươi đi!" Mắt lạnh nhìn thoáng qua Lâm, ý tứ cảnh cáo hết sức rõ ràng.

Lâm chép miệng, cúi đầu chuyên tâm bắt đầu làm nốt việc còn dang dở, đến khi ngân châm lần nữa được rút ra, Dạ Khê đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say. "Hiện giờ cô nương cần được tĩnh dưỡng, không ai được phép quấy nhiễu!" Ý trong lời, bất luận kẻ nào cũng không đến gần căn phòng này, ngay cả chủ tử là Viêm cũng không cho phép.

Viêm gật đầu, nhìn lướt qua Dạ Khê lần nữa,rồi xoay người rời khỏi. Lâm thở dài một hơi, đi theo ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn người vật đứng ở cửa, đặc biệt là hắc miêu bộ dáng giống như an phận thủ thường cùng một con thanh xà quái dị, một lần nữa lặp lại lời nói, "Nếu xảy ra vấn đề, ta sẽ không gánh vác!"

"Chúng ta rất ngoan, rất ngoan có được không!" Tiểu thanh xà vừa nghe lời Lâm nói, vội vàng cam đoan.

Viêm mắt lạnh đánh giá Nhuệ, hàng lông mày càng nhíu chặt hơn, "Quá yếu!" Bỏ lại một câu liền xoay người đi. Mặt Nhuệ đỏ lên, trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không phủ nhận điều này không hề sai.

"Haiz, thời tiết thực sự thay đổi!" Lâm đứng trước mặt Thần, Lộ, muôn vàn cảm khái, "Trước kia nghe các ngươi nói, ta còn chưa tin, lần này --ai--" Lâm hồi tưởng đến từng biểu cảm nét mặt của vị chủ nhân kia, trong lòng một hồi than vãn sợ hãi.

Thần và Lộ chỉ có thể nhìn nhau cười khổ, không nói nên lời.

***

"Học viện Lý Áo có chuyện xảy ra, hôm ấy đoàn người đi vào rừng rậm, nghe nói có một vị bị thương rất nặng, căn cốt bị hủy, trở thành phế nhân, cái mạng khó khăn lắm mới nhặt trở về được, những người khác tuy rằng không quá nặng, nhưng nguyên khí cũng hao tổn nghiêm trọng!" Tại một gian phòng rộng lớn, vị lão giả ngồi cạnh chiếc bàn hình bầu dục, mấy lão giả khác ngồi đối diện, thần sắc khó lường, đang nói chính là vị trẻ tuổi nhất, "Những chuyện khác bọn họ không thèm hé răng lấy một chữ! Hẳn là đã gặp phải chuyện gì đó!"

"Chúng ta đã sai người liên tục điều tra trong rừng, không phát hiện cái gì bất thường!" Một vị lão giả nói, "Viện trưởng, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Giờ không chỉ có chúng ta, hoàng gia cũng đã điều người ra tay, tin tức đang được tìm kiếm. " Người còn lại nghiêm túc nói.

Lão giả mặc áo bào tro hai hàng lông mày xoắn lại cùng nhau, quét mắt nhìn người xung quanh mình, "Hết thảy đều như cũ, tuy rằng không thể buông lỏng nhưng cũng không cần phải đặt toàn bộ tâm tư vào!" Lão giả hít sâu một hơi, sắc mặt bình tĩnh trở lại, "Không cần điều tra nữa!"

"Viện trưởng?" Những người khác đều trừng mắt nhìn lão giả, không thể tin vào tai mình, muốn buông tha sao? Phải biết rằng một khi buông tha sẽ đánh mất thời cơ tốt nhất!

"Hết thảy đều có số mệnh!" Lão giả nhìn đám người, "Tháng sau học viện bắt đầu chiêu sinh, hy vọng năm nay sẽ không làm chúng ta thất vọng, có thể gặp được hạt giống tốt!" Lão giả bỗng nở nụ cười, "Không cần dùng vẻ mặt cứng nhắc đưa đám như vậy, giống như đang khóc tang cho ai, nếu như dễ dàng bị người ta tìm được, sẽ không còn là kì vật nữa!"

Những người còn lại liếc nhìn nhau, nếu viện trưởng đã nói như vậy, bọn họ cũng không nên phản đối nữa, khôi phục tâm trạng, đổi chủ đề khác, "Năm nay có một vị công chúa trong hoàng tộc đã đến tuổi vào học viện!"

Nói đến việc này, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc.

---

Dạ Khê tuy rằng đang mê man, nhưng tiềm thức vẫn chưa từng nghỉ ngơi, tinh lực càng lúc càng mạnh, Dạ Khê cảm giác mình đang ở trong bóng tối mù mịt, xung quanh vắng vẻ đến dọa người, cơ thể như lơ lửng trong một không gian thần bí.

Trong đêm tối, bắt đầu có từng đốm sáng xuất hiện, càng ngày càng nhiều, giống như bầu trời đêm đầy sao. Vũ trụ mênh mông hiện ra trước mắt, mà Dạ Khê thật giống như đang trầm mình bên trong đó, nguồn lực lượng vô tận cuồn cuộn không ngừng mà đến.

Dạ Khê chợt mở hai mắt, con ngươi trắng đen rõ ràng, trong cơ thể tràn đầy sức mạnh, mệt mỏi lúc trước bị quét sạch, Dạ Khê tử trên giường đứng dậy, một âm thanh nhỏ bỗng vang lên, cúi đầu nhìn xuống, cổ tay trái chẳng biết từ lúc nào đã được đeo lên một vòng tay màu tím, so với chiếc màu trắng lúc trước càng thêm tinh xảo.

Trên cổ tay một mảnh xúc cảm lạnh lẽo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được từng tia ấm áp đang không ngừng rót vào cơ thể. Vuốt ve vật trong tay, lúc này mới phát hiện, vòng tay này cùng nhẫn nàng đeo đều từ cùng một chất liệu chế tác thành, không hề khác biệt!