Qua mấy ngày, Lan Hạ đã có thể xuống giường được, sắc mặt tuy rằng vẫn tái nhợt như cũ, thế nhưng tinh thần khá hơn nhiều. Vừa khỏe lại, Lan Hạ lập tức đi thỉnh an Dạ Khê.

“Nô tỳ tạ ơn tiểu thư ra tay cứu giúp!” Lan Hạ cung kính dập đầu ba cái.

Dạ Khê đang trêu chọc Đinh Đang, ánh mắt không tập trung đảo qua Lan Hạ, “Là vận may của ngươi!” Nhẹ nhàng nhéo mũi Đinh Đang, chọc cho Đinh Đang thỉnh thoảng lại vươn móng vuốt gãi gãi cái mũi ngưa ngứa của nó, Dạ Khê xoay người lại, cúi đầu nhìn Lan Hạ, đáy mắt xuất hiện một tia sáng, “Xem ra ngươi nghĩ thông suốt!”

“Nhờ có tiểu thư chỉ điểm!” Khóe môi Lan Hạ vẽ ra nụ cười thỏa mãn, lần nữa dập đầu, “Là nô tỳ lúc trước ngu muội, nô tỳ vẫn cho là, bất kể lúc nào, luôn đặt chủ tử ở vị trí thứ nhất, cho dù gặp phải chuyện gì, liều lĩnh xông pha chiến đấu, là biểu hiện của lòng trung thành.” Lan Hạ nhìn Dạ Khê, con ngươi xẹt qua tia dị quang, “Là nô tỳ hạn hẹp, tại thời điểm còn chưa có năng lực bảo vệ bản thân, liều lĩnh xông pha chỉ mang lại vô tận phiền phức cho chủ nhân, dù là chân thành cũng biến thành hòn đá cản đường.” Hạ Lan đem suy nghĩ sau mấy ngày đăm chiêu nói ra.

Dạ Khê gật đầu, đánh giá Lan Hạ, “Một người thông minh.” Rút ba tờ ngân phiếu từ tay áo, đưa cho Lan Hạ,”Chuyện ăn uống sau này, tự nghĩ cách, đồ đạc của Phí gia, ta không muốn tiếp tục sử dụng, quần áo của ta, không cần chuẩn bị nhiều, sửa đổi lại tăng y một chút là được!”

Lan Hạ kinh ngạc nhìn ngân phiếu trước mắt, rồi ngây ngốc nhìn sang Dạ Khê, đầu óc lâng lâng, kích động không nói nên lời, máy móc tiếp nhận ngân phiếu, ngẩn người, xúc động thiếu chút nữa đứng bật dậy – tiểu thư, đây là thừa nhận nô tỳ?

“Bên cạnh ta không lưu lại người vô dụng, nếu có một ngày, ngươi trở thành phế vật, kết quả thế nào, chớ trách ta không nói cho ngươi biết trước!” Dạ Khê tóm cổ Đinh Đang, ra cửa.

Chờ Lan Hạ phục hồi tinh thần, Dạ Khê đã không thấy bóng dáng. Cúi đầu kiểm tra ngân phiếu, mỗi tờ đều một vạn hai, thật là nhiều bạc! Lan Hạ khiếp sợ, tiểu thư lại đưa nhiều tiền như vậy cho nàng? Đột nhiên nở nụ cười ngây ngốc.

***

Mà Xích Bá tước phủ hiện tại, đang chuẩn bị nghênh tiếp khách quý.

Vẻ mặt Phí lão phu nhân vui mừng nhìn ra ngoài, “Ngô ma ma, việc làm như thế nào rồi?”

Ngô ma ma vẫn bộ dạng kính cẩn như trước, không mặn không nhạt nói, “Lão phu nhân quên rồi sao, ngài đã giao phó mọi chuyện cho Nhị phu nhân cùng Trịnh ma ma, Trịnh ma ma làm việc luôn ổn thỏa.”

“Trịnh ma ma làm việc ta chưa bao giờ lo lắng, chỉ là nhà lão Nhị…” Phí lão phu nhân cười khoát tay, “Mà thôi, kết quả đều như nhau là tốt rồi!” Ngồi dậy, không thể chờ đợi mà tiếp tục nhìn ra ngoài, “Mong rằng Hi nha đầu không bỏ qua cơ hội tốt này!”

Ngô ma ma cúi đầu, đáy mắt lướt qua tia dị quang, không trả lời.

“Lão phu nhân, Tam hoàng tử đã vào phủ, Đại lão gia, Nhị lão gia đang tiếp đón, một lát sẽ đến vấn an lão phu nhân!” Một gã sai vặt vội vội vàng vàng chạy tới truyền đạt, sau đó lui ra ngoài.

Trái tim đang lơ lửng chậm rãi bình ổn xuống, Phí lão phu nhân trấn định tựa lưng vào ghế, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cánh cửa, “Ta vẫn không yên lòng, Ngô ma ma, ngươi đi xem Hi nha đầu chuẩn bị ra sao, dặn đi dặn lại vài lần, đừng để xảy ra sự cố.”

Ngô ma ma vừa bước ra cửa, lại gặp đoàn người tiến đến, đi giữa Đại lão gia và Nhị lão gia chính là Tam hoàng tử uy nghi! Nhìn từ xa, Ngô ma ma híp mắt, rồi vội vàng rời khỏi.

“Tam hoàng tử đến hàn xá, lão thân không tiếp đón từ xa, thỉnh Tam hoàng tử thứ lỗi!” Phí lão phu nhân đứng dậy bái kiến Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử khẽ vuốt cằm, lạnh nhạt nói, “Lão phu nhân thân thể không tốt, miễn lễ.” Rồi ngồi ghế trên, ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt Phí lão phu nhân đầy tang thương, bưng trà tỳ nữ vừa dâng lên, khẽ nhấp một ngụm. “Nghe nói nhị…”

“Tổ mẫu, tổ mẫu!” Đúng lúc này, giọng nói ngọt ngào từ xa xa bay đến, sau đó chỉ thấy một bóng dáng màu hồng nhạt chạy nhào vào phòng.

Nhìn kỹ, thì ra là một cô nương xinh đẹp, hoa mẫu đơn điểm xuyết trên làn váy dài hồng nhạt nhẹ nhàng rũ xuống, vai trái có một đóa mẫu đơn kiều diễm lặng yên nở rộ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú bị lớp trang điểm cầu kì che mất, có chút phô trương.

“Tổ mẫu, nhìn y phục mới của Hi Nhi xem!” Cô nương tựa hồ không nhìn thấy nam tử xa lạ ở trong phòng, nhấc váy xoay một vòng tại chỗ, tiếng cười xinh đẹp mà khiêu khích, bông hoa mẫu đơn trên váy gặp cơn gió, hưng phấn, lại lặng lẽ nở rộ!

Tay Trác Thụy Long nắm chặt ly trà, ngón tay có chút cương cứng, đôi con ngươi xẹt qua tia sáng nóng rực.

“Hi Nhi! Còn ra thể thống gì, khách quý vẫn còn đang ở đây!” Phí lão phu nhân trách mắng Phí Hi, nhưng trong mắt không thấy tí ti trách cứ, “Mau, nhanh dập đầu cảm tạ Tam hoàng tử, nếu không phải Tam hoàng tử ban thuốc đúng lúc, nha đầu ngươi không biết sẽ trở thành cái hình dạng gì!” Kích động ngoắc Phí Hi.

Phí Hi dừng chân, ngẩng đầu nhìn Trác Thụy Long, làn váy mẫu đơn còn đang lay động, thân thể nóng lên, gương mặt ửng đỏ, nhấc váy bước lên phía trước, hai tay nắm trước ngực, cúi đầu hành lễ, “Phí Hi tạ ơn Tam hoàng tử ban thuốc.” Lúc này, mới phát hiện. tay phải nàng còn dùng băng vải buộc chặt lại.

Mùi hương mẫu đơn ngào ngạt bay đến, hai tròng mắt Trác Thụy Long càng thêm mông lung, “Nàng chính là Nhị tiểu thư Xích bá tước phủ?” Trác Thụy Long tìm được thanh âm của mình, thu liễm vẻ kinh ngạc, khóe miệng cong lên nụ cười thú vị.

Phí Hi cúi đầu, lông mi khẽ run, dị quang vụt qua đáy mắt, “Tam hoàng tử đến xem tỷ tỷ sao?” Ngẩng đầu lên hỏi, chỉ là ánh mắt ngây thơ phối hợp cùng lớp trang điểm quá đậm, thực có chút cảm thụ khác, “Mọi người nói, Tam hoàng tử là tỷ phu của Hi Nhi, tỷ phu nên cho Hi Nhi quà gặp mặt, đúng không?” Phí Hi hoạt bát vươn tay, mong đợi nhìn Trác Thụy Long.

“Hi Nhi, không được vô lễ với Tam hoàng tử!” Phí lão phu nhân vội vã trách mắng, xin lỗi Trác Thụy Long, giải thích rằng Phí Hi tuổi nhỏ nên không hiểu chuyện.

Trác Thụy Long nở nụ cười, “Nàng muốn quà gặp mặt?” Đem ngọc bội khắc rồng đeo bên hông đặt vào lòng bàn tay Phí Hi, “Đây, tặng cho nàng không được sao?”

“Tam hoàng tử, vạn vạn không được!” Phí lão phu nhân khiếp sợ suýt nữa trượt xuống ghế, vội vàng nói, “Hi Nhi, lấy ngọc bội trả lại cho Tam hoàng tử !”

Phí Hi không hiểu nhìn thoáng qua Phí lão phu nhân sắc mặt ám trầm, rồi tiến lên, cầm ngọc bội đưa tới trước mặt Trác Thụy Long, “Hi Nhi không thể nhận!” Tràn đầy ủy khuất lắc đầu.

“Bổn hoàng tử đã cho nàng, ngọc bội sẽ là của nàng.” Trác Thụy Long có chút tức giận với hành vi trả lại ngọc bội của Phí Hi, “Trong cung có việc, bổn hoàng tử không quấy rầy!” Trác Thụy Long đơn giản cáo từ, xoay người đi khỏi.

Ra khỏi cổng lớn Xích bá tước phủ, Trác Thụy Long đột nhiên quay đầu nhìn bảng hiệu nạm vàng phía sau, khóe miệng nhếch lên, cười quỷ dị.