Hạ Xưa

Chương 30: C30 Chương 30

Tâm trạng không tốt của Lương Tiểu Nguyệt và tâm trạng không tồi của Tô Châu dạo gần đây đã trở thành đề tài bàn tán trong đoàn kịch. Tô Châu đã giữ cho chuyện giữa Tô Châu và đại tiểu thư rất kín kẽ nên không ai biết.

Nhưng nguyên nhân tâm trọng không mấy vui vẻ của Lương Tiểu Nguyệt là chuyện ai ai cũng biết.

"Cô xem cô ta kìa, chẳng phải yêu giám đốc Đường sao? Chẳng hiểu đắc ý cái gì."

"Đúng thế. Ỷ vào mình với giám đốc Đường thôi đã tốt, đằng này lại còn suốt ngày hách dịch hạch sách."

Khi Lương Tiểu Nguyệt bước tới, lời bàn tán xôn xao của Hình sư muội và một tiểu hoa kiểm* theo gió thổi vào tai cô ta: "Chẳng trách trước đây Tô Châu lạnh lùng xa cách với chị ta, nếu là tôi, tôi cũng chẳng muốn vấy bẩn mình..."

*Tiểu hoa kiểm: Hay còn gọi là tam hoa kiểm, chỉ vai hề trong các vở kịch

Sắc mặt Lương Tiểu Nguyệt trầm xuống, bước nhanh đến trước mặt tiểu hoa kiểm, giơ tay lên tát một cái thật mạnh lên mặt tiểu hoa kiểm. Cô ta gay gắt xéo xắt châm chọc nói: "Tiện nhân! Mày cũng không biết nhìn lại mình đi dụ dỗ người ta ra sao! Muốn nổi loạn à!"

Hình sư muội không ngờ cô ta sẽ làm vậy, vội vã ngăn cản Lương Tiểu Nguyệt và tiểu hoa kiểm đang muốn nhào vào đánh nhau, tức giận hét lên: "Sao cô lại đánh người ta?!"

"Sao?" Lương Tiểu Nguyệt nắm chặt tóc em, chỉ vào mình nói, "Tao nói cho mày biết, hai đứa tiện nhân chúng mày còn nói nhảm nữa, tao đánh chết chúng mày luôn!"

"Tiểu Nguyệt!" Tô Châu đi đến, thấy Hình sư muội bị Lương Tiểu Nguyệt túm tóc, vội vàng xông tới cản, "Cậu bỏ tay ra đi!"

Lương Tiểu Nguyệt buông tay, tiểu hoa đán bị cô ta tát chạy tới, muốn đánh Lương Tiểu Nguyệt. Mặt Tô Châu biến sắc, kéo Lương Tiểu Nguyệt về sau, tiểu hoa kiểm không đánh trúng Lương Tiểu Nguyệt mà là trúng quai hàm Tô Châu.

Tô Châu đau đớn kêu lên một tiếng, răng cắn phải lưỡi, rất nhanh máu đã chảy ra từ khóe môi. Hình sư muội thấy cằm Tô Châu đỏ lên, sững người không dám lên xem Tô Châu, vội vã kéo tiểu hoa kiểm chạy phắt đi.

Lương Tiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Tô Châu dũng cảm bước tới, lại thấy dưới cằm Tô Châu chảy máu, cô ta vội vàng lấy tay chạm vào Tô Châu, âm thanh hoang mang mà cay nghiệt nói: "Bọn nó dám làm cậu bị thương! A Tô! Cậu có đau không? Cậu sao rồi?"

Cằm Tô Châu bị Lương Tiểu Nguyệt chạm vào, cô vô thức tránh né. Cô lau máu, lo lắng nhìn Lương Tiểu Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Tiểu Nguyệt, sao cậu lại cãi nhau với Hình sư muội rồi?"

"Tôi..." Lương Tiểu Nguyệt ngượng miệng, lại càng ghét Hình sư muội hơn. Bình thường đã ngứa mắt Hình sư muội, giờ lại hận thù sâu đậm.

"Tiểu Nguyệt," Tô Châu thở dài nói, "Mấy ngày nữa là tôi đi rồi, sau này đừng tùy tiện nổi giận với họ nữa. Tôi không muốn cậu bị thương vì làm mích lòng người khác."

Lương Tiểu Nguyệt nghe cô nói, trầm mặc một lúc, cong cong môi, cười nói: "Cậu thật sự nghĩ kĩ chưa? A Tô, cậu muốn từ bỏ sân khấu mà sống một cuộc sống bần hàn ư?"

"Tiểu Nguyệt..."

"A Tô," Lương Tiểu Nguyệt nhìn vào mắt cô, sự bi ai trong đáy mắt nặng nề khiến cô ta không nỡ nhìn. Nhưng cô ta lại cười, đôi đồng tử sáng ngời viết đầy chữ "nhẹ nhõm", "Vậy thì tốt, cuối cùng cũng có người người có thể đồng hành cùng cậu sống cuộc sống mà cậu ao ước." Cô ta quay người đi, "Đại tiểu thư là bến đỗ rất an yên. Tôi chúc hai cậu... hạnh phúc."

Tô Châu nhìn bóng lưng cô ta, vị tanh nồng khẽ lan ra trong miệng, bao bọc từng dây thần kinh vị giác. Cô hơi hơi nâng khóe miệng lên, mỉm cười: "Ừ, chúng tôi sẽ hạnh phúc."

Đột nhiên, tiếng chiêng trống vang lên, trên sân khấu rạp hát, tiếng phương ngữ Ngô êm dịu và âm thanh ý a ý a trôi dạt trong không trung, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gọi tha thiết: "Hỡi Lương huynh..."

Đại tiểu thư buồn chán đi đi lại lại trong thư phòng mấy vòng. Đi đến bàn làm việc, nâng bút, cảm thấy trống rỗng khi nhìn vào trang giấy trắng. Suy sụp đặt bút xuống, đứng dậy bước rồi ngồi xuống bên bàn trà.

Tự rót cho mình một tách trà, ngồi uống không ít nhưng vẫn không có cách nào bình tĩnh lại được. Một lát sau, nàng đứng dậy, sốc lại tinh thần, vẫn chuẩn bị ra ngoài thử sức.

Lần này nàng sẽ không xin việc ở công ty lớn nữa, mà sẽ đến thử ở phòng làm việc nhỏ.

Mở tủ quần áo, đập vào mắt chính là bộ kịch phục đó. Khi rời khỏi Đỗ gia, nàng không mang gì theo ngoài bộ kịch phục này, nàng vẫn còn nhớ dáng vẻ Tô Châu lần đầu tiên nhìn nàng đầy cảm kích.

Nàng nhìn chằm chằm bộ trang phục đến thất thần.

Rất lâu sau mới quần áo ra, đóng tủ lại, bỏ lại kịch phục ở bên trong để không bao giờ nhìn thấy nữa.

Ra cửa, đại tiểu thư ngồi lên xe đạp, chậm rãi ra đường.

Dừng xe trước một tòa nhà, dắt rồi khóa xe trước đó. Đại tiểu thư hít một hơi thật sâu, trên mặt nở nụ cười rồi tiến vào.

Lần lượt đi vào cùng vài đối thủ, đến lượt đại tiểu thư, nàng tràn đầy tự tin ngẩng đầu sải bước vào phòng. Trong phòng chỉ có hai người đang ngồi, một người cúi đầu viết, người còn lại không thèm nâng mí mắt mà máy móc dò hỏi: "Họ tên."

Đại tiểu thư đứng nói: "Đỗ Như Mộng."

Cả hai giám khảo đều đột nhiên ngẩng đầu nhì nàng. Người đang viết kia cùng với gã đàn ông trông có chút phát tướng nhìn nhai, rồi hỏi lại một lần: "Cô nói cô tên gì cơ?"

"Đỗ Như Mộng." Đại tiểu thư lặp lại lần nữa, cực kỳ nhẫn nại.

Tên đàn ông mập mạp bỗng đứng phắt dậy, trợ lý của hắn ở ngay sau cũng đứng dậy.

"Ôi ôi, Đỗ đại tiểu thư à," Tên đàn ông mập nhịn không được tiến về trước mấy bước, "Vinh dự được đón tiếp Đỗ đại tiểu thư, chúng tôi có thể giúp gì cho cô?"

"Mời đại tiểu thư ngồi." Trợ lý có chút cúi đầu khom lưng mỉm cười, đặt một chiếc ghế nhỏ xuống bên cạnh đại tiểu thư.

"Giám đốc, tôi đến để ứng tuyển." Đại tiểu thư mím mím môi.

"Ứng tuyển?" Giám đốc không thể tin nổi nói, "Đại tiểu thư đùa gì vậy? Cô là quý đại phật, miếu nhỏ chúng tôi làm sao có thể chứa cô chứ!?"

"Tôi không đùa. Hơn nữa, tôi cũng chẳng phải đại tiểu thư gì cả." Nàng hơi cúi đầu.

Ra khỏi công ty kia, đại tiểu thư đạp xe đi đến nơi tiếp theo.

Sau khi Tô Châu nói chuyện với đoàn trưởng, Lương Tiểu Nguyệt bèn đi tới hỏi: "Sao rồi?"

Tô Châu ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi đối diện với Lương Tiểu Nguyệt đáp: "Tôi tự do rồi." Cô mỉm cười, toàn bộ vui sướng và bi thương đều hiện trong mắt, hóa thành ý cười vô hạn.

"Tối mai——" Tô Châu nhìn Lương Tiểu Nguyệt nói, "Tôi sẽ diễn cùng cậu vở kịch cuối cùng."

"Xướng "Chúc Lương ai sử"."

Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, cô ta đã cùng diễn với Tô Châu trong nhiều năm, hát từ vùng quê Thặng Châu nhỏ bé cho đến khi lên Thượng Hải. Từ Lương Tiểu Nguyệt và Tô Châu vô danh cho đến hoàng hậu và hoàng đế Việt kịch.

Cô ta nhớ lại từng câu từ, cũng hồi tưởng từng ánh mắt, từng hành động cử chỉ của Tô Châu. Vẻ mặt vui xướng của cô, dáng vẻ thống khổ bi thương của cô.

Cô ta đã từng là Chúc Anh Đài của cô, còn cô thì là Lương Sơn Bá của người khác.

Nhưng, hiện tại, những thứ đó đều chỉ là đã từng.

Tất thảy, đều đã quá muộn màng. Chẳng ai có thể quay lại tìm kiếm thứ đã từng ấy.

Từ khi cuộc trò chuyện trong phòng của Hình sư muội và giám đốc Đường bị Viên Viên nghe thấy, tuy rằng Viên Viên không nói gì, nhưng rõ ràng đã thay đổi rất nhiều. Mỗi lần trông thấy Hình sư muội, cô ấy đều lộ ra vẻ lo lắng.

Người ta nói con gái mỏng manh nhạy cảm, e rằng tình ý của Viên Viên đối với Hình sư muội không thể che giấu thêm. Nhưng sau khi Viên Viên nghe thấy Viên Viên và giám đốc Đường cười đùa ngày hôm đó, tình cảm ấy đã ngay lập tức bị che giấu và thu liễm sạch sẽ.

Có Đường kiệt làm chỗ dựa, Hình sư muội tự nhiên coi thường Lương Tiểu Nguyệt. Giám đốc Đường nói với êm, hắn và Lương Tiểu Nguyệt chỉ là chơi đùa, Hình sư muội mới là người hắn thật lòng yêu, lời giả dối này lại được Hình sư muội tin tưởng tuyệt đối.

Thêm nữa, Viên Viên dường như có chút khác thường, Hình sư muội chỉ một lòng một dạ tập trung vào Đường Kiệt, không để ý điều đó. Đơn phương khao khát giấc mơ tuyệt đẹp.

Đường Kiệt quả thực rất tốt với phụ nữ, khi lừa gạt Lương Tiểu Nguyệt, hắn đáp ứng sẽ đưa Lương Tiểu Nguyệt lên làm hoàng hậu Việt kịch, cuối cùng đã làm được. Hình sư muội cũng tin rằng chỉ có đi theo giám đốc Đường, em mới có thể có hy vọng về cuộc đời này.

Tô Châu muốn cùng Lương Tiểu Nguyệt hát vở kịch cuối cùng, Hình sư muội lại vui sướng khi nhìn Lương Tiểu Nguyệt thương tâm tuyệt vọng đến vậy. E là đả kích Lương Tiểu Nguyệt chính là tâm nguyện lớn nhất của Hình sư muội.

"Sư muội, em mới đi đâu đó?" Viên Viên thấy em từ phía ngoài quay về, lại còn luôn luôn xoa đầu, quan tâm theo thói quen mà hỏi.

"A, em đi xem xem, Lương Tiểu Nguyệt và Tô sư tỷ sắp diễn chung lần cuối." Em nấp sang một bên nghe ngóng. Em và Tô Châu đều là tiểu sinh, Tô Châu đi rồi, em hiển nhiên rất vui mừng. Không những có thể thay thế Tô Châu, mà còn có thể khiến Lương Tiểu Nguyệt đau lòng buồn khổ, cái này có gì mà không tốt chứ?

Viên Viên cau mày, âu lo hỏi: "Chuyện từ bao giờ? A Tô nói muốn đi rồi à?"

Hình sư muội nâng ấm trà lên tự rót cho mình một ly, liếc nhìn Viên Viên, cười hì hì nói: "Đúng vậy, đêm mai là vở cuối rồi, chúng em muốn đến ủng hộ chị ấy."

Sự coi thường trong mắt em, được che giấu rất kĩ.

Khi đại tiểu thư đến đón Tô Châu, Tô Châu cũng nói với nàng chuyện này.

Đại tiểu thư rất ngạc nhiên: "Chẳng phải chị rất thích xướng kịch sao? Nếu đã như vậy thì tại sao chị không tiếp tục hát?"

"Tại sao phải tiếp tục hát? Tôi đã tìm được bến đỗ cho mình rồi." Cô nói vậy khi ngắm nhìn đại tiểu thư.

"Chẳng phải em vẫn luôn không muốn tôi hát kịch, miễn cưỡng vui cười với người khác hay sao?"

Đại tiểu thư thấy vẻ mặt cô nhẹ nhõm, không có vẻ gì là giả vờ mới cười rộ lên. Nàng gật gật đầu nói: "Chị nghĩ được như vậy thì tốt, em chỉ sợ chị hối hận thôi."

Tô Châu tựa đầu vào bờ lưng ấm áp của đại tiểu thư, bên tai là tiếng gió gào thét, phong cảnh trong mắt vì xe chạy mà biến đổi đột ngột. Cô trông thấy những ngọn đèn đường vốn rất xa đang ngày càng gần, lại dần dần xa vời, trông thấy dải đường dưới chân kéo dài liên miên, lại dần dần rút ngắn, sau đó một lần nữa chạy dài.

Toàn bộ cảnh sắc vốn nên nhìn ngắm từ xa đều bất giác lại gần cô, sau đó là vụt qua.

Cô nhắm mắt lại, khẽ cười, âm thanh lẩm bẩm độc thoại tan biến trong gió: "Làm sao có thể..."

Chạng vạng hôm sau, đại tiểu thư đích thân hộ tống Tô Châu vào hậu trường.

Có lẽ người trong đoàn kịch đều đã biết tin Tô Châu muốn rút khỏi giới kịch, mỗi người đều có ý kiến riêng, nhưng trọng tâm vẫn là Lương Tiểu Nguyệt và Tô Châu.

Suy cho cùng quan hệ giữa hai người này... vô cùng đặc biệt.

Khi Tô Châu đến, Lương Tiểu Nguyệt vẫn chưa có mặt.

Đại tiểu thư ăn diện rạng rỡ, cả người mặc sườn xám hoa hồng đỏ sạch sẽ quý phái, hai chiếc khuyên tai bằng hồng thạch làm nổi bật vành tai trắng trẻo thanh tú của nàng, hai màu trắng đỏ khắc họa vẻ phong tình độc đáo. Bờ môi đỏ thắm đầy đặn diễm lệ, hàng mi nhẹ tựa cánh ve, đỏ và đen hợp lại bổ sung lẫn nhau. Đôi chân dài tuyệt hảo mang giày cao gót, dáng người thướt tha, khí thế át người, mắt Đan Phượng hơi xếch lên, cao ngạo ấn tượng.

Trên cổ tay thon thả đeo chiếc vòng tay ngọc thạch giống của Tô Châu, cao quý tao nhã, sức hút bẩm sinh, hai dáng vẻ vậy mà biến hóa hoàn hảo.

Khi nàng cùng Tô Châu tiến vào, mọi người không ai bảo ai mà đều bị nàng thu hút.

Nàng chỉ nhẹ nhàng lườm một cái, không nói gì, ngồi xuống trước bàn trang điểm với Tô Châu.

"Tôi phải diễn kịch rồi." Tô Châu liếc nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của đại tiểu thư.

"Có cần em giúp không?" Đại tiểu thư nhướn mày, vẫn không buông ra.

Tô Châu gật gật đầu: "Cần." Đại tiểu thư còn chưa kịp mừng cô đã nói: "Cần em bỏ tay ra."

Đại tiểu thư khựng lại, mím môi, ghé vào tai cô nói: "Thơm em một cái, em bỏ liền."

"..." Ngay giữa chốn đông người, đại tiểu thư à, mặt em đủ dày rồi đó.

Tô Châu nhìn đại tiểu thư bày ra dáng vẻ không hôn không được, bất lực thở dài, nhìn quanh một vòng, thấy không còn ai để ý bọn họ, cô mới chầm chậm lại gần, định lòng muốn hôn lên mặt nàng.

Đại tiểu thư đột ngột xoay đầu, môi của Tô Châu dán chặt vào môi nàng.

"..." Đại tiểu thư vô tội nhìn Tô Châu, chớp chớp mắt.

Tô Châu thần tốc tách khỏi môi đại tiểu thư, dư quang lướt qua bóng dáng của Lương Tiểu Nguyệt đi vào, tưởng cô ta đã nhìn thấy hành động của hai người. Mặt cô đột ngột đỏ bừng lên.

Trừng mắt với đại tiểu thư, đại tiểu thư nhỏ giọng, âm thầm cười: "Vừa nãy em định quay đầu bảo chị, bà chủ Lương đến rồi, đợi xíu nữa hãy hôn."

... Nếu có thể, cô thật muốn rạch mặt đại tiểu thư ra xem xem rốt cuộc dày đến mức nào mới có thể để sự vô liêm sỉ của nàng đạt đến đỉnh cao như vậy.

Lương Tiểu Nguyệt cũng không ngờ khi bước vào đã nhìn thấy Tô Châu tiến đến hôn đại tiểu thư, trong giây phút đó chỉ có thể lúng túng đứng đó. Cô ta thấy hai người thì thầm to nhỏ, lại còn liếc mắt đưa tình, vẻ mặt cô ta cực kỳ khó chịu.

"Tiểu Sửu đã lên sân khấu rồi, chúng ta phải mau lên." Tô Châu Tô Châu đỏ mặt ngồi về chỗ, nói với Lương Tiểu Nguyệt.

Lương Tiểu Nguyệt phức tạp nhìn đại tiểu thư đang ngồi bên cạnh Tô Châu, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, trong tim nghẹn đến suýt nôn ra máu.

Nếu cô ta và Tô Châu yêu nhau thì người vợ hát chồng khen hay chắc chắn là cô ta và Tô Châu. Từ khi bước vào cửa nhìn đại tiểu thư diện sườn xám đỏ rực chói mắt trông như váy cưới, cho đến sau đó bọn họ ân ái liếc mắt đưa tình, Lương Tiểu Nguyệt giận đến sắp cắn vỡ răng rồi!

Phía trước, tiếng chiêng mở màn vang lên, gọi Lương Tiểu Nguyệt lên sân khấu. Lương Tiểu Nguyệt không thèm nhìn Tô Châu và đại tiểu thư thêm cái nào, lên đài trước.

Tiếp đến là Tô Châu. Đại tiểu thư nhìn diện mạo tiểu sinh tuấn tú của Tô Châu, nhịn không được níu lấy tay áo cô, cười nói: "Phu quân đi đi, thiếp ở phía trước đợi chàng về."

Màu đỏ ngượng ngùng đó nổi lên trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thật sự rất giống một đóa hoa hồng đang nở rộ.

Tô Châu muốn nói chút gì đó nhưng phụ trách phía trước đã gọi cô.

Cô vội căn dặn: "Như Mộng, em lên đằng trước đi."

Sau đó liền vén vạt áo đi lên sân khấu.

Nụ cười trên môi đại tiểu thư dần dần tắt ngóm. Nàng rời khỏi phòng hóa trang, đi đến bên cạnh sân khấu. Đứng ở cánh sân khấu có thể nhìn rất rõ. Phụ nhìn thấy nàng, nhưng không dám cản lại.

Tô Châu khoác lên trường sam, vung tay áo màu xanh, dáng dấp kiên cường, đôi mày thanh tú nhướn lên, bước chân vững vàng tự nhiên. Trang phục cô đang mặc là bộ duy nhất giữ gìn trong lúc loạn lạc trước đó, Lương Tiểu Nguyệt đã tốn rất nhiều công sức để lấy lại cho cô. Bộ kịch phục này, cô cùng Lương Tiểu Nguyệt mua vào ngày đầu tiên đặt chân đến Thượng Hải, cô tưởng rằng mình sẽ mặc nó đến hết đời.

Lương Sơn Bá là cô, Chúc Anh Đài là Lương Tiểu Nguyệt.

Câu "Lương huynh" này, cô đã nghe bao nhiêu lần rồi?

Cô không nhớ nữa.

Cô cũng không cần phải nhớ.

Cô đã từng xướng một câu "hiền muội*" dịu dàng êm tai, bây giờ Lương Tiểu Nguyệt rưng rưng gọi cô là "Lương huynh" và cô mỉm cười đáp lại. Lời kịch đều được vang lên theo những gì họ luyện tập trước đó, nhưng mỗi câu hát mà cô nghe đều rất xa lạ.

*Hiền muội: Xưng hô với em gái  

Cô và Lương Tiểu Nguyệt xem như đã kết thúc.

Khi vở kịch này hạ màn, cô sẽ chẳng con là Lương Sơn Bá của Lương Tiểu Nguyệt nữa.

"Nhớ hai ta kết nghĩa tại Thảo Kiều, đồng môn ba năm dài đằng đẵng, tâm đầu ý hợp kính mến lẫn nhau, ta đã sớm hứa với Lương Sơn Bá chàng." Lương Tiểu Nguyệt thâm tình nhìn Tô Châu, sương mờ trong mắt không thể phân rõ câu hỏi là của Chúc Anh Đài hay Lương Tiểu Nguyệt.

Đôi mắt hơi cụp của cô ta không ngăn được dòng nhung nhớ miên man, cất tiếng hát: "Lại nhớ, chàng nhìn ra dấu khuyên tai của ta, làm Anh Đài mặt đỏ tía tai khó mở miệng; lại nhớ, 18 dặm đường đến trường đình, ta đã thổ lộ hết chân tâm mình; lại nhớ, được ví như uyên ương; lại nhớ Ngưu Lang Chức Nữ trùng phùng tại cầu Ô Thước; lại nhớ, trong giếng phản chiếu bóng hình đôi ta; lại nhớ, vái lạy trước đền Quan Âm..."

Tự ép mình bình tĩnh, lại chẳng thể kiềm nén sự run rẩy, khi hát đến "Ta mong những tình nhân cuối cùng có thể thành đôi, không ngờ nhân duyên mĩ mãn của hai ta lại bị chia cắt..." Cô ta quay lưng về phía khán giả, không cầm được nước mắt, lệ rơi lã chã.

"Lương huynh hỡi! Ta và Lương huynh chàng khó thành đôi..." Giọng nói run rẩy nghẹn lại trong cổ họng, toàn bộ niệm đẹp ùa về trong tâm trí. Những cảnh tượng mỉm cười nhẹ nhàng như thể chỉ mới xảy ra hôm qua, chớp mắt người đã muốn xa rời mình.

Chẳng phải cô đã nhận lời với cô ta, nói chị em bọn họ sẽ xướng kịch cả đời hay sao?

Cô ta bây giờ, rất giống với Tô Châu của nửa năm trước, nhưng người đau khổ là cô ta, người lưu luyến là cô ta, mà Tô Châu lại thật sư thư thái khi buông bỏ cô ta.

Làm sao có thể, làm sao có thể?

Chính miệng cô ta từ chối, nhưng cô ta lại hối hận, nhục nhã đến chẳng nói nên lời.

Khán đài vỗ tay như sấm, trầm trồ khen ngợi một phen, mọi người đều tán thưởng họ.

Lương Tiểu Nguyệt khóc đến lem cả lớp trang điểm.

Kịch hết rồi, Tô Châu vẫn chưa thấy đại tiểu thư. Cô nhìn viền mắt đỏ hoe của Lương Tiểu Nguyệt, có chút lo lắng tiến về phía trước, nhẹ giọng nói: "Tiểu Nguyệt..."

"Tô Châu... Có thể... Có thể đừng đi không?..." Cô ta níu lấy vạt áo Tô Châu, đè nén tiếng nức nở, nước mắt từ từ chảy xuống khóe mắt, "A Tô, đừng đi..."

Âm thanh nức nở âm trầm càng bị đè nén, lại càng khiến người ta đau lòng hơn.

Cô ta thật bất lực, nhưng bất lực như vậy nghĩa là đã thật sự quá muộn màng.

Đã chẳng đáng để Tô Châu quay đầu nữa.

"Tiểu Nguyệt," Tô Châu nghiêng đầu, không đành lòng nhìn Lương Tiểu Nguyệt bình thường kiêu căng lại tỏ ra yếu thế, cầu xin cô đừng đi như thế, "Tiểu Nguyệt, cậu đừng như vậy..." Nước mắt chợt rơi, cô mỉm cười an ủi Lương Hiểu Nguyệt, lệ trôi xuống từng giọt từng giọt.

Cô không phải người vô tình.

Cô nào lại tàn nhẫn như vậy?

Nhưng, Tiểu Nguyệt, chúng ta thật sự không thể quay về nữa.

"Tiểu Nguyệt, xin lỗi."

Xin lỗi, tôi thất hứa rồi.

Xin lỗi, rõ ràng tôi đã nói, muốn ở bên cậu cả đời.

Xin lỗi, tôi đã có một người nguyện lòng cùng tôi đi đến chân trời góc biển rồi.

Xin lỗi cậu, Tiểu Nguyệt.

"A Tô, dù cậu muốn ở bên cô ấy, cũng đâu nhất thiết phải rời khỏi đây." Cô ta đã khóc trôi hết trang điểm, vô cùng thảm thiết.

Vì sao muốn bỏ đi?

"Tôi không ngại cậu và cô ấy yêu nhau đâu, tôi thật sự, thật sự không ngại..." Cô ta khóc không thành tiếng.

Tô Châu cắn chặt đôi môi nhợt nhạt, sợ mình cũng khóc thành tiếng.

"Cậu đi với tôi." Tô Châu lau nước mắt, nắm tay cô ta xuyên qua hành lang hẹp đi vào phòng thay đồ.

Sau khi vào phòng, Tô Châu buông tay cô ra, bước nhanh đến bàn trang điểm, lục lọi hộp và tủ tìm thứ gì đó. Lục lọi một lúc, cuối cùng cũng tìm được một cuốn sổ, mở ra và thấy một bức ảnh đen trắng.

Trong tấm ảnh nhỏ là Lương Tiểu Nguyệt và cô đang mặc kịch phục tựa vào nhau, mỉm cười rạng rỡ. Dù là đen trắng nhưng họ của thời non trẻ lại tươi đẹp đến thế.

Cô siết siết ảnh, quay đầu nhìn Lương Tiểu Nguyệt.

Đi đến trước Lương Tiểu Nguyệt rồi đưa cho cô ta tấm ảnh. Tô Châu làm vẻ thoải mái mỉm cười: "Tiểu Nguyệt, cái này cho cậu." Khóe mắt lại lần nữa ươn ướt, cô nói, "Cho cậu một kỷ niệm."

Lương Tiểu Nguyệt run rẩy cầm lấy, ngẩng đầu nhìn Tô Châu, cô ta dường như có ngàn lời muốn nói nhưng lại nghẹn ngào.

Cuối cùng chỉ biến thành một tiếng nức nở không thể kiềm chế: "A Tô, cậu đi rồi, tôi phải làm sao đây!"

"Tiểu Nguyệt, đừng khóc." Cô nâng tay áo lên lau sạch nước mắt cho cô ta, càng lau càng ướt.

Cô rõ ràng đang cố gắng thuyết phục Lương Tiểu Nguyệt đừng khóc, nhưng cuối cùng cô lại khóc cùng Lương Tiểu Nguyệt.

"Cậu phải chăm sóc... bản thân mình thật tốt..." Cô chỉ một câu này, không nói thêm gì nữa.

Lương Tiểu Nguyệt gật gật đầu, trên gương mặt lê hoa đái vũ* là bi thương vô tận.

*Lê hoa đái vũ: Như hạt mưa rơi trên hoa lê, ý chỉ gương mặt đẫm nước mắt của người đẹp

"Cậu có thể cho tôi trang phục này không?" Cổ họng cô ta khản đặc.

Tô Châu cởi trang phục đưa cho cô ta: "Chỉ mong cậu trân trọng nó."

Có lẽ đây là hai từ duy nhất có thể nói với cậu.

Trân trọng.

Tạm biệt nhé, Tiểu Nguyệt.

- --------------------------------------------------------------

Sắp ngược rồi٩(◕‿◕。)۶

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*∀*)