Hai người bước vào vừa nhìn đã biết không tầm thường. Tay phải cô gái kia đang đeo một chiếc túi của nhãn hiệu nổi tiếng còn tay trái khoác lấy tay người đàn ông kia.

- Sao thế? Không thấy nhân viên nào cả? - Cô gái kia nhìn quanh.

Cô nhân viên không thèm để ý bỏ mặc Bạch Phong vội vã tới chỗ cô gái kia. Trên môi cô ta còn treo một nụ cười lấy lòng.

- Ồ, chị Tử Hằng đấy à? Bọn em vẫn đang chờ chị đây.

Người gọi là Tử Hằng liếc mắt nhìn Bạch Phong một cái.

- Có khách sao?

Cô bé nhân viên bĩu môi.

- Không có tiền mà cứ lảng vảng ở đây.

Tử Hằng quan sát trái phải một hồi rồi tỏ vẻ khinh thường nói:

- Nghê Thường không phải tự xưng là nhãn hiệu cao cấp à? Sao bây giờ cái hạng người thấp kém thế này cũng bước vào là sao? Khó trách mấy người lại nói muốn đóng cửa!

- Chị Tử Hằng nói đúng! Dù bây giờ Nghê Thường đang giám giá lớn, nhưng cũng không phải là ai cũng có thể mua được. Đặc biệt là một số người á, chỉ chuyên môn chọn những cửa hàng xa hoa sang trọng, sau đó nhân lúc người ta không chú ý mà táy máy chân tay.

Cô nhân viên nói xong thì đưa mắt liếc nhìn về phía Bạch Phong đầy ý khinh thường. Bạch Phong chẳng còn biết nói sao nữa. Vừa rồi chỉ là biểu hiện một chút, vì sao thái độ của bọn họ so với lúc cô bước vào lại thay đổi lớn như vậy?

- Chị Tử Hằng, dạo này bên em lại vừa ra sản phẩm mới đấy. Bà chủ chúng em lại đẩy mạnh khuyến mãi, rẻ hơn so với mấy chi nhánh khác nhiều lắm. Hay là chị xem qua nhé?

Mấy cô nhân viên khác cũng lập tức chạy đến, xúm xít vây quanh Tử Hằng giới thiệu những mẫu mới nhất cho cô ta.

- Xem thì xem! - Tử Hằng kéo tay người đàn ông, đi theo mấy cô nhân viên xem quần áo.

Mấy cô nhân viên bán hàng đi đằng trước đẩy Bạch Phong cùng Thanh Yên sang một bên.

- Nếu không có việc thì mời hai người đi cho, đứng đấy làm gì?

Bạch Phong thật sự là tâm trạng rất xấu.

Không nói đến chuyện cửa hàng này lỗ thế nào, chỉ riêng phong cách phục vụ này đã rất đáng đóng cửa rồi. Cửa hàng nhà người khác thế nào cô không cần biết, nhưng cái kiểu nhân viên chẳng có một tí tố chất chuyên nghiệp nào như thế này, tuyệt đối không thể tồn tại ở bất kì cửa hàng nào của Nghê Thường cả. Nghê Thường của cô, phải là một cửa hàng tuyệt vời đối với tất cả mọi người.

Thấy Bạch Phong không có ý định rời đi, mấy cô nhân viên đó cũng chỉ thở dài. Họ chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến cô nữa, chỉ chăm chăm vào đôi nam nữ nọ.

- Bộ này quả thực không tồi, sau khi khuyến mại rồi thì giá như thế nào. - Tử Hằng hỏi.

- Chị Tử Hằng, bộ này không giảm nhiều lắm. Còn có một bộ sếp bọn em vừa mới lấy từ tổng bộ về, chị có muốn xem không?

Cô nhân viên cao gầy nói rồi lấy ra một cái áo khoác măng tô được bọc đẹp đẽ.

- Chị, em nói chị nghe này. Bộ này sếp em lấy từ tổng bộ về đã mất sáu triệu đấy. Sau khi giảm giá cũng không nhiều lắm đâu, khoảng bốn triệu.

Tử Hằng cầm lấy áo khoác mặc thử, quay qua người đàn ông.

- Anh thấy thế nào?

- Rất đẹp.

Tử Hằng quay qua nhân viên.

- Tôi lấy cái này.

Cô nhân viên vui vẻ cười, liền đem đồ gói lại, sau khi tính tiền liền vui vẻ tiễn hai người kia ra khỏi cửa hàng.

Bạch Phong liếc mắt.

- Tôi nhớ rõ, những trang phục thiết kế cao cấp của Nghê Thường không thể tùy tiện để khách thử cơ mà.

- Người khác có thể thử được nhưng anh thì không! Đi mau đi, bằng không tôi gọi bảo vệ đấy!

Bạch Phong cười lạnh một tiếng. Bên cạnh cô Thanh Yên cũng rùng mình.

- Gọi bà chủ của các cô đến đây!

- Bà chủ?

Mấy cô nhân viên nhìn nhau, cười chế giễu.

- Anh có bệnh à? Đẹp trai như vậy mà lại như thế! Anh nghĩ anh là ai? Biết bà chủ của chúng tôi là ai không?

Bạch Phong lúc này bao nhiêu kiên nhẫn đều mất sạch.

- Con bà nó mấy người đều cút hết cho tôi! Các người bị đuổi việc! Thanh Yên, phía dưới này giao cho cô, tôi đi tìm Tần Thủy Nguyệt!

Thanh Yên gật đầu.

Trước khí thế của Bạch Phong, đám nhân viên đều bị dọa sợ. Bạch Phong mắt đảo một vòng, chân bước đi. Vừa lúc, một người phụ nữ trung niên từ ngoài cửa bước vào.

- Quản lý Cố, chị về rồi!

Nhìn thấy người phụ nữ trung niên đó, mấy cô nhân viên bán hàng vội bước lên trước.

- Quản lý Cố, không biết hai người này ở đâu ra ở lỳ trong cửa hàng của chúng ta cả buổi chiều, chỉ hỏi giá chứ không mua. Vừa mới đây còn kêu gào đuổi việc bọn tôi.

Người quản lý nhìn qua đánh giá Bạch Phong cùng Thanh Yên. Đánh giá lúc lâu mới cảm thấy, hai người này nhìn quen quen.

- Hai người... là người của tổng bộ?

Bạch Phong không buồn trả lời, nhìn qua thấy phía sau cửa hàng có cánh cửa liền bước tới. Người quản lý giật mình.

- A, chỗ đó...

Bạch Phong vừa mới lại gần đã nghe thấy âm thanh phát ra. Bên trong phòng đôi nam nữ đang mây mưa với nhau, vì cách âm không tốt nên âm thanh ái muội lọt ra ngoài.

Mặt Bạch Phong thoáng chốc âm lãnh.

Cô triệt để tức giận rồi đấy...

***

Write: Yuki, Chou