Hạ Hàn Xuyên áp bức người, ánh mắt dường như có thể hiểu được mọi thứ.

Giang Thanh Nhiên có chút hoảng loạn trong đôi mắt, không tự nhiên được lùi về sau một bước, ra vẻ yếu đuối nói: “Ừ. Hướng Vãn nói, chỉ cần anh trai em với Tống Kiều chia tay, cô ta sẽ đồng ý ở bên anh trai em.”

Hạ Hàn Xuyên cười nhạt một cái, sự lạnh nhạt lấp đầy đôi mắt.

Anh biết ngay hai năm không thể thay đổi được bản tính của một con người.

“Anh Hàn Xuyên,” nhớ lại khi nãy lúc mới vào nhìn thấy cái cảnh đó, Giang Thanh Nhiên liền cảm thấy trong lòng khó chịu, “Hướng Vãn và anh trai em không trong sạch, còn muốn kéo theo anh, cô ta không đứng đắn như vậy, cũng không biết có bệnh gì không nữa, anh vẫn nên tránh xa cô ta ra một chút.”

“Không đứng đắn” ba chữ này khiến cho ánh mắt của Hạ Hàn Xuyên lạnh lùng thêm bao nhiêu phần, “Anh nên giữ khoảng cách với ai, tới lượt em quản hay sao?”

Khóe mắt Giang Thanh Nhiên liền đỏ hoe, “Anh Hàn Xuyên, em cũng chỉ là quan tâm anh mà thôi, không có ý gì khác cả.”

Cô nước mắt lưng tròng, nhìn rất là xúc động lòng người.

Hạ Hàn Xuyên đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, im lặng không nói.

“Anh Hàn Xuyên, em thật sự chỉ muốn tốt cho anh.” Cô mím môi, nói có vẻ yếu đuối bất lực.

“ Em là vì điều gì, anh rõ hơn bất cứ ai hết.” Hạ Hàn Xuyên đi qua cô tới ngưỡng cửa, đáy mắt hiện lên chút kinh sợ, “Đừng bỏ những ý nghĩ nhỏ nhoi không đáng đó áp đặt lên người anh.”

Ngay lập tức, Giang Thanh Nhiên không còn có chút máu mặt nào, cô còn muốn nói gì nữa, nhưng anh đã đi ra ngoài mất rồi.

Cô dựa vào chiếc nạng, cúi đầu nhìn chiếc chân trái vô dụng của mình, nỗi đau đớn kèm theo tức giận hiện lên trên khuôn mặt xinh xắn, “Anh Hàn Xuyên, em vì anh mà phải trả giá nhiều như vậy, sao anh lại không nhìn ra chứ?”

***

Hướng Vãn về tới kí túc xá, dựa vào cửa, đôi mắt trống rỗng vô hồn.

Sau một lúc lâu, cô mới dường như nghĩ tới điều gì đó, tức giận lau lau đôi môi dính máu của mình.

Lau, lau, nước mắt lại rơi xuống, lẫn với máu chảy xuống, đắng ngắt, còn có lẫn mùi máu.

Cô ngồi xổm trên nền đất hơn mười phút, mới kéo cơ thể đau nhức của mình bò lên giường.

Cô không có thời gian đau lòng rơi nước mắt, ngủ sáu tiếng tỉnh dậy, rồi lại tiếp tục đi làm.

Nhưng mà đêm nay nhất định không được thái bình yên ổn.

Hướng Vãn nằm xuống được một lúc, dạ dày liền đau lên một cơn.

“Sao vậy?” Chu Diểu đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô sắc mặt nhợt nhạt, bị dọa hết hồn.

Hướng Vãn mím môi, vì bị bệnh cho nên giọng nói có chút ngốc nghếch, “Không sao, chỉ là bệnh dạ dày lại tái phát thôi.”

“Bệnh dạ dày tái phát thì đi mua thuốc đi, không thể gắng gượng cho qua được?” Chu Diểu đưa tay kéo cô, “Gần đây có một hiệu thuốc, tôi đưa cô đi.”

“Cảm ơn.”

***

Hai người mua thuốc xong, lúc đang chuẩn bị bắt xe quay về, đột nhiên có người hét lên một tiếng, “Vãn Vãn?”

Giọng nói này quá quen thuộc, Hướng Vãn co đồng tử mắt lại, đôi môi khẽ run lên.

“Vãn Vãn, đúng là em rồi?” Một người đàn ông đẹp trai nhìn giống cô bảy tám phần bước tới, vui vẻ nắm lấy đôi vai của cô.

Hướng Vãn mím môi, muốn gọi tiếng anh trai, nhưng cổ họng dường như bị cái gì đó chặn lại, một chữ cũng không nói ra được.

“Tôi qua bên cạnh đợi cô.” Chu Diểu nói.

Hướng Vãn gật gật đầu.

“Em ra tù sao không tới tìm anh?” Hướng Vũ nhìn thân hình gầy gò, quá khổ của cô, trong mắt không khỏi hiện lên nỗi thương xót, cảm thấy có lỗi.

Năm đó vì tự bảo vệ, Hướng gia từ bỏ Hướng Vãn, anh đã cầu xin người trong nhà, nhưng bị họ nhốt lại, không giúp đỡ được gì cả, chỉ có thể mắt trừng trừng nhìn cô bị bắt vào nhà giam.

Hướng Vãn vuốt lại những sợi tóc rườm rà quanh tai, giọng nói khô khan, “Không kịp nữa rồi.”

Cô muốn lén lút nhìn người nhà một cái, sau đó tự sát, nhưng giữa đường lại gặp Hạ Hàn Xuyên.

Một trận gió thu thổi tới, có chút lạnh, cô không chịu được thu người lại.

Sau một giây, một bộ vest được khoác lên người cô, “Lạnh như thế này sao không mặc nhiều một chút, còn nữa, bộ quần áo trên người em là như thế nào đây, sao anh nhớ hình như chỉ có mấy cô dọn dẹp vệ sinh mới mặc những bộ đồ như thế này? Thẩm mỹ của em từ khi nào lại kém như vậy chứ?”

Hướng Vãn cúi xuống, che giấu đi ánh mắt của mình, “Em hiện giờ là một công nhân vệ sinh, đây là đồng phục.”

Hướng Vũ đơ người, không thể tin được.

Cô công chúa mà anh giữ trong tay mình, không phải lo gì cả, chỉ lo cho cô em gái của mình, giờ đây lại là một công nhân vệ sinh?