Lại qua nửa tháng, Thôi gia tiểu công tử vào ở Ninh hầu phủ, cũng là vì cãi nhau với đại ca hắn. Thôi lão gia qua đời từ sớm, nhị công tử Minh Viễn ở xa kinh thành, đại công tử Minh Đường là anh cũng là cha, có điều tính tình ngay thẳng khắc nghiệt, dặn dò Minh Húc phải tích cực vươn lên, phạm chút sai lầm liền xử trí theo gia pháp. Dần dần, Thôi Minh Húc oán hận chồng chất, cùng Thôi Minh Đường tựa như nước với lửa, hai huynh đệ thường xuyên nháo đến long trời lở đất.

Chuyện này ở kinh thành đã chẳng còn mới mẻ gì, Ninh Hoài Cảnh cũng thường nghe người ta nói qua, giờ đây thấy Thôi Minh Húc trưng ra bộ mặt như ai cũng nợ mình liền đoán được ngay.

“Lại cùng Minh Đường huynh cãi nhau?”

Thôi Minh Húc cũng không phủ nhận, “Cho ta ở nhờ vài ngày được không?”

Uổng hắn được xưng là thiên hạ đệ nhất tài tử, chức trạng nguyên tương lai của Đại Ninh triều coi như nắm chắc trong tay, ngày thường tiền hô hậu ủng, biết bao người vây quanh, vậy mà đến khi muốn tìm một người tri kỷ, nghĩ qua nghĩ lại cũng chỉ có mỗi một gã Ninh Hoài Cảnh tương giao mới có mấy ngày, cảnh ngộ giông giống mình, giao tình cũng chẳng mấy sâu sắc.

Nhất thời, trên mặt Thôi Minh Húc cũng có chút xấu hổ, trong mắt không giấu nỗi ngượng ngùng. Ninh Hoài Cảnh trong lòng cười trộm, nhưng ngoài mặt vẫn như thường, còn nói được hào phóng.

“Đừng nói là mấy ngày, chỉ cần là Thôi tiểu công tử ngươi, ở vài năm cũng chẳng có gì.”

Vội nhìn trái nhìn phải, thấy không có người nghe lén, liền chạy nhanh tới bên Thôi Minh Húc, tựa như kẻ trộm, hề hề nháy mắt.

“Không nói gạt ngươi, ta cùng lão gia tử nhà ta cũng có chút… ân… ngươi cũng hiểu mà phải không? Nếu tương lai ta làm lão gia tử nhà ta phát điên, không chốn dung thân, Minh Húc ngươi cũng sẽ… ân? Phải không? Ha hả”

Đối phương vốn sẵn thông minh, Ninh Hoài Cảnh còn chưa dứt lời hắn đã nói tiếp.

“Thôi phủ chỉ cần vẫn còn Thôi Minh Húc ta, dĩ nhiên sẽ không thiếu một chén rượu cho Ninh hiền đệ rồi.”

Cái gọi là giao tình của nam nhân, lúc hận sẽ hận đến thấu xương, hiện giờ tình cảm thâm hậu cũng sẽ sâu tựa bể. Không giống với nữ nhân, tai vạ vừa đến là hứa hẹn biến đâu mất hết. Nam nhân chính là một khi đã hiểu lòng nhau, trở thành tri kỷ thì có sông sâu biển lửa cũng sẽ không tiếc mạng sống mà giúp nhau.

Thôi Minh Húc hỏi, “Ngươi cùng Từ Khách Thu cũng là như vậy?”

Ninh Hoài Cảnh luôn luôn tự xưng là thẳng thắn vậy mà lại lãng tránh, trả lời có lệ một câu.

“Ta cho tới bây giờ cũng chưa nghe qua, thì ra Thôi tiểu công tử cũng là người thích bàn mấy chuyện thị phi.”

Thôi Minh Húc biết điều, không hỏi thêm nữa.

Qua một lúc lâu sau, lâu đến lúc gã tiểu tư đứng thủ ngoài cửa cũng vì quá yên tĩnh mà ngủ gà ngủ gật, Ninh Hoài Cảnh mới thở dài một hơi, nhỏ giọng nói.

“Cũng giống như hoa cỏ trong sân, trước nở sau phải héo tàn, lá trên cây là ban đầu đâm chồi nảy lộc, sau cũng phải lìa cành, cũng giống như Thôi Minh Húc ngươi, đến rồi cũng sẽ đi. Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, cho dù ngày ngày ăn chơi, đêm đêm phóng túng, đợi cho nhạc khúc qua đi liền phải đối mặt với sự thật, muốn tránh cũng không được. Cho dù tâm không cam, lòng không nguyện, có một số việc nhất định không thể nào thành toàn, có một vài thứ nhất định không thể có được, có một số người, nhất định không thể ở cùng nhau.”

Mắt hắn vẫn nhìn trên trần nhà, đôi mắt sáng như ngọc.

Thôi Minh Húc không nói lời nào, yên lặng nhấp trà, nghe ra trong đó có bao nhiêu thổn thức.

Ninh Hoài Cảnh đột nhiên quay đầu, khóe miệng cong lên, hàm răng trắng đến chói mắt.

“Ngươi đoán xem mấy lời này là ai nói?”

“A?” Bên này bị hắn thình lình dọa một chút, thiếu chút nữa sặc trà.

Hắn còn không biết xấu hổ tiếp tục bày ra bộ dáng ham học hỏi.

“Đều nói ngươi học phú ngũ xa, không chuyện gì không biết, nguyên lai…” Phần tiếp theo, không cần nói ra miệng cũng hiểu.

Thôi Minh Húc nghĩ muốn dùng tách trà ném người, lại nhịn xuống một bụng hờn giận, tiếp tục truy vấn.

“Kia… rốt cuộc là ai nói vậy?”

Ninh Hoài Cảnh cười đến sáng lạn, “Ta không biết mới hỏi ngươi nha.”

Có một số việc, không hẳn giao tình thâm sâu là có thể hỏi, cũng không phải hỏi là có thể ra được kết quả.

Đáng thương cho Thôi tiểu công tử một hàm răng trắng, nghiến đến phát ra tiếng ken két.

Ba ngày sau, Từ gia tiểu công tử xuất hiện ở trước cửa Hầu phủ.

“Cho ta ở nhờ vài ngày được không?”

Lời nói so với Thôi Minh Húc không khác là bao. Y đến ở nhờ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, Từ gia luôn không chấp nhận y, bị bức bách đến kịch kiệt, Ninh Hoài Cảnh trở thành bến cảng cho y nghỉ ngơi.

Ninh Hoài Cảnh xem y đang cố làm ra vẻ như không có việc gì, hai mắt lại hồng hồng, thêm một thân hồng y, nổi bật lên cái cằm tinh tế, nhịn không được đưa tay luồn vào suối tóc đen tuyền của y. Từ Khách Thu hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt hắc bạch phân minh trợn tròn nhìn sợi tóc hỗn độn của mình nằm trong tay Ninh Hoài Cảnh, sau đó lại giống như con mèo bị người thu phục, ngoan ngoãn nheo mắt lại.

“Chỉ cần là ngươi, ta có bao giờ nói tiếng “không” đâu?” Bàn tay xuống thấp chút nữa là sẽ chạm đến bên má, Ninh Hoài Cảnh nhìn y đột ngột mở mắt ra, mỉm cười, vội vàng tìm mấy sợi tóc rối vuốt vuốt lại.

Mèo con thân thể cứng đờ, Ninh Hoài Cảnh nhìn theo tầm mắt y, thấy Thôi Minh Húc đang đứng bên bình phong mà nhìn, từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng.

“Hắn cũng tới?” Từ Khách Thu vẫn còn ghi hận câu nói chưa hoàn của Thôi Minh Húc trong ngày thọ yến.

Ninh Hoài Cảnh đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, nếu như dưới tay mình thực sự là một con mèo hoang, vậy giờ phút này hẳn là mèo ta đang xù lông giương vuốt, vẻ mặt hung hãn không chịu đem con chuột nhường cho kẻ khác.

Thở dài một hơi, lại tiếp tục vuốt tóc y, nhất nhất ôn nhu.

“Lần này là chuyện gì? Tiểu hỗn đản Hàn Thu kia học ngươi, hay là Vấn Thu khi dễ ngươi?”

“Không có việc gì, ngươi đừng đoán bậy.” Từ Khách Thu mạnh miệng nói. Ở trong mắt người đang đứng xem như Thôi Minh Húc, dáng vẻ tươi cười của Ninh Hoài Cảnh thực khiến người nổi da gà, còncon mèo hoang đang được hắn kiên nhẫn trấn an bất tri bất giác cơn tức đã tiêu tan, chỉ là vẫn không cam lòng thu lại móng vuốt.

Trên phố nghe đồn Ninh tiểu hầu gia vô tâm vô phế, nguyên lai cũng có lúc cưng chìu sủng nịnh một người đến vậy, mà Từ Khách Thu vốn khoác vẻ ngoài nhu thuận lanh lợi, trước mặt Ninh Hoài Cảnh lại không thèm cố kỵ bộc lộ bản thân, hai người này…

Thôi Minh Húc trong lòng âm thầm phỏng đoán, chợt thấy trước mắt hàn quang lóe lên lên một cái rồi biến mất, định thần lại, đúng là Ninh Hoài Cảnh đang nhìn mình, mâu quang âm trầm, nghiễm nhiên là mang ý cảnh cáo. Thôi Minh Húc cả kinh, lại ngẩng đầu, đối phương cũng đã trở lại bộ dáng đùa cợt, chính là nụ cười lại bao hàm thâm ý.

Chuyện của Từ Khách Thu, Ninh Hoài Cảnh cũng không hỏi nhiều, chỉ đại khái mấy câu như vì sao bỏ nhà đi? Cùng ai náo loạn? Bị ai khi dễ? Từ Khách Thu không đáp, Ninh Hoài Cảnh sờ sờ cái mũi, cũng không truy vấn. Dần dà, hai người tự như có một ước hẹn ngầm, chỉ cần Từ Khách Thu ở nhà bị ủy khuất sẽ chạy đến Hầu phủ, Ninh Hoài Cảnh cười cười kéo y vào, đưa tay vuốt tóc y, đến lúc lòng bàn tay sắp chạm vào má sẽ ngưng lại.

Lúc còn nhỏ, hai người là đồng tháp nhập miên (ngủ cùng giường), cũng không biết là từ lúc nào, rõ ràng so với trước thân thiết hơn, nhưng lại không còn cộng chẩm (cùng ngủ chung một gối). Không cần ai phải nói ra miệng, cứ ăn ý như vậy mà quyết định.

Ninh gia Thiếu phu nhân Tĩnh Dung nói.

“Có lẽ là trưởng thành, cho nên cứ như vậy.”

Ninh Hoài Cảnh cúi đầu không nói, yên lặng bóc vỏ đậu rang, đem xác đậu và hạt đậu bỏ vào hai cái đĩa khác nhau.

Đây lại là một trong những điều ăn ý giữa hai người, hạt đậu là cho Từ Khách Thu, xác đậu để Ninh Hoài Cảnh dùng.

Những lúc Từ Khách Thu đến ở Hầu phủ, hai người sẽ không ra ngoài chơi đêm. Phía sau hoa viên có một cái bàn đá, hai cái ghế đá, một bầu rượu, hai đĩa sứ đựng hạt đậu và xác đậu, Từ Khách Thu tới trước, Ninh Hoài Cảnh rề rà đến sau, hai người câu được câu mất nói đủ chuyện trên trời dưới đất, bất giác trăng đã lên đến đỉnh đầu.

“Khách Thu a…” Khắp thiên hạ cũng chỉ có mỗi một Ninh Hoài Cảnh dùng ngữ điệu ngân nga như vậy mà gọi tên y.

Từ Khách Thu đem hạt đậu bỏ vào miệng nhai nhóp nhép hỏi.

“Ngọc Phiêu Phiêu thế nào?”

Ninh Hoài Cảnh ánh mắt đầy bí hiểm. “Rất đẹp.”

“Ngươi thích là tốt rồi.”

Thế là lại đến phiên Ninh Hoài Cảnh hỏi.

“Hoa nương gọi là Tiểu Đào kia thế nào?”

Từ Khách Thu bắt chước ngữ điệu của hắn. “Rất đẹp.”

“Ha ha ha…” Ninh Hoài Cảnh gục xuống bàn cười đến không thở nổi. Lúc sau lại ngồi thẳng dậy, đem xác đậu mỏng manh bỏ vào trong miệng nhai nhai, vị mằn mặn tràn đầy khoang miệng, “Ngươi thích là tốt rồi.”

Trăng sáng vằng vặc, hai người ngồi đối diện nhau, không nói lời nào.